“Hả?”
Câu nói quá mức mập mờ khiến Khương Chi Chi sững sờ trong giây lát, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng khi đối diện với vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông, cô chỉ chỉ tay vào mình: “Tôi?”
Bảo cô cởϊ qυầи áo giúp?
“Tất nhiên.
”
Nguyên Cận Mặc cong môi, giọng điệu xen lẫn một chút không giải thích được: “Ai lại mặc quần áo thế này đi ngủ chứ?”
Chuyện này thì đúng, nhưng mà…
Chút do dự thoáng hiện lên giữa đôi lông mày dễ dàng bị người đàn ông phát hiện, Nguyên Cận Mặc rũ mắt, tựa người về phía sau lười biếng mở miệng: “Mau làm đi.
”
Khương Chi Chi nghẹn họng nói: “Tôi gọi đám người Nguyên Nhất đến thay quần áo cho anh.
”
Nói xong, cô xoay người định đi, nhưng chân chưa kịp bước thì cổ tay đã bị kéo lại.
“Cô muốn cho người khác nhìn thấy cơ thể tôi à? Không được.
”
Nguyên Cận Mặc nhíu mày, bác bỏ ý kiến của Khương Chi Chi: “Không phải đã nói sẽ chịu trách nhiệm à, sao mới đó mà đổi ý rồi, trợ lý nhỏ?”
Khương Chi Chi: “…”
Cô cau mày, đủ loại phản bác quay cuồng trong lòng, nhưng khi nhìn đến đôi môi trắng bệch của người đàn ông thì khẽ thở ra một hơi.
Nguyên Cận Mặc vì cô nên mới bị thương, cô thật sự phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Hai luồng suy nghĩ trong đầu giằng co một hồi, cuối cùng cô gật đầu đồng ý: “Được.
”
Không phải chỉ là cởϊ qυầи áo thôi sao, người trong cuộc không để ý, cô còn ở đây tự tìm phiền não làm gì.
Nguyên Cận Mặc thấy cô thỏa hiệp, bất giác hơi nhếch môi.
Nhìn người đàn ông đứng trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu, Khương Chi Chi bất lực mở miệng: “Ngồi xuống đi, anh cao quá, tôi với không tới.
”
Nguyên Cận Mặc nghe lời, thản nhiên ngồi xuống, hơi tựa vào đầu giường, vẻ mặt lười biếng mà quyến rũ.
Trước tiên Khương Chi Chi cẩn thận cởi âu phục trên vai anh xuống, áo khoác rộng thùng thình nên không chạm phải vết thương trên lòng bàn tay.
Thứ rắc rối chính là chiếc áo sơ mi vừa vặn bên trong.
Áo sơ mi trắng, ống tay áo ôm sát, quả thật muốn thay quần áo mà không chạm đến vết thương không phải là chuyện đơn giản.
Một nút, hai nút…
Bàn tay cởi một đường nút xuống dưới, Khương Chi Chi mất tự nhiên mở mắt, tỉ mỉ cởϊ áσ ra.
Cô chịu đựng sự ngượng ngùng hiếm có, nhanh chóng giúp đối phương mặc áo ngủ vào: “Được rồi.
”
Ngay cả cô cũng không để ý rằng ánh mắt của mình không thể dời đi nơi khác.
Quan sát hồi lâu, tầm nhìn dừng trên người không có ý định chuyển hướng.
“Xem ra cô rất hài lòng với dáng người của tôi.
”
Khóe môi Nguyên Cận Mặc cong lên, một tia sáng xẹt qua đáy mắt.
Khương Chi Chi không quen với sự thân mật này, cô kéo dài khoảng cách một chút theo bản năng: “Ừm, so với anh chàng trẻ trung đẹp trai thì đẹp hơn nhiều…”
Hmm… Phải nói rằng Nguyên Cận Mặc là người có vóc dáng đẹp nhất trong số những người mà cô từng gặp.
Những anh chàng trẻ trung đẹp trai trong giới giải trí ở kiếp trước cũng không bằng một nửa của anh…
Khương Chi Chi vô thức nói ra những suy nghĩ trong lòng, một giây tiếp theo, người đàn ông hoàn toàn xụ mặt xuống.
Tốt hơn những người khác?
Người phụ nữ này… Đã thấy qua cơ thể của bao nhiêu người rồi!
“Cô còn nhìn cơ thể của ai nữa?”
