Bảo bối thân yêu, từng ngày từng ngày, tốc độ ăn như
tằm của em thật sự là đáng sợ.
Mang thai! Đối với một cô gái mới mười tám tuổi, vừa
tốt nghiệp trung học, sắp bước vào đại học, điều này có ý nghĩa gì?
Hướng Phù Nhã chống hai tay vào má, lạnh lùng nhìn bãi
cỏ xanh mướt ngoài cửa sổ mà ngẩn người, từ lúc xuất viện đến giờ, cô đã bị
Quan Thần Cực đưa đến biệt thự này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy có lẽ cô
cũng không dám tin, ở Đài Bắc nơi tấc đất tấc vàng như thế có thể có người xa
xỉ đến mức sở hữu hàng ngàn mét vuông diện tích như vậy.
Biệt thự này phần lớn được xây dựa vào núi, tiến vào
bên trong còn có một rừng cây rậm rạp, những gian phòng được dọn dẹp thập phần
sạch sẽ, phía trước còn có một mặt cỏ dốc xuống hết sức hoàn mĩ, dùng để đánh
cầu cũng được.
Nếu không phải Jason cứ một mực cam đoan là cô không
có xuất ngoại, cô thực sự sẽ hoài nghi có phải mình đã chạy đến tận Mĩ hoặc là
Australia hay không, cảnh đẹp như vậy cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được?
Đến tận lúc này, cô mới ý thức được một vấn đề, đối
với Quan Thần Cực, cô hiểu được bao nhiêu? Trừ bỏ biết tên anh, biết anh làm
trong ngành điện tử viễn thông, biết anh có một trợ lí người Mĩ tên là Jason,
cô hoàn toàn không biết gì hết nữa.
Việc như thế đáng sợ đến thế nào, cô thế nhưng lại dám
kết giao cùng với một người đàn ông mình không hề hiểu rõ, bây giờ thậm chí còn
mang thai với anh. Quen nhau ba tháng, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc hỏi xem
gia đình anh rốt cuộc như thế nào?
Bàn tay nhỏ bé theo bản năng vuốt ve phần bụng vẫn còn
bằng phẳng của mình, không thể tin được, bên trong này có một viên đậu đỏ đang
dần lớn lên, cục cưng, cô đã có cục cưng, cô sắp phải làm mẹ rồi.
Rõ ràng tới tháng chín cô sẽ phải vào đại học, trở
thành một tân sinh viên bước tới giảng đường. Thế mà bây giờ, ông trời đang
cùng cô trêu đùa quá mức, cô có thể trở thành một bà mẹ tốt hay không, đến
chính cô còn không dám chắc nữa.
“Ai......” Hướng Phù Nhã khẽ thở dài, trong lòng
cảm thấy rất phiền muộn, rối rắm, đối với những chuyện xảy ra gần đây không thể
nào tin được.
“Thiếu phu nhân, cô không thể thờ dài, bằng không cục
cưng sẽ không vui đâu.” Một giọng nói nữ tính từ ái từ phía sau lưng Hướng Phù
Nhã vang lên.
“Cô…cô gọi tôi là cái gì?” Hướng Phù Nhã hoàn toàn
ngây ngốc. Thiếu phu nhân? Sao cô bỗng dưng cảm thấy đầu mình choáng váng thế
này.
“Thiếu phu nhân nha.” Má Điền tuổi đã hơn năm
mươi cười tủm tỉm đưa tới một ly sữa tươi. “Cô hiện tại đang có mang đứa nhỏ
của thiếu gia, cần phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng có trong sữa tươi, lát
nữa tôi sẽ hầm canh gà thật kĩ, thật bổ dưỡng cho cô…”
“A, má Điền, cám ơn bà.” Cô vi vàng nhận lấy ly sữa,
đánh gãy những lời nói quá mức quan tâm của bà quản gia. Hiện giờ cô đang bị
vây khốn trong trạng thái khiếp sợ tột cùng, căn bản không thể ứng phó được với
loại oanh tạc mệt mỏi này.
“Thiếu phu nhân nhất định phải thừa dịp uống lúc còn
nóng.” Bà lo lắng dặn dò.
