Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.
“Cậu hai, đây là bản kế hoạch do phòng thị trường đưa ra, cần anh xem qua và ký tên… Ớ! Xin lỗi, quầy rầy rồi!”
Cô thư ký vừa bước vào đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi nằm ở trong lòng cậu hai nhà bọn họ, lập tức sửng sốt.
Ôi chao, cô ta tới thật không phải lúc…
Sau khi phản ứng lại mới vội vàng lùi về sau mấy bước, còn rất quan tâm mà đóng cửa lại “cạch” một cái.
Nguyên Cận Mặc: “…”
Khương Chi Chi: “…”
Bầu không khí vốn cũng chẳng mập mờ là bao, nhưng lại bởi vì có người xông vào mà bỗng nhiên trở nên hơi mập mờ.
“Này… Anh làm xong chưa vậy?”
Một hồi lâu sau, Khương Chi Chi vẫn lựa chọn phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ lạ này.
Cô đã giữ tư thế này sắp đến hai phút rồi, thực sự đang cực kỳ khó chịu.
Nguyên Cận Mặc hơi cúi đầu, tay phải nhẹ nhàng nhấc mái tóc dài như thác nước lên, nhìn vùng cổ trắng nõn kia, ánh mắt anh tối sầm lại.
Khoảng cách kề sát khiến anh dễ dàng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt kia, là hương hoa đào thanh nhã thoang thoảng.
“Tóc bị mắc ở khóa nên không thể gấp gáp được.”
Người đàn ông nói không nhanh không chậm, ánh mắt hơi sâu một chút: “Nếu cứ tùy ý kéo tóc, cẩn thận thành đầu trọc bây giờ.”
Khương Chi Chi: “…”
Đừng có nói vớ nói vẩn dọa cô nữa được không.
Âm thầm nuốt mấy lời phỉ nhổ vào trong lòng, chớp mắt một cái, vừa đúng lúc ánh mắt dừng ở trên cây kéo nhỏ cắm trong ống đựng bút đặt ở trên bàn.
Trong nháy mắt đã có cách hay.
“Không cần làm phiền anh gỡ ra nữa, để tôi.”
Cầm kéo lên không chút do dự, Khương Chi Chi tìm tới chỗ tóc bị mắc ở trước ngực, cắt một nhát gọn gàng chính xác!
Nương theo tiếng cắt “rẹt rẹt” khe khẽ, sợ tóc bay lả tả xuống.
“Xong chuyện~”
Lấy lại được tự do, Khương Chi Chi hất tóc, rất tự nhiên mà kéo dãn khoảng cách với Nguyên Cận Mặc, lúc lắc cây kéo nhỏ tinh xảo trong tay, híp mắt khẽ cười.
Cô đúng là một người lanh trí.
Nhìn những sợi tóc nhỏ rải rác trên bàn, Nguyên Cận Mặc khó có được một lúc ngơ ngẩn, giọng nói khàn khàn lộ ra mấy phần chịu đựng: “Khương Chi Chi, cô có còn là phụ nữ không vậy?”
Người bình thường khi thấy tóc bị mắc, ai sẽ nghĩ tới việc làm tổn thương tóc của mình chứ!
“Đừng lo, tóc tôi nhanh dài lắm.”
Thái độ của Khương Chi Chi rất thoải mái, ngón tay lơ đãng vuốt chỗ tóc bị cắt mất một đoạn kia.
Dù sao tóc của cô cũng vừa dài vừa dày, thiếu một nhúm cũng sẽ không có ai nhận ra.
Khóe miệng vô ý cong lên, nở một nụ cười rực rỡ.
Nhìn thấy bên môi hơi cong kia, con ngươi đen như mực của Nguyên Cận Mặc hơi chuyển động.
Sự buồn rầu vốn đang chất chứa trong tim lại như bỗng nhiên gặp được mưa xuân, lập tức giội tắt sự khô hanh trong lòng.
Đưa tay lên lặng lẽ gom lấy chỗ tóc ở trên bàn kia vào trong lòng bàn tay…
Ba ngày sau, Trung tâm triển lãm Thành Đô.