Bất chợt bị hỏi ngược lại khiến Khương Chi Chi nhận ra mình suýt nữa đã lỡ miệng nói ra, cô mím môi: “Anh chàng trẻ trung đẹp trai trong tạp chí giải trí đó, in đầy trên trang bìa.
”
Cô ho nhẹ, đáy lòng cảm thấy hơi khó xử.
Những gì Nguyên Cận Mặc nói… Sao lại kì lạ như vậy.
Nào ngờ, lời giải thích này của cô càng làm cho sắc mặt người nào đó trở nên khó coi hơn.
Đột nhiên Nguyên Cận Mặc nhớ tới, Khương Chi Chi từng nói trước mặt những người khác rằng cô không muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung kiếm tiền.
Sau này trực tiếp tìm một cậu trai trẻ trung đẹp trai quấn quít bên người, vừa bổ mắt vừa thoải mái.
Mà cô bây giờ cũng đã biết không ít về “vóc dáng xuất sắc” của những người đàn ông khác, cho nên…
Đang bắt đầu chọn lựa thí sinh sao?
Người phụ nữ này!
Một cảm giác tức giận chua xót xông lên từ đáy lòng, đọng lại ở đầu lưỡi, cảm giác khó chịu không thôi khiến anh bật thốt lên theo bản năng: “Không được!”
Anh không cho phép!
“Hửm?”
Khương Chi Chi vừa cài xong chiếc nút cuối cùng của bộ đồ ngủ thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, mơ hồ hỏi lại: “Anh nói gì?”
Cô vừa nói chuyện gì đó rất nghiêm trọng à? Sao lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đôi mắt trong veo lóe lên chút nghi ngờ, Nguyên Cận Mặc mất tự nhiên ho nhẹ một chút, chuyển sang đề tài khác: “Bắt đầu từ ngày mai, với tư cách là trợ lý tạm thời, tôi ở tập đoàn Nguyên thị, cô cũng phải ở bên cạnh, nếu có việc gì gấp sẽ giao cho cô xử lí.
”
“Không thành vấn đề.
”
Khương Chi Chi gật đầu: “Có việc gì cứ nói với tôi một tiếng là được.
”
Bây giờ Nguyên Cận Mặc không tiện hoạt động nhiều, đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm rồi.
Trả ơn sớm một chút, cô cũng có thể yên tâm hơn.
Cô làm tròn bổn phận đắp chăn bông điều hòa cho người đàn ông, kế đến lại tỉ mỉ chỉnh ánh sáng trong phòng tối xuống.
Khương Chi Chi nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có sai lầm gì thì lên tiếng: “Được rồi, anh từ từ nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài trước.
”
Ngập ngừng một chút, lại không yên tâm dặn dò một câu: “Nếu như gặp rắc rối gì thì cứ trực tiếp gọi cho tôi.
”
Nhìn Khương Chi Chi hết lòng giúp mình thu xếp mọi chuyện, Nguyên Cận Mặc híp mắt, cảm giác không vui khi nãy còn tồn đọng trong lòng cũng dần dần biến mất.
“Ken két.
”
Cùng với tiếng đóng cửa nhẹ nhàng là tiếng bước chân ngày càng xa, Nguyên Cận Mặc nheo mắt, bên trong căn phòng mờ tối, con ngươi sâu thẩm xẹt qua một chút sáng sắc bén.
Nâng cánh tay phải được băng bó lên, ánh sáng u ám dần tụ lại.
Vì để chăm sóc cho vết thương của Nguyên Cận Mặc tốt hơn, Khương Chi Chi đặc biệt đến Phù Sinh dặn dò một tiếng, nói rằng khoảng thời gian này mình không thể giải quyết công việc của công ty.
Cũng may mọi chuyện ở buổi triển lãm đã kết thúc, gần đây Phù Sinh chỉ xử lí một số đơn hàng, để Du Ánh và Giang Khinh Ca giải quyết là được rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Chi Chi đã tỉnh giấc.
Cô đứng trước tủ quần áo, do dự hồi lâu rồi chọn một bộ quần áo không mấy khi mặc.
Đến lúc ra khỏi cửa đi xuống lầu thì phát hiện Nguyên Cận Mặc đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách chờ cô.
“Xin lỗi đã để anh chờ lâu.
”
Nguyên Cận Mặc tiện tay đặt tờ báo xuống, khoảnh khắc anh nhìn lên, đáy mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên hiếm thấy.
Hôm nay trông Khương Chi Chi rất khác.