“Cháu biết, cám ơn bà.” Cô cúi đầu khẽ mở cái miệng
nhỏ, sau đó chợt ngẩng đầu, nhíu mày thật vô tội. “Sao cháu cảm thấy như ngửi
được có mùi khét ở đâu…”
“A, canh gà của ta!” Tuổi không còn trẻ nhưng má Điền
vẫn phản ứng nhanh nhẹn như cũ, động tác mau chóng vừa đi vừa nói thầm. “Người
mang thai đúng là mũi thính, phòng bếp ở xa phòng khách như vậy mà thiếu phu
nhân vẫn có thể nghe được…”.
Cô nghe được mới là lạ ấy! Cô sợ chết chuyện má Điền
cứ nhắc đi nhắc lại bên tai nên mới muốn thanh tịnh một chút thôi mà. Hôm kia
bị Quan Thần Cực đưa tới nơi này, thân thể còn chưa có khôi phục hoàn toàn, cả
ngày chỉ ngủ chứ chẳng thèm ăn. Mãi tới hôm nay mới có chút sức lực lắc lư từ
lầu hai đi xuống đã bị những lời nói của má Điền bao vây xung quanh, cẩn thận
cái này, lo lắng cái kia, giống hệt như cô không phải đang mang trong mình đứa
nhỏ mà là một cục vàng bảo bối vậy. Cho xin đi, cô căn bản còn không có hiểu rõ
tình huống của mình được không? Đối với đứa nhỏ này, đến bây giờ cô vẫn còn
chưa thể tiếp nhận hoàn toàn.
Phiền muốn chết! Lại nhìn đến khốn cảnh trước mắt của
mình, sữa tươi trong tay vẫn còn ấm nóng bị cô tức tối đặt luôn lên bệ cửa sổ,
trong lòng dâng lên cảm giác phiền muộn khó tả.
“Bảo bối, làm sao lại tức giận như thế rồi?” Một vòm
ngực rắn chắc bất chợt bao lấy thân thể Hướng Phù Nhã.
Tốt lắm, đầu sỏ gây chuyện đến rồi! Lúc cô tỉnh lại
anh đã không ở nhà, có lẽ là đi tới công ty. Nhưng hiện giờ mặt trời còn chưa
có khuất xuống phía Tây, kẻ cuồng công việc này như thế nào bỏ được giấy tờ
xuống mà về nhà chứ.
Cô xoay người lại ở trong lòng anh, cặp mắt to trong
veo như nước hung hăng lườm nguýt, ngón tay dùng sức đâm vào ngực anh. “Đều là
tại anh, đều là tại anh, tức chết người ta mà--
“Là ai chọc bảo bối của anh tức giận thế?” Nhìn bộ
dáng tức tối của cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt tròn vo, cái miệng nhỏ nhắn,
nói đáng yêu bao nhiêu liền có bấy nhiêu khiến tâm anh mềm hẳn.
“Trừ anh ra, còn ai vào đây nữa?” Trừng trừng trừng!
“Anh làm sao vậy?” Hắn không khỏi mỉm cười.
“Anh......” Cô chán nản, ngón tay đâm đến đau mà anh
phản ứng một chút đều không có, hừ, tự nhiên đi luyện tới mức thân thể rắn chắc
như thế để làm gì, muốn đi làm kiện tướng thể hình hay sao chứ? “Anh quá phận!
Làm cái kia…thế nhưng, thế nhưng không cần cái kia…”
“Phì!” Một tiếng cười thực rõ ràng vang lên đánh gãy
lời của Hướng Phù Nhã.
Cô ngẩng đầu lên nhìn liền thấy, hóa ra là Jason, hắn
mang theo một cái cặp tài liệu, đang đứng ở trước cửa ra vào của phòng khách, vẻ
mặt không nín được cười, miệng đều nhanh kéo dài đến tận cổ rồi.
Khó trách tổng tài cả một ngày không yên lòng ở trong
văn phòng, thì ra là lo lắng cho bảo bối này ở nhà một mình nha.
Xấu hổ và giận dữ từ trước đến nay chưa từng có khiến
Hướng Phù Nhã chỉ có thể ngây ngốc trừng mắt với cái bóng đèn mới tới này mà
mất đi năng lực phản ứng lại.
