Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 375: Có Chết Mười Ngàn Lần Cũng Không Đủ






Trong màn mưa.

Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành mặc áo mưa.

Đứng trên vệ đường cách chỗ đậu xe khoảng chừng năm sáu mét.

Khôi Kiệt tìm một người nói đại khái tình hình ở chỗ này cho hai người họ nghe.

Sau khi nói xong, người kia rời đi.

Nghiêm Trình Thành lấy thuốc trong túi ra, lấy ra một điếu, sau đó lại tức giận ném điếu thuốc kia xuống đất, hai chân hung hăn đạp một cái.

“Lúc tôi nghe trợ lý nói, cha mẹ nuôi của Cố Kiều Niệm là một tên lừa gạt, giết chết che mẹ ruột của cô ấy, tôi hoàn toàn không tin.” Nghiêm Trình Thành nghiến răng nghiến lợi: “Đây con mẹ nó là chuyện người có thể làm sao?”
Tư Bắc không lên tiếng.

Quay đầu nhìn về phía xe.

Nguyên Giang Vãn có chút lo lắng, Cố Kiều Niệm đang ở cùng bà ấy, thế nên tạm thời không đến cùng Khôi Kiệt.

Tư Bắc suy nghĩ một chút.

Đang định đi tới.

Cửa xe liền mở ra.

Cố Kiều Niệm và Chu Chu bước xuống xe.

Nghiêm Trình Thành và Tư Bắc vội vàng chạy tới.

“Hai người trông còn sốt ruột hơn cả tôi.” Cố Kiều Niệm bất đắc dĩ nói.


Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành lo lắng nhìn cô, đều không lên tiếng.

“Hai người muốn đến xem thế cứ đến đó đi.” Cố Kiều Niệm rũ mắt xuống, giọng điệu bình thản: “Thế nhưng tôi cảnh cáo trước, nếu ai đến trước mặt Cung Dịch nói bậy nói bạ, cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
“Cứ yên tâm.” Tư Bắc gật đầu.

Nghiêm Trình Thành cũng lập tức giơ tay, làm động tác thề: “Bảo đảm không nói!”
Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về phía khe núi.

Ban đầu Nghiêm Trình Thành muốn nói chuyện với Chu Chu.

Thế nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Chu, đi theo bên cạnh Cố Kiều Niệm, đi vô cùng nhanh.

Áo mưa mặc trên người cô ấy không quá vừa người, rộng hơn rất nhiều.

Gần như hoàn toàn bao phủ lấy cô ấy, đặc biệt là chiếc mũ đội đầu kia, dường như nuốt chửng lấy cô ấy, nếu muốn nhìn rõ mặt cô ấy phải xít lại gần một chút.

“Cậu đi theo trước đi, tôi đi xem cô một chút.” Tư Bắc nói.

Nghiêm Trình Thành gật đầu, lập tức đuổi theo Cố Kiều Niệm và Chu Chu.

Tư Bắc lại bước lên xe.

“Anh lên đây làm gì? Đi cùng đi!” Tư Hân Nhiễm nhìn thấy Tư Bắc, lập tức cuống cuồng nhíu mày nói.

“Hai người…”
“Bọn em đã đồng ý với chị Cố rồi, sẽ ở lại đây không đi, anh mau đi theo chị Cố đi!” Tư Hân Nhiễm vừa nói chuyện vừa đẩy tay tới.

Tư Bắc: “…”
Cô bé này trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Nhưng Tư Hân Nhiễm và cô có thể đợi ở trong xe, đương nhiên là tốt nhất.

Anh ấy đáp một tiếng.

Sau đó chuẩn bị xuống xe đuổi theo Cố Kiều Niệm.

Lúc này, Nguyên Giang Vãn kéo tay anh ấy lại.

“Tư Bắc, cho dù có thế nào đi nữa cũng đừng để tay con bé dính máu.”
Tư Bắc nhìn về phía Nguyên Giang Vãn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Con biết rồi.”
“Đi đi.”
Nguyên Giang Vãn buông lỏng tay.

Sau đó Tư bước hoà vào trong màn mưa.

Tư Hân Nhiễm nhìn ra ngoài một cái, vô cùng lo lắng: “Sao mưa càng lúc càng lớn thế này…”
Nguyên Giang Vãn không lên tiếng.

Từ đầu tới cuối, trong lòng bà ấy vô cùng bất an.

Hơn hai mươi năm qua, bà ấy chưa từng cảm thấy bất an như thế.

*
Đi qua một đoạn đường bùn lầy.

Cố Kiều Niệm đã nhìn thấy chỗ mấy người tụ tập.

Hô hấp dần dần trở nên trầm xuống.

Nước mưa theo gió đêm bay vào trong, nện lên mặt cô ấy.


Trên lông mi cô dính đầy những giọt nước nhỏ bé, cứ liên tục rơi xuống, cô cũng không phân biệt được, đó là nước mưa hay nước mắt.

“Kiều Kiều…” Chu Chu lo lắng gọi cô một tiếng.

Cố Kiều Niệm nhìn cô ấy một cái, sau đó lắc đầu nói: “Không sao.”
Chu Chu gật đầu một cái.

Bước chân của hai người lại tăng nhanh một chút.

Không lâu sau, Cố Kiều Niệm đã đến chỗ đào.

“Kiều Kiều!”
Lúc cô còn chưa kịp nhìn rõ chỗ đào xới, đã nghe tiếng một tiếng kêu gào tựa như truyền tới từ địa ngục.

Cố Kiều Niệm đưa mắt.

