Về đến nhà, mẹ Liễu đã hơi mệt mỏi, tắm rửa xong liền về phòng nghỉ ngơi.
Nguyệt Ly thì đi đến phòng của Cố Phương Phương.
Nhìn thấy chị họ, Cố Phương Phương cười hỏi: "Chị họ, có chuyện gì không?"
Nguyệt Ly gật đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em."
Cố Phương Phương biết là chị họ sẽ không lừa mình thì không cười nữa, nghiêm túc nói: "Rốt cục có chuyện gì?"
"Là về Hạ Thần, vừa rồi chị và mẹ ra ngoài mua đồ, nhìn thấy anh ta đưa một cô gái đi mua đồ trang sức, cử chỉ của hai người rất thân mật."
Nguyệt Ly tinh tế nói ra những gì mà cô đã nhìn thấy: "Cô gái kia, em đoán xem là ai?"
"Là ai vậy?" Cố Phương Phương nghe xong thì sắc mặt đã tối sầm lại, hai con ngươi chứa đấy nước mắt, chỉ thiếu một chút nữa thì sẽ tràn mi.
"Chị cũng không giấu diếm nữa, là Tôn Thiến mà hai ngày trước em đã
gặp, bạn gái cũ của Hạ Thần." Thấy bộ dạng đau khổ của cô ta, trong lòng Nguyệt Ly rất hả hê, chẳng qua bên ngoài vẫn phải ra vẻ nghiêm túc,
không thể để lộ ra một chút ý cười nào, nhịn thật vất vả.
"Tại sao lại là cô ta?" Lời nói của Cô Phương Phương tràn ngập kinh ngạc và
không dám tin, nhất thời cô không nhịn nổi nữa, khóc lớn.
Nguyệt Ly an ủi: "Bây gì em khóc cũng không giải quyết được gì."
"Em nên làm sao bây giờ?" Cố Phương Phương lau nước mắt, có vẻ bất lực ngước nhìn Nguyệt Ly.
"Việc này em nhất định không được bỏ qua, nhất định phải sử dụng chút thủ đoạn mới được." Nguyệt Ly im lặng một lát mới nói.
"Chị họ, chị có ý gì hay không?" Dường như thấy được ánh sáng chỉ
đường, đôi mắt của Cố Phương Phương bỗng nhiên sáng rực lên.
"Việc này, em phải gặp Tôn Thiến nói chuyện, khiến cho cô ta chủ động
rời khỏi Hạ Thần." Nguyệt Ly đưa ra ý kiến "Sau đó em phải tìm Hạ Thần,
nhẹ nhàng nói chuyện với anh ta, nhất định không được nóng nảy, nếu
không em và Hạ Thần liền kết thúc."
Cố Phương Phương ngừng khóc nói: "Tôn Thiến làm sao có thể nghe theo lời em nói?"
"Cái này thì phải xem thái độ và năng lực của em. Trong cuộc chiến bảo
vệ tình yêu cũng phải chú ý phương pháp, em phải đánh vào nhược điểm của cô ta, nhất định sẽ khiến cho cô ta phải chịu thua."
"Em biết rồi." Cố Phương Phương gật đầu "Chị họ, em sẽ làm theo lời chị nói."
"Vậy là được rồi, chị chỉ có thể giúp em như vậy thôi, con đường sau
này là bằng phẳng hay gập ghềnh đều là do em quyết định." Nguyệt Ly nói.
"Cảm ơn chị, chị họ, nếu không có chị, em thực sự không biết nên làm
gì." Sau khi không còn thương tâm nữa, lại được nghe Nguyệt Ly phân
tích, Cố Phương Phương đã tỉnh táo lại. Người đàn ông mà Cố Phương
Phương cô vừa ý sao có thể để cho người khác cướp mất? Cô sao có thể cam tâm khi chịu thua Tôn Thiến lẳng lơ kia.
Nhìn Cố Phương Phương đang bừng bừng ý chí chiến đấu, Nguyệt Ly ngày càng chờ mong xem cô ta định làm gì.