Quan Thần Cực thương tiếc bảo bối của mình bị mất mặt
như vậy, ánh mắt hẹp dài liền nhíu lại. “Tôi nhớ, hình như chi nhánh bên Nam
Phi của chúng ta đang gặp chút vấn đề…”
“Ông chủ, cặp tài liệu của ngài tôi để ở trong này.”
Jason lấy sự linh mẫn không thể tưởng tượng được lập tức đặt cặp tài liệu xuống
sopha rồi nói: “Trong công ty vẫn còn việc cần làm, tôi phải trở về tăng ca,
ông chủ, phu nhân, hai người cứ việc nói chuyện để kẻ tiểu nhân này đi làm việc
thôi.” Sau đó, lấy tốc độ siêu nhân biến mất trong tích tắc!
Hướng Phù Nhã thậm chí còn khoa trương cảm giác thấy
chân của hắn hình như tạo thành một v tròn vậy. Quan Thần Cực hừ lạnh một
tiếng, không nói câu nào, quay lại nhìn cô với vẻ mặt ôn hòa. “Bảo bối, em vừa
mới nói làm cái gì, dùng cái gì thế?” Nghe được ý tứ rõ ràng nhưng cô thực sự
quá đáng yêu khiến anh nhịn không được muốn trêu chọc một chút.
“Chính là......” Đề tài bị kéo lại, khuôn mặt của Hướng
Phù Nhã liền ửng hồng, cái này bảo cô làm sao thốt ra thành lời a? Lắp bắp nửa
ngày, cô rốt cuộc thốt ra một câu: “Chính là cục cưng đó!”
“À, thì ra là cục cưng.” Anh gật gật đầu, tựa hồ bây
giờ mới hiểu được vấn đề. “Bác sĩ nói, cục cưng của chúng ta mới có mười bốn
tuần thôi, cao 15 cm, nặng tầm 120 g.”
Ai, đều do anh quá thô bạo hại cô thiếu chút nữa sinh
non, đối với chuyện này anh đến giờ vẫn còn tự trách. Bởi vì bị động thai nên
bác sĩ đã dặn dò, bốn tháng đầu tốt nhất nên cấm chuyện phòng the. Nhìn gương
mặt ngọt ngào vô tội của cô, anh âm thầm thở dài trong lòng.
“A, hiện tại đã có thể biết được rõ ràng như vậy rồi
sao?” Cô ngây ngẩn cả người, vươn tay phủ nhẹ lên bụng mình, nơi này đang có
một sinh mệnh nặng 120 g? 120 gam là khái niệm như thế nào? Đều do cô quá mức
sơ ý, lúc ấy vì bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi, cho rằng áp lực hơi lớn nên
nguyệt sự mới tới chậm, dù sao trước đó cùng từng xảy ra tình trạng như thế,
kết quả hóa ra đã mang thai hơn ba tháng, thần kinh của cô quả nhiên thô thiển
mà.
“Nói thế thôi chứ vẫn chưa kiểm tra rõ ràng lắm, bất
quá, cục cưng là con của Quan Thần Cực anh.” Giọng nói mang theo vài phần kiêu
ngạo và thỏa mãn.
“Đã có thể xác định sao?” Cô ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên......” Thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô
khiến anh cười càng thêm dịu dàng, ngón tay khẽ nhéo cái mũi tròn tròn. “…Không
biết.”
“Vậy mà anh còn dám nói.” Cô chu miệng, bất mãn kháng
nghị.
Anh bật cười, vuốt ve mái tóc dài thật dày của cô, vừa
mới ngủ dậy nên còn chưa kịp sửa sang lại, tóc chỉ đơn giản xõa ra trên vai
nhưng lại có hơi thở nữ tính, xinh đẹp cực kì. “Đó là phụ tử thiên tính, hiểu
không
“Đáng ghét, biết đâu đó là con gái thì sao.”
“Con gái à?” Anh hôn nhẹ lên cái miệng phấn hồng nhỏ
nhắn. “Có thể lắm, nhưng mà trước hết vẫn cần phải xếp hàng đã, đứa thứ hai mới
đến phiên nó, còn em, trước cho anh một đứa con trai, biết không?”
