Bảo bối thân yêu, những lời hứa hẹn của tương lai, anh
nhất định sẽ thực hiện tất cả.
Tĩnh dưỡng tại một ngôi biệt thự thật to, mỗi ngày đều
bị má Điền bắt uống hết đủ loại canh bổ dưỡng, gương mặt của Hướng Phù Nhã
nhanh chóng béo tròn lên, làn da cũng trở nên mượt mà sáng bóng, khắp người tản
ra một loại hơi thở quyến rũ vô cùng.
“Này, cậu ở nhà nuôi heo thôi mà cũng lâu như vậy, sao
lúc nào cũng thất hẹn thế?” Ở bên kia điện thoại truyền tới những tiếng bất mãn
của Nghê Bối Bối, có quá mức hay không chứ?! Trước khi nghỉ hè, bọn họ lúc nào
cũng ở cùng nhau một chỗ, bây giờ cô cô này bắt đầu biết yêu đương rồi thì ngay
cả bóng người cũng không thấy đâu? Hừ, khi dễ Bối Bối cô là người cô đơn duy
nhất chắc?
“Cậu không phải đang đi làm thêm sao?” Hướng Phù Nhã
nhấp một ngụm nước, hương vị ngọt ngào lan tỏa khiến cô cảm thấy vô cùng thoải
mái.
“Mình cũng không phải mỗi phút mỗi giây đều làm việc.”
Tuy rằng cô mới lên làm nhân viên chính thức nhưng mà vẫn có thời gian nghỉ
ngơi, hiểu không? Mệt mỏi mấy ngày, đang muốn hẹn lũ bạn ra chơi cho thư thái
một chút, ai dè phát hiện ra là hẹn ai cũng! Không hộc máu mới là lạ. “Mình gửi
cho cậu nhìn tin nhắn như vậy? Sao cậu cái nào cũng không trả lời thế?!”
“A, cái này......” Đều tại cái kẻ ngang ngược Quan
Thần Cực kia, anh nói di động có sóng điện từ nên không cho phép cô dùng! Đem
điện thoại của cô tịch thu, báo hại cô bây giờ chỉ có thể liên lạc với Bối Bối
bằng điện thoại bàn, may mà cô còn không quá thích chạy ra ngoài chơi đấy.
“Cậu tìm mình có chuyện gì sao?” Cô vội vàng nói sang
chuyện khác.
“Nhất định phải có việc mới có thể tìm sao? Cái đồ vô
lương tâm nhà cậu, cùng bạn trai ở chung liền quên hết bạn bè, đúng không?” Cô
đi đến tận nhà Tiểu Nhã tìm người mới biết không có ai ở đó, thậm chí ngay cả
đêm cũng không về. Cô cô đáng giận, chắc chắn là đến ở nhà của người bạn trai
thần bí đó rồi, thật không ngờ Tiểu Nhã bảo thủ của bọn họ đã tiến triển đến
mức này rồi.
“A......” Cách điện thoại nhưng mặt của Hướng Phù Nhã
vẫn đỏ ửng lên. “Vậy cậu có muốn tới đây chơi không?” Thời tiết nóng như vậy,
hiện tại thân thể cô cũng không thích hợp đi ra ngoài, cứ hẹn Bối Bối tới đây
chơi cũng được.
“Như thế nào, cuối cùng cũng chịu để cho chúng mình
gặp mặt người bạn trai trong lồng kính của cậu?!” Chế nhạo, chế nhạo.
Ừm, trên thực tế, không phải bạn trai mà là vị hôn
phu, bất quá Hướng Phù Nhã vẫn không dám thông báo qua điện thoại như thế, miễn
cho Bối Bối lại hung hãn lao tới trực tiếp lột da của mình.
Cô vội vàng đọc địa chỉ, đại khái hơn hai giờ sau, hai
người bạn mang hai vẻ mặt khác nhau liền bước vào phòng khách.
“Hướng Tiểu Nhã, lần này cậu chết chắc rồi!” Nghê Bối
Bối hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm đại sảnh xa hoa cao nhã nhưng khí chất
không chút tầm thường này, sắc mặt âm trầm, thực ra, từ lúc cùng Thủy Tinh đi
vào khu đất tư nhân này, hai người đều đã lâm vào trầm mặc rồi.
Diêu Thủy Tinh thì vẫn giữ nguyên vẻ mặt có chút đăm
chiêu như lúc nãy.
Má Điền vừa mang lên hai bát dâu tây ướp lạnh đã thu
hút ngay ánh nhìn thèm nhỏ dãi của cô.
“Thiếu phu nhân, tổ yến sào của cô đã xong rồi, tôi
lập tức bưng tới ngay đây.” Nhìn ánh mắt tham ăn của thiếu phu nhân, má Điền
thương tiếc nở nụ cười.
“Thiếu phu nhân?” Có tiếng người hít sâu rồi thét chói
tai vang lên.
