Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 326: Luyện Tập Một Chút






Nữ nhân viên này của Trần Ninh Ninh nghe nói lúc mình không ở đây, Cố Kiều Niệm thường xuyên bắt nạt Trần Ninh Ninh, vì thế cô ta đã muốn cho Cố Kiều Niệm nếm mùi đau khổ từ lâu rồi.

Cố Kiều Niệm cười nhạo một tiếng, từ trên cao nhìn xuống hai người một chủ một tớ này.

"Các người có nói chuyện tử tế với tôi không mà muốn tôi nói năng lịch sự với hai người? Thực sự cho rằng bốn bể đâu đâu cũng là mẹ mình à? Đều phải chiều các người sao?"
"Cô..." Nữ nhân viên kia còn muốn nói gì đó.

Chu Chu lại tới thêm một câu nữa: "Cô muốn chúng tôi làm mẹ các cô, chúng tôi còn không thèm nữa.

Không được sự đồng ý của người khác mà tự tiện xông vào phòng trang điểm của người ta, tôi còn lâu mới sinh ra đứa con không có tố chất như vậy!"
"Cô..." Nữ nhân viên lại muốn mở miệng.

Chu Chu tiếp tục mắng chặn họng cô ta: "Cô cái gì mà cô? Chúng tôi nói sai gì sao? Đầy người của đoàn phim đều thấy rõ ràng trước đó Trần Ninh Ninh vì Cung Dịch mà ở chỗ nào cũng làm khó Kiều Kiều của chúng tôi.

Hôm nay lại đổi sang trò khác, trực tiếp diễn trò trà xanh vờ đáng thương ở trước mặt mọi người rồi hả? Cô coi người trong đoàn phim là kẻ ngốc hay là đều mất trí nhớ cả rồi? Trước kia cô là cái dạng gì, làm như chưa ai thấy ấy nhỉ!"
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

Chẳng phải đều như Chu Chu đã nói hay sao?
Vậy mà ồn ào nửa ngày.

"Không phải là cố ý chạy đến phòng trang điểm của Cố Kiều Niệm, chọc giận cô ấy sau đó vừa khóc vừa nói mình bị bắt nạt đấy chứ?"
"Chắc là đúng rồi, phòng trang điểm của chúng ta còn có hai chỗ mà, không đến mức không có chỗ trang điểm mà phải chạy tới chỗ của Cố Kiều Niệm mượn đâu."
"Vậy thì nực cười quá nhỉ?"

Trần Ninh Ninh đứng nhìn, nghe thấy những người vừa rồi còn giúp mình nói trong chốc lát đã chuyển hướng gió.

Dáng vẻ mừng thầm trên mặt đều đã bay biến, cô ta nhìn về phía Cố Kiều Niệm, vẻ mặt chỉ còn phẫn hận.

Lúc này, Cố Kiều Niệm mở miệng nói: "Trần Ninh Ninh, tôi mặc kệ cô khó chịu với tôi tới mức nào.

Nhưng cho dù là ở đâu, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, cô không rõ ràng vị trí của bản thân, đi loạn khắp nơi, đương nhiên sẽ cực kỳ khiến người khác chán ghét.

Tôi cũng không phải là gì đó của cô, nhường nhịn cô một lần thì sẽ không có lần thứ hai nữa."
Tạm dừng một chút, Cố Kiều Niệm lại mỉm cười, nhìn về phía nữ nhân viên kia: "Vừa rồi cô hỏi tôi, nữ diễn viên chính thì rất ghê gớm à?"
Nữ nhân viên nhíu mi.

Cố Kiều Niệm nói tiếp: "Đúng vậy, nữ diễn viên chính đương nhiên rất ghê gớm rồi, nếu không còn gọi gì là “vai chính” nữa?"
Nói xong, cô chẳng thèm để ý cô ta muốn nói gì nữa, cứ vậy xoay người trở về.

