Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 374: Để Anh Nhìn Tận Mắt






Sau khi nhìn thấy Cố Đức Hạo.

Cố Thiến Thiến đã chắc chắn một chuyện.

Chắc chắn Cố Kiều Niệm đã tìm được một kim chủ vô cùng lợi hại.

Vị kim chủ đó đã tốn không biết bao nhiêu tiền bạc, tiêu tiền như nước chỉ vì để giúp Côas Kiều Niệm tìm được cha mẹ ruột của cô.

Bây giờ đã tìm ra được.

Cố Kiều Niệm cũng tới rồi.

Đương nhiên vị kim chủ đó sẽ không thể không có mặt!
Cố Thiến Thiến vô cùng tò mò, rốt cuộc thì vị kim chủ bị mù này có lai lịch thế nào?
Chỉ tiếc rằng.

Cố Thiến Thiến rướn dài cổ một hồi lâu cũng không nhìn thấy người bên kia tới.

Cũng chẳng biết đang mè nheo chuyện gì.

*
Nguyên Giang Vãn nghe thấy lời của Cố Kiều Niệm.

Trong lòng vô cùng khó chịu.

Có Kiều Niệm cũng không nói gì, chỉ nói: Sợ cô sẽ hù doạ bà ấy.

Nhưng.

Đứa bé này phải làm điều gì mới có thể hù doạ được bà ấy chứ?

Nguyên Giang Vãn mất con, Cố Kiều Niệm không có cha mẹ.

Bà ấy cảm thấy sự đau đớn này vốn có thể liên hệ với nhau.

“Dì Nguyên, mọi người cứ ngồi trong xe chờ con, đường bên ngoài trông rất khó đi.” Cố Kiều Niệm nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình.

“Tôi đi nữa!”
Tư Bắc và Tư Hân Nhiễm gần như đồng thời mở miệng.

“Cậu ở lại với cô đi.”
Sau đó lại mở miệng cùng lúc lần nữa.

Cố Kiều Niệm cũng không phải một người không tim không phổi.

Nào có thể không nhận ra, tất cả mọi người trên xe này, cộng thêm Nghiêm Trình Thành đang lạnh tới mức run lẩy bẩy đều vô cùng quan tâm và lo lắng cho cô/.

Điều này cũng chính là sự ấm áp sưởi ấm trái tim cô trong đêm rét lạnh này.

“Anh Kiệt.”
Cố Kiều Niệm gọi Khôi Kiệt một tiếng.

“Có tôi.”
“Bảo mọi người đào từ từ trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.” Cố Kiều Niệm nói.

“Biết rồi.”
“Nhớ dẫn theo cả Cố Đức Hạo nữa, đào ngay trước mặt ông ta.” Giọng Cố Kiều Niệm đột nhiên lạnh xuống, thậm chí còn rét lạnh hơn cả mưa đêm mùa thu này.

“Được.”
Khôi Kiệt âm thầm đưa dù cho Chu Chu cũng tới cùng, sau đó bản thân mình đội mưa chạy đi.

Cố Thiến Thiến chờ một hồi.

Cũng không đợi đươc Cố Kiều Niệm, nhưng lại đơi được Khôi Kiệt quay lại.

“Cố Kiều Niệm đâu rồi?”
Khôi Kiệt cũng chẳng hề để ý tới Cố Thiến Thiến, mấy người anh ta đưa tới đứng sau lưng anh ta cũng tiếng lên bắt lấy Cố Đức Hạo và Cố Thiến Thiến, tháo khoá đang khoá trên người bọn họ.

“Các người làm gì đấy?” Cố Thiến Thiến lớn tiếng chất vấn, còn muốn giãy dụa.