Hướng Phù Nhã vô lực thở dài, má Điền thật là, mặc dù
cô đã cố gắng sửa vô số lần nhưng bà vẫn cứ kiên trì gọi cô là thiếu phu nhân,
mãi không lay chuyển được nên cô đành phải nghe theo.
Đưa cho mỗi người một ly nước xong, má Điền còn dặn dò
Hướng Phù Nhã nhất định phải thừa lúc còn nóng uống hết xong rồi mới chịu yên
tâm mà lui đi.
Bởi vì Quan Thần Cực không thích có quá nhiều người ở
trong nhà cho nên trừ những người ở công ty vệ sinh cố định mỗi ngày đến quét
dọn nhà cửa, tu sửa biệt thự và má Điền ra thì chỉ còn có chú Thanh chăm sóc
hoa cỏ và nhân viên bảo vệ ở cửa mà thôi.
“Thủy Tinh, chúng ta sẽ không phải là đi nhầm thời
gian rồi đi?” Nghê Bối Bối nhấp một ngụm nước thơm, ngây ngô hỏi. Đây là thời
đại nào rồi mà vẫn còn có người xưng hô là thiếu phu nhân chứ?!
Diêu Thủy Tinh không để ý đến vấn đề của cô mà trực tiếp
hỏi Hướng Phù Nhã: “Bạn trai của cậu tên là gì?”
“...... Quan Thần Cực.” Thanh âm nhỏ tí, có chút chột
dạ vang lên.
“Mau nói cho mình biết, sẽ không phải là Quan Thần Cực
kia đi--” Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bắt đầu có một tia dao động. Diêu gia cũng
là nhà giàu có số một số hai ở Đài Loan, từ lúc mười sáu tuổi Diêu Thủy Tinh đã
bắt đầu đến thực tập tại Diêu Thị, thế nên cô đối với những động thái của giới
thương nhân đều hết sức rõ ràng.
“Chính là, ừm, người đó đấy.” Mấy ngày nay Jason có
mang tới một ít tài liệu của công ty giúp cho Hướng Phù Nhã hiểu biết mình rốt
cuộc đã gả cho người như thế nào, có bao nhiêu tiền, mà Jason còn nói thêm, đây
chỉ là một phần trong sản nghiệp của Quan gia mà thôi, quả thực rất khủng bố.
“Cái người Scotland kia sao?”
“Thật sự!” Gật đầu mạnh một cái, Diêu Thủy Tinh cầm ly
lên, ngửa đầu uống một hơi, căn bản quên mất không để ý nó vẫn còn là đá.
“Hai người thần thần bí bí cái gì thế?” Nghê Bối Bối
không hiểu rõ ràng liền hỏi.
Diêu Thủy Tinh cúi đầu, không nói một câu, khiếp sợ
quá lớn khiến cô nhất thời không thể khôi phục kịp. Hướng
Phù Nhã mở cái miệng nhỏ, từng ngụm từng ngụm tỉ mỉ uống bát canh bổ dưỡng má
Điền đã nấu cho, sau một lúc lâu mới khẽ lên tiếng. “Cái kia…thật ra, mình…đã
có thai, cho nên…lập tức muốn kết hôn--” Nếu là chuyện đã định thì để một lần
nói ra toàn bộ đi.
Uy lực của quả bom này quả nhiên đủ lớn!
“Cho nên, em bị mắng rất thảm thương sao?” Quan Thần
Cực ôm cô thiếu nữ xinh đẹp đang vô cùng ủy khuất vào lòng, vẻ mặt thương tiếc.
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, đôi môi phấn nộn khẽ
chu lên, ánh mắt đáng thương vô cùng. Hôm nay bị Bối Bối mắng cho không biết
trời đất, haizz, ai bảo cô chuẩn bị kết hôn rồi mới chịu thông báo cho bạn tốt
của mình, nhưng mà cô cũng rất oan uổng nha, rõ ràng kết hôn cũng là quyết định
đột ngột với cô mà…
May là bạn tốt dù sao cũng vẫn là bạn tốt, tuy rằng
tức giận vì muộn như vậy mới được thông báo nhưng vẫn đặt hạnh phúc cùng sự vui
vẻ của cô lên hàng đầu, Bối Bối còn nói: “Nếu Quan Thần Cực đối xử với cậu
không tốt thì nhất định phải nói với bọn mình, tớ giúp cậu giáo huấn anh ta!”
Cô thật sự rất vui vẻ, mặc dù mẹ không thương mình
nhưng cô có được những người bạn tốt nhất trên đời, bất luận là lúc nào cũng
luôn ở bên cạnh cô, vì thế Hướng Phù Nhã sẽ không bao giờ buồn phiền vì người
mẹ ấy nữa.
“Đừng buồn.” Anh hôn nhẹ lên hai má phấn hồng của cô.
“Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói.” Lúc anh trở về từ công ty thì những người
bạn tốt ấy đã rời khỏi từ lâu nên không có cơ hội gặp mặt. Nhưng mà xem ra qua
miêu tả của cô thì hôm nay Tiểu Nhã của anh bị mắng thật thê thảm rồi. “Khẩu vị
của em bữa nay thế nào? Có uống thuốc bổ mà má Điền chuẩn bị không?”
Nói đến thuốc bổ, gương mặt đáng yêu của Hướng Phù Nhã
liền nhăn tít lại càng nhiều: “Anh đi nói với má Điền đi mà, đừng bắt em uống
cái loại thuốc bổ đó ba bữa một ngày nữa được không?Em ăn muốn nôn ra đến nơi
rồi!” Má Điền cực kì khủng bố, nhão nhão sệt sệt dạng nào cũng làm ra được, hôm
nay nhân sâm, ngày mai tổ yến, muôn hình vạn trạng, mùi vì càng khỏi bàn, đa
dạng vô cùng, làm ơn đi, bây giờ đang là mùa hè nha, thuốc bổ như thế khiến cô
chỉ muốn phát điên lên thôi.
“Yên tâm, má Điền đối với những phương thuốc cổ truyền
có nghiên cứu qua, bà ấy sẽ căn cứ theo thời tiết để chuẩn bị thức ăn, em phải ngoan
ngoãn nghe lời mới được.” Vuốt ve làn da càng lúc càng mịn màng của cô, anh đối
với tay nghề của má Điền vô cùng hài lòng nên âm thầm quyết định phải vỗ béo cô
một chút.
“Dạo này em ăn uống nhiều nên béo lên rất nhanh.” Cô
oán giận, không thích bộ dáng tròn mập thũng trướng lên của mình chút nào.
“Làm sao lại béo lên được?” Bàn tay to xấu xa ở trên
người cô dao động, khẽ dời tới bộ ngực sữa, xoa nắn nhẹ nhàng. “Chỗ này hình
như lớn lên không ít.”
“Đáng ghét!” Mặt cô đỏ ửng lên, muốn gạt cái tay xấu
xa trên ngực mình ra nhưng Quan Thần Cực nào chịu nghe lời dễ dàng như thế.
Bàn tay lần theo áo ngủ tơ tằm tiến vào bên trong, khẽ
vuốt ve bộ ngực không hề mặc áo lót. “Bảo bối, em quả nhiên lớn hơn nhiều rồi.”
Anh tà mị thì thầm bên tai cô, ngón tay vẫn không ngừng sờ soạng.
“Đau!” Cô thất thanh kêu lên, tóm lấy tay anh ngăn
lại. Thân thể cô bây giờ cực kì mẫn cảm, một chút kích thích đều chịu không
được, anh chỉ cần xoa nhẹ là đã có cảm giác rồi.
“Anh sẽ nhẹ nhàng, không đau đau.” Anh trắng trợn vén
áo ngủ lên, áp môi mình vào.
Cô yêu kiều rên rỉ, chịu không nổi sự càn rỡ của anh,
hô hấp càng thêm dồn dập, thân thể trằn trọc ở trên giường, muốn xoay mình
tránh thoát mà lại như luyến tiếc, cứ muốn hưởng thụ tiếp cảm giác kích thích
này, hình như cô đúng là hết thuốc chữa rồi.
Quan Thần Cực bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn dấu
hôn của mình trên ngực cô, hơi thở anh gấp gáp nặng nề như người vừa chạy năm
ngàn mét vậy.
Một lúc lâu sau, anh cắn răng. “Chờ thêm bốn tháng nữa
xem anh thế nào dạy dỗ em.”
Đã có một lần giáo huấn, anh không dám làm ra chuyện
khiến mình phải hối tiếc nữa. Lần kiểm tra trước bác sĩ có nói, kích thích tình
ái quá lớn sẽ khiến tử cung của cô co rút mãnh liệt, cục cưng ở trong bụng chịu
không nổi mới bị động thai, vì thế gần đây anh ngay cả âu yếm một chút cũng
không dám, dù sao bảo bối của mình có bao nhiêu mẫn cảm anh đều hiểu rõ.
Hướng Phù Nhã nằm ở trên chiếc giường mềm mại, chu
miệng lên, ánh mắt mang theo tia nhìn xuân sắc, bộ dáng kiều mị này quả thực
khiến Quan Thần Cực thiếu chút nữa không nhịn được nhào tới lần nữa.
Anh oán hận nằm xuống, đem cô gái bên cạnh ôm chặt vào
lòng. “Còn lấy ánh mắt câu dẫn anh nữa, anh sẽ mặc kệ em luôn.”
Cô nào có! Hướng Phù Nhã ủy khuất cắn cắn môi, nhưng
cũng đành ngoan ngoãn nằm im không dám động đậy nữa bởi vì anh ôm rất chặt,
chặt đến mức cô có thể cảm giác được lúc này anh có bao nhiêu kích động.
Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi bình tĩnh trở lại,
thản nhiên mở miệng: “Tháng sau chúng ta đi Scotland đi!”
“A?” Như thế nào đột nhiên......
“Anh nghĩ em đã nghe Jason nói qua rồi đúng không?
Quan gia bọn anh, sự nghiệp hầu hết đều nằm ở nước Anh.”
“Vâng.” Công ty của của anh, rồi ngân hàng linh tinh
gì đó, tất cả đều rất đáng rất khủng bố, Jason mới nói được một nửa thì cô đã
lăn quay ra ngủ rồi. Nghĩ đến đây, Hướng Phù Nhã có chút ngượng ngùng, dạo
trước còn dám mạnh miệng nói vì sao một chút chuyện nhà anh cũng không chịu nói
cho mình, kết quả lúc anh chịu nói thì cô lại cảm thấy quá buồn tẻ mà ngủ quên
luôn.
“Quan gia chúng ta từ hơn bốn trăm năm trước đã định
cư ở Scotland, mỗi một đời con cháu của Quan thị đều được sinh ra ở biệt thự
Sắc Vi, đây là truyền thống.” Anh vươn tay khẽ vỗ về bụng của cô. “Con của anh,
tất nhiên cũng không là ngoại lệ.”
Một đoạn lịch sử này, cô từng có nghe Jason nói qua,
nghe bảo khi ấy là năm Khang Hi, một vị lão lão lão tổ tông nào đó trong Quan
gia là vương gia Chính Hoàng Kì, từ nhỏ đã kiệt ngạo bất tuân, ưa thích mạo
hiểm, mười bảy tuổi liền vụng trộm trốn lên thuyền thương nhân lang bạt trên
biển, trôi dạt đến nước Anh. Lúc ấy ở Anh đang là vương triều của Stuart,
William cùng Mary thông đồng chấp chính, ông ấy cùng với một nữ bá tước người
Scotland yêu nhau rồi sống luôn tại đấy, từ đó về sau, đời đời Quan gia liền
cắm rễ trên đất Scotland.
Khi nghe đến đó, Hướng Phù Nhã liền giật mình, thì ra
người mà cô sắp cưới hóa ra lại là con cháu Vương gia đời Thanh, liệu có còn
chuyện gì đáng sợ hơn mà cô không biết nữa không???
“Nhưng mà......” Đột nhiên nói muốn mang cô đi Scotland,
cô căn bản chưa kịp chuẩn bị tâm lý, vừa mới tròn mười tám tuổi, cô cho tới bây
giờ đều chưa từng rời khỏi Đài Loan quá nửa bước nha.
“Giấc mộng của em không phải là muốn đi du lịch khắp
nơi trên thế giới hay sao?” Anh dịu dàng dỗ dành. “Đi Scotland dưỡng thai
trước, chờ em sinh hạ cục cưng xong, anh sẽ đưa em đi khắp một vòng châu Âu,
đương nhiên, bao gồm cả Hy Lạp của em rồi.”
“......Được.” Thật sự là không có nguyên tắc chút nào,
Hướng Phù Nhã thầm khinh bỉ mình dưới đáy lòng, nhưng mà đó là châu Âu, là Hy
Lạp nha. Trời ạ!
Phụ nữ mang thai có thể đi máy bay sao? Đáp án cho vấn
đề này là, có thể, nếu thời gian mang thai chưa vượt qua tám tháng hoặc không
có tình huống gì đặc biệt thì vẫn có thể lên máy bay như thường, nhất là khi
đấy còn là chuyên cơ riêng của Quan Thần Cực nữa.
Nhưng mà, Hướng Phù Nhã say. Từ nhỏ vốn là đứa trẻ
khỏe mạnh, số lần cô sinh bệnh quả thực cực kì ít. Cô đã từng đi trên thuyền,
trên xe, một chút vấn đề đều không có, thế nên hoàn toàn không ngờ tới, mình
thế nhưng lại say máy bay.
Một hành trình mười mấy giờ, cô say máy bay đến choáng
váng cực kì thê thảm, trên cơ bản là máy bay vừa cất cánh, đầu cô đã choáng
váng vô cùng, ăn gì cũng đều nôn ra hết cả, nước uống cũng phun luôn, Quan Thần
Cực gấp đến mức thiếu chút nữa bắt máy bay quay về chỗ xuất phát.
Hướng Phù Nhã kiên quyết phản đối điều này, dù sao đứa
nhỏ của Quan Thần Cực cũng nhất định phải được sinh ra ở Scotland, đây là điều
bắt buộc. Hơn nữa cô không muốn bao công sức nôn kinh khủng khiếp của mình nãy
giờ lại trở về điểm ban đầu, chuyện thiệt thòi như thế còn lâu cô mới chịu.