Chu Chu đứng ở cửa, nhìn hai người chủ tớ bọn họ đứng trước mặt: "Nếu các người có ý kiến thì đi đến chỗ đoàn phim mà khiếu nại, đừng có chen ở chỗ này kêu gào, chậm trễ công việc của mọi người, đúng là không biết xấu hổ."
Nói xong Chu Chu lại quay về phía mọi người, ôn hòa xin lỗi những người vừa bị bọn họ làm ồn, sau đó bèn đóng cửa lại.

Trần Ninh Ninh nhìn thoáng qua tất cả mọi người, vẫn muốn giả vờ đáng thương.

"Tôi không có như thế, tôi chỉ là...!chỉ là..." Trần Ninh Ninh chỉ là được nửa ngày, cũng chẳng giải thích ra được cái gì.

Những người vây xem trong lòng đại khái cũng đã rõ ràng.

Đều là vẻ ngoài cười nhưng trong không cười mà mỉm cười, sau đó ai nấy trở về chỗ mình tiếp tục trang điểm.

Trong đoàn phim không thiếu nhất chính là mấy người kỳ cục.

Nhưng vồ lấy nam nữ chính thế này, Trần Ninh Ninh coi như là kẻ độc nhất rồi.

Mọi người đi rồi, vở kịch của Trần Ninh Ninh cũng không tiếp tục nổi nữa.

Cô ta đứng lên, hung hăng giậm chân mấy cái: "Đi, đi tìm đạo diễn, tôi không tin không có người trị được cô ta?"
Trong phòng trang điểm, cảm xúc của Cố Kiều Niệm còn chưa thu hồi trở lại.

Thợ trang điểm đứng ở bên cạnh cảm thấy hơi sợ hãi.

"Đừng run, tôi không ăn thịt người đâu." Cố Kiều Niệm nói.

Thợ trang điểm: "..."
"Chị Kiều, vừa rồi em..." Thợ trang điểm nhỏ giọng nói.

"Không cần giải thích, làm việc đi." Cố Kiều Niệm bình thản lên tiếng.

Cố Kiều Niệm cũng chẳng phải thánh nhân gì, cũng rất ghét phiền phức.

Thợ trang điểm này, trên bảng công việc hôm nay chỉ có mỗi một diễn viên là Cố Kiều Niệm.


Kết quả, cả hai người này cô ta đều không muốn đắc tội.

Nghe theo Trần Ninh Ninh lại mang đến phiền toái cho cô ta.

Cố Kiều Niệm không muốn trách cứ cái gì, cũng không cần cô ta giải thích.

Nhưng người này, cô sẽ không dùng tới lần thứ hai.

Tiểu Cổ đã mang người trong đoàn đội tham gia Tuần lễ thời trang rồi, phỏng chừng cũng sắp quay về.

Đến lúc đó cô dùng người của mình vẫn là yên tâm nhất.

Một lát sau, nhà tạo mẫu tóc cũng tới.

Rất nhanh, tạo hình Mặc Hải vương của Cố Kiều Niệm đã chuẩn bị xong xuôi.

Rời khỏi phòng trang điểm, sau khi lên xe, đoàn người lập tức tiến về địa điểm quay phim.

Đến địa điểm quay phim.

Đó là một nơi rất trống trải.

Trước khi tới đây tổ đạo cụ đã sắp đặt xong xuôi cảnh và các gian nhà cực kỳ xinh đẹp.

Lúc Cố Kiều Niệm xuống xe, Cung Dịch cũng đã tới.

Nhìn thấy cô, anh lập tức bước qua đó.

"Vừa rồi chỗ chị làm sao vậy?" Cung Dịch hỏi.

"Không có gì, về rồi nói." Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch, cười cười: "Bạn nhỏ thực sự rất hợp với cổ trang, đẹp lắm."
Cung Dịch thấy Cố Kiều Niệm cười.

Anh cũng cười theo cô.

