Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 63




Liễu Dật suy tư một lúc liền cho người chuẩn bị thiếp mời, vài ngày nữa, cậu muốn đích thân gặp mặt bàn bạc với Tổng giám đốc của Trần thị.

Còn về bí mật công ty mà Nguyệt Ly có được tuy có thể gây tổn hại cho công ty của Hạ Thần nhưng mà tuyệt đối không đủ để cho nó sụp đổ.

Nếu như có thể hợp thác cùng một nhà máy nguyên liệu thì mới có thể tiêu diệt công ty của Hạ Thần.

Cậu còn phải lên kế hoạch chuyện này thật cẩn thận.

Bên kia, Cố Phương Phương cũng đang suy nghĩ làm sao để lấy được sự tín nhiệm của Hạ Thần. Gần đây, cô ta liên tục đối xử tốt với anh ta, trên giường cũng vô cùng phối hợp cho nên quan hệ của hai người dần dần có chuyển biến tốt đẹp. Nhưng mà nếu như muốn trở lại như trước kia thì đã là không thể rồi. Huống hồ anh ta còn không biết về đoạn video quay lại cảnh ân ái của anh ta và Hồng Nhi hôm đó.

Chợt nghe tiếng Bảo Bảo khóc, cắt ngang suy nghĩ của Cố Phương Phương, cô ta lập tức đi đến bên đứa bé.

"Không khóc, Bảo Bảo ngoan." Cố Phương Phương ôm con mình, ôn nhu dỗ dành.

Nhưng mà vẫn không có tác dụng gì, đứa bé vẫn khóc, lúc này Cố Phương Phương kiền gọi bảo mẫu tới cho bé uống sữa.

Được ăn, đứa bé lập tức nín khóc.

Nhận lại Bảo Bảo từ tay bảo mẫu, Cố Phương Phương ôm con trên tay, nhẹ nhàng đi về phòng.

Dỗ đứa bé ngủ say, Cố Phương Phương lúc này mới đặt bé xuống chiếc nôi của bé.

Yên tĩnh lại, Cố Phương Phương lại suy nghĩ về chuyện lúc trước chưa nghĩ ra.

Sau một hồi suy nghĩ, cô ta quyết định đêm nay sẽ cho Hạ Thần uống thuốc mê. Phòng làm việc của Hạ Thần cô cũng đã vào mấy lần, cũng biết những nơi anh ta có thể sẽ để tài liệu mật. Quan trọng hơn là cô ta biết hiện nay cổ phiếu của công ty hạ xuống, nếu như tài liệu bị trộm, đơn đặt hàng càng giảm thì anh ta sao có thể tiếp tục chống đỡ được công ty.

Mấy năm nay theo bên cạnh Hạ Thần, cô cũng học được sự nhận nhịn và độc ác của anh ta.

Năm nay cô cũng đã 25 tuổi rồi, đàn ông ai chẳng thích phụ nữ trẻ đẹp, qua vài năm nữa, cô già đi, nhan sắc cũng không còn thì khẳng định là Hạ Thần sẽ ghét bỏ cô. Cô sẽ không cho anh ta có cơ hội bỏ rơi cô mà phải là cô khiến cho anh ta không có cơ hội trở mình, còn cô, vẫn có thể sống một cuộc sống an nhàn sung sướng.

Buổi tối, Hạ Thần bận rộn suốt một ngày trở về nhà, ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt, tâm tình tốt lên không ít. Mỗi ngày trở về đều có người chờ mình, anh ta cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn.

"Những thứ này đều do em làm?" Hạ Thần rất ít khi nhìn thấy Cố Phương Phương xuống bếp, không nghĩ tới cô lại nấu ăn ngon như vậy.

"Đương nhiên, dù sao em mỗi ngày cũng không có việc gì làm cho nên mới học nấu vài món, anh nếm thử đi." Cố Phương Phương dịu dàng cười với anh ta.

"Được, anh lập tức ăn đây." Hạ Thần bỏ cặp xuống, cởi áo vest, sắn ống tay áo lên, ngồi vào bàn bắt đầu ăn, vừa ăn vừa khen "Thật là ngon, về sau anh muốn ngày nào cũng được ăn cơm em nấu."