Cho nên, suốt mười mấy giờ, cô trừ bỏ việc nôn ói ra
thì đều nằm ở trong lòng Quan Thần Cực, thuốc chống say máy bay cũng không dám
uống vì sợ ảnh hưởng đến cục cưng, cuối cùng vì mệt mỏi tốn sức nên đã mê man
ngủ luôn.
Như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không phải khó chịu nữa.
Thế nhưng đến lúc tỉnh dậy, cô thực sự lắp bắp kinh hãi không thôi.
Cô đang nằm trên một chiếc giường có bốn cái trụ lớn,
đắp một chiếc chăn mềm mại, mỏng manh, trong căn phòng phảng phất có mùi hoa
thơm, cửa phòng mở rộng, bài trí cũng đơn giản, tao nhã vô cùng, song cũng rất
đáng thưởng thức.
Đồ đạc gần như đều mang theo phong cách cổ xưa, Quan
Thần Cực là một người cực kì coi trọng hiệu suất làm việc nên phòng của anh hết
sức bình thường, gọn gàng sáng sủa, những món đồ gia dụng chạy bằng điện đều
đầy đủ không thiếu thứ nào, bố trí cũng cực kì hợp lí.
Đứng dậy khỏi chiếc giường mềm đến độ sắp khiến người
nằm lún xuống tận đáy, đầu của cô đã có cảm giác tỉnh táo hơn đôi chút, trên
người mặc bộ áo ngủ hoa mà mình thích nhất bất giác khiến cô mỉm cười, nhất
định là anh đã thay giúp vì anh biết cô cực kì thích chiếc áo ngủ này.
Vừa mới đi được vài bước, cánh cửa gỗ rất nặng đột
nhiên truyền đến tiếng mở khẽ rất nhẹ nhàng, Hướng Phù Nhã quay đầu nhìn, cửa
vừa hé ra đã thấy một cô gái mặc chiếc váy dài màu đen sơ mi trắng bước vào,
khuôn mặt thanh tú lộ ra nụ cười sáng lạn: “Phu nhân, người đã tỉnh rồi.”
Phu nhân? Hướng Phù Nhã lại lần nữa thở dài, không
nghĩ tới đã tách ra khỏi má Điền rồi mà vẫn còn phải nghe hai chữ phu nhân này,
cô chỉ còn cách cười yếu ớt, gật gật đầu.
“Tên của tôi là Ruth, cậu chủ bảo tôi đến chăm sóc
cuộc sống cho cô.”
“Xin chào, Ruth, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Từ lúc cậu chủ ôm cô vào trang viên thì…” Ruth nhìn
lại đồng hồ. “Cô đã ngủ suốt hơn hai mươi ba tiếng rồi.”
A? Cô có thể ngủ nhiều được như vậy sao? Cảm thấy có
chút ngượng ngùng, Hướng Phù Nhã đành dời sự chú ý sang mái tóc đỏ của cô gái
trước mặt, còn có ánh mắt màu nâu sữa, nói lảng sang chuyện khác. “Tiếng Trung
của cô tốt thật!”
Ruth nở nụ cười. “Trước kia nhà của tôi từng có mấy
lưu học sinh Trung Quốc đến sống, bọn họ dạy tôi nói tiếng Trung.” May nhờ năm
đó học được ít nhiều thứ tiếng này nên hiện tại cô mới có thể tìm được công
việc tốt đẹp lại lương cao, nhiều phúc lợi như vậy.
Nói thế nào thì ở nơi xa xôi nghe được thứ tiếng mẹ đẻ
quen thuộc vẫn là một cảm giác vô cùng vui vẻ, Hướng Phù Nhã gật gật đầu. “Quan
Thần Cực đâu rồi?”
Ruth nghe thấy cô gọi thẳng tên cậu chủ của mình,
trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh đã được che giấu, lễ phép
đáp lại: “Cậu chủ đến công ty, cậu có dặn dò, chờ phu nhân tỉnh lại thì để cho
cô dùng cơm, phu nhân muốn dùng cơm ở phòng hay đến nhà ăn ạ?”
Hướng Phù Nhã nhìn sắc trời bên ngoài, ánh mặt trời
vẫn còn rất chói chang, xem ra đã đến lúc giữa trưa rồi. “Tôi đi nhà ăn vậy!”
Ngủ lâu quá nên xương cốt đều mau cứng đơ lại, cô không muốn lại ru rú trong
phòng nữa.
Dưới sự dẫn đường của Ruth, hai người đi qua mười mấy
căn phòng, lại xuyên qua một cái cầu thang thật dài rồi mới đến nhà ăn nhỏ ở
lầu một. Nói là nhà ăn nhỏ kì thật cũng phải rộng tới hai mươi mét vuông, chính
giữa là một bàn ăn hình chữ nhật, mặt bàn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên
đó còn có một bình hoa hồng trắng tỏa hương thơm thoang thoảng xung quanh.