Tuy không thể tận mắt chứng kiến nhưng mà sau đó Cố Phương Phương nhất
định sẽ kể lại với cô, đến lúc đó tự tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra
chuyện đó.
"Được rồi, không làm phiền em nữa, em nghỉ ngơi đi, chị về phòng đây."
Nguyệt Ly nói xong, xoay người rời đi.
Trở về phòng mình, cô không nhịn được nữa bật cười ha ha. Liễu Dật đang đợi trong phòng không biết đã xảy ra chuyện gì, tò mò hỏi: "Có chuyện
gì mà em vui vẻ như vậy?"
"Anh đoán xem?" Nguyệt Ly cười nói.
"Anh làm sao có thể biết được?" Liễu Dật không muốn đoán, trực tiếp
nhào tới ôm cô vào lòng "Có chuyện gì, nói ra cho anh cùng vui vẻ?"
"Không phải là chuyện của Cố Phương Phương sao. Hôm nay em gặp Hạ Thần
công khai hẹn hò bạn gái cũ sau lưng cô ta, em nói hết những gì đã thấy
được cho Cố Phương Phương, nhìn thấy cô ta đau khổ, em thật vui vẻ."
Trong lòng Liễu Dật cũng không chào đón Cố Phương Phương, nghe thấy
Nguyệt Ly nói như vậy, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, trong
đôi mắt anh tuấn ánh lên chút hả hê vui vẻ.
"Đúng rồi, anh không được quản chuyện của cô ta có biết không?" Nguyệt Ly dặn dò.
Liễu Dật gật gật đầu: "Biết rõ."
Bỗng nhiên Liễu Dật mở miệng, chân thành nói: "Ngày kia em phải tham gia hội thể thao của trường rồi, cố gắng lên."
"Ngày kia anh phải thi thử rồi, nếu anh thi được thành tích tốt thì sẽ có thưởng nha." Có phần thưởng thì sẽ có động lực.
Liễu Dật ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Thưởng cái gì?"
"Bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết." Nguyệt Ly ngáp một cái, nói: "Không còn sớm nữa, anh mau về phòng ngủ đi."
"Ừ."
Đêm nay với Cố Phương Phương thì lại là một đêm khó ngủ. Hạ Thần ngoài
mặt nói một đằng nhưng sau lưng thi lại làm một nẻo, điều này giống như
cắt một dao vào tim của cô, đau đến chết đi sống lại.
Cô không ngủ được, suy nghĩ miên man, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hạ Thần.
Chuông điện thoại vang lên quấy rầy đôi nam nữ đang triền miên trên giường.
Tôn Thiến phàn nàn: "Thần, ai vậy, nửa đêm còn quấy nhiễu mộng đẹp của người khác."
(Đoạn sau ai chưa đủ H thì che mắt vào nhé :0 *Xấu hổ-ing*)
Hạ Thần mặc kệ câu hỏi của Tôn Thiến, trực tiếp đẩy nhanh tốc độ chuyển động, dày vò tiểu yêu tinh quyền rũ này.
"Chậm một chút... A... Ưm..." Những tiếng rên rỉ đứt quãng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của Tôn Thiến.
Hạ Thần nhanh chóng phủ môi mình lên đôi môi của cô ta, ngang nhiên công thành đoạt đất.
Cố Phương Phương đợi một lúc lâu vẫn không có người nghe máy.
Cô chưa từ bỏ, lại tiếp tục gọi.
Vừa mới yên tĩnh được một lúc thì tiếng chuông lại vang liên, Hạ Thần
không kiên nhẫn tăng tốc độ chuyển động ra vào. Hai người đều leo lên
đỉnh cao dục vọng. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hạ Thần cầm điện thoại qua
xem, người gọi tới đúng là Cố Phương Phương.
Anh ta cau này nhấn nút nghe: "Phương Phương có chuyện gì gấp mà lại gọi cho anh vào lúc nửa đêm?"
Nghe thấy tiếng của Hạ Thần, Cố Phương Phương không nhịn được, hốc mắt
nóng lên, nức nở nói: "Thần, bây giờ anh đang ở nhà sao?"
