Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 89: Trong Đêm Biến Cố






Trong núi rừng không ngày tháng, thấm thoắt đã ba ngày trôi qua.
Trong đêm tối, Thiên Vân thoa lên người một ít Tụ Huyết Cao, trên người hắn lúc này xuất hiện không ít vết thương.

Bộ trường bào mặc trên người cũng rách tả tơi, vết máu loang lổ.

Ba ngày thời gian, Thiên Vân không ngừng săn giết Song Đầu Yêu Lang.

Mới hồi chiều vì quá chủ quan, hắn vô tình bị hơn chục con yêu lang tập kích.

Cũng may hiện tại tu vi ngoại công của hắn tiến mạnh, nếu không cũng chỉ còn con đường chết.
Có lẽ bầy yêu lang này bị giết quá nhiều, sinh lòng cảnh giác, từ hôm qua tới giờ mỗi khi đi săn, một nhóm ít nhất cũng có hơn 10 con đồng hành
Hiện tại trong nhẫn trữ vật của Thiên Vân đã có hơn 20 khoả trái tim Song Đầu Yêu Lang.

Đã không tính ít, có thể rời đi nơi này, tiến về Thừa Thiên Thành.

Chỉ có điều bầy yêu lang hiện tại bao vây tứ phía, nếu không tìm ra biện pháp qua mặt chúng, vậy tránh không được một hồi tử chiến.

Bên trong Hải Vân Lĩnh hiện tại tình hình căng thẳng cực kỳ, yêu thú, yêu trùng nhị phẩm xuất hiện khắp nơi.

Thiên Vân lo lắng nếu tình hình không tốt, chỉ sợ sắp tới sẽ xuất hiện yêu thú tam phẩm.
Thiên Vân hiện tại bị thương cũng không quá nặng, tu tiên giả sức khôi phục cực nhanh, nếu trong đêm cơ thể tốt hơn một chút, hắn dự định sẽ rời đi.
Thiên Vân gần đây thường ra ngoài săn giết yêu thú vào buổi sáng, trời tối liền núp tại trong hang nghỉ ngơi.

Yêu thú tập nhiều thành quen, có lẽ thời điểm này ra ngoài sẽ an toàn hơn một chút.
Đã xác định rời đi, Thiên Vân cũng không cân nhắc thêm nữa.

Ngồi xuống bắt đầu nội thị khí hải đan điền.


Mấy ngày trước Bách Luyện Bảo Thể vô tình phát sinh biến hoá, tựa như có một đạo bình chướng bị phá vỡ.

Hiện tại thân thể Thiên Vân mạnh hơn trước không ít, khả năng hấp thu năng lượng cũng một mực tăng cao.
Gốc đạo thụ màu lam bởi vì Bách Luyện Bảo Thể thuế biến, vậy mà sinh sinh lớn hơn một vòng, đã xuất hiện đoạn thứ 12.

Thiên Vân lúc này mới hiểu ra, gốc đạo thụ màu lam vậy mà đại diện cho tu vi luyện thể của mình.

Trước đây Thiên Vân cũng đã từng có suy đoán trên, chỉ là gốc đạo thụ này cùng gốc đạo thụ màu vàng rất giống nhau.

Mỗi lần bản thân đột phá, gốc đạo thụ màu lam thậm chí còn cung cấp cho hắn càng nhiều linh lực, càng nhiều thần hồn chi lực, lực lượng thể chất nhiều lúc còn không bằng gốc đạo thụ màu vàng.

Có điều sau khi gốc đạo thụ đột phá đoạn thứ 12, lực lượng thể chất của hắn đột nhiên tăng mạnh, một chút linh lực, thần hồn lực cũng không có.

Thiên Vân đoán rằng, có thế 11 đoạn phía dưới chỉ nhắm mục đích chuẩn bị cho sự biến hóa phía sau mà thôi.

Dù sao tu tiên giả luyện thể, linh hồn lực, linh lực cũng thấp hơn tu sĩ thông thường rất nhiều, nếu giai đoạn đầu không tăng lên hai loại lực lượng này, chỉ sợ phía sau cũng khó có được thành tựu cao.
Thiên Vân tìm đọc vô số điển tịch, lại không tìm thấy trang sách nào ghi chép việc một người xuất hiện hai gốc đạo thụ.

Hắn cũng dò hỏi qua Trương Tấn cùng ông lão thủ vệ Tàng Kinh Các, cả hai người cũng cho ra đáp án tương tự.
Thiên Vân không biết điều này là tốt hay xấu, chẳng qua hiện tại hắn thấy bản thân rất tốt, không có quá lớn vấn đề.

Cái Thiên Vân quan tâm nhất lúc này chính là tăng cao thực lực, rời đi nơi này.
Thân thể Thiên Vân hiện tại chẳng khác gì cái động không đáy, bao nhiêu linh tính rót vào cũng không thấy đủ.

