Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 261: Kẹo






Cố Kiều Niệm ở lại bệnh viện trong chốc lát.

Đến lúc Hàn Thu Hoa nên nghỉ ngơi, cô mới chuẩn bị rời đi.

Cô và Chu Chu vừa đi đến cửa, Hàn Tinh Trần đuổi theo.

"Anh Hàn, có phải còn nghi vấn chuyện hợp đồng không?" Chu Chu hỏi.

Hàn Tinh Trần cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Cố Kiều Niệm: "Cô Cố, có thể trò chuyện cùng tôi một chút không?"
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Hàn Tinh Trần.

Hàn Tinh Trần cười hết sức vô hại.

Một lát sau.

Chu Chu đứng ở xa, giương mắt nhìn chằm chằm Hàn Tinh Trần và Cố Kiều Niệm ở bên kia.

Đây đã là lần thứ hai Hàn Tinh Trần và Cố Kiều Niệm nói chuyện riêng.

Anh ta...!
Chu Chu rất cảnh giác.

Không phải là vừa ý Kiều Kiều, muốn theo đuổi cô chứ?
Vậy thì không được...!
Bị Cung Dịch biết thì sao?
Da Hàn Tinh Trần sẽ bị tróc xuống mấy lớp nhỉ?
Trên thực tế...!
"Cô Cố, tôi vào thẳng vấn đề, cô tới tìm cô tôi vẫn là vì chuyện thời kỳ hỗn độn?" Hàn Tinh Trần hỏi thẳng.

Cố Kiều Niệm vốn không phải người hay ngại ngùng.


Thấy Hàn Tinh Trần sảng khoái như vậy, cô cũng dứt khoát gật đầu: "Đúng."
"Cô muốn hỏi gì?" Hàn Tinh Trần hỏi.

"Tôi muốn biết, có thể khôi phục trí nhớ trong thời kỳ hỗn độn như thế nào." Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói.

"A…"
Hàn Tinh Trần hơi nhíu mày.

"Xem ra cô cũng là người trốn ra được từ thời kỳ hỗn độn." Hàn Tinh Trần nói.

"Đáng tiếc, trạng thái trước mắt của dì Thu Hoa… e là tôi không có được câu trả lời mình muốn." Cố Kiều Niệm khẽ thở dài.

"Có lẽ… cô có thể thử hỏi tôi một chút." Hàn Tinh Trần cười, ung dung nói.

"Anh?" Cố Kiều Niệm nhìn anh ta, hơi cau mày: “Chẳng lẽ anh cũng..."
Hàn Tinh Trần vội vàng chối: "Tôi không có.

Có điều trước khi cô tôi hoàn toàn điên loạn, cô tôi đã nói một chút với tôi."
"Vậy anh có biết làm sao để khôi phục trí nhớ đã mất không?" Cố Kiều Niệm vội vàng hỏi.

"Theo cô tôi nói, trước khi cô tôi hoàn toàn phát hiện ra chân tướng, lúc tiếp xúc với vật có liên quan đến đời trước, thì trí nhớ sẽ khôi phục được chút." Hàn Tinh Trần nói: “Có điều...!hoặc giả là thời kỳ hỗn độn đùa dai, cô tôi không thể nhớ hết mọi chuyện trước khi người đàn ông đó chết."
Cố Kiều Niệm nghe thấy chữ chết.

Trong lòng cô đặc biệt mâu thuẫn.

"Tôi hiểu rồi." Cố Kiều Niệm gật đầu: “Anh Hàn, nếu bình thường dì Thu Hoa có lúc tỉnh táo, làm phiền anh nói một tiếng với tôi, nếu tôi có thể tới, vẫn muốn trực tiếp hỏi dì ấy một vài chuyện."
Để chuyện trí nhớ sang một bên.

Dường như Hàn Thu Hoa kết nối được cô và Cung Dịch ở một thế giới khác.

Cô muốn xác nhận chuyện này.

"Có thể." Hàn Tinh Trần gật đầu.

"Vô cùng cám ơn anh, tôi sẽ nhớ sự giúp đỡ của anh, sau này anh có nhu cầu gì, cứ mở miệng bất cứ lúc nào." Cố Kiều Niệm nói.

Hàn Tinh Trần nhìn cô, có hơi không hiểu: "Cô Cố, công ty cô Chu và cô là một?"
"Đúng, sao vậy?"
Hàn Tinh Trần cười: "Coi như là phía đối tác, tại sao cô không nỗ lực khuyên tôi gia nhập công ty cô?"
"Anh Hàn không phải người bình thường, không cần khuyên nhiều chuyện này, anh biết nên lựa chọn thế nào." Cố Kiều Niệm trả lời.

Hàn Tinh Trần gật đầu: "Đúng vậy."
Kết thúc cuộc nói chuyện.

Cố Kiều Niệm rời đi.

"Cô Cố."
Lúc này, Hàn Tinh Trần đột nhiên gọi cô lại.

Cố Kiều Niệm quay đầu.