Cái gì cơ, cái gì mà thứ hai với thứ nhất! Cô đương
trường ngây ngốc, đờ cả ra.
“Chờ một chút!” Cô vội vàng đẩy cái mặt đang muốn kề
sát gần mình ra. “Em còn không có đáp ứng sẽ sinh nó ra, anh đã muốn cho em đứa
thứ hai rồi” Thét chói tai!
“Cái gì?” Sắc mặt vốn hoà nhã lập tức biến đổi.
“Em không cần con của chúng ta?” Ngữ khí của anh nghiêm túc hẳn.
Thật đáng sợ! Hướng Phù Nhã nhìn sắc mặt lãnh đạm của
anh, không có trừng mắt dọa dẫm mà là nhíu mày lạnh nhạt, cả người đều tỏa ra
thần thái uy nghiêm giống hệt như đang xử lí công việc vậy, gương mặt này cô
chưa từng thấy qua nên có chút hoảng loạn.
“Hướng Phù Nhã, em lặp lại lần nữa cho anh.” Thanh âm
trở nên trầm thấp còn thật sự nguy hiểm.
“Em......” Trong lòng dâng lên ủy khuất, không biết vì
sao cảm xúc bỗng trở nên hết sức kích động, cô dùng sức đẩy anh ra: “Nói thì
nói!” Không cần phải sợ anh!
“Anh rõ ràng thành thục hơn so với em, có…kinh nghiệm
hơn so với em, thế nhưng lại không thèm làm công tác phòng ngừa, bây giờ em đã
mang thai, anh nói chúng ta nên làm sao giờ chứ?!”
Nước mắt nói đến là đến, không cần lý do. “Người ta
vừa mới đỗ đại học, cố gắng lâu như vậy, hy vọng nhiều như vậy, giờ biết làm gì
chứ? Em…em đương nhiên là phải trách anh rồi.” Cô dùng sức vỗ vào ngực anh, tức
giận ngùn ngụt, cái kẻ xấu xa bại hoại này!
Anh có chút giật mình trước phản ứng của cô, rất ít
người đối diện với vẻ mặt ban nãy của anh mà còn có thể nổi bão trả lại, khóc
lóc om sòm được như thế, trải nghiệm thú vị này cũng không phải quá tệ đi. Cái
miệng của anh bất giác hơi cong lên, Phù nhi bé bỏng quả nhiên là không thể so
sánh với những người khác được.
“Được rồi, được rồi, ngoan nào.” Ôm cô vào lòng,
Quan Thần Cực nhẹ nhàng trấn an.
“Không cần anh ôm, em ghét nhất như thế.” Nỗi khó chịu
trong lòng tiểu nữ sinh sao có thể dễ dàng dập tắt, cô đẩy đẩy cánh tay, không
muốn bị anh kéo vào trong lòng.
“Được rồi, đều là anh sai, anh tệ nhất.” Anh thấp
giọng an ủi, ai, may mắn vừa mới đem cái kẻ chướng mắt kia đuổi đi, nếu không
bị Jason nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình chỉ sợ dọa hắn rớt mất cằm, Quan
Thần Cực anh thế nhưng ở trước mặt một cô gái mười tám tuổi, một chút tôn
nghiêm của tổng tài cũng không có.
“Hơn nữa, hơn nữa…người ta cũng không nói là sẽ không
cần cục cưng, anh hung dữ như vậy là muốn thế nào chứ?!” Hướng Phù Nhã dùng đôi
mắt vẫn còn ướt lệ trừng anh, nghiến răng nghiến lợi lên án, cô chỉ là nhất
thời nói không suy nghĩ, cũng không có ý là sẽ không sinh nha!
Hiện tại, hình như người hung dữ là cô mới đúng đi?
Mặc kệ, anh cũng không dám cùng cô tranh cãi nữa.
“Em…Trọng yếu nhất là người ta còn chưa có kết hôn đã
sinh đứa nhỏ, em còn muốn học đại học, anh có biết hay không? Nếu em muốn sinh
con thì năm sau sẽ phải thi lại? Anh rốt cuộc có hiểu tính nghiêm trọng của vấn
đề này không?” Hung hãn chọc vào phần thịt mềm trước ngực anh, cô vẫn còn ấm ức
chuyện đại học lắm nha.