Trong lòng Cố Phương Phương cười lạnh, hiện tại cô đang muốn tính kế anh ta đương nhiên phải biểu hiện thật tốt, không để cho anh ta nhìn ra manh mối.

Ăn cơm xong, Hạ Thần đưa Cố Phương Phương đi mua sắm.

Từ sau khi bọn họ cái nhau vô số lần thì anh ta cũng không đưa cô đi mua sắm nữa.

"Thích cái gì, em cứ chọn đi." Vẻ mặt Hạ Thần tràn đầy ý cười, khuôn mặt tuần mĩ khiến cho các cô gái đi ngang qua đều si mê.

Trước kia, Cố Phương Phương cũng đã từng giống như những cô gái kia, nhưng mà đã trải qua rất nhiều chuyện khiến cho cô biết, cửa lớn nhà giàu cũng không tốt như trong tưởng tượng.

Quan trọng nhất là thỏa mãn về mặt tinh thần, hiện tại cô chỉ chủ ý đến con trai của mình mà thôi, tình yêu gì đó đã quá xa rồi. Cửa lớn nhà giàu cũng chỉ có thiếu gia phong lưu mà thôi, anh ta sẽ không dừng lại vì bất kì cô gái nào, chỉ biết thay đổi hết cô này đến cô khác.

Vai nam chính trong phim thần tượng đều là gạt người, tình yêu hoàn hảo chỉ là truyện cổ tích mà thôi.

Mượn một câu nói trên internet thì chính là đời không như là mơ.

Thấy Cố Phương Phương nhìn chằm chằm vào chiếc váy bên kia, Hạ Thần ôn nhu cười hỏi: "Có phải thích chiếc váy kia hay không?"

Nghe vậy, Cố Phương Phương nhìn một hồi rồi đáp: "Cũng không tệ lắm."

"Vậy thì mua đi." Hạ Thần không chút khách khí, giá cả không thành vấn đề, chỉ cần cô thích là được. Quẹt thẻ rất nhanh, nhân viên bán hàng liền gói lại giúp họ.

Hai người lại đi dạo một vòng, Cố Phương Phương nói đã mệt mỏi, Hạ Thần nhanh chóng mua cho cô một chai nước rồi lái xe về nhà, người ngoài nhìn vào nhất định sẽ cho anh ta là người chồng tốt biết chăm sóc vợ.

Nhưng mà, Cố Phương Phương lại rất rõ ràng, tất cả đều là giả vờ, anh ta sẽ yêu người nào đó sao? Trừ khi mặt trời mọc đằng tây.

Về tới nhà, tắm rửa xong, nằm trên giường xem tivi, chuông điện thoại vang lên, là chị họ Nguyệt Ly. Cô cười vui vẻ nghe điện thoại: "Chị họ..."

Nhưng phía bên kia lại truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Em là Liễu Dật."

Cố Phương Phương cũng cảm thấy kì quái, hỏi: "Muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?"

"Kế hoạch của chị và Nguyệt Ly em đã biết rồi nhưng mà lúc này không phải là lúc thực hiện kế hoạch đó." Liễu Dật nghiêm túc nói.

"Cái gì?" Trong lòng Cố Phương Phương giật mình, cô đã chuẩn bị thuốc rồi, sao đột nhiên hiện tại lại bảo dừng, cô thấp giọng nói: "Vì sao?"

"Cho dù thành công thì hiện tại cũng chỉ có thể khiến cho công ty của Hạ Thần bị thương nặng, không thể khiến nó lập tức đóng cửa, phá sản." Liễu Dật nói ra nguyên nhân một cách đơn giản: "Em đã có kế hoạch rồi, chị chỉ cần nghe theo sắp xếp của em là được. Nếu không làm như vậy, cứ tùy tiện hành động, lỡ như xuất hiện biến cố nào đó, chúng ta đều không muốn như vậy."

