Nhật Ký Báo Thù Của Ảnh Hậu Trùng Sinh

Chương 117: Đáng Đời






Tuy Lý Hoa trông khá gầy gò.
Nhưng chắc là do đã quen đánh người nhiều năm nên cái tát này của cô ta cũng đủ khiến cho đời đất quay vòng, hai bên tai đều là tiếng ù ù.
Trước mặt Chu Chu, Lý Hoa tức giận đến mức không nói lên lời.
Cô ấy cũng không nghe rõ.
Khi đang trong cơn mê man.
Cửa thoát hiểm đã mở.
Cô ấy vô thức nhìn qua, khoảnh khắc thấy sự xuất hiện của Cố Kiều Niệm, cô ấy lập tức sững người lại.
Lý Hoa cũng giật mình sợ hãi.
Nhưng cô ta không sợ Cố Kiều Niệm đến vậy.
Suy cho cùng thì Cố Kiều Niệm cũng là người mà cô ta từng bắt nạt.
Cho dù bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của đám người Dương Tuyết đi chăng nữa thì có thể lợi hại đến mức đến nào được chứ?
“Cô đến đúng lúc lắm… tôi khỏi cần…”
Cô ta ôm chặt hai cánh tay, nói không nên lời.
Thấy Cố Kiều Niệm không liếc mắt nhìn Chu Chu mà đi thẳng đến chỗ cô ta.
Trong lòng Lý hóa khẽ thở dài.
Vô thức lùi một bước về phía sau.
Cố Kiều Niệm hất chai rượu vang đỏ về phía Lý Hoa.

“A!”
Lý Hoa kinh hãi hét lên, theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Chai rượu vang vỡ tan.
Chất lỏng màu đỏ cùng những mảnh thủy tinh rơi đầy trên mặt của Lý Hoa.
“Kiều Kiều!”
Lúc này Chu Chu mới có phản ứng.
Vội vàng lao đến, giữ chặt Cố Kiều Niệm.
“Cút ra ngoài.” Cố Kiều Niệm ném nửa chai rượu vỡ còn lại trong tay đi, ném chiếc áo khoác cho Chu Chu, sau đó vội vàng nói: “Chị sẽ tính sổ với em sau.”
Chu Chu chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như vậy của Cố Kiều Niệm.
Cô ấy rùng mình sợ hãi: “Kiều Kiều, em không sao đâu, chúng ta không thể gϊếŧ người được, đi thôi.”
“Đi ra!” Cố Kiều Niệm tức giận hét lên.
Chu Chu lại rùng mình lần nữa, rồi cầm chiếc áo khoác z1 của Cố Kiều Niệm, quay đầu bước từng bước ra ngoài.
Ngoài cửa.
Tư Bắc đứng ở đó, kinh ngạc nhìn Chu Chu: “Cô ấy đang làm gì vậy?”
Toàn thân Chu Chu cứng đờ, hít thở cũng cảm thấy khó khăn: “Anh Tư, chút nữa chắc phải làm phiền anh rồi.”
Lý Hoa sững sờ.
Choáng váng ngã xuống đất.
Vừa rồi cô ta đã dứt khoát dùng cánh tay để chặn lại.
Nếu không chắc bây giờ đầu cô cũng nát bét rồi.
“Cố Kiều Niệm, cô điên rồi sao? Cô dám đánh lén tôi? Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ chỉnh chết cô!” Lý Hoa hét lên.
Cố Kiều Niệm khẽ cử động cổ.
Cô bước tới nhanh như cơn gió, nắm lấy tóc của Lý Hoa, kéo cô ta từ dưới đất lên.
“Đây là giúp Chu Chu hay cô đây.”
Vừa dứt lời, cô liền cho Lý Hoa vài cái bạt tai.
“A!”
Lý Hoa kêu gào khản cổ.
Cửa thoát hiểm cách âm rất tốt.
Nhưng Lý Hoa kêu gào quá to khiến ở trong phòng ăn cũng có thể nghe thấy.
Anh ấy vội vàng đi đến.
Tư Bắc nhìn một chút sau đó vẫy tay với họ, nhân viên công tác cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, rồi lùi về phía sau.
Trời mà sập thì họ chống làm sao được.
Nhưng cậu Tư Bắc đây có thể chống đỡ được đó!
Bên trong.
Cố Kiều Niệm nắm lấy tóc của Lý Hoa, Lý Hoa liều mạng mắng chửi cô, nhưng cô dường như không hề nghe thấy, lạnh lùng hỏi: “Ảnh gì cơ?”

Lý Hoa vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Cố Kiều Niệm đẩy cô ta vào tường, nhặt nữa tay chai vỡ từ dưới đất lên, kề vào cổ cô ta: “Tôi hỏi cô, ảnh gì?”
Lý Hoa vô cùng hoảng sợ.
“Tôi nói! Tôi nói! Cô bỏ cái này xuống đi đã!”
Cố Kiều Niệm không thèm nghe cô ta nói: “Nói!”
“Chuyện là… là nửa năm trước, Dương Tuyết có bảo Chu Chu đem giấy tờ đến cuộc họp của chúng tôi… Em trai tôi lúc đó uống quá chén… đầu óc trở nên mơ hồ!”
Lúc cô ta nói những lời này, cô cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Cố Kiều Niệm ở bên cạnh càng lúc càng lạnh.
Lạnh đến mức có thể đóng băng được người khác.
“Nhưng cuối cùng cậu ta không thành công, suýt chút nữa Chu Chu đã cho cậu ta tuyệt tự, sau đó chạy mất!” Lý Hoa nhanh chóng nói.
Cố Kiều Niệm nghiến chặt răng kèn kẹt.
Với tính cách của Chu Chu, gặp loại chuyện như vậy nhất định sẽ không thể nhẫn nhịn, theo lý mà nói cô ấy chắc chắn sẽ báo cảnh sát…
“Sau đó thế nào?” Cố Kiều Niệm lại hỏi: “Các người còn làm gì nữa?”
“Không phải tôi, là Dương Tuyết… Cô ta nói em trai tôi vẫn còn nhỏ, không thể ngồi tù được.