Mới sáng sớm trời còn chưa sáng hẳn, ngoài cửa trung tâm đã chật ních người đến tham quan.
Từ tối hôm qua, mấy người Khương Chi Chi đã bày biện gian trưng bày của bọn họ xong xuôi rồi, vị trí ở ngay hai bên sân khấu, là nơi có lượng người đi lại đông nhất.
“Chi Chi, bây giờ tớ hồi hộp ghê!”
Đây là lần đầu tiên Du Ánh tham gia loại hoạt động có quy mô lớn như vậy, khó có được một hôm mặc âu phục nghiêm túc đoan trang, trên gương mặt nhỏ lộ vẻ hơi căng thẳng.
“Yên tâm, tất cả đã có tớ lo.”
Khương Chi Chi cho cô ấy một ánh mắt yên tâm, đang chuẩn bị kiểm tra lại những tin tức liên quan thì bên tay phải chợt bị người khác khẽ giật một cái.
“Chi Chi, cô nhìn người đối diện kìa…”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Giang Khinh Ca, Khương Chi Chi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với người vừa mới bắt đầu sắp xếp gian trưng bày ở phía đối diện.
Không ngờ lại hơi quen mắt.
Thấy Khương Chi Chi nhất thời không nhận ra, Giang Khinh Ca lắc đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Là người của công ty Mạc Nghi.”
Chẳng phải công ty Mạc Nghi là công ty làm đẹp của Mạc Hạo Thần đó sao?
Khương Chi Chi nhíu mày lại, đáy mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn, thế giới này cũng thật là nhỏ.
“Khương Chi Chi, sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, trong tầm mắt đã xuất hiện bóng dáng khiến người ta chán ghét kia.
Mạc Hạo Thần không ngờ đám người Khương Chi Chi cũng có thể tham gia triển lãm, nghĩ đến những lời mình ba hoa khoác lác lúc trước, sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Ngoài miệng thì đáp lời, ánh mắt lại hận không thể nhìn chằm chằm vào trong sảnh trưng bày, chỉ muốn thăm dò cho rõ ràng.
Đối với chuyện này, Khương Chi Chi chỉ lạnh lùng ném cho anh ta một chữ: “Cút.”
“Hừ, đắc ý gì chứ, để tôi xem cô có thể làm nên trò trống gì.”
Mạc Hạo Thần bị mất mặt ngay trước chốn đông người, chỉ đành vác bản mặt u ám trở về vị trí của mình.
Đúng lúc nhìn thấy có người đi ngang qua, anh ta lập tức ngăn người đó lại rồi vội vã đề cử sản phẩm của bọn họ.
“Chị xem thử đi, đây là thiết bị chăm sóc da chạy bằng điện mà Mạc Nghi chúng tôi mới cho ra mắt, giúp cho ở nhà một mình có thể yên tâm, hưởng thụ quá trình chăm sóc và spa chuyên nghiệp…”
Chăm sóc và làm đẹp da?
Nghe thấy lời nói khoác lác của Mạc Hạo Thần, Khương Chi Chi nhếch môi.
Sau khi Du Ánh ở bên cạnh nghe được cũng hơi bất ngờ: “Trời ạ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ.”
Sản phẩm mới mà lần này bọn họ cho ra mắt cũng trùng hợp có liên quan đến chăm sóc da và làm đẹp, đụng chủ đề với người ta rồi.
Ở bên cạnh, Mạc Hạo Thần diễn giải ba hoa chích chòe một trận đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của không ít người, trước gian trưng bày cũng ngày càng có nhiều người tràn vào, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên đắc ý.
So với anh ta, tình hình bên phía Khương Chi Chi lại trở nên vắng lặng hơn không ít.
Mạc Hạo Thần thấy vậy thì ra vẻ khoe khoang đi đến khiêu khích: “Tôi đã nói rồi mà, cái công ty nhỏ rách nát của cô mới thành lập chưa được mấy ngày, đừng hòng một bước lên trời nữa, bên tôi…”
“Tránh ra, anh chắn đường người khác rồi.”