Mái tóc đen như thác nước được búi tỉ mỉ sau đầu, chỉ chừa lại vài sợi tóc rũ xuống ở hai bên.
Cô mặc một bộ đầm công sở màu đen, tao nhã phóng khoáng, lại thêm lớp trang điểm nhẹ nhàng khiến cô tỏa ra khí chất của người giàu kinh nghiệm.
Hiếm khi nhìn thấy khía cạnh đẹp đẽ thế này của Khương Chi Chi, Nguyên Cận Mặc trầm ngâm một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp lại.
Một đường đến tập đoàn Nguyên thị không gặp chút trở ngại nào, lập tức mở cuộc họp thường kỳ.
Khương Chi Chi vốn cho rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, hài lòng chưa kịp tìm chỗ ngồi xuống đã nghe được Nguyên Cận Mặc thấp giọng nói: “Chuẩn bị một chút, lát nữa cùng đi họp.
”
Khương Chi Chi giật mình, cô cũng phải đi à?
Dù sao cũng là cuộc họp liên quan đến các vấn đề cơ mật của Nguyên thị …
Ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt trầm tĩnh lạnh nhạt của người đàn ông, cô không hỏi nhiều nữa, khẽ mỉm cười: “Được.
”
Nếu Nguyên Cận Mặc không ngại, vậy thì cô cũng chẳng cần bận tâm làm gì.
Nửa tiếng sau, tại phòng họp.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có người trình bày về nội dung bản báo cáo, bầu không khí vẫn im lặng như mọi khi.
Mọi người không dám thở mạnh, ánh mắt chỉ dám rơi vào đống tài liệu trước mặt, đôi khi lại lơ đãng liếc sang nơi nào đó trên bàn hội nghị…
Quá khó kiểm soát.
Ở đầu bàn hội nghị, một vị trí tạm thời mới được bổ sung vào, Khương Chi Chi ngồi bên phải Nguyên Cận Mặc, chịu trách nhiệm giúp anh ghi chép lại những ý chính của cuộc họp, thỉnh thoảng đưa các tài liệu của dự án cần thiết ra.
Bỏ qua những ánh mắt dò xét kia, Khương Chi Chi cúi đầu ghi chép cẩn thận, thái độ nghiêm túc không chút để ý đến sóng ngầm trên bàn hội nghị.
“Này, không phải nói cậu hai với cô Khương chỉ là hôn nhân chính trị thôi hả, sao tôi thấy cứ sai sai thế nào ấy.
”
“Chẳng lẽ tương lai bà chủ cũng sẽ gia nhập vào Nguyên thị sao? Xem ra tin đồn không đáng tin chút nào, rõ ràng cậu hai rất giữ người…”
“Đúng vậy đúng vậy, là ai phao tin vậy, không chính xác gì cả!”
“Có thể thuyết phục cậu hai cho tham gia cuộc họp của tập đoàn Nguyên thị, xem ra người vợ này của cậu hai có thực lực hơn so với tưởng tượng đó!”
“Nói không chừng một ngày nào đó nhà họ Khương sẽ sáp nhập vào nhà họ Nguyên…”
Bề ngoài cuộc họp vẫn diễn ra bình lặng, song bên trong lại ẩn chứa vô số suy nghĩ khác nhau.
Nhưng tất cả những thứ này đều không liên quan gì đến Khương Chi Chi.
Cô chỉ tiếp tục nghiêm chỉnh làm việc, thỉnh thoảng dời chút sự chú ý lên cánh tay phải quấn đầy băng gạc của Nguyên Cận Mặc.
Ừm, rất tốt, không có đụng trúng vết thương.
Chờ sau khi người phụ trách các bộ phận báo cáo xong tình hình thực tế của công việc họ quản lý, tiếp đến sẽ là sân nhà của Nguyên Cận Mặc.
“Kế hoạch của phòng kế hoạch còn quá nhiều chỗ trống, mang về viết lại.
”
“Tháng này bộ phận tiếp thị hoàn thành vượt chỉ tiêu, tiền thưởng cuối tháng tăng gấp đôi.
”
“Tiếp tục theo dõi các dự án về khu đô thị chính, tháng sau đấu thầu, không được phép thất bại.
”
Người đàn ông tựa người về sau, thâm thúy híp mắt, giọng điệu lạnh lùng sắc bén, cả người tỏa ra hơi thở người sống chớ lại gần.