Cố Phương Phương suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Dù sao Liễu Dật cũng hiểu biết chuyện kinh doanh hơn cô, huống hồ cô cũng biết cậu là người có năng lực, hơn nữa cậu cũng không có lí do gì để lừa gạt cô.

Liễu Dật lại dặn dò một câu: "Còn nữa, chị phải tiếp tục giả vờ làm một người vợ hiền lành, chỉ có được anh ta tin tưởng thì khi chị ra tay mới có thể càng nhanh gọn..."

"Chị biết rồi, chúng ta liên lạc sau, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Bên kia, Nguyệt Ly thấy Liễu Dật nhếch miệng cười thì đoán hẳn là thành công rồi.

"Tại sao lại không hỏi?" Liễu Dật vươn người qua hôn lên mặt cô một cái.

"Khẳng định là thành công rồi, cần gì phải hỏi chứ." Nguyệt Ly rót hai ly rượu đỏ, nói: "Nào, chúc cho kế hoạch của chúng ta thành công mĩ mãn.

"Được, cheers."

Hai người cụng ly, đều một hơi uống cạn ly rượu.

Sau đó đôi môi của Liễu Dật nhẹ nhàng rơi xuống môi cô, Nguyệt Ly ôm lấy cổ Liễu Dật, nhiệt tình đáp lại cậu.

Môi lưỡi giao thoa, nước miếng hòa trộn, hai người đều cùng chìm đắm trong nụ hôn lãng mạn.

Hai người đều chủ động khiêu khích đối phương, đưa nhau lên đỉnh cao khoái cảm.

Một phòng cảnh xuân vô cùng kiều diễm.

Mỗi một ngày qua đi, ngày Nguyệt Ly phải ra nước ngoài càng ngày càng gần.

Hai người đều quý trọng từng giây từng phút ở bên nhau thế nhưng Liễu Dật vẫn có thể nhân dịp này hoàn thành cuộc bàn bạc với Tổng giám đốc của Trần thị.

Liễu Dật cũng điều tra tìm ra các công ty cũng có thù hận với công ty của Hạ Thần, sau đó liên hệ, tỏ ý muốn hợp tác với bọn họ.

Nguyệt Ly nhìn Liễu Dật càng ngày càng gầy đi, trong lòng cũng rất đau đớn, mỗi ngày về nhà đều nghiên cứu thực đơn bổ dưỡng để làm cho cậu ăn nhưng mà hiệu quả cũng không rõ ràng.

Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ, Liễu Dật nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Rất nhanh thôi, em có thể nhìn thấy ngày công ty của Hạ Thần phải đóng cửa."

"Thật sao?" Trong lòng Nguyệt Ly rất cảm động, nghĩ tới mấy ngày nay cậu vất vả ngược xuối lại càng thấy thương cậu: "Liễu Dật, anh vất vả rồi."

"Vì em, làm chuyện gì cũng đáng, huống hồ Hạ Thần này lại là kẻ thù của cả anh và em, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta." Lúc nói những lời này, trong mắt Liễu Dật hiện lên một tia ngoan độc nhưng khi nhìn về phía Nguyệt Ly thì lại ôn nhu như nước.

Một buổi sáng nào đó, Cố Phương Phương vừa dỗ con xong thì điện thoại vang lên, cô ta nghe điện thoại: "Alo?"

"Thời cơ đã đến, đêm nay chị có thể xuống tay rồi." Liễu Dật cười nói.

"Vậy sao? Chị đợi ngày này thật lâu rồi." Trong mấy ngày nay, cô có thể cảm nhận được thái độ quan tâm của Hạ Thần với mình, anh ta giảm bớt đi ra ngoài, chỉ ở nhà với cô. Nhưng mà trái tim đã tan vỡ của cô không thể hàn gắn lại, những chuyện đã qua không phải một hai câu hay một sớm một chiều là có thể tha thứ được.

Thực ra chỉ cần cô có tiền, không có đàn ông thì vẫn có có thể sóng tốt như cũ, việc gì phải yêu vào để rồi cả thể xác và tinh thần đều bị thương.

"Đêm nay phải xem chị biểu hiện thế nào rồi, đêm nay sau khi chuẩn bị xong thì nhắn tin cho em."