“Ai, đứa ngốc.” Ngón cái của anh khẽ lau đi giọt
nước mắt vẫn còn dính ở cặp lông mi cong cong, người ta thường bảo nữ sinh có
lông mi cong quả nhiên là đúng, không sai chút nào. “Em muốn lên đại học cũng
đơn giản thôi, hiện tại tạm nghỉ một năm, sinh đứa nhỏ xong lại bắt đầu đi học
là được”
“Không thể! Nhất định không thể!” Cô ra sức bấu vào
cánh tay anh, dùng sức bấu, cắn răng cắn lợi bấu, bấu chết anh, đáng giận! “Anh
nói có thể là có thể.” Quan Thần Cực liền cam đoan. “Tin anh, em sẽ không cần
phải thi lại nữa đâu.” Một chút việc nhỏ như thế mà cũng khiến anh phải chịu
ngược đãi? Tuy rằng khí lực của cô gái nhỏ này chẳng đáng là bao nhưng anh lo
cô sẽ đau tay
Ừm, Hướng Phù Nhã nghĩ đến việc anh sở hữu hàng đống
biệt thự lớn như vậy, được rồi, vậy chuyện trường học cứ để anh giải quyết vậy.
“Em căn bản không nghĩ mình sẽ làm mẹ sớm như vậy.”
Ngữ khí vẫn còn hung hãn giờ bỗng trở nên yếu đuối đáng thương, cô kỳ thật đến
cùng vẫn chẳng là cái gì hết, chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi, là lúc mà
sức sống thanh xuân tràn trề, nở rộ, giờ bắt cô phải làm một bà mẹ trẻ, ở cái
thời đại này chỉ sợ là rất khó tiếp nhận đi?!
“Vậy làm sao bây giờ? Lấy cục cưng ra?” Anh hỏi.
“Không cần, không cần.” Cô vội che bụng, sống chết lắc
đầu, đây là cục cưng của cô và anh, cô luyến tiếc lắm.
Cô nhóc ngốc này! Anh âm thầm thở dài trong lòng.
“Một khi đã như vậy......” Anh bỗng nhiên buông cô ra,
lùi về sau hai bước rồi quỳ một gối xuống, một chiếc hộp nhung đen tuyền lẳng
lặng nằm trong lòng bàn tay.
Anh mở hòm ra, một chiếc nhẫn kim cương đang tỏa hào
quang chói mắt ra bốn phía xuất hiện trước mặt Hướng Phù Nhã, ánh sáng trắng từ
nó khiến chiếc nhẫn xinh đẹp vô cùng, tuy cô không rõ là kim cương loại gì
nhưng chắc chắn không phải loại chỉ cần có tiền là có thể mua được, đặc biệt là
lớp kim cương bên trong như đang ẩn hiện một hình trái tim vậy.
“Phù nhi, gả cho anh.” Quan Thần Cực đưa nhẫn
lân, tiếng nói trầm thấp nhưng kiên định, rõ ràng: “Anh Quan Thần Cực cả đời
này sẽ…yêu em, chiều em, đem em nâng niu trong lòng bàn tay, trong mắt anh,
trong lòng anh, từ giờ khắc này sẽ chỉ có một người phụ nữ tên là Hướng Phù
Nhã, không bao giờ liếc nhìn những người con gái khác nữa.”
Chuyện này…mũi của cô trở nên chua xót, ánh mắt cũng
mơ hồ nhòe dần đi. Hướng Phù Nhã nặng nề sụt sịt cái mũi, nhìn chiếc nhẫn đắt
tiền trong tay anh, bàn tay thật to, có những ấn đường thẳng tắp, mỗi đường vừa
dài vừa thẳng, lại phân nhánh khá nhiều.
Đường số mệnh của anh thật dài thật dài, như vậy chứng
tỏ anh có thể sốngâu, lời thề mãi mãi cũng sẽ không vì thế mà ngắn ngủi, còn
cái đường trí tuệ gần như vắt ngang qua lòng bàn tay, một người đàn ông thông
minh như vậy, vì sao lại chọn một người con gái cái gì cũng không xuất sắc như
cô làm bạn đời chứ?
