Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 298: Lưu Lạc Đến Đây






Sau khi vào thu.

Ban đêm đều mưa.

Ngõ sau của những con phố bar phồn vinh.

Một chiếc SUV lớn, rung lắc cực mạnh.1
Một lúc sau.

Sự rung lắc mới dừng lại.

Sau đó, một người phụ nữ chật vật bị người khác đẩy xuống.

Lảo đảo hai bước, ngã nhào trên đất.

Đại khái là bởi vì chân mềm nhũn, cô ta cũng không đứng lên nổi.

“Các người có biết tôi là ai không? Khốn khiếp!” Cố Thiếu Thiến nghiến răng nghiến lợi chất vấn người đàn ông.

Lúc đầu là theo một ông chủ ra ngoài chơi đùa.

Thế nhưng cô ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh.

Lại bị hai người đàn ông kéo tới phía sau.

“Đương nhiên ông đây biết cô là ai, tổng giám đốc Triệu nói, cô làm việc rất lợi hại, hơn nữa đưa tiền sẽ lập tức ngủ chung.” Một người đàn ông đầu trọc bước xuống từ trên xe, vẻ mặt khinh thường: “Kết quả là cái này?”
Cố Thiến Thiến hung tợn nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”

“Bốp!”
Người đàn ông giơ tay lên tát Cố Thiến Thiến một bạt tai.

Trong xe, một người đàn ông khác cười kéo một người đàn ông khác: “Tốt xấu gì cũng phải cho cậu chơi một trận, đừng động tay động chân, cho ít tiền, đổi người tiếp theo.”
“Đưa tiền?” Người đàn ông cười nhạo một tiếng: “Tài năng nghiệp vụ này của cô ta xứng đáng nhận tiền sao? Tiền âm phủ à?”
Cố Thiến Thiến nằm trên mặt đất lạnh như băng, run lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi.

.

Chap mới luôn có tại # TгЦмtгu уen.v n #
Chiếc SUV lái thẳng đi.

Cố Thiến Thiến nghiến răng sửa sang lại quần áo của mình, qua một lúc mới chống tường đứng lên.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho tổng giám đốc Triệu.

Ở đầu hẻm lại xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn.

Cố Thiến Thiến bị dọa giật mình.

Cho là họ lại tới làm cô ta, lập tức bỏ chạy.

Còn chưa chạy được hai bước đã bị bắt lại.

“Các người đừng như thế! Dù sao cũng không thể ở chỗ bẩn thế này, tôi sẽ bệnh!” Cố Thiến Thiến hoảng sợ nói.

“Cố Thiến Thiến, cô Cố muốn gặp cô.”
Cố Thiến Thiến ngẩn ra.

Đột nhiên quay đầu.

“Các người… các người là người của Cố Kiều Niệm?”
*
Cố Thiến Thiến bị bị cột vào, đang ngồi trên ghế trong nhà trọ của mình.

Đến bây giờ cô ta vẫn chưa kịp phản ứng.

Sao Cố Kiều Niệm biết mình đang ở đâu chứ?
Sao cô ta tìm được mình?
Hơn nữa…
Cô còn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Đôi vớ rách nát không còn hình dạng, lăn một vòng trên đất, vô cùng bẩn thỉu, quần áo cũng miễn cưỡng có thể xem là ổn nhất.

Chiếc quần này của cô ta mua mấy chục ngàn.

Để cho hai tên khốn kiếp kia làm nhục thành như thế!
Quan trọng nhất.

Sao cô thể gặp Cố Kiều Niệm với dáng vẻ như thế chứ?
Cô ta nhìn một cái, người đàn ông cao lớn canh giữ trước nhà trọ của cô ta.

“Anh.”
Cố Thiến Thiến nũng nịu kêu một tiếng.

Khôi Kiệt liếc nhìn cô ta.

“Anh nhìn quần áo trên người của người ta đi, quần áo rách rưới, cơ thể cũng bẩn thỉu, anh cho tôi đi tắm, thay quần áo sạch sẽ có được không?”
Vẻ mặt này của Cố Thiến Thiến.


Trải qua đủ loại đàn ông.

Ánh mắt quyến rũ, động tách đung đưa eo, thành thục, nhìn một cái biết ngay là chuyên nghiệp.

Nhưng…
Khôi Kiệt thu hồi tầm mắt, hoàn toàn bất động.

Phải nói là một người phụ nữ đẹp mắt.

Lúc trước, khi anh ta làm lính đánh thuê, có không biết bao nhiêu nữ binh đẹp hơn Cố Thiến Thiến, vì để hoàn thành nhiệm vụ, tới quyến rũ anh ta, nếu anh ta dễ dàng bị quyến rũ như thế, chắc hẳn đã chết sớm rồi.

Còn có thể làm vệ sĩ lương cao sao?
Cố Thiến Thiến: “…”
“Thế hẳn là Cố Kiều Niệm tìm hai người tới đúng không, cô ta cố ý để tôi chật vật như thế, để trêu chọc tôi đúng không?”
Khôi Kiệt không thèm để ý tới cô ta.

Cố Thiến Thiến càng tức giận.

“Cố Kiều Niệm cho anh bao nhiêu tiền? Tôi cũng có thể cho anh! Anh thả tôi… tôi cũng có rất nhiều tiền! Những chiếc túi này, anh biết mấy chiếc túi này bao nhiêu tiền không?”
Cô ta vừa dứt lời.

Bên ngoài lập tức truyền tới tiếng bước chân.