"Em
gọi tới muộn như vậy là để hỏi anh có đang ở nhà không à?" Thanh âm của
Hạ Thần đã ẩn chút giận dữ. Từ trước đến giờ chỉ có anh ta chất vấn bạn
gái, làm gì có chuyện bạn gái chất vấn anh ta?
"Không phải
vậy, em rất sợ hãi, sợ anh đi thuê phòng với người con gái khác." Cố
Phương Phương vội vàng bày tỏ tâm ý của mình: "Em thực sự rất yêu anh."
Nghe xong những lời này, sắc mặt Hạ Thần hơi buông lỏng, đã có chút
tươi cười: "Em phải tin tưởng anh, em sẽ không nhìn nhầm người đâu."
"Em..." chữ tin còn chưa nói ra thì một giọng nữ đã truyền đến: "Tại sao lại lâu như vậy, nhanh lên, Thần."
Lúc đó, Cố Phương Phương ngây ngẩn cả người, khi cô hoàn hồn lại thì
bên kia đã cúp máy rồi. Chỉ cần nghĩ đến câu đó thì trong đầu của cô
liền hiện lên cảnh Hạ Thần và một cô gái khác đang quần quýt trên
giường.
Tại sao lại nói dối em?
Trong lòng Cố Phương Phương vốn đã có vết thương, cuộc điện thoại này lại giống như đang sát muối lên vết thương đang chảy máu của cô, cô khóc không thành tiếng.
Chị họ, chị quả nhiên không nói sai.
Cô vốn cho rằng cô có thể chịu đựng được việc Hạ Thần có người con gái
khác ở bên ngoài, nhưng mà khi sự việc thực sự xảy ra, cô mới biết được
thì ra cô lại ích kỉ như vậy, cô tuyệt đối không thể chấp nhận việc Hạ
Thần lăng nhăng bên ngoài.
Tôn Thiến, con tiện nhân này, tôi nhất định sẽ không cho cô sống yên ổn, Hạ Thần, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Bên kia, Tôn Thiến tò mò hỏi: "Là ai vậy?"
"Cố Phương Phương." Sắc mặt của Hạ Thần không được tốt lắm, trừng mắt nhìn Tôn Thiến.
Cảm nhận được ánh mắt không tốt của Hạ Thần, trong lòng Tôn Thiến có chút sợ hãi, cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi cho phép cô lên tiếng nói chuyện sao?" Hạ Thần lạnh lùng hỏi.
"Em đợi hơi lâu nên mới thúc dục một câu thôi mà, hẳn là Cố Phương Phương đã hiểu lầm?" Tôn Thiến dò hỏi.
"Cô thử nói xem?" Hạ Thần quay mặt nhìn về phía bầu trời đêm vô tận bên ngoài cửa sổ.
Tôi Thiến bĩu môi: "Chẳng lẽ anh thực sự thích Cố Phương Phương?"
Hạ Thần hơi gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy lãnh diễm tuyệt trần, hàm súc thú vị lại ngây thơ vô tội, thực sự thu hút tôi."
Nghe vậy, Tôn Thiến bật cười: "Thần, anh có uống nhầm thuốc không vậy?
Cố Phương Phương lãnh diễm tuyệt trần, ngây thơ vô tội? Em thấy cô ta là kiêu ngạo và ngu ngốc, chỉ có chút bản lĩnh như vậy không là cái gì
cả."
"Cô im ngay cho tôi, chuyện của cô ấy, con người của cô
ấy, tôi không cho phép cô nói lung tung." Hạ Thần lạnh giọng cảnh cáo,
từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh ta đã cảm thấy cô không giống với
những người con gái khác. Ánh mắt của anh ta chưa từng nhìn lầm bao giờ.
"Thần, anh cứ bảo vệ cô ta như vậy, em sẽ ghen tị đó." Tôn Thiến bất mãn, làm nũng nói.
"Cô có gì mà phải ghen tị, không phải vừa rồi mới được mua một bộ trang sức sao?" Hạ Thần hừ lạnh.
Tôn Thiến cụp mắt xuống, ôn nhu nói: "Thần, em cũng là một người con gái, cũng cần sự quan tâm của anh."