"Cho nên, cô tìm lý do trở về sao?"
Cố Kiều Niệm không chút do dự: "Dĩ nhiên."
Hàn Tinh Trần cười, gật đầu: "Vậy tôi hy vọng hai người sẽ không đi lên con đường cũ của cô tôi."
"Tuyệt đối sẽ không."
Cố Kiều Niệm nói như đinh đóng cột.

Con ngươi Hàn Tinh Trần ảm đạm hơn bình thường.

Anh ta nhìn Cố Kiều Niệm rời đi.

Số phận là điều anh ta không thích nhất trên thế giới này.


Vừa gặp đã yêu là một chuyện rất lãng mạn.

Ai có thể nghĩ cô đã dứt khoát, kiên quyết bước chân vào trong số phận như sương mù dày đặc.

Có điều…
Những người quật cường luôn muốn chống lại số phận.

Nhưng, nào có ai có thể chống số phận lại trên thế giới này?
Hàn Tinh Trần nhìn bản kế hoạch đào tạo nghệ sĩ trong tay.

Cho nên, anh ta không nhất định là không có cơ hội.

*
Lên xe.

Chu Chu liền vội vàng hỏi: "Nói gì đấy? Lần này hẳn là có liên quan đến chuyện ký hợp đồng nhỉ?"
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một chút.

Coi như là tán gẫu nhỉ?
"Trò chuyện." Cố Kiều Niệm thắt dây an toàn.

"Anh ta nói gì?" Chu Chu suýt nữa mừng đến chảy nước mắt.

Rốt cuộc đứa trẻ cũng biết quan tâm đến làm nghệ sĩ của công ty!
"Còn phải cân nhắc." Cố Kiều Niệm nói.

"Cân nhắc gì!" Chu Chu lầm bầm.

"Gấp cái gì?" Cố Kiều Niệm xoa đầu Chu Chu: “Của em thì chạy không thoát."
"Hừ!"
Chu Chu hừ một tiếng, cho xe chạy đi.

Xe lái ra ngoài một đoạn.

Cố Kiều Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe nhỏ màu đen phóng qua.

Kiểu xe này giống kiểu xe đưa cô Tư Bắc đi.

Cố Kiều Niệm nghĩ đến người phụ nữ ngã ở bên cạnh mình.

Người phụ nữ nắm tay cô, nhìn cô.

Người phụ nữ...!
Chắc hẳn có nhận ra mình.

Thậm chí người phụ nữ này còn muốn nói chuyện với mình.

Là bởi vì những người mặc đồ đen kia đuổi theo cho nên người phụ nữ mới làm như không quen cô.

Chắc có lẽ không muốn gây phiền phức cho cô.

Ừ...!
Có thể nhớ mình, còn có thể lo nghĩ cho cô, suy nghĩ hẳn là không thành vấn đề?
Cố Kiều Niệm nghĩ.

Nghĩ tới viên kẹo người phụ nữ nhét cho mình, cô lấy ra viên kẹo bị bóp nhăn nhúm từ túi trong áo khoác.

Đã vò thành như vậy.

Nhất định là không thể ăn nhỉ?
Cố Kiều Niệm nghĩ như vậy.


Cô nhẹ nhàng lột giấy gói kẹo ra.

Sau khi mở giấy gói kẹo ra.

Cố Kiều Niệm ngây ngẩn.

"Đây là cái gì?" Chu Chu liếc nhìn.

Cố Kiều Niệm nhìn thứ trong giấy gói kẹo, nhíu mày: "Thuốc."
"Thuốc?"
Chu Chu kinh ngạc.

"Không phải là dì Thu Hoa đưa cho chị chứ?" Chu Chu lắc đầu: “Dì ấy rất thích chị, chắc là coi cái này là kẹo, còn dùng giấy gói kẹo bọc lại."
Cố Kiều Niệm không lên tiếng.

Là như Chu Chu phải không?
"Ném đi, bẩn."
Chu Chu nói.

Cố Kiều Niệm đáp một tiếng.

Sau đó lại dùng giấy gói kẹo bọc thuốc, thuận tay ném vào trong thùng rác xe tải.1
Chu Chu trực tiếp lái xe trở về nhà.

Một tuần tiếp theo.

Cung Dịch bận rộn ở châu Âu.

Cùng Cố Kiều Niệm một ngày xem ba lượt, đúng lúc đúng giờ không sai một lần.

Trong lúc đó.

Cố Kiều Niệm có đi ra ngoài làm việc.

Nhưng cô đã dành phần lớn thời gian của mình để đọc kịch bản và tìm hiểu âm mưu phượng hoàng.

Tối hôm đó.

Cung Dịch gọi điện thoại tới.

"Sao hôm nay gọi trước?" Cố Kiều Niệm hỏi.

"tôi không tìm được usb." cung dịch nói, nghe rất sốt ruột.

"usb gì? Rất quan trọng à? Để ở đâu?" cố kiều niệm vội vàng hỏi.

"Lần trước dùng ở trong căn hộ." Cung Dịch nói.

"Đừng vội, bây giờ tôi đi qua tìm." Cố Kiều Niệm vội vàng đứng lên, mặc thêm áo khoác, cầm chìa khóa đi ra cửa.

94.