Cá trích sốt cà chua, tôm chiên tẩm vừng, canh bí đỏ
thịt bò, rau chân vịt xào tỏi, những món ăn đơn giản mà phong phú đủ kiểu lần
lượt được bày lên, Hương Phù Nhã vừa ăn vừa hớn hở cười vui vẻ, tất cả những
cảm giác khó chịu lúc còn trên máy bay đều bay đi mất sạch.
Cắn một miếng trên quả táo vừa được rửa sạch, cô ngồi
trên sopha thích thú vô cùng, Ruth dịu dàng cầm điện thoại đưa đến gần. “Phu
nhân, là cậu chủ.” Cô liền cầm lấy.
“Bảo bối, tỉnh rồi à?”
“Ừ…m” Miệng nhỏ đầy táo khiến tiếng đáp lại của cô mơ
hồ không rõ.
“Lại đang ăn cái gì rồi?” Anh cười khẽ, có tiếng nói
chuyện rì rầm, tiếng lật giấy hỗn loạn truyền tới.
“Quả táo, rất ngọt.” Nuốt xuống một miếng táo nữa, cô
vui vẻ nói, hoa quả ở Scotland quả nhiên ăn cực kì ngon. Ngay cả quả táo cũng
tuyệt như vậy, vừa giòn, vừa ngọt, vị cũng hoàn toàn khác với bình thường.
“Vật nhỏ này…” Anh thở dài bất đắc dĩ. “Có nhớ anh hay
không?”
Thực tế thì, từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô bận đến độ
không có thời gian nghĩ ngợi lung tung luôn. Hướng Phù Nhã thè lười, ngọt ngào
làm nũng. “Chừng nào thì anh mới có thể trở về, người ta một mình ở nhà rất
nhàm chán.”
Quan Thần Cực bị thanh âm yêu kiều mềm mại này của cô
làm cho suýt chút nữa xúc động muốn ném hết đống văn kiện giấy tờ này đi, trực
tiếp chạy về nhà ôm lấy tiểu bảo bối của mình, đáng tiếc là không được. “Tối
nay anh mới có thể trở về, em đã quên rồi sao, chúng ta cần kết hôn ngay nên
anh cần phải sắp xếp ngày nghỉ, giờ là lúc phải liều mạng làm cho kịp việc đã,
dạo trước ở Đài Loạn đã chậm không ít dự án rồi, phải đem bổ sung trước.”
“Thế thì chẳng phải anh sẽ rất vất vả sao?” Cô đau
lòng nó
“Tổng tài, cầu xin ngài mà, đã quá thời gian họp 20
phút rồi, anh có thể ngừng buồn nôn như thế đi nữa được không?” Từ bên kia điện
thoại truyền tới tiếng kêu rên rỉ ai oán của Jason.
“Anh cứ làm việc đi, em sẽ chờ anh về.” Cô vội vàng
nói, nhất định phải làm một người vợ biết chăm sóc chồng mới được, không thể
lúc nào cũng quấn quít lấy anh, cần thông cảm cho công việc bề bộn của chồng
nữa chứ.
“Cậu đang ngại vì thời gian làm việc quá ít đúng
không?” Quan Thần Cực vì kẻ tự cho mình là lá gan lớn dám đánh gãy điện thoại
của anh kia vô cùng bất mãn.
“Không cần để ý đến hắn, bảo bối.”
“Không đâu.” Cô dịu dàng trấn an: “Anh đi làm việc sớm
một chút đi, như vậy mới có thể về nhà nhanh hơn, em chờ anh mà.”
“Được rồi.” Anh có chút mất hứng nói nốt, rồi không
quên cẩn thận dặn dò: “Nếu ở nhà quá nhàm chán thì hãy bảo Ruth cùng em đi dạo
trong hoa viên một chút, hoặc là tới phòng nghe nhìn xem chiếu phim đi cũng
được.”
“Em biết rồi mà, anh thật quá dông dài--” Cô bật cười
kháng nghị, cuối cùng, dưới sự dặn dò liên miên không ngừng nghỉ của anh, dứt
khoát cúp điện thoại.
Sắc Vi sơn trang là nơi kỷ niệm mang tên nữ bá tước đệ
nhất, tên đầy đủ của bà là Cát Sắc Vi, nghe nói bà vô cùng xinh đẹp, mê người,
hấp dẫn được vị quý tộc Đông phương rồi cùng nhau nên duyên vợ chồng, câu
chuyện tình yêu xa xưa của họ đã sớm trở thành truyền kỳ nơi đây, không ai
không biết.