“Cô Cố nói muốn chúng tôi đàu trước mặt các người.” Khôi Kiệt lạnh như băng lên tiếng: “Cố Thiến Thiến, nếu không muốn mất một miếng thịt nào, cô vẫn nên ngừng lại đi, ông đây không đánh phụ nữ, nhưng nhiều người ở nơi này muốn đánh.”
Cố Thiến Thiến nhìn chằm chằm Khôi Kiệt.

Sư tức giận và khuất nhục nhanh chóng nhấn chìm cô ta.

Nhưng cũng chỉ có thể bị nhấn chìm.

Bây giờ cô ta chẳng thể làm được gì.

“Tôi không đi!” Cố Đức Hạo đã bắt cóc và bán dâm để sống khoảng chừng mười năm, thế nhưng chỉ mới giết người mỗi lần đó.

Ông ta chột dạ, nào dám nhìn mấy người Khôi Kiệt đào hài cốt ra ngoài chứ?
Khôi Kiệt bước lên, dùng một quyền nện thẳng vào mặt Cố Đức Hạo.

Nửa bên mặt của Cố Đức Hạp nhanh chóng sưng lên.

“Còn kêu một tiếng nữa tôi sẽ cắt đứt lưỡi của ông đấy!” Khôi Kiệt nắm cằm Cố Đức Hạo, ra tay mạnh mẽ, Cố Đức Hạo cảm thấy xương cằm của mình gần như bị bóp nát.

Chỉ như thế.

Mấy người Khôi Kiệt mang đến, ép buộc Cố Đức Hạo và Cố Thiến Thiến đi thẳng về phía khe núi.

Trong màn mưa to.


Chỗ sâu nhất của khe núi gần như đưa tay không thể nhìn thấy rõ năm ngón tay.

Cố Đức Hạo bước từng bước về phía trước.

Trong đầu nghĩ, nhiều năm như thế, trong lúc chỉ say mê vàng son, những kỉ niệm gần như bị lãng quên, từng cảnh tượng quen thuộc lại từ từ khôi phục.

Năm ấy, tay ông ta không nhịn được.

Bắt cóc một đứa bé ở trạm xe lửa, kết quả lại bị phát hiện, để một nhóm người giúp dọn hàng và hành lý va phải.

Thế nên ông ta đã ngừng lại đánh một trận, nếu không ông ta đã chạy mất rồi.

Đại khái phải ngồi tù.

Lúc ấy, Trương Ngọc Mai vẫn còn là một phụ nữ trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp, chuyên buôn bán phụ nữ lên núi làm vợ.

Hai người quen biết nhau trong quá trình Cố Đức Hạo chạy tốn, sau đó khác phái hút nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Bình thường Trương Ngọc Mai vào núi buôn bán phụ nữ.

Thế nên tương đối quen thuộc với địa hình núi, một lần trong lúc vô tình, bà ta đ ingang qua cửa một gia đình, thấy một đứa bé nhỏ đang phơi nắng.

Dáng vẻ đẹp mắt giống như một bức điêu khắc bằng ngọc.

Sự dày công tu dưỡng của Trương Ngọc Mai nói cho bà ta biết, chắc chắn đứa bé này có thể bán được giá cao.

Cuối cùng bà ta trở về thương lượng với Cố Đức Hạo.

Tối hôm đó, bọn họ âm thầm vào trong ngôi nhà kia, bắt cóc đứa bé.

Ai ngờ, hai người họ vừa mở cửa.

Cũng không biết thứ gì trong nhà vang lên tiếng sắc nhọn, giống như báo động vậy.

Hai vợ chồng ở trong nhà bị đánh thức.

Vợ chồng Cố Đức Hạo bất chấp nhiều như thế, ôm lấy đứa bé lập tức chạy đi.

Chạy trốn thẳng tới bên này.

Nhìn thấy sắp bị bắt, người đàn ông trượt té lộn mèo, cho Cố Đức Hạo một cơ hội tuyệt vời.

Ông ta đánh một xẻng xuống, người đàn ông hoàn toàn không có năng lực phản kháng lại.