Khương Chi Chi không tự chủ nhìn sang Nguyên Cận Mặc, bên tai là âm điệu trầm thấp quen thuộc.
Càng nghe, càng say mê.
Nguyên Cận Mặc không hổ là người tuổi còn trẻ đã lên nắm quyền tập đoàn Nguyên thị, vài ba lời nhẹ tênh là đã có thể nói rõ tinh túy của bản báo cáo.
Khả năng nhìn thấu cốt lõi của vấn đề trong nháy mắt không phải người bình thường nào cũng có được.
Khương Chi Chi ngồi thẳng lưng theo bản năng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nghe càng nghiêm túc hơn.
Không có nhiều cơ hội để xem trực tiếp năng lực xử lý công việc của Nguyên Cận Mặc, cô không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế được.
Dưới sự sắp đặt vừa như có chủ đích vừa như vô tình của Nguyên Cận Mặc, Khương Chi Chi bắt đầu tiếp xúc với nhiều thứ của nhà họ Nguyên hơn.
Mặc dù lúc đầu có hơi lo lắng, nhưng khi biết những tài liệu này là do Nguyên Cận Mặc đặc biệt dặn dò đưa tới, cô đã không còn suy nghĩ nhiều nữa.
Xử lý công việc trong tay ngày càng thuận lợi như nước chảy mây trôi.
Tuy phần lớn thời gian chỉ làm vài việc vặt vãnh như kiểm tra lại các kế hoạch kinh doanh, nhưng mọi thứ đều được cô hoàn thành rất tốt, không bỏ qua dù là một chi tiết nhỏ.
Ở tập đoàn chưa đầy hai ngày, cô đã có thể thay đổi quan điểm của bộ phận thư ký và đám người Nguyên Nhất đối với cô.
“Bà chủ đỉnh quá đi, chưa bao lâu đã có thể xử lý tài liệu thành thạo rồi!”
“Đúng vậy, nhớ năm đó tôi vào công ty một tháng, vậy mà vẫn mắc sai lầm trong công việc… Xin lỗi, người mới như tôi khiến cho mọi người mất thể diện.
”
“Chả trách cậu hai lại vừa ý bà chủ như vậy, nói hai người mạnh hợp lực cũng không phải quá đáng!”
So với những người khác, dĩ nhiên Nguyên Cận Mặc là người quan tâm đến mọi động thái của Khương Chi Chi nhất.
Sự không quen thuộc và cứng nhắc ban đầu giờ đây dần trở thành thông thạo và linh hoạt…
Đôi mắt u ám sâu thẳm xẹt qua chút ánh sáng, Nguyên Cận Mặc khép tài liệu trong tay lại, ánh mắt không tập trung vào đó mà rơi trên người phụ nữ đang chuyên chú trước máy tính.
Tiếng gõ bàn phím vang vọng trong văn phòng yên tĩnh, đứt quãng, nhưng lại không hề làm phiền đến người khác.
“Cậu hai, hẳn là tài liệu này không có sai sót gì, mời anh xem qua một chút.
”
Khương Chi Chi kiểm tra tài liệu trong tay, sau khi xác nhận không có sai lầm, đứng dậy đặt trước mặt Nguyên Cận Mặc.
Bận rộn cả ngày, cô cảm thấy hơi khát, chào hỏi một tiếng rồi ra cửa, đi đến phòng giải khát.
Không lâu sau, Nguyên Nhất gõ cửa đi vào, cung kính nói: “Cậu hai, bây giờ trong công ty đang lan truyền chuyện của anh và bà chủ… Có cần chúng tôi ra tay can thiệp một không?”
“Nói nghe thử xem.
”
Nguyên Cận Mặc lười biếng dựa vào lưng ghế, vẻ mặt thả lỏng, tay trái không bị thương tùy ý xoay bút.
Nguyên Nhất không do dự nói hết những tin đồn mình nghe được.
Nguyên Cận Mặc lơ đễnh lắng nghe, khóe mắt rũ xuống, đến khi nghe được có nhân viên trong công ty nói rằng anh và Khương Chi Chi là “trời sinh một cặp”, khóe môi hiếm khi lộ ra nụ cười.
Sau khi báo cáo xong, Nguyên Nhất im lặng chờ Nguyên Cận Mặc ra lệnh.
Chỉ thấy người đàn ông trầm ngâm một chút, môi mỏng khẽ cong lên, lộ ra sự nghiền ngẫm: “Nguyên Nhất, cậu châm vào đó thêm một mồi lửa đi…”.