Tòa sơn trang này đã trải qua hơn bốn trăm năm mà vẫn
giữ được những đường nét cổ xưa quí phái, có thể thấy nó được bảo trì rất khá,
mọi người cũng hết sức quan tâm chú trọng đến việc đó. Giống như những tòa
thành khác ở Scotland, Sắc Vi sơn trang cũng được xây dựng từ những tảng đá lớn
vô cùng công phu, rườm rà, có một con sông sạch sẽ, rộng rãi uốn lượn xung
quanh để bảo vệ bên trọng, Hướng Phù Nhã khẽ vén váy nhẹ nhàng bước lên những
bức tường thành thật dày, khung cảnh lập tức thu vào mắt khiến cô hoàn toàn bị
th
Đất đai ở đây rộng rãi vô cùng, khắp
nơi đều là những mặt cỏ xanh biếc, rừng cây tươi mát bạt ngàn, còn có cả những
bông hoa điểm xuyết bên trên, một cái rồi lại một cái biệt thự nho nhỏ hai tầng
nối tiếp nhau trải rộng trên cỏ, cách tòa thành một đoạn không xa, vừa vặn có
thể bao vây xung quanh nó.
Nếu không phải đằng xa kia là một con đường quốc lộ, ô
tô chạy bon bon không ngừng, cô thực sự đã nghĩ mình có phải trở về kinh đô
Scotland thời kì trung đại rồi hay không, nơi này quả thật đẹp như một bức
tranh trung cổ vậy.
Edinburgh không hổ là kinh đô của Scotland, thành cổ
du lịch được chào đón nhất châu Âu, nơi này bất kì cảnh đẹp nào cũng rực rỡ như
trong tranh, mang theo phong tình đặc hữu của Scotland làm cho người ta một khi
đã nhìn đều luyến tiếc phải dời mắt.
“Nơi này chỉ là một trấn nhỏ tư nhân, thuộc sản nghiệp
của ông chủ.” Ruth phủ thêm cho cô một cái áo choàng, tòa thành rất cao, gió
rất mạnh nên không thể không cẩn thận được. “Mỗi một đời con cháu của Quan gia
đều được xuất thế ở nơi này.”
“Cô nói nơi này…” Bàn tay nhỏ bé của Hướng Phù Nhã bất
chợt vung lên trong không trung. “Là của Quan Thần Cực?!” Trời ạ, đây là cả một
thị trấn nha, nhà cửa san sát nối nhau như thế, còn có cả toà thành lớn nhường
này mà còn bị gọi là thành nhỏ, ai tin nổi chứ? Quan Thần Cực còn dọa cô như
vậy nữa thì cô thực sự sẽ chạy trốn mất thôi.
“Đúng vậy, từ rất lâu trước đây, nơi này đã là sản
nghiệp của Quan gia rồi, cư dân của thị trấn trên ước chừng 70% đều làm ở trong
các công ty, xí nghiệp trực thuộc Quan thị.” Nhà của Ruth cũng không là ngoại
lệ, Quan gia nuôi sống hàng vạn cư dân trong thị trấn nhỏ này, là vị anh hùng
của tất cả mọi người. Suốt vài thập niên gần đây, tham quan du lịch của thị
trấn phát triển vô cùng tốt, du khách tới thăm nối đuôi nhau không dứt, hấp dẫn
nhất đối với bọn họ chính là những cổ vật xa xưa của dòng họ Quan gia, đáng
tiếc không ai có được cơ hội tiến vào nhìn tận mắt cả.
“Tôi nhớ Quan Thần Cực hình như vẫn còn ông bà thì
phải!” Hướng Phù Nhã vội vàng nói lảng sang chuyện khác, nếu còn nghe thêm nữa,
cô sợ mình sẽ nhịn không được mà lập tức mua vé máy bay chạy về Đài Loan mất
thôi
“Lão gia cùng lão phu nhân ở nơi khác, họ thích khí
hậu ở đó hơn, bất quá cô cùng cậu chủ cử hành hôn lễ thì hai người sẽ trở về
ngay.”
Được rồi, tài phú của Quan gia quả nhiên dọa người,
bất quá nhân khẩu lại đơn giản, không phức tạp cho lắm. Hướng Phù Nhã tự an ủi
chính mình, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Những ngày kế tiếp, mặc dù Quan Thần Cực cố gắng để
cho cô nghỉ ngơi nhưng cũng có những chuyện Hướng Phù Nhã phải đích thân làm,
ví dụ như thử áo cưới chẳng hạn. Nhìn bộ lễ phục trắng muốt được vận chuyển tới
từ Paris kia, cô lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
“Phu nhân, bây giờ cô có thể mặc thử xem để có vừa lòng
không để tôi còn biết đường sửa chữa.” Nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng đến gần,
vẻ mặt hòa ái tươi cười, cung kính nhìn cô, bàn tay mảnh khảnh bận rộn sửa sang
lại tà váy bên dưới. Ông ta may mắn vì được là người thiết kế áo cưới cho nữ
chủ nhân tương lai của Quan gia, đây quả thực chính là vinh dự lớn lao, bộ áo
cưới này cũng là tâm huyết bao ngày ông lao tâm khổ tứ, từng thước vải, từng
mũi kim cũng đều được ông tự tay cắt may, thêu dệt mà tạo thành.