Khương Chi Chi không khách sáo chút nào đẩy Mạc Hạo Thần một cái, ánh mắt đối diện với một bà lão tóc hoa râm nhưng trông vẫn đầy sức sống ở phía sau lưng anh ta: “Chào bà.”
“Cô gái, giới thiệu về sản phẩm của cô một chút đi, tôi cảm thấy khá thú vị đó.”
Nghe vậy, Khương Chi Chi khẽ gật đầu, mở khóa tủ trưng bày ra, trong tay có thêm một thiết bị cầm tay tinh xảo…
“Đây là sản phẩm chăm sóc da mới nhất do công ty chúng tôi nghiên cứu ra, bên trong có chứa máy vi tính cỡ nhỏ, có thể quét làn da của chúng ta một cách tỉ mỉ và chính xác, tìm ra những khuyết điểm còn tồn tại, đồng thời có thể thông qua dữ liệu để so sánh và tính toán chuẩn xác nhất, cung cấp phương án chăm sóc da hoàn hảo, tạo nên một quy trình làm đẹp dành riêng cho mỗi người.”
“Không thể nào! Nội dung mà cô nói chắc chắn đều là giả!”
Vừa dứt lời, Mạc Hạo Thần đã kêu to: “Sao lại có trí tuệ nhân tạo tinh vi và làm hết được tất cả như vậy, cô đừng nói láo!”
Bây giờ trên thị trường làm gì có kỹ thuật ưu việt như vậy.
“Hừ, bản thân không làm được thì cũng đừng ăn nói linh tinh chứ.”
Khương Chi Chi hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời đã đè người đàn ông ngồi lên cái ghế trước mặt, trực tiếp chiếu máy móc lên trên đầu anh ta.
Ba giây trôi qua, giọng nói máy móc lạnh như băng vang lên.
“Người dùng, nam, hai mươi bốn tuổi, da mặt thô ráp không căng bóng, bề ngoài có thể thấy tình trạng da bị bong vảy, nếp nhăn khá nhiều, bọng mắt rõ ràng, là biểu hiện của buông thả du͙ƈ vọиɠ quá độ và thận hư.
Đề nghị nghỉ ngơi dưỡng sức, điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường…”
“Phụt, ha ha ha ha…”
Tiếng cười hi hi ha ha truyền ra từ trong đám đông, Du Ánh cũng cười đến nỗi phải ghé vào trên người Khương Chi Chi, bả vai không ngừng rung lắc.
Mặt mũi Mạc Hạo Thần đen thui.
Chỉ cần là một người đàn ông, nếu có một chút xíu liên quan đến “thận hư”… vậy thì chắc chắn không được đẹp mặt.
“Khương Chi Chi!”
Mạc Hạo Thần khẽ gào: “Cô dám lấy cái thứ này ra để đùa giỡn tôi!”
“Đùa giỡn anh? Xin lỗi, đừng tự dát vàng lên mặt mình.”
Giọng điệu của Khương Chi Chi thản nhiên, mí mắt còn chẳng thèm nhấc lên: “Sản phẩm của chúng tôi là do hợp tác cùng công ty Khoa Nhĩ để nghiên cứu ra, chất lượng chắc chắn được bảo đảm.”
Cô cũng không cố ý nói nhỏ, lời này vừa nói ra lập tức dẫn tới phản ứng mạnh mẽ.
Công ty Khoa Nhĩ, đây chính là công ty khoa học công nghệ hàng đầu tầm cỡ quốc tế, chất lượng của sản phẩn do bọn họ sản xuất ra luôn luôn dẫn đầu sánh ngang với trình độ quốc tế!
Công ty này lại có thể thuyết phục được Khoa Nhĩ hợp tác cùng…
Nhất thời, ánh mắt của những người ở đây nhìn về phía Khương Chi Chi đều trở nên sôi nổi hơn không ít.
Gian trưng bày của Phù Sinh đã nhanh chóng đầy ắp người, ai nấy đều muốn thử nghiệm kỹ thuật chăm sóc da mới nhất.