Cố Đức Hạo đang quỳ xuống trên bùn lầy, đang nhìn về phía cô hô lớn.

Đây chính là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Đức Hạo sau khi đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ông ta.

Tóc ông ta đã trở nên trắng phau, trông già đi không ít, cả người gầy xuống mấy vòng, dáng vẻ mập mạp trước kia đã hoàn toàn biến mất.

Chỉ vừa nhìn, một ông già vừa kinh hoàng vừa nịnh nọt lôi thôi.

Cố Kiều Niệm nhìn hiện trường đào xới một chút.

Chu Chu thấy thế, lập tức cũng đi theo phía sau.

Nghiêm Trình Thành kéo cô ấy: “Chính là ông ta đúng không?”
“Ừ.”
Giọng nói của Chu Chu vừa dứt.

Nghiêm Trình Thành đứng ở bên cạnh chỉ còn là tàn ảnh.

Chu Chu khôi phục tinh thần.

Đã nhìn thấy Nghiêm Trình Thành xông ra ngoài, sau đó bay lên đá thẳng một cú vào người Cố Đức Hạp đang quỳ trên đất.

“Ui da!”
Cố Đức Hạo kêu đau một tiếng, ngã thẳng xuống đất.

Sau đó lại chật vật bò tới trốn sau lưng Cố Thiến Thiến.

Cố Thiến Thiến: “…”
“Cái tên rác rưởi nhà ông!”
Nghiêm Trình Thành tức giận mắng một tiếng.

Cố Thiến Thiến nhìn anh ấy, sau đó lại nhìn về phía Cố Kiều Niệm: “Là anh ta sao?”
Mặt Cố Kiều Niệm không có biểu cảm gì.

Cố Thiến Thiến vừa cười: “Kim chủ của chị sao?”
Nghiêm Trình Thành ngửa cổ về sau một chút, rồi lại hoạt động cổ một chút: “Người phụ nữ thối, cô thật sự nên vui mừng, bây giờ ông đây không đánh phụ nữu, nếu không…”
“Bốp!”
“Bốp!”
Nghiêm Trình Thành còn chưa nói xong.

Cố Thiến Thiến bị vả hai bạt tai.

Nghiêm Trình Thành đưa mắt.

Đã thấy Chu Chu đang nổi giận đùng đùng.


“Cố Thiến Thiến, ngậm cái miệng thối của cô lại ngay, cô cho rằng ai cũng cần người bao nuôi như cô à?” Chu Chu tức giận mắng: “Nếu cô còn nói bậy nói bạ một lần nữa, tôi sẽ dùng những tảng đá trên đất này, đập gãy răng cô đấy!”
Nghiêm Trình Thành: “…”
Răng anh ấy đột nhiên hơi đau một chút.

Cố Thiến Thiến có thể miễn cưỡng chịu đựng bị Cố Kiều Niệm đánh.

Thế nhưng Chu Chu…
Trong mắt cô ta, Chu Chu cũng chỉ là một con chó mà thôi.

Con điếm này!
Lại dám tát cô ta!
Chờ đó!
Cô chờ đó cho tôi, chờ tôi giãy giụa được, chắc chắn tôi sẽ trả lại gấp trăm lần.

Cố Kiều Niệm hít thở một hơi, gạt bỏ hai người đang đứng cản ở bên cạnh cô.

Cố Đức Hạo núp sau lưng Cố Thiến Thiến, hoảng sợ nhìn Cố Kiều Niệm: “Con gái, cha thật sự biết lỗi rồi, nhưng năm qua mặc dù cha đánh con, nhưng cha cũng bì muốn tốt cho con thôi, gậy gộc sinh ra nhân tài, hẳn con biết đạo lý này đúng không!”
“Chết tiệt!”
Con tức giận của Nghiêm Trình Thành bị sự sợ hãi dành cho Chu Chu dập tắt lại nổi lên.

Cố Kiều Niệm níu anh ấy lại: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh theo dõi bên kia giúp tôi, nếu như đào ra… nếu như đào được gì đó, anh nhớ gọi tôi.”
Nghiêm Trình Thành nhìn về phía Cố Kiều Niệm.

Nhưng Cố Kiều Niệm lại không nhìn anh ấy.

“Thứ này, có chết mười ngàn lần cũng không đủ, đừng mềm lòng.” Nghiêm Trình Thành thấp giọng nói.

Cố Đức Hạo trốn sau lưng Cố Thiến Thiến, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái nhăn mặt nhíu mày của Cố Kiều Niệm.

Nghiêm Trình Thành vừa dứt lời, anh ấy nhìn thấy Cố Kiều Niêm cong môi cười.

Sau đó cô lại đưa mắt nhìn Nghiêm Trình Thành: “Tổng giám đốc Nghiêm, anh cũng không cần nói mấy lời ngu ngốc này, ai lại mềm lòng với kẻ thù giết cha mình chứ?”
“Ừ.”
Nghiêm Trình Thành đáp lại một tiếng.

Sau đó lại nhìn Chu Chu, rồi đi về phía chỗ đào.

Nghiêm Trình Thành vừa đi.

Sự sợ hãi của Cố Đức Hạo đã biến mất hơn phân nửa.

Ông ta từ sau lưng Cố Thiến Thiến bò ra ngoài, muốn bò về phía Cố Kiều Niệm.

Nhưng bò chưa tới hai bước, đã bị anh Bảo đá bay về.

Cố Đức Hạo văng vào trong vũng bùn.

Ngực bị Nghiêm Trình Thành đạp ban nãy vẫn còn thấy đau..