Quan trong nhất là đường tình cảm của anh, vừa sâu lại
vừa dài, anh chính là một người chung thủy, một khi đã yêu ai sẽ không dễ dàng
thay đổi lòng mình, sẽ có được một mối tình tốt đẹp, phần nhân duyên này chính
là cùng cô sao?
Đáng ghét! Bối Bối đáng ghét, lúc nào cũng hứng thú
với việc xem chỉ tay làm cho cô cũng hiểu biết đôi chút, giờ cứ thế mà động
tâm. Ghét nhất vẫn là Quan Thần Cực, nước mắt của cô nãy giờ chảy không ngừng,
khóc đến sắp thở không nổi nữa rồi.
“Em…nếu em nói không thì…sẽ như thế nào?” Lời nói đứt
quãng từ miệng cô phát ra.
“Em nghĩ anh sẽ làm thế nào?” Anh giữ chặt bàn tay nhỏ
bé của cô. “Anh sẽ tiếp tục cầu nguyện, cầu nguyện, dùng chân tình đến làm em
cảm động rồi say yes? Không, đó không phải là tác phong của Quan Thần Cực anh.”
Cầm lấy nhẫn, động tác của anh dịu dàng nhưng vô cùng kiên định lồng vào ngón
áp út của cô. “Hướng Phù Nhã em đời này
kiếp này chính là người phụ nữ của Quan Thần Cực, em dám không lấy anh làm
chồng thử xem?”
Tốt lắm, quả nhiên là tác phong nhà quan, bá đạo lại
khiến cho cô ngọt tận đáy lòng, người đàn ông này thế nhưng quỳ xuông cầu hôn
cô, có thể khiến anh quỳ gối, cô còn rụt rè để làm gì? Hơn nữa, cô cũng muốn gả
cho anh.
“Được rồi, em đây gả cho anh.” Nhẫn đều đã đeo
rồi, nghĩ muốn không cũng khó đi.
Đến lúc này anh mới vừa lòng lộ ra nụ cười, đứng lên
ôm cô vào lòng. “Vài ngày nữa chờ thân thể em ổn định chút, chúng ta đi Nam Bộ
nói với mẹ em chuyện kết hôn.” Anh rõ ràng cảm giác được sự khẩn trương của
người trong lòng, bàn tay liền vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của cô, trấn an từng
chút, từng chút. “Cho dù thế nào, bà ấy đều là mẹ của em, mặc dù không thân
thiết nhưng đó là lễ phép.”
“Anh, anh làm sao có thể…” Biết? Cô há hốc mồm, vô
cùng vất vả nói hết câu.
“Anh là Quan Thần Cực, một khi đã nhìn trúng một người
thì chắc chắn sẽ không thể chẳng hiểu chút chuyện gì về người đó đi?” Hôn lên
mái tóc dài, trên thực tế, từ ngày lần đầu tiên gặp cô, không đến hai giờ, tư
liệu cá nhân của cô đã hoàn toàn được đưa đầy đủ lên trên bàn của anh rồi. tổng
không thể đối cô hoàn toàn không biết gì cả đi?”
Khó trách lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện liền
gọi ngay tên của cô, Hướng Phù Nhã cũng không rõ trong lòng mình giờ là tư vị
như thế nào, sự riêng tư bị anh tra xét, nên tức giận hay vẫn là nhục nhã đây.
“Bảo bối, anh chỉ là muốn biết thêm về em thôi.” Anh
cúi đầu thấp giọng, mang theo một tia dịu dàng.
Cô không dễ dàng trấn an như vậy. “Nhưng em một chút
cũng không hiểu về anh.” Cô không biết, nhà của anh là như thế nào, không biết
trong nhà còn có những ai, thậm chí không biết, anh phần lớn ở lại Đài Loan hay
vẫn là tạm thời nữa.
“Về anh, em lập tức sẽ được biết, muốn biết bao
nhiêu đều có thể.” Anh cười khẽ. “Nhưng mà trước hết, ít nhất anh cũng cần được
mẹ em đồng ý đã đi.” Anh muốn kết hôn với con gái nhà người ta, lại là kiểu lên
xe trước rồi mới mua vé bổ sung, tối thiểu cũng cần hiểu được hai chữ tôn trọng
là gì mới được.