Mạc Hạo Thần bị gạt ra khỏi đám đông, đáy mắt hiện lên một chút phẫn nộ…
Trước vị trí trưng bày lập tức có nhiều người hơn, sau khi Khương Chi Chi sắp xếp thứ tự xong mới trở lại chỗ cũ.
Bà lão lúc nãy mở lời hỏi thăm kia vẫn chưa rời đi.
Cô mấp máy môi, bước đến chào hỏi: “Giáo sư Bành, chào cô.”
“Cô biết tôi?”
Bà lão đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, giọng điệu hơi ngạc nhiên.
“Vừa rồi nhiều người quá, em sợ tùy tiện nói ra sẽ quấy rầy đến cô.”
Khương Chi Chi ngượng ngùng mỉm cười, giọng điệu vừa nghiêm túc lại kính trọng.
Vậy mà người đứng ở trước mặt cô lại là giáo sư Bành Thanh Hoa tiếng tăm lừng lẫy, đã từng là nhà nghiên cứu sinh học tế bào đứng số một số hai cả nước, tuy rằng bây giờ đã về hưu nhưng vẫn rất nổi tiếng ở trong ngành.
Cô đã từng đọc rất nhiều luận văn và sách báo của giáo sư Bành, cũng học hỏi được không ít.
Bành Thanh Hoa cười nhạt nói: “Thằng bé Cận Mặc kia cũng thật có lòng, đặc biệt mời tôi đến chỉ dạy cho cô một chút.”
“… Cậu hai?”
Khương Chi Chi hơi mở to mắt, trong lòng bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Cô thật sự không ngờ việc giáo sư Bành Thanh Hoa đến gian trưng bày của bọn họ, là do Nguyên Cận Mặc đặc biệt dặn dò…
Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa đến sáu giờ chiều, trung tâm triển lãm Thành Đô đã sắp đóng cửa.
Mặc dù ngày đầu tiên đã chuẩn bị đầy đủ nhưng mấy người Khương Chi Chi vẫn bận bịu như thường, cho đến lúc rời khỏi sảnh triển lãm, cả người đã mệt mỏi rã rời.
Tuy rằng mệt mỏi nhưng trên mặt mọi người đều là nụ cười đầy vui sướng.
“Chi Chi, chỉ riêng hôm nay đã có không dưới năm công ty ở thành phố muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta đó!”
Du Ánh phấn khởi nói, nếu như là lúc trước thì đây là chuyện mà cô ấy không dám nghĩ tới.
“Bàn chuyện hợp tác chính là việc lớn, Chi Chi, chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ.”
So với Du Ánh thì người từng trải trong xã hội như Giang Khinh Ca lại có vẻ tỉnh táo hơn, Khương Chi Chi khẽ gật đầu, tỏ ý là đã hiểu rồi.
Đúng lúc này, một câu nói của Du Ánh đã hấp dẫn sự chú ý của cô: “Chi Chi, đây chẳng phải là người kia của nhà cậu sao, tới đón cậu đấy à?”
Vừa quay đầu lại, dưới gốc cây là bóng dáng cao lớn đẹp trai.
Nguyên Cận Mặc vừa cử người đi tiễn Bành Thanh Hoa, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Vừa xoay người đã chạm phải một đôi mắt trong veo.
Sau khi Khương Chi Chi đến gần thì đương nhiên cũng chú ý tới bóng lưng Bành Thanh Hoa rời đi: “Còn chưa kịp cảm ơn anh, vậy mà có thể mời được giáo sư Bành đến, cảm ơn.”
Nhìn người đàn ông mặt mày sắc bén trước mắt, bỗng nhiên trong lòng Khương Chi Chi dâng lên một chút cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Nhưng khi cô muốn cẩn thận thăm dò thì lại một lần nữa chậm rãi chìm xuống đáy.
“Đừng hiểu lầm, chẳng qua là sản phẩm lần này cũng có cổ phần của Khoa Nhĩ thôi.”
Nguyên Cận Mặc hơi nâng mắt lên một chút rồi lên tiếng.