Toàn bộ tóc gáy trên người Cố Thiến Thiến đều dựng lên.

Khôi Kiệt đi tới mở cửa.

Cố Kiều Niệm mặc một chiếc áo gió màu đen, bước vào.

“Cô Cố, người ở bên kia.” Khôi Kiệt vẫn luôn cung kính nói.

“Cực khổ rồi.” Cố Kiều Niệm nói xong, chậm rãi đi vào bên trong.

Cố Thiến Thiến thật là biết hưởng thụ.

Thuê một căn hộ thượng đẳng, vừa vào cửa toàn là những đôi giày hiệu, trên tủ giày còn đặt hai chiếc túi xách vừa mới ra mắt vào thu đông năm nay.

Đều đã như thế.

Cô toàn còn tiêu tiền như nước như thế.

“Cố Kiều Niệm!”
Không thấy Cố Kiều Niệm đâu.

Cố Thiến Thiến lập tức bắt đầu rống lên.

“Tại sao cô ta lại như thế rồi?” Chu Chu liếc nhìn Cố Thiến Thiến mặc quần áo rách nát, bị dọa giật mình.

Nghi ngờ nhìn về phía Khôi Kiệt và anh Bảo.

Anh Bảo suýt nữa nổi nóng: “Trinh tiết anh đây vẫn còn!”
Mặt Khôi Kiệt cũng không nói nên lên: “Anh đây cũng không ăn bậy gì cả.”
Chu Chu thở phào nhẹ nhõm.

Cố Kiều Niệm đi tới, không nhanh không chậm, dùng âm lượng đủ để Cố Thiến Thiến có thể nghe được, nói với Chu Chu: “Bây giờ cô ta mua bán cái này, lúc đang thực hiện giao dịch thì bị Khôi Kiệt và anh Bảo tìm thấy.

Anh Bảo, hai người gấp quá, chờ xong chuyện rồi bắt người cũng có thể.”
“Thật sự là chờ xong chuyện mới bắt người.” Anh Bảo nói.

“Cố Kiều Niệm!”

Mấy câu nói của Cố Kiều Niệm, xem như đẩy Cố Thiến Thiến vào trong bùn nát.

Sự xấu hổ của Cố Thiến Thiến hóa thành lửa giận.

Cố Kiều Niệm đưa tay, cầm lấy một đôi găng tay đã được chuẩn bị từ trước trong tay Khôi Kiệt, mang vào.

Khôi Kiệt đã tuân giữ thói quen của Cố Kiều Niệm.

Mười lần thì có tám chín lần muốn ra tay, cả người Cố Thiến Thiến bẩn thỉu, anh ta lập tức chuẩn bị trước một cái bao tay.

“Bốp! Bốp!”
Cố Kiều Niệm hung hăng tát Cố Thiến Thiến hai bạt tay.

“Chị điên rồi sao?”
Cố Thiến Thiến liều mạng giãy dụa.

“Trước đó, tôi thật sự muốn dạy dỗ chị, nhưng cũng không làm, bây giờ tôi đã biến thành như thế, xem như xoá bỏ, chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Cố Kiều Niệm đưa tay nắm tóc Cố Thiến Thiến, dùng sức kéo về sau.

“A…”
Cố Thiến Thiến kêu la thảm thiết.

“Cô tìm thuộc hạ rác rưởi của mình tới gây chuyện, còn nói với người khác tôi thiết kế bẫy để hại Kim Thịnh và các ông chủ lớn sa lưới, tôi muốn mạng cô cũng còn có thể, huống chi chỉ hai bàn tay?”
Cố Thiến Thiến ngơ ngẩn.

“Cô cho là mình đang làm gì có thể giấu được ánh mắt của tôi sao?”
Cố Kiều Niệm nhìn Cố Thiến Thiến, hỏi từng chữ từng câu.

Cảm giác rùng mình lan từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.

“Chị giám sát tôi?”
“Cố Thiến Thiến, cô quá mức điên loạn, không nói tới chuyện khác, Kiều Kiều tốt với cô thế nào? Cô bị không tim không phổi sao? Hết lần này tới lần khác gây chuyện?” Chu Chu tức giận mắng.

“Cô là cái thá gì? Cố Kiều Niệm dám đấu lại bố tôi, là cô khuyến khích đúng không? Nhìn quần áo cô mặc bây giờ đi, nhãn hiệu nổi tiếng sao? Còn cao cấp hơn hàng ở vỉa hè một chút, cô cho rằng mình giỏi lắm sao? Cũng không phải ham tiền của Cố Kiều Niệm sao?” Cố Thiến Thiến cười lạnh hỏi.

“Tôi… tôi giết cô!”
Chu Chu nhấc chân, đạp một cái vào đùi Cố Thiến Thiến.

Từ trước tới giờ, cô ấy chưa từng làm chuyện này.

Đây cũng là do bị Cố Thiến Thiến chọc giận.

“Cẩn thận một chút.” Cố Kiều Niệm đỡ Chu Chu.

Sau đó nhìn về phía Cố Thiến Thiến: “Cố Thiến Thiến, tôi không muốn nói nhảm với cô.

Hôm nay tôi tới tìm cô chỉ có một chuyện.”
Cố Kiều Niệm lại nắm tóc cô ta, kéo về sau một chút: “Tôi không muốn lãng phí thời gian với ba người nhà các người nữa, nói cho tôi biết, cha mẹ tôi đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ lập tức để người đưa cô ta lên phà Viễn Dương… sau khi cô tới đó, cô sẽ gặp cái gì chứ?”.