“Vâng.” Cô thản nhiên đáp lời, miễn cưỡng đồng ý.
Anh ôm cô vào lòng, bảo bối của anh thật ra chính là
một người con gái hết sức quật cường, mà sự quật cường này khiến anh cảm thấy
vô cùng thích thú.
Thân thế của Hướng Phù Nhã kì thật hết sức đơn giản,
báo cáo Jason đưa lên cũng chỉ là một tờ giấy mỏng. Khi cô mười lăm tuổi, cha
bị bệnh qua đời, mà mẹ thì hai tháng sau đã tái giá, đến Đài Nam, trước mắt có
chồng cùng với một đứa con, trở thành một gia đình ba người bình thường.
Hướng Phù Nhã không theo mẹ đến Đài Nam, cô một mình
sống tại nhà trọ mà cha để lại, sống dựa vào số tiền cha để dành, trừ bỏ hai
người bạn tốt đã quen biết từ lúc đi nhà trẻ là Nghê Bối Bối và Diêu Thủy Tinh
thì cuộc sống của cô phạp thiện khả trần (*) đến cực
điểm.
(*phạn thiện khả trần: bình thường, không có gì nổi
bật)
“Kỳ thật, em đã sớm nhận ra, trước khi cha mất, mẹ
thường xuyên đi gặp gỡ ở ngoài, không trở về nhà, nếu có ở nhà cũng chỉ là mắng
cha vô dụng, cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến em.” Cô nhắm mắt lại, tựa
đầu vào chiếc ghế. “Cha thật sự rất yêu thương em, nhưng mà tình yêu đơn phương
của ông thật sự rất đáng buồn, thay lòng đổi dạ chính là thay lòng đổi dạ,
không yêu chính là không yêu, mẹ kỳ thật đã luôn muốn ly hôn, nếu không phải…”
Cô dừng lại một chút. “Nếu không phải sau đó cha bị phát hiện mắc chứng bệnh
đại tràng, không sống thêm được vài năm nữa, em nghĩ bà cũng sẽ không chịu đựng
lâu đến vậy.”
Dù sao, cha vẫn đều đối xử thật tốt với mẹ, tốt đến
không thể tưởng tượng nổi, mẹ vẫn còn có chút lương tâm, chỉ cần nhẫn nhịn một
đoạn ngắn thời gian, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của chồng, bà cũng đồng ý.
“Anh có biết lúc cha em mất ở bệnh viện, mẹ đã
mang thai hơn năm tháng rồi không, châm chọc cỡ nào, bà ta lúc nào cũng không
để ý đến cảm thụ của cha, mang thai đứa nhỏ của kẻ khác và nhìn chồng mất đi sẽ
là một loại tâm tình như thế nào?” Khóe mắt hơi ướt, nhưng cô sẽ không rơi lệ
vì câu chuyện này nữa.
“Có lẽ em không thể hận bà, dù sao sau khi cha
qua đời, bà để lại tiền cùng phòng trọ cho em, không đến mức để em lưu lạc đầu
đường.” Với điều kiện là không được đến quấy rầy mái ấm hạnh phúc mới của
bà.
Kỳ thật, cho dù mẹ không nói ra, cô cũng sẽ không đi.
Cha rõ ràng còn có thể sống thêm một năm nữa, vì sao mới được bảy tháng đã ra
đi, vì sao? Con người ta một khi đã tan nát cõi lòng, sống còn ý nghĩ gì chứ?
Người cha nho nhã từ ái của cô, yêu thương cô như vậy nhưng lại không giữ nổi
người con gái mình yêu.
Hướng Phù Nhã không tự chủ được vỗ về bụng của mình,
cô không thể hiểu nổi, làm sao có người có thể đối xử nhẫn tâm như thế với đứa
nhỏ do chính mình sinh ra, nhẫn tâm đến thế, tuyệt tình đến thế, tình yêu là
cái gì, một khi đã yêu là có thể vứt bỏ mọi thứ xung quanh sao?