Trương Ngọc Mai sợ đến choáng váng.

Bà ta chỉ muốn trộm đứa bé, không hề muốn ầm ĩ xảy ra án mạng.

Bà ta tê liệt ngồi đưới đất, đứa bé trong ngực khóc dằn xéo, rơi xuống đất, sau đó chạy tới chỗ người đàn ông nằm dưới đất gọi cha.

Lúc này.

Người phụ nữ kia cũng chạy tới.

Có lẽ Cố Đức Hạo đang hoảng hồn, hai cú đánh trước vung mạng xuống.

Vẫn khiến người phụ nữ kia tránh được.

Lúc xẻng thứ ba rơi xuống, tay Cố Đức Hạo run lên, nhìn thấy chiếc xẻng kia sắp rơi xuống người đứa bé.


Người phụ nữ không chút do dự đưa tay lên ngăn cản.

Tận dụng khoảng trống này.

Cố Đức Hạo lại đánh xuống.

Trong màn mưa to, hai thi thể, một đứa bé đang kêu khóc.

Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai mộng mị.

Tạo thành một hình ảnh vô cùng quỷ dị.

“Giết người, anh giết người rồi!” Trương Ngọc Mai chỉ vào Cố Đức Hạo, hoảng sợ nói.

Cố Đức Hạo nhìn bà ta, trên mặt ông còn dính chút máu và nước mưa.

Trông vô cùng sợ hãi.

“Cái gì mà tôi giết người, nếu không phải cô bảo tôi tới bắt cóc đứa bé, sẽ xảy ra chuyện thế này sao? Cô muốn mình thoát khỏi liên quan sao? Nằm mơ đi!”
Trương Ngọc Mai bị doạ sợ.

“Đưng sợ, ở một nơi hoang vắng nghèo nàn này, có thể những người khác sẽ tưởng rằng ba người bọn họ đi làm rồi.

Đào hố, chôn mới đúng!” Sau đó Cố Đức Hạo thay đổi sắc mặt, an ủi bà ta.

Nhưng khi đó, trong lòng ông ta lại nghĩ.

Có thể tìm một người bạn gái khác, nếu như bà ta không chuyển tới khúc quanh này, dù sao ông ta cũng giết hơn hai mạng người rồi.

Thêm một người nữa cũng chẳng sao!
Trương Ngọc Mai biết, mình đã lên thuyền giặc rồi.

Không thể nào rút ra được.

Bà ta nghiến răng, nhìn đứa bé đang nắm tay người phụ nữ đã chết, khóc lớn: “Tôi có một khách hàng ở tập đoàn Hải Thị, luôn muốn có một đứa con gái, đó là một gia đình giàu có, có thể trả nổi tiền! Chôn bọn họ đi, sau đó chúng ta có thể đưa con bé này tới Hải Thị trong đêm để đổi tiền!”
“Vậy thì được, không phải chỉ có hai người chết sao? Không thể cản trở chúng ta phát tài được!” Cố Đức Hạo nuốt nước bọt một cái: “Trong núi có nhiều chó hoang, phải chôn sâu một chút, tránh việc thi thể bị chó hoang kéo ra ngoài.”
Trên trời vang lên một tiếng sấm.

Sau đó, Cố Đức Hạo bắt đầu đào hố, chôn thi thể…
Những ký ức này.

Lúc Cố Đức Hạo đang nơm nớp lo sợ trên đường đi tới, cũng bắt đầu chồng lên thực tế.

Cuối cùng.

Khôi Kiệt cầm xẻng, đứng bên ngoài vị trí đã khoanh tròn.

Anh ta lạnh lùng nhìn Cố Đức Hạo.

Sau đó lên tiếng ra lệnh: “Đào đi! Tay cũng cẩn thận một chút, chú ý một chút, khi đào đến chỗ khả nghi phải lập tức dừng lại, đừng làm hỏng!”.