"Được." Vì giờ khắc này, Cố Phương Phương đã sớm chuẩn bị từ lâu rồi. Huống hồ cô cũng đã lén vào phòng làm việc xem những tài liệu mấy ngày trước Hạ Thần đem về, đó đúng là những hạng mục hợp tác với các công ty khác cùng với bản thiết kế quy hoạch.

Tắt điện thoại, lại nhìn đồng hồ, Cố Phương Phương quyết định đi mua nguyên liệu tự mình xuống bếp, coi như là báo đáp những tiền bạc mà anh ta đã cho cô.

Giữa trưa, Hạ Thần gọi điện thoại về, anh ta có cuộc họp, không về ăn trưa.

Vừa hay để cho Cố Phương Phương có thời gian chuẩn bị kĩ càng. 6 giờ chiều, Hạ Thần mệt mỏi trở về.

Cố Phương Phương giúp anh ta cởi áo khoác, rót nước cho anh ta.

Hạ Thần nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, hưởng thụ những món ăn mà Cố Phương Phương mất cả buổi trưa mới làm ra được.

Nhìn một bàn đồ ăn, Hạ Thần không khỏi đau lòng: "Vất vả cho em rồi."

"Anh nói gì vậy, đây là điều em nên làm." Cố Phương Phương miễn cưỡng nở một nụ cười tươi tắn: "Mau ăn cơm đi."

Vốn định bỏ thuốc vào rượu nhưng mà lại thấy không ổn lắm, bỏ vào đồ ăn thì hẳn là sẽ không có hiệu quả ngay lập tức. Cô chuẩn bị một loại rượu nồng độ rất cao nhưng lại rót vào bên trong một bình rượu bình thường. Hạ Thần về nhà được ăn ngon, tất nhiên tâm tình sẽ tốt, Cố Phương Phương rót rượu cho đều là một ngụm uống cạn ly rượu.

Không bao lâu sau Hạ Thần bắt đầu hơi say, nhìn bóng dáng Cố Phương Phương lay động trước mắt, cuối cùng há miệng thở dốc, không nói được gì đã gục xuống.

Nhân lúc này, Cố Phương Phương nhanh chóng mở cặp của anh ta ra, tìm được không ít những hợp đồng làm ăn còn chưa thỏa thuận xong, còn có giá nhập hàng của các công ty cung cấp nguyên liệu, tất cả các laoij tin tức đều bị Cố Phương Phương chụp lại. Bản thân cô ta giữ lại một bản sau đó cũng gửi cho Liễu Dật một bản. Cầm mấy hợp đồng làm ăn phi pháp trước đây, trên đó còn có con dấu của Hạ Thần, đến lúc đó, tài chính của công ty không lưu thông được, công ty bị thương nặng, tôi xem anh còn có thể trở mình được không.

Sau đó, Cố Phương Phương thu thập nữ trang, đồ đạc và toàn bộ tiền bạc của mình cho vào vali.

Chuẩn bị xong, Cố Phương Phương liền đem theo đứa bé và vali đi đến nhà chị họ.

Đến nhà họ Liễu, Liễu Dật nhanh chóng ra mở cửa. Cố Phương Phương đưa những hợp đồng làm ăn phi pháp của Hạ Thần cho Liễu Dật. Rạng sáng cùng ngày hôm đó, Liễu Dật tiến Cố Phương Phương và Nguyệt Ly mà cậu yêu thương ra nước ngoài.

Cậu nhất định sẽ chờ cô trở về.

Hôm sau Hạ Thần tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, anh ta theo phản xạ gọi: "Phương Phương..."

Nhưng mà trong căn biệt thư to như vậy chỉ có tiếng của Hạ Thần.

Hạ Thần đi khắp các phòng tìm một lượt, không thấy một bóng người nhưng mà lại thấy quần áo trong tủ đều biến mất, đứa bé cũng không thấy. Những thứ có liên quan đến Phương Phương đều không còn nữa.

Cô đã bỏ đi đâu? Tại sao không nói gì với anh ta?