Hướng Phù Nhã có chút nín thở nhìn bộ lễ phục xa hoa
kia, được rồi, cái áo cưới này chắc chắn sang quý đến độ cô không dám hỏi giá
nữa, nghe đâu mỗi một tấc ren ở mặt trên của váy kia đều do nhà thiết kế tự
mình khâu lên, mỗi một viên trân châu sáng bóng được đính vào cũng đều do ông
ta chọn lựa kĩ càng trước đó.
Cô thừa nhận, tiền tài đi đôi với địa vị, đôi khi cũng
không đại biểu là tục khí, nhìn bộ quần áo cao quý thanh lịch trước mắt, hoa lệ
còn mang theo nét thanh thuần khó tả, quả thật cô rất thích nó.
Hướng Phù Nhã mặc lễ phục chậm rãi đi ra khỏi phòng
thay đồ, nhìn nét mặt sợ hãi kinh ngạc của mấy người đi theo, cô lại một lần
nữa thừa nhận, quả nhiên có nhiều tiền cũng không phải là một chuyện quá ư sai
trái.
Chiếc váy được thiết kế ngang vai, sau lưng là một
chiếc nơ dài tinh xảo, bên vai trái cũng có một cái nơ con bướm điệu đà, mang
theo chút thanh xuân nghịch ngợm. Lớp ren trắng muốt tinh tế được tạo thành
từng đóa, từng đóa quốc hoa của nước Anh [1] đnhau
nở rộ trước ngực áo, tôn lên đường cong nõn nà của bộ ngực, bên
hông còn thêm một chiếc thắt lưng che khuất cái bụng bầu bốn tháng, lại làm lộ
ra cả vùng lưng xinh đẹp; tà váy rất dài, thiết kế cũng rất công phu chi tiết
mà không chút thô tục, lại mang theo vài phần thành thục, tao nhã, nữ tính.
Nhìn xem Hướng Phù Nhã cô, một nữ sinh mới chỉ mười
tám tuổi, còn chưa bước chân vào giảng đường đại học đã mặc lên người bộ áo
cưới cao sang như thế, quả thực hệt như những thiên kim tiểu thư bình thường,
khí chất bất phàm.
“Phu nhân, người thật sự là cực kỳ xinh đẹp.” Ruth kéo
kéo làn váy dài chấm đất dưới chân cô, sợ hãi nói.
Ngay cả nhà thiết kế Craig cũng kích động cầm lấy bàn
tay đang mang chiếc bao màu trắng của cô, dùng thứ tiếng Trung không mấy lưu
loát than lên: “Phu nhân, người quả thực đã mang đến sinh mệnh cho quần áo của
tôi!” Khóe mắt mang lệ, cô gái phương Đông này quả thật là đẹp như một đóa sen
mới nở rộ, nếu cô ấy không phải là vợ sắp cưới của tổng tài Quan thị, ông thật
sự rất muốn mời cô trở thành người mẫu cho nhãn hiệu thời trang của mình.
“Cái áo cưới này có phải quá mức long trọng không?” Bị
mọi người nhìn quá chăm chú khiến Hướng Phù Nhã ngượng ngùng, khuôn mặt ửng
hồng, cúi gằm đầu xuống, chuyên chú cởi bao tay.
“Không long trọng, không long trọng, phu nhân nghĩ thử
xem, ngay cả nữ hoàng bệ hạ [2] cũng
đến để tham dự hôn lễ, người trang điểm như vậy quả thực là không thể tốt hơn
được nữa rồi.” Cái gì?
Nữ hoàng? Bao tay trắng noãn giống như đóa hoa hồng
trắng rơi xuống mặt đất, ai mau nói cho cô biết, sân bay gần nhất ở nơi nào???
[1] Quốc hoa của nước Anh: hoa
hồng Tudor, có nguồn gốc từ cuộc Chiến tranh hoa hồng (1455-1485). Đây là cuộc
nội chiến xảy ra giữa hai dòng họ Lanchester (với biểu tượng hoa hồng đỏ) và
York (với biểu tượng hoa hồng trắng). Chiến tranh kết thúc với chiến thắng của
Henry Tudor, người nhà Lanchester. Ông đã sáng lập nên vương triều Tudor cai
trị nước Anh và xứ Wales trong 117 năm với quốc huy được lựa chọn là hoa hồng
Tudor – biểu tượng hoa được thống nhất từ ểu tượng của hai dòng họ.
Kì thực đó chỉ là tên gọi thôi, chứ hoa hồng Tudor hem
có thực á, làm gì có loại hồng nào tên thế. Gọi vậy để phân biệt a, vì quốc hoa
của Mĩ và Bulgari cũng là hoa hồng=))
[2] Nữ hoàng bệ hạ: Nữ hoàng
Anh đó mọi người, bạn Nhã chạy là phải rồi, anh Thần Cực quả nhiên thâm tàng
bất lộ, giờ nếu bảo anh í là hoàng tử chắc bạn Nhã hóa thành tượng luôn mất
thôi ~~~