Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 226: Chàng Trai Tốt






“Trong số những người vừa đưa cô ấy đi có một người khá mập mạp, lúc tôi về phòng nghỉ có nghe thấy anh ta và một nữ y tá đang nói chuyện phiếm, tôi có nghe được vài thứ linh tinh.” Chu Chu đáp lại.

Cố Kiều Niệm vô thức cau mày.

Phù thủy?
Thành thật mà nói, nếu như Cố Kiều Niệm không phải là người trọng sinh, thì khi nghe có người bảo với cô trên thế giới này có người dạng như bà đồng, phù thủy, thì có lẽ cô sẽ cười nhạo người ta.

Chỉ là cô có thể xuyên không quay về, thì tại sao trên thế giới này lại không thể có phù thủy chứ?
“Cô bé, vất vả lắm cháu mới có thể bò qua được khỏi kẽ hở kia, hãy nhớ thật kĩ, vì sao cháu lại quay về nơi này.”
Trong đầu Cố Kiều Niệm đột nhiên vang lên lời dặn dò của bà lão tóc bạc kia.

Quay về?
Sao cô lại không biết mình là người trở về quá khứ?
Cái gì gọi là vất vả lắm mới bò được ra khỏi kẽ hở?
Sao cô lại không biết mình vì lý do gì nên mới quay về đây?
Đương nhiên là vì hận thù và cảm thấy không cam lòng.

Một tiếng keng của thang máy vang lên, suy nghĩ của Cố Kiều Niệm bị cắt đứt.

“Kiều Kiều, nghĩ gì thế? Có phải là thấy choáng váng gì không?” Chu Chu lo lắng hỏi.

Cố Kiều Niệm lắc đầu: “Không có.”
Có phải là cô bị ảo giác rồi không?
Lời một người điên nói mà cũng khiến cô phải suy nghĩ một hồi.


Nhưng mà, dù có kì diệu, lạ lùng thế nào đi nữa thì Cố Kiều Niệm cô cũng không thể lảng tránh nó được.

Cô thật sự nghe được những gì người đàn bà kia nói.

Ngoại trừ một câu nhắc nhở vì sao cô phải quay về đây ra, còn có một câu nói khác nữa.

“Mẹ của cháu đang ngày đêm khóc lóc, cầu thần khấn phật cho cháu, người yêu của cháu thì không thể gần cháu, ngày nào cũng thấy đau khổ dày vò…”
Mẹ của cô…
Nếu như bà ấy đang ngày đêm cầu nguyện vì cô, thì có phải là cô đang còn sống không?
Về phần nửa câu sau thì Cố Kiều Niệm không hiểu lắm.

Không thể tới gần là vì yêu thầm sao?
Cung Dịch đã tương tư cô từ trước ư?
“Em có nên đi gặp bác sĩ tâm lý không?” Trên xe bảo mẫu, Cố Kiều Niệm nhìn dòng xe cộ đông đúc ở bên ngoài, bất đắc dĩ hỏi Chu Chu.

“Nên.”
Cố Kiều Niệm thở dài một hơi.

Vốn định đi giải tỏa tâm lý một chút, bây giờ trong đầu lại toàn những câu hỏi, chỉ vì gặp phải một người đàn bà điên.

“Chu Chu.”
Cố Kiều Niệm nhìn về phía Chu Chu.

“Ừ?”
“Người đàn bà điên lúc nãy ở bệnh viện, chị giúp em tìm nhé.”
“Hả?”
Chu Chu gần như rớt cả cằm xuống.

“Vì sao?”
Cố Kiều Niệm lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn vì sao nữa chứ, người ấy cho mình một vấn đề nan giải, nên đương nhiên mình phải tìm ra được bà ấy, để hỏi cho rõ ràng.

“Em rất tò mò với phù thủy.”
Cố Kiều Niệm nói bừa.

Chu Chu: “…”
“Ngày nào chị cũng chăm sóc em mệt muốn chết, bây giờ em còn muốn chị đi tìm phù thủy cho em, đúng là không thể hiểu nổi.”
Tuy rằng Chu Chu nói như thế, nhưng vẫn tìm người đi làm chuyện này.

Xe cộ trên đường cứ nhích từng chút một.

Cố Kiều Niệm ngây người ra một lúc, sau đó cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Cung Dịch một cái tin tức vô cùng hấp dẫn.

“Chàng trai nhỏ, chị đây đột nhiên thấy nhớ cưng.”
Dựa theo múi giờ ở quốc gia mà Cung Dịch đang ở, thì hẳn là lúc này Cung Dịch đang làm việc rồi.

Tin nhắn được gửi đi xong, cô không nhận được hồi âm.


Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc.

Còn mấy giây nữa là hết hiệu lực thu hồi tin nhắn, cô vội vàng xóa dòng tin nhắn ấy đi.

Buồn nôn chết đi được, Cố Kiều Niệm thầm nghĩ.

Chỉ là, cô thật sự nhớ anh.

Nhất là khi đột nhiên ý thức được rằng giữa hai người bọn họ còn có một màn sương mù dày đặc, Cố Kiều Niệm càng muốn nhanh chóng nhìn thấy anh sớm hơn.