“Nhưng tổng thể thì Phù Sinh cũng góp sức nhiều mà.”
Khương Chi Chi toét miệng một tiếng, bỗng nhiên lại nheo mắt: “Cậu hai, trước đó tôi đã nói rồi mà, hợp tác với tôi chắc chắn sẽ không lỗ.
Anh xem, bây giờ linh nghiệm rồi đúng chưa?”
Hì hì, sống lại một đời, vậy mà cô cũng có thể đứng ở trước mặt Nguyên Cận Mặc tiếng tăm lừng lẫy, hùng hồn mà nói ra những lời này.
Đúng là nghĩ thôi đã cảm thấy kích động.
Mặt mũi khẽ cong, cười tựa như một chú hồ ly nhỏ tinh ranh thích gây chuyện.
“Ừm, đều là công lao của bà chủ Khương.”
Nguyên Cận Mặc ở bên cạnh hơi cong môi, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cố gắng đè thấp giọng nói, ba chữ “Bà chủ Khương” được nói ra cuốn hút vô cùng.
Khương Chi Chi ngượng nghịu nhéo vành tai, trong lòng cảm khái.
Nghe xong giọng nói khiến người ta muốn mang thai, quả nhiên lực sát thương rất mạnh…
Đương nhiên, có người vui vẻ thì có người ưu sầu.
So với sự xuôi chèo mát mái của bên Khương Chi Chi, bên công ty Mạc Nghi của Mạc Hạo Thần chỉ có thể dùng cụm từ không khí trầm lặng để hình dung.
Vốn dĩ sản phẩm mà bọn họ chuẩn bị cũng coi như xuất sắc, nhưng cùng ở lĩnh vực chăm sóc da và làm đẹp giống như bọn họ lại có lựa chọn càng xuất sắc hơn.
Đó chính là sản phẩm của Phù Sinh.
Bất kể là vẻ ngoài, kỹ thuật hay là về mặt chức năng, tất cả đều vượt trội hơn.
Ai có mắt đương nhiên đều sẽ cho rằng sản phẩm của Phù Sinh tốt hơn, còn chưa nói đến chuyện đối tác của bọn họ là công ty khoa học công nghệ Khoa Nhĩ.
Ngay lập tức đã cho sản phẩm của Mạc Hạo Thần phải hít khói.
Cả ngày trông chờ, lúc đầu gian trưng bày còn có một vài người, nhưng sau đó thì vắng như chùa bà đanh.
“Khương, Chi, Chi!”
Núp trong bóng tối nhìn đôi nam nữ đang nói chuyện vui vẻ, Mạc Hạo Thần ghi thù đến nỗi sắp cắn nát một chiếc năng!
Tất cả là lỗi của Khương Chi Chi, nếu như không có cô… người vốn nên nổi trội trong triển lãm hôm nay sẽ là anh ta!
Lúc đầu anh ta đã nghĩ xong, nếu như lần này Mạc Nghi có được danh tiếng, nói không chừng người trong dòng họ còn có thể đón anh ta trở về, anh ta sẽ có thể khôi phục lại vinh quang như ngày xưa.
Bây giờ thì hay rồi, tất cả đều bị con khốn Khương Chi Chi làm hỏng!
Bên trong tai nghe đeo ở vành tai còn vang lên giọng nói dịu dàng.
“Anh Hạo Thần, tất cả những gì bây giờ Khương Chi Chi có đều là của hồi môn do ông nội để lại cho cô ta, nếu như lúc đó anh cưới cô ta, bất kể là Phù Sinh của hiện tại hay là kỹ thuật, đó đều là vật sở hữu của anh…”
Đúng thế, vốn dĩ tất cả những thứ này đều nên là của anh ta!
Sắc mặt của Mạc Hạo Thần dần dần tối lại.
Người có chuyện vui thì tinh thần thoải mái, ngày đầu tiên đã được nhiều công ty lớn có uy tín trong giới chú ý như vậy, Khương Chi Chi tỏ ra rất kích động.