Hạ Thần càng thêm nghi hoặc, nội tâm cùng càng bất an.

Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Cố Phương Phương nhưng tổng đài lại thông báo không có tín hiệu. Trái tim của anh ta giống như rơi xuống hầm băng, bằng kinh nghiêm mấy năm nay, anh ta biết rằng mọi chuyện không phải ngẫu nhiên.

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì chuông điện thoại đã vang lên, là thư kí gọi tới: "Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi, công ty nguyên liệu hôm nay ngừng cung cấp hàng cho chúng ta, hiện tại nguyên liệu dự trữ đều đã dùng hết, có vài công nhân đã bãi công không làm nữa rồi."

Hạ Thần kinh hãi, lập tức tỉnh táo lại, anh ta lạnh lùng chất vấn: "Tại sao có thể như vậy?"

"Tôi cũng không biết, hiện tại không thể nào liên hệ được với người của bên công ty kia." Thư ký rụt rè nói, ở bên này cũng cảm nhận được lửa giận hừng hực của Hạ Thần ở đầu dây bên kia.

Trầm ngâm một lát, Hạ Thần nói: "Lập tức liên hệ với những công ty khác."

"Vậng ạ." Thưa kí đáp.

Vừa cúp điện thoại xong, tổng thanh tra của công ty lại gọi đến, lúc này Hạ Thần đang tức giận vì hai chuyện trước đó nên lập tức quát: "Chuyện gì?"

Vị tổng thanh tra kia bị giật mình, hồi lâu mới hoàn hồn lại, cẩn thận nói: "Là xí nghiệp của công ty liên bang nước ngoài muốn lấy hàng nhưng mà hiện tại không đủ nguyên liệu, hàng hóa không đủ để xuất kho."

Hạ Thần xoa xoa mi tâm, hôm nay thực sự là chuyện đen đủi không ngừng tìm đến: "Không phải là đã kí hợp đồng sao, còn chưa tới thời hạn giao hàng, sao lại muốn lấy hàng trước?"

Hạ Thần ném di động, gương mặt giận dữ, trên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt thành đấm, lửa giận trong mắt rực cháy ngút trời. Hiện tại rốt cục anh ta cũng rõ ràng, thì ra là kẻ đê tiện Cố Phương Phương thông đồng với người ngoài để hãm hại anh ta. Anh ta bỗng nhiên cảm thấy giống như vị vạn kiếm xuyên tâm, trong lòng đau xót đến nỗi không thở nổi. Bị người mình yêu phản bội lại đau khổ như vậy.

(Tên này cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của Nguyệt Ly kiếp trước rồi. Đáng đời!!!!!!!!)

Đang suy nghĩ làm sao mới có thể tìm Cố Phương Phương báo thù thì chuông cửa vang lên, anh tạ lại tức giận quát to: "Ai vậy?"

"Cảnh sát." Xuyên qua cánh cửa, giọng nói đàn ông lạnh lùng truyền đến.

Hạ Thần khẩn trương ra mở cử thấy ba người cảnh sát đứng bên ngoài thì giận dữ nói: "Các người muốn gì?"

"Có người kiện anh tội kinh doanh quán bar phi pháp, hiện tại mời anh theo chúng tôi về phối hợp điều tra."

Nhìn hợp đồng trong tay cảnh sát, bên dưới còn có con dấu của mình, anh ta lắc đầu hô: "Tôi không có, các người vu khống tôi."

"Có vu khống hay không thì mời anh về đồn điều tra."

Hạ Thần tuy không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn bị đưa tới đồn cảnh sát. Việc này nhanh chóng được truyền thông đưa tin, cổ phiếu của công ty Hạ Thần hạ đến mức thấp chưa từng có.

Sau khi Hạ Thần bị bắt, tài chính của công ty bị đông lại, công nhân nhao nhão bãi công đòi tiền lương.

Các cổ đông đều là hồ ly, thấy công ty xảy ra chuyện không nay thì đều bán hết cổ phiếu trong tay với giá thấp ra ngoài, buông tay không để ý đến chuyện của công ty nữa.