"Cám ơn cô giáo đã khen."
Cảnh diễn hôm nay vốn là nội dung của ngày cuối cùng quay phim.

Mặc Hải vương bắt tiểu hoàng đế làm tù binh đưa trở về, vì muốn làm nhục tiểu hoàng đế mà để hắn làm nam sủng.

Cảnh ngày hôm nay chính là cảnh nam sủng quyến rũ nàng ở ngay trên ngai vàng của Mặc Hải vương.

Sau khi hai diễn viên chính đều đã đến, phó đạo diễn lập tức chạy tới: "Hai người đến rồi hả? Tới trường quay diễn một đoạn trước, kết hợp với cảnh để diễn thử một lần đi."
"Được." Cố Kiều Niệm đáp.

Bên ngoài đang đổ mưa, thật sự rất lạnh.

Quần áo bên trong áo khoác ngoài của Cung Dịch và Cố Kiều Niệm đều rất mỏng.


Đi vào trong lều mới ấm áp hơn một chút.

"Cô giáo cẩn thận một chút."
Cung Dịch nhìn chân váy dài của Cố Kiều Niệm, thấy nó cứ vướng vào chân cô.

Anh bèn dứt khoát ngồi xổm xuống, xách tà váy lên tự mình cầm, sau đó lại nâng cánh tay của mình ra cho cô.

Cố Kiều Niệm nhìn Cung Dịch, rất tự nhiên mà khoác tay lên tay của Cung Dịch.

"Hôm nay các người rốt cuộc làm ăn cái kiểu gì vậy? Đèn chiếu này đèn chiếu nọ không chuẩn bị tốt! Người phụ trách ánh sáng lại còn đến muộn? Hôm nay còn muốn quay nữa không?"
Cố Kiều Niệm và Cung Dịch vừa chuẩn bị xong thì chợt nghe thấy đạo diễn đang mắng người.

"Đừng sợ." Cố Kiều Niệm nhỏ giọng nói với Cung Dịch: "Lát nữa cứ giống bình thường mà diễn là được."
Cung Dịch hơi hơi cúi đầu, làm như thảo luận thông thường mà nói với Cố Kiều Niệm: "Nhưng sếp Chu nói, ít nhất phải NG hai lần."
Cố Kiều Niệm: "..."
Tôi thấy không phải sếp Chu muốn NG hai lần mà là cậu muốn ấy chứ?
Cảnh ở trong lều thực chất rất đơn giản.

Chỉ là một tấm vải lớn màu xanh lá, sau đó ở giữa đặt một cái ngai vàng vô cùng tinh xảo, vừa rộng rãi lại vừa mềm mại.

Cái thứ này, bạn nói nó là ngai vàng cũng đúng, mà nói là cái giường cũng có thể lắm.

Cố Kiều Niệm ngồi xuống, Cung Dịch thì ngồi trên chiếc thảm đặt ở dưới ngai vàng của cô.

Đạo diễn nổi nóng xong, mặt mày đen sì đi tới.

"Quay phim phải lùi về sau một chút, công tác ở hiện trường làm không được tốt."
"Được."
Cung Dịch cùng Cố Kiều Niệm trăm miệng một lời, còn đồng bộ mà gật đầu.

Đạo diễn thấy thế tâm tình cũng trở nên tốt hơn ít nhiều.

Sự ăn ý giữ hai người có vẻ đã tốt hơn rất nhiều rồi.

"Nhân lúc có chút thời gian này, hai người luyện tập một chút đi." Đạo diễn nói tiếp: "Thuận tiện chọn góc để lát nữa quay nữa."
"Luyện...!luyện tập sao?" Cố Kiều Niệm hơi kinh ngạc.

"Sao vậy? Bây giờ không luyện tập, lẽ nào còn chờ lát nữa tôi quay ra phim nhựa rồi lại cùng hai người NG hết lần này đến lần khác à?" Đạo diễn cau mày hỏi..