Cho nên mới nói với Chu Chu rằng nếu như cô ta làm lớn chuyện thì sau này sẽ không bỏ qua cho cô.”
Cơn giận dữ của Cố Kiều Niệm đã vọt lên đến đỉnh điểm.
Nói thật, ngay cả suy nghĩ gϊếŧ người, cô cũng có luôn rồi.
Nhưng sau khi nghe Lý Hoa nói những lời này.
Dường như trái tim đang sôi máu bị thứ gì đó bóp nghẹn lại, lý trí của cô cũng phần nào quay trở lại.
“Lý Hoa, cô nên nhìn cho rõ kết cục của Dương Tuyết.

Bất kể như thế nào, cô cũng không nên động vào người của tôi!” Cố Kiều Niệm nói từng chữ từng chữ: “Vừa rồi cô nói với Chu Chu rằng cô ấy không có bằng chứng nɠɵạı ŧìиɦ của cô phải không?"
Khoảnh khắc đó Lý Hoa sững người lại.
So với việc bị đánh đập ở đây.
Thì việc bản thân là người thứ ba bị bại lộ càng nhục nhã hơn.
“Vậy cô đoán xem, tôi có hay không?” Cố Kiều Niệm hỏi với vẻ đầy chế nhạo.
Trái tim của Lý Hoa như đã vọt lên cổ họng.
Nỗi sợ hãi đã vây chặt lấy cô ta.
Nha đầu chết tiệt này rốt cuộc người là như thế nào? Sao lại có thể thay đổi đến dọa người như vậy?
“Tôi không phải là người thứ ba!” Một con cáo già như Lý Hoa sẽ không vì sợ hãi mà để lộ chân tướng ra ngoài, cô ta nhắm chặt mắt lại, nghiến răng đến chết cùng không thừa nhận!
“Cô không phải người thứ ba? Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện cho bà Lãng được không?” Cố Kiều Niệm nói bên tai với giọng đầy mỉa mai: “Để bà ấy lập tức đi xem căn phòng bí mật của cô và ông Lãng, tôi nghe Dương Tuyết nói, nơi đó nhiều thứ hay ho lắm, không biết với tính cách hung dữ của bà Lãng thì sau khi nhìn thấy rồi có châm một một lửa đốt cả căn phòng ấy không?”
Lý Hoa kinh hãi mở to hai mắt.
“Đừng! Dương Tuyết đã nói gì với cô?”
“Nhiều hơn những gì cô những đấy.” Cố Kiều Niệm ném Lý Hoa xuống đất như ném một túi rác.

Sau đó Cố Kiều Niệm liếc nhìn đồng hồ.
“Bây giờ là một giờ, trước năm giờ, tôi muốn nhìn thấy thằng em trai khốn nạn của cô làm hai việc.” Quý Kiều Nhiên lạnh lùng nói: “Đầu tiên là quay một video thú nhận toàn bộ tội trạng của mình, thứ hai, sau khi thú nhận tội trạng xong hãy tự tát vào miệng mình hai nghìn cái.”
Cố Kiều Niệm ngừng lại một lúc
Sau đó quay ra nhìn Lý Hoa.
“Nếu như trước năm giờ, tôi vẫn chưa nhận được hoặc thiếu mất một cái tát thì tôi sẽ cùng các người đến chỗ chết.

Không đúng, chưa chắc đã là cùng các người đến chỗ chết, dù cho cô kiện tôi đánh cô đi chăng nữa thì ai khi biết được nguyên do đằng sau những cú đánh ấy cũng sẽ đều nói cô đáng đời.

Tôi sẽ mất chút tiền bồi thường, còn những chuyện còn lại vẫn vậy.

Nhưng cô thì khác, bà Lãng sẽ xé xác cô, khiến cô chết không có chỗ chôn.”
Lý Hoa nhìn Cố Kiều Niệm.
Trong bóng tối.
Người phụ nữ cao và xinh đẹp dường như đã biến thành một ác quỷ.
“Cô bị câm rồi sao? Mau trả lời đi!” Cố Kiều Niệm sốt ruột hỏi.
Lý Hoa khẽ rùng mình: “Cố Kiều Niệm, tôi không hề có ý xấu, tôi chỉ muốn ký hợp đồng với cô, dù phương thức có hơi cực đoan, nhưng tôi…”
Không đợi Lý Hoa nói hết câu.
Cố Kiều Niệm đá cô ta, sau đó lạnh lùng lặp lại câu nói: “Trả lời.”
Lý Hoa co người lại vì đau đớn.
Trước đây cô ta cũng đã từng bắt nạt người khác như vậy.
Không ngờ rằng…
Trong lòng Lý Hoa tràn ngập sự sợ hãi và tủi nhục.
Cô ta sợ rằng Cố Kiều Niệm sẽ đá cô ta lần nữa.
Vội vàng vừa khóc vừa trả lời: “Cô biết rồi, tôi sẽ làm theo những gì cô nói.”
Cố Kiều Niệm thở dài một hơi nói: “Chị Hoa, chị nên cảm thấy biết ơn vì những mánh khóe của chị đã bị em phát hiện trước.”
Nếu như Chu Chu thật sự vì cô ta mà xảy ra chuyện gì.
Cô sẽ khiến cho Lý Hoa sống không bằng chết..