Lúc nào trên khuôn mặt nhỏ cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Khi Nguyên Cận Mặc đề nghị uống một chút rượu vang sau bữa tối, hiếm khi cô cũng không từ chối.
“… Đúng là giỏi ghê, tôi không ngờ có một ngày mình có thể gặp được giáo sư Bành Thanh Hoa, trời ạ, tôi không còn gì tiếc nuối nữa.”
Nâng ly rượu nhỏ tinh xảo lên, Khương Chi Chi vẫn còn hứng thú bừng bừng nói đến chuyện ở triển lãm lúc ban ngày.
“Bây giờ giáo sư Bành chủ yếu dạy học ở nước ngoài, lần này có cơ hội được gặp bà ấy, cô đừng bỏ qua cơ hội này đó.” Nguyên Cận Mặc ngắm nhìn thật sâu, giọng điệu trầm thấp.
Khương Chi Chi khẽ gật đầu, đã uống hết mấy ly rượu vang, đáy mắt trong suốt dần dần hiện lên một lớp hơi nước mỏng: “Còn mấy ngày nữa là đến cuộc thi đánh giá rồi, cuộc chiến này vừa mới bắt đầu thôi.”
Nhíu mày thở dài, phối hợp với khuôn mặt trắng nõn nà của cô, vừa linh động lại đáng yêu.
Đáy mắt tràn ra một nụ cười, Nguyên Cận Mặc lắc lắc rượu vang trong ly, khẽ nhấp một ngụm, tựa như vô ý mà hỏi một câu: “Sau khi kết thúc triển lãm, cô có dự định thế nào?”
“Thì kinh doanh Phù Sinh cho tốt thôi… Không đúng, tôi còn phải dành thời gian ra để tìm người nữa.”
Khương Chi Chi chớp đôi mắt mông lung, trong đầu hơi hỗn loạn nhưng cũng chưa quên rằng, còn có một chuyện lớn cần cô hoàn thành.
Đó chính là ngàn dặm tìm thầy.
Sau hành trình ở Lan Thành lần trước không tìm được manh mối, cô bèn lên những diễn đàn trên mạng giấu tên để tìm người, đáng tiếc manh mối có ích lại quá ít, cho đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ ai đáp lại.
“Cô nói gì cơ?”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động ly rượu, Nguyên Cận Mặc khẽ hỏi.
Câu nói sau cùng của Khương Chi Chi quá nhỏ, anh không nghe rõ.
“Không có gì, tôi định về phòng ngủ một giấc thật ngon.”
Khương Chi Chi lắc đầu, vẻ mặt hơi tỉnh táo lại một chút: “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Sau đó cô loạng choạng muốn đi về phía cầu thang, Nguyên Cận Mặc thấy vậy bèn nắm chặt cổ tay cô theo bản năng.
“?”
Khương Chi Chi nhíu mày xoay người, rất khó hiểu động tác của Nguyên Cận Mặc lúc này.
Thấy đáy mắt cô chợt lóe lên sự nghi ngờ, Nguyên Cận Mặc khẽ ho một tiếng: “Tôi dìu cô đi lên, để tránh bị ngã còn phải đưa đi bệnh viện, phiền phức lắm.”
“Không cần, tôi không yếu ớt đến vậy.”
Khương Chi Chi lắc đầu, khéo léo từ chối ý tốt của Nguyên Cận Mặc.
Tự vịn lấy tay vịn của cầu thang, đi lên từng bước một, hết sức chăm chú.
Đương nhiên cũng không chú ý đến phía sau lưng, ánh mắt thâm thúy u ám của người đàn ông vẫn luôn dõi theo, không hề rời khỏi.
Hôm sau.
Phần lớn người của Phù Sinh vẫn sắp xếp như hôm qua, đi đến trung tâm triển lãm để làm việc, đột nhiên Khương Chi Chi nhớ ra còn có đồ bỏ quên ở Phù Sinh nên bắt xe đến công ty trước.
Nhưng khi vừa bước vào, không khí trong phòng đập vào mặt lại khiến cô nhíu mày lại.
Không đúng… Có người lẻn vào công ty bọn họ!.