Ba ngày vừa rồi Thiên Vân đánh giết hơn 30 đầu yêu thú nhị phẩm, vậy mà chỉ giúp gốc đạo thụ màu lam cao thêm hơn mười mét.
Gốc đạo thụ này hiện tại đã có hơn 400 mét cao, đứng phía dưới, chẳng khác nào một cây cột chống trời, thêm ra mười mét, quả thực không tính là cái gì.
Lại nhìn sang gốc đạo thụ màu vàng, hiện tại nó đã đạt giới hạn 11 đoạn, có khoảng 300 mét cao, so sánh với gốc đạo thụ màu lam chỉ thấy thấp bé hơn không ít.
Vô số linh căn đâm vào đoàn linh tính hình cầu, điên cuồng hấp thu.

Đoàn linh tính hấp thu từ hơn chục con Song Đầu Yêu Lang lấy mắt thường có thể thấy thu nhỏ.
Hải Vân Lĩnh đêm xuống có thể nói nguy hiểm vô cùng, không những yêu trùng rắn rết, thậm chí các loại yêu thú mạnh mẽ cũng thích hoạt động vào khoảng thời gian này.

Ban ngày đi trong Hải Vân Lĩnh tầm nhìn đã bị giới hạn không ít, đi vào ban đêm càng là tối tăm cực kỳ.

Nếu là người bình thường tiến vào, chỉ sợ đưa năm ngón tay ra trước mặt cũng khó có thể thấy rõ.

Thiên Vân là tu tiên giả, hơn nữa thể chất viễn siêu tầm thường Khai Linh cảnh tu sĩ, đi lại vào khoảng thời gian này cũng chỉ nhìn rõ 5 mét phía trước mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân dò dẫm đi trong đêm, tinh thần một mực kéo căng, không dám có một chút thả lỏng.
Trời tối như mực, nguy cơ tứ phía, càng đi về phía trước Thiên Vân càng cảm thấy bất an.

Mấy ngày này hắn không ngừng sử dụng Thiên Diễn Thuật, tuổi thọ một mực giảm xuống, hiện tại Thiên Vân đã không dám lại vận dụng quá nhiều, hắn sợ mình sẽ nghiện loại này tiêu hao cảm giác.

An toàn là trọng yếu, chỉ có điều nếu cứ luôn dựa dẫm vào nó, chỉ sợ một lúc nào đó hắn sẽ vì nó mà bỏ lỡ cơ duyên.

Hiện tại nếu trực giác của hắn không có quá lớn cảnh báo, hắn nhất quyết không dùng tới Thiên Diễn Thuật.
Xoạt...!Bịch
Đao quang quét ngang, trong bóng đêm truyền tới những tiếng rin rít, một con rơi màu đen bị chém thành hai lửa, co giật một lúc liền chết.
Đây chỉ là một đầu nhất phẩm yêu thú, linh tính không có bao nhiêu, Thiên Vân cũng lười hấp thu, chân không ngừng tiến về phía trước.
Đúng lúc này, một bóng người trong màn đêm lóe lên, nghiêng nghiêng vọt ra, thân hình uốn éo tựa như linh xà lao tới trước mặt Thiên Vân.
Một màn xuất hiện cực kỳ bất ngờ này khiến cho Thiên Vân không khỏi kinh hãi, vội vàng vung đao chém ra.

Tuy rằng xuất thủ vội vàng, thế nhưng uy lực cũng không thể coi thường.
Keng
Tiếng kim loại giao kích chói tai vang lên, Thiên Vân tay phải run rẩy, sợ hãi nhìn về thân ảnh phía trước.


Sức mạnh thân thể của mình đến đâu, Thiên Vân tự mình có đếm.

Hắn tự tin ở cảnh giới Khai Linh mình chính là vô địch, cho dù Phân Chi cảnh viên mãn hắn cũng dám đánh một trận, vậy mà qua công kích vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, khí huyết nhộn nhạo không thôi.
Trước mặt Thiên Vân lúc này là một quái nhân.

Quái nhân này tóc tai bù xù, nửa người trên để trần, phía dưới chỉ mặc một chiếc quần cộc, tay cầm một miếng kim loại dài làm vũ khí, người này tu vi yếu nhược, có lẽ chỉ vừa tiến vào Phân Chi cảnh mà thôi.
Gào
Quái nhân thấy một kích không thể chém giết Thiên Vân liền gào lên một tiếng, hai tay cầm vào thanh kim loại lại tiếp tục chém.
Thiên Vân khóe miệng co giật, vội vàng vung đao đón đỡ, tuy rằng không biết quái nhân này vì cái gì muốn giết mình, chỉ có điều hắn cũng không phải kẻ dễ trêu, nếu kẻ này đã muốn giết mình, hắn cũng không ngại tiễn y lên đường.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân linh lực bám vào thân Dạ Vũ Đao, cánh tay vằn vện long hình đồ án, toàn lực một kích.
Ầm
Thiên Vân thổ huyết bay ngược, đụng ngã ba bốn thân cây mới dừng lại được, chỉ cảm thấy xương cốt muốn nứt ra, đau đớn cùng cực.
Vẫn còn chưa hết, gã quái nhân kia lại tiếp tục lao tới, cánh tay lực lưỡng vung mạnh thanh kim loại, Thiên Vân lúc này chỉ có thể nén đau, hai tay cầm chắc chuôi đao, cố gắng đón đỡ một kích này.
Oành, răng rắc
Máu từ miệng Thiên Vân phun xối xả, xương cốt gãy mất mấy cái, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, thân hình lún sâu vào trong nền đất.