Vì không thể giao hàng đúng hạn cho công ty liên bang nên phải bồi thường hợp đồng, còn có các khoàn vay ngân hàng, hiện tại các ngân hàng đều gấp rút đến đòi nợ.

Thực đúng là sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới. Thời điểm biết được Hạ Thần gặp chuyện không may, ba mẹ Hạ Thần còn đang du lịch ở Hawai, sau khi nhận được tin thì lập tức về nước.

Xảy ra chuyện như vậy, không có bất kì thân thích nào đồng ý ra tay giúp đỡ, hao phí tiền tích góp nhiều năm mới có thể bảo lãnh cho Hạ Thần ra ngoài.

Ở trong nhà giam vài ngày, Hạ Thần tính tình cao ngạo, lại là người giàu có, những tù nhân khác đều ghét người giàu, đươnh nhiên anh ta đã bị đánh không ít. Tuy anh ta có học Taekwondo nhưng mà nhiều người như vậy anh ta vẫn không thể chỗng cự được.

Khi anh ta ra tù, mặt mũi bầm dập, toàn thân đều là vết thương, không có chỗ nào lành lặn. Người đã từng là thiếu niên hăng hái giờ đã sớm không còn, lúc này anh ta chỉ muốn tìm Cố Phương Phương báo thù.

Trở lại biệt thự, mẹ Hạ dùng toàn bộ thời gian để chăm sóc con trai duy nhất của bà, trong mắt tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ. Trải qua vài ngày dưỡng thương, Hạ Thần đã khỏe lên không ít nhưng mà lại trở lên trầm mặc, cả ngày lầm lì không nói gì.

Mẹ Hạ sắc thuốc cho anh ta xong, bê đến cho anh ta.

Trở về phòng khách, mẹ Hạ đầy lo lắng nói với ba Hạ: "Thần nhi cứ như vậy cũng không phải cách hay, ông lên khuyên nó một chút đi."

Ba Hạ thở dài, cau mày nói: "Đả kích lần này đối với nó mà nói chính là một kích trí mạng, tôi đã khuyên nó vài lần nhưng nó đều không nghe."

Mẹ Hạ đau lòng nói: "Chẳng lẽ hiện tại thực sự không có cách nào để cho nó tỉnh lại sao?"

"Tháo chuông phải cần người buộc chuông." Ba Hạ nhớ tới điều này: "Trừ phi tìm được Cố Phương Phương, giải thích rõ ràng với con trai, nếu không thực sự rất khó."

"Chuyện này có liên quan gì đến cô ta?" Mẹ Hạ khó hiểu nói, đối với việc con trai có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài bà đều không quan tâm.

"Ôi chao... Trước khi chúng ta ra nước ngoài, mỗi khi nó trở về căn biệt thự của Cố Phương Phương thì đều cười khanh khách, vẻ mặt hạnh phúc, tôi sao có thể không nhìn ra chứ?"

"Nói cũng đúng." Mẹ Hạ gật đầu.

Bỗng nhiên cửa mở ra, người vợ hợp pháp của Hạ Thần đến đây, chính là con gái của Bí thư tỉnh, Thẩm Tuệ.

Thẩm Tuệ cười chào hỏi hai người một tiếng, tiện tay mở một tờ giấy ra đưa cho ba Hạ.

Ba Hạ vừa nhìn thấy, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng trấn định trở lại: "Đây là lựa chọn của cháu, bác không có quyền phản đối, mấy năm nay cháu cũng chịu khổ rồi."

Thẩm Tuệ cười cười: "Dù sao lúc trước cũng là theo nhu cầu của hai bên, anh ấy có phụ nữ bên ngoài, cháu cũng có đàn ông bên ngoài. Hai nhà chúng ta chỉ cần một quan hệ ràng buộc, hiện tại mọi người như vậy, cháu cảm thấy chuyện này không nên tiếp tục kéo dài rồi."

"Hạ Thần ở trên lầu, cháu lên tìm nó đi"

"Được." Thẩm Tuệ đứng dậy đi lên lầu.