Hạ Thần nhíu mày: "Quan tâm, vừa rồi tôi còn chưa làm cho cô thỏa mãn?"
"Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn." Tôn Thiến cười trả lời "Trong số nhiều
đàn ông như vậy, anh chính là người khiến cho em vừa lòng nhất."
"Hử? Cô nói cái gì?" Đột nhiên sắc mặt Hạ Thần lập tức lạnh lẽo giống
như đóng băng: "Cô còn không biết xấu hổ dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi?"
"Thần, em sai rồi." Tôn Thiến biết rõ Hạ Thần là một người có lòng tự tôn rất cao nên nhanh chóng nhân lỗi. "Em lập
tức sửa sai." Vén chăn lên, lập tức chạy tới quỳ gối trước ngực Hạ Thần, vươn tay vuốt ve lửa nóng dưới thân anh ta.
"Quả nhiên là một tiểu tiện nhân." Hạ Thần vô cảm nói.
Tâm tình của Tôn Thiến vốn rất khẩn trương nhưng vừa nghe thấy anh ta
nói như vậy thì lập tức an tâm. Anh ta là loại người gì, cô còn không
biết sao?
"Nhanh lên một chút."
Hạ Thần thúc giục.
Còn chưa đủ? Đã rất nhanh rồi.
Tôn Thiến càng nắm chặt lửa nóng của anh ta cũng tăng nhanh tốc độ,
cuối cùng Hạ Thần cũng đạt được khoái cảm, anh ta nặng nề thở hắt ra một hơi: "Xét thấy cô tích cực nhận lỗi, tôi sẽ bỏ qua cho cô."
Hạ Thần đứng dậy muốn đi, Tôn Thiến vội vàng ngăn lại, những hành vừa
rồi đã khiến cho phía hạ thể của cô ẩm ướt, cô cần anh ta...
Hạ Thần nhìn Tôn Thiến còn chưa thỏa mãn dục vọng, trong lòng buồn cười nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói: "Tôi phải về nhà."
"Về nhà?" Tôn Thiến kinh ngạc nói: "Thần, thời gian anh về nhà trong một năm có thể đếm được trên đầu ngón tay đó."
"Cô cho rằng cô có thể quản được tôi sao?" Hạ Thần lạnh lùng nhìn Tôn Thiến.
Tôn Thiến không hề sợ hãi, đón nhận ánh mắt của anh ta, đôi môi mềm mại đỏ mọng đã hôn lên môi của anh ta. Tuy Hạ Thần đã khép chặt miệng nhưng mà người lão luyện như Tôn Thiến lại có rất nhiều cách. Tay cô ta không hề nhàn rỗi, cởi bỏ thắt lưng mà Hạ Thần vừa đeo vào, kéo quần của anh
ta xuống, trực tiếp tấn công lửa nóng của anh ta.
Cô ta vuốt
ve, mạnh yếu vừa phải, nhanh chóng khơi dậy lửa dục của Hạ Thần. Đôi môi anh ta cũng hơi mở ra, Tôn Thiến thừa cơ đưa đầu lưỡi của mình vào,
chơi đùa bên trong khoang miệng của Hạ Thần.
Hai ngọn núi
trước ngực đè lên lồng ngực của Hạ Thần, xúc cảm mềm mại, chậm rãi khiêu khích, cuối cùng Hạ Thần cũng không nhịn được nữa, hông khẽ động, lửa
nóng trực tiếp đi thẳng vào lối mòn, thỏa mãn Tôn Thiến.
Cố Phương Phương khóc đến khi trời sáng, đôi mắt sưng đỏ, nhìn đồng hồ, cô đứng dậy, mặc quần áo tử tế, đi rửa mặt.
Nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, cô bị chính bản thân mình hù
dọa. Cô vẫn cho là mình đủ kiên cường nhưng đến khi sự việc xảy ra cô
lại không thể chịu nổi. Nhưng mà, cô không thể bỏ cuộc, cô muốn bảo vệ
tình yêu của mình.
Tôn Thiến, cô chờ tiếp chiêu đi!