“Yêu phải một người vốn không thmình là thống khổ biết
bao nhiêu, từ đó về sau, em liền thế, tuyệt đối sẽ không để cho mình có kết cục
đáng buồn giống như ba. Người em yêu nhất định cũng phải yêu em mới được.” Cô
mở to mắt, nhìn gương mặt tuấn tú bên cạnh lóe ra nhu tình.
Anh nắm tay lái thật chặt, quay đầu nhìn cô một cái,
nở nụ cười. “Em yên tâm, anh vĩnh viễn sẽ đối tốt với em, vĩnh viễn sẽ không
rời bỏ em.”
“Em đương nhiên biết, bằng không em còn lâu mới chịu
gả cho anh.” Cô cười ngọt ngào, cảm thấy nỗi đau đớn tận tâm từ ngày xưa đã dần
bị những sủng ái yêu thương của anh chen lấp. Tựa đầu vào ghế dựa trằn trọc một
chút, sau đó cô liền chìm vào giấc ngủ.
Anh điều chỉnh lại độ ấm trong xe, tuy rằng hiện giờ
nhiệt độ không khí rất cao nhưng thân thể của cô vốn không được như bình
thường, luôn khiến anh lo lắng, trăm ngàn không thể để cho cô bị cảm. Bởi vì cô
mang thai nên anh mới thay đổi xe, tuy rằng tốc độ không cao những càng chậm
càng tốt, tình trạng của cô bây giờ cần được ổn định, anh muốn cô an ổn ngủ ở
trong xe mà không bị khó chịu.
Gặp mẹ của Hướng Phù Nhã- Trần Vận Như thực ra cũng
chẳng phải chuyện khó khăn gì. Dù sao đối với cô con gái từ nhỏ đã không thèm
quan tâm, cuộc sống của cô không phải do bà quyết định là được. Bà đã có gia
đình của riêng mình, mặc dù trong lòng vẫn còn bất an nhưng không rảnh đi để ý
cuộc sống của con gái chồng trước. Nói đến cùng, vẫn là vì hai chữ ích kỷ. Vì
tình yêu của chính mình, bà bỏ qua con gái, lừa gạt lương tâm bản thân, lừa gạt
chính mình rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng mỗi khi về đêm, bà đều gặp ác mộng, luôn
nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ và đau thương của người chồng đã mất trong quá
khứ.
Con người thực sự có thể vô tri vô giác sao? Tuy rằng
đối với chuyện Hướng Phù Nhã mới mười tám tuổi đã chuẩn bị kết hôn, bà có chút
giật mình, nhưng mà khi nhìn thấy chi phiếu hơn bảy con số mà Quan Thần Cực đưa
ra thì bà liền vui vẻ không có ý kiến gì. Mẹ ruột bạc tình, Hướng Phù Nhã cũng
không vì thế mà cảm thấy thương tâm.
Từ lúc còn nhỏ đến giờ, cô đã học được cách dựa vào
chính mình, mẹ luôn không để ý đến cô, cha lại là giáo sư đại học, tuy rằng yêu
thương cô nhưng công việc bộn bề, hơn nữa cha là đàn ông, rất nhiều chuyện cô
đều phải tự mình để ý.
Nhìn cô nhu nhược ngọt ngào thật ra là người phi
thường độc lập lại có chủ kiến, đối với việc chính mình muốn gì đều có thể rõ
ràng. Ngoài mềm trong cứng là từ tốt nhất để hình dung về cô.
Quan Thần Cực nhìn Trần Vận Như, rốt cục cũng biết
Hướng Phù Nhã lớn lên thì ra giống cha, như thế là tốt nhất.
Công việc xuống phía Nam gặp gỡ người lớn rất nhanh
liền hoàn thành. Hướng Phù Nhã chẳng có bao nhiêu lời muốn nói với mẹ, Quan
Thần Cực đối với mấy kẻ khúm núm này cũng không định nói ra suy nghĩ của mình,
vì thế hai người nhanh chóng trở về nhà.
Rốt cục bảo bối của anh cũng có thể danh chính ngôn
thuận nép vào bên dưới cánh chim của mình, Quan Thần Cực lần đầu tiên trong đời
cảm thấy vô cùng thỏa mãn.