Mẹ Hạ ngồi một bên hà miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Con trai phong lưu đa tình như vậy, hiện nay gia cảnh nhà họ lại nghèo túng, bà còn mặt mũi nào mà bảo cô ấy ở lại.

Thẩm Tuệ nhẹ nhàng gõ cửa: "Hạ Thần, tôi có thể vảo không?"

Im lặng một hồi, khóe miệng anh ta giật giật: "Vào đi."

Thẩm Tuệ nhìn người đàn ông nằm trên giường, đôi mắt bình tính như nước, thản nhiên nói: "Ký giấy thỏa thuận ly hôn đi."

"Được."

Hạ Thần nhanh chóng kí xuống, dù sao hiện tại anh ta chỉ còn hai bàn tay trắng, cô cũng không có tính toán gì.

"Đây là hai vạn, tuy không nhiều lắm nhưng cũng là vợ chồng một thời gian, một chút tâm ý của tôi, anh nhận lấy đi." Thầm Tuệ lấy ra một tờ chi phiều, để lên tủ đầu giường.

Hạ Thần nghiêm mặt nói: "Không được, Hạ Thần tôi còn chưa đến mức phải nhận tiền của người khác."

"Nhận lấy đi, hiện tại anh cũng không dễ dàng." Nói xong Thẩm Tuệ xoay người rời đi.

Hạ Thần tự giễu cười, không thể tin được Hạ thiếu gia lại có ngày lưu lạc đến bước đường cần phụ nữ cứu trợ. Đúng là hiện nay tài chính bị đông cứng, anh ta không thể không cúi đầu trước hiện thực, đều nói tiền bạc là thời đại, không ai có thể phá vỡ quy tắc này.

Không bao lâu sau, mẹ Hạ vội vã đi lên: "Thần nhi, ngân hàng đến nói căn biệt thự kia của con phải niêm phong, có muốn mẹ đến đó giúp con chuyển đồ đạc về không?"

Hạ Thần gật gật đầy, anh ta sớm đoán sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy. Hiện tại anh ta đã không có tiền, những bộ đồ vest quý giá kia đương nhiên phải giữ thật kĩ.

Một tuần sau, tòa án ra quyết định, những bất động sản thuộc tên công ty sẽ được cho thuê, cổ phiếu của công ty cũng bị những công ty khác thu mua, từ đó công ty nhà họ Hạ có truyền thống trăm năm đã tuyên bố phá sản rồi.

Sau khi tất cả những vết thương của Hạ Thần đã lành thì bắt đầu đi xung quanh tìm việc nhưng đều bị từ chối.

Anh ta tuyệt vọng nên đến quán rượu uống rượu, giải tỏa sự buồn bực và không cam lòng.

Uống lại uống, không bao lâu anh ta liền say rồi, mơ mơ màng màng. Quán ăn đêm rồng rắn trộn lẫn, không hề thiếu đồng chí* Hạ Thần có một khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ, hấp dẫn không ít những người này, chời tới khi anh ta say rồi họ liền nhao nhao động thủ.

(Cái từ đồng chí này... khụ, e hèm... là chỉ gay đó.)

Một ly rượu giải trăm mối sầu, đây là mục đích Hạ Thần tới đây, có người lôi kéo anh ta, anh ta muốn tránh nhưng lại bị người ta ghìm chặt.

Đột nhiên bị ném tới một cái giường mềm mại, đang muốn vùng dậy thì chân tay đều bị dây thừng trói lại, sau đó bị người ta cưỡng ép rót thuốc vào miệng, anh ta lập tức mất đi ý thức.

Ba gã đàn ông chậm rì rì cời y phục của Hạ Thần, sau đó thay phiên nhau đè lên.

...

Hạ Thần tỉnh lại, ngoại trừ đau đầu thì những cơn đau từ tứ chi đều truyền đến trái tim anh ta làm cho anh ta cảm thấy không khỏe, hô hấp cũng khó khăn.

Là ai?

Anh ta xốc chăn lên, một thứ mùi nồng đậm lan tỏa trong không khí. Là đàn ông, đương nhiên là anh ta hiểu đây là mùi gì, vậy mà, anh ta vậy mà lại bị đàn ông khác...