Cô đột nhiên nghĩ tới thời gian lúc trước khi Cung Dịch còn làm thực tập sinh.

Anh nói muốn gặp cô, ngay sau đó sẽ tới tìm cô.

Thằng nhóc này giờ lại chạy xa như thế, cô muốn lập tức đi gặp anh cũng không được.

Chu Chu ngồi ở bên cạnh, cũng nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Cố Kiều Niệm, trong lòng lại bắt đầu âm thầm để ý.

Trước kia Cố Kiều Niệm bị một nhà ba người Cố Đức Hoa ngược đãi hai mươi năm liền, một người dù lạc quan tới đâu, bị ngược đãi như thế cũng đâu thể chịu nổi, đúng không?
Xe trở lại ga ra dưới nhà trọ.

Cố Kiều Niệm xuống xe xong bèn nói với Chu Chu: “Em qua nhà trọ xem đống cây cỏ đã, chị về trước đi.”1
“Ừ.” Chu Chu gật đầu, sau đó nhìn theo bóng dáng Cố Kiều Niệm đi vào một cái thang máy.

Lát sau Cố Kiều Niệm đã tới trước cửa nhà trọ của mình.

Cô mở khóa bằng vân tay, lúc cửa mở vang lên một tiếng cạch.

Cố Kiều Niệm đẩy cửa ra, bên trong đen như mực, cô thở dài một hơi, sau đó thay giày rồi bật đèn, mệt mỏi đi vào trong phòng khách.

Cô chỉ để lại một cái đèn ánh sáng mờ mờ bên cạnh ghế sô pha, sau đó ngã thẳng xuống ghế, cũng không thèm đi thăm đám cây cảnh của mình.

Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào ngọn đèn nhỏ trong chốc lát, lầm bầm một câu: “Rốt cuộc là mình quên mất cái gì nhỉ?”
Cố Kiều Niệm nghĩ lại, cái ngày mà mình mới trọng sinh về, cô mơ thấy mình và Cung Dịch nằm trên giường, lúc đó cô còn chửi mình là đồ háo sắc.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là điều đó đã thực sự xảy ra.

Cô nghĩ nghĩ, rồi mí mắt bắt đầu nặng đi.

Nến thơm mà bác sĩ tâm lý đưa cho cô hỗ trợ người dùng đi vào giấc ngủ rất tốt.

Vả lại cô vốn cũng đang buồn ngủ, nên chỉ chốc lát sau Cố Kiều Niệm đã thiếp đi trên sô pha.

Trong lúc ngủ, cô mơ mình nghe thấy âm thanh của sóng biển, cùng với tiếng gió thổi qua rừng trúc, cùng với…
Tiếng máy móc của khóa từ khi cửa mở?
Cố Kiều Niệm mê mang trợn mắt lên nhìn.

Trước mặt xuất hiện một bóng người, từ từ trở nên rõ ràng.


“Cung Dịch?” Cố Kiều Niệm chớp mắt một cái.

Nhìn đi, cô lại bị ảo giác rồi.

Cung Dịch còn đang ở phía bên kia đại dương mà, sao giờ lại ở trước mặt cô được?
“Ừ.” Cung Dịch đáp lời.

Anh dùng chóp mũi cọ lên mũi Cố Kiều Niệm, rồi hôn cô một cái.

“A…” Cố Kiều Niệm đưa tay vuốt má anh, khẽ thở dài một hơi: “Cảm giác rất thật, đây cũng giống như chuyện đã xảy ra trước kia sao?”
Cung Dịch hơi nhíu mày, sau đó đưa tay sờ trán Cố Kiều Niệm.

Không nóng.

Sao cô lại nói như mê sảng thế?
“Tôi cũng đâu phải người bội tình bạc nghĩa đâu, sao lại chẳng nhớ rõ cái gì vậy?” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng bĩu môi, rất là ấm ức.

“Không nhớ cái gì?” Cung Dịch dịu dàng hỏi.

“Ai biết được?” Cố Kiều Niệm nói xong, ngẩng đầu hôn Cung Dịch một cái.

Cung Dịch nở nụ cười.

Cố Kiều Niệm nhìn thấy, trong mắt tràn đầy sự mê muội: “Chàng trai nhỏ, lúc cậu cười rộ lên thật mê chết người.

Sao lại đẹp thế cơ chứ?”
“Thích không?” Cung Dịch hôn lên cái tai Cố Kiều Niệm một phát.

Hiển nhiên là cục cưng của anh đang mê man chưa tỉnh, nên mới cảm thấy anh không về sớm như vậy.

Có lẽ là cô đang mơ đến anh đi?
Cung Dịch đã nhìn thấy nhiều tư thái của Cố Kiều Niệm rồi, nhưng dáng vẻ mơ màng đáng yêu lại pha thêm chút lưu manh này thì đây là lần đầu tiên anh trông thấy.

“Đương nhiên.” Cố Kiều Niệm đáp lời.

“Thích là tốt rồi.” Cung Dịch nhẹ giọng đáp: “Dù sao thì em cũng là của chị.”
“Tôi?” Đôi mắt to của Cố Kiều Niệm chợt lóe lên một cái.

“Đương nhiên.” Cung Dịch hôn một cái lên cổ Cố Kiều Niệm..