Đúng là sỉ nhục, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Nhưng mà, hiện tại anh ta không quyền không thế, còn có thể làm gì?

Nhưng anh ta không cam tâm.

Nợ nần nhiều như vậy, mỗi ngày đều có người tới đòi nợ, khiến cho trong nhà gà chó không yên, sau cùng, ba mẹ Hạ dùng một chút quan hệ cuối cùng để đưa Hạ Thần ra nước ngoài.

Liễu Dật ngoại trừ lúc vùi đầu vào công việc thì trong đầu đều là dáng điệu, giọng nói và nụ cười của Nguyệt Ly, cậu chịu đựng tương tư dày vò trong hai năm cuối cùng cũng đợi được ngày cô trở về. Cậu sớm đã thu xếp công việc để ra sân bay đón cô.

Thời điểm thấy bóng dáng của người con gái mình ngày nhớ đêm mong xuất hiện, Liễu Dật không kiềm chế được tình cảm trong lòng, nhanh chóng bước lêm phía trước ôm lấy Nguyệt Ly.

"Em cuối cùng cũng trở về!"

Những lời này ẩn chứa nỗi nhớ vô hạn còn có cả sự run rẩy của cậu.

Nguyệt Ly tựa vào lồng ngực vẫn ấm áp như cũ kia, lúc này đôi mắt đã sớm đỏ ửng, trong mắt đã rơm rớm nước mắt, cô kích động nói: "Em cũng mỗi ngày đều nhớ anh."

Liễu Dật rất muốn ôm hôn đôi môi mềm mại nhưng ngại sân bay là nơi công cộng cho nên chỉ ôm cô rồi dắt cô lên xe.

Cậu ngồi ghế lái, Nguyệt Ly ngồi bên ghế phụ, trên xe, nhìn khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc, trong lòng Nguyệt Ly có chút bùi ngùi.

Liễu Dật hơi nghiêng đầu hỏi: "Nguyệt Ly, em muốn ăn cái gì? Anh đã đặt chỗ trước hết rồi, chỉ cần em tùy ý chọn một nơi anh cũng có thể đưa em đi ôn lại kỉ niệm trước kia của chúng ta."

Nguyệt Ly cười: "Được, chỉ là không biết qua hai năm rồi, tất cả những nhà hàng trước kia có còn mở hay không?"

Đến nhà hàng, nhanh chóng có người đến dẫn bọn họ vào.

Một bữa tối dưới ánh nến huyền ảo, Nguyệt Ly say sưa ăn những đồ ăn đã lâu chưa được ăn, thấy cô ăn vui vẻ, nụ cười của Liễu Dậy cũng chưa bao giờ tắt.

"Ăn nhiều một chút." Trong đôi mắt của Liễu Dật tràn đầy tình cảm dịu dàng, hận không thể gắp tất cả đồ ăn cho Nguyệt Ly. Để cho cô ăn no, cậu mới có thể ăn cô.

Sau khi ăn cơm xong, Nguyệt Ly ăn quá nhiều nên muốn đi tản bộ, trong lòng Liễu Dật có chút bất mãn nhưng vẫn đồng ý, đưa cô đi hóng gió, còn đi lại quanh sân nhà 10 phút.

Về đến phòng, Liễu Dật giống như một con sói đói lâu ngày, lập tức ôm lấy đầu cô, điên cuồng hôn xuống, nụ hôn mang theo nỗi nhớ vô hạn và tình cảm sâu sắc.

Nguyệt Ly cũng nhiệt tình phối hợp với cậu, ôm lấy vòng eo gầy gò của cậu, hai người đều ôm nhau thật chặt giống như hận không thể hòa người kia vào trong máu thịt của mình, vĩnh viễn không rời xa.

Khi cậu tiến vào cơ thể của cô, cô vô cùng thỏa mãn.

Khi hai người lên tới đỉnh cao dục vọng, cậu nói khẽ bên tai cô: "Anh yêu em, suốt đời."

"Em cũng yêu anh, suốt đời này."

Hoàn