Thiên Vân chẳng phải chưa từng gặp đối thủ cường đại, sinh tử chiến cũng trải qua vài lần, nhưng hắn chưa từng gặp loại chiến đấu thế này bao giờ.

Quái nhân này không nói không rằng, tựa như một kẻ điên chỉ biết giết chóc.

Thiên Vân từng nghĩ mình đã đủ mạnh, đủ cường đại, lúc này mới thấy mình ngu dốt biết bao.

Sức mạnh thể chất vốn là át chủ bài của y, giờ khắc này gặp phải quái nhân, chẳng khác gì trẻ con so với người lớn, hắn có chống cự cũng là vô ích.
Thiên Vân đầu óc một mảnh hỗn loạn, lúc này chỉ biết cắn chót lưỡi cố gắng duy trì tỉnh táo.

Vội vàng rót thần thức vào nhẫn trữ vật, một thanh tiểu kiếm lập tức lao ra.
Tên quái nhân có lẽ cũng chịu phản chấn không nhỏ, thân thể hơi lung lay.

Chỉ có điều y rất nhanh đã khôi phục bình thường, vung thanh kim loại muốn chém Thiên Vân một lần nữa, chỉ là lúc này một tia sáng màu đỏ lướt qua, tay phải của y bị một kiếm chém vào.
Xoẹt...!Gào
Tiên huyết vẩy ra, gã quái nhân thân thể mạnh kinh khủng, bị linh khí trung phẩm chém vào, vậy mà chỉ lưu lại một vết cắt không sâu, đau đớn khiến y gào lên, hai con ngươi đỏ lòm sáng rực.
Thiên Vân nhìn thấy cảnh này cả người lạnh toát, hắn có cảm giác đối diện với mình không phải con người, mà là ma quỷ.

Biết rằng lúc này là thời điểm tốt nhất để thoát đi, Thiên Vân lập tức thu hồi tiểu kiếm, vội vã chuyển thân.
Gào
Gã quái nhân bỏ mặc đau đớn, lập tức đuổi theo.
Thiên Vân khắp người toàn máu, xương cốt gãy không biết bao nhiêu cái, hai cánh tay đề không được chút sức.

Giờ khắc này hắn cũng không quan tâm gì nữa, tốc độ thi triển tới mức tối đa, chỉ hi vọng rời khỏi tầm công kích của tên quái nhân này.
— QUẢNG CÁO —
Tên quái nhân thế mà tốc độ không hề thua kém Thiên Vân chút nào, ẩn ẩn còn nhỉnh hơn một chút.

Thiên Vân thỉnh thoảng nhìn về phía sau, chỉ thấy một cặp mắt đỏ lòm chòng chọc nhìn mình.

Biết lúc này nếu không tìm ra cách thoát thân, chỉ sợ sẽ chôn thây nơi này.

Thiên Vân cắn răng, thần niệm rót vào nhẫn trữ vật, một phiến lá xanh thuận thế mà ra, nâng đỡ thân hình hắn bay lên cao.
Gã quái nhân thấy Thiên Vân bay lên, cũng không có chậm, thân hình vun vút lao tới, tốc độ không hề giảm.
Thiên Vân thấy cảnh này, nội tâm không khỏi lộp bộp.

Hắn chỉ muốn thử một chút mà thôi, dù sao từ đầu tới giờ gã quái nhân cũng chưa từng phi hành, Thiên Vân còn tưởng y không hiểu độn thuật đây này.

Tình cảnh Thiên Vân lúc này đã là nguy cơ sinh tử, hắn cắn răng miệng hơi lẩm nhẩm.


Chỉ thấy sau lưng hắn xuất hiện một cặp cánh bướm rất nhỏ, chỉ vừa lòng bàn tay mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Thiên Vân chủ động kêu gọi nó, từ trước tới giờ hắn luôn có một loại sợ hãi, sợ hãi sẽ bị người trong thiên hạ phát hiện, sợ hãi bị cả tu tiên giới vây giết.

Chỉ có điều giờ phút này Thiên Vân không thể nghĩ nhiều như thế, cho dù có bị người thấy, vậy cứ để người thấy liền tốt, nếu vận mệnh đã không thể thay đổi, sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ mà thôi.
Hai cánh nhè nhẹ khu động, chỉ vài nhịp thở đã chướng to hơn cả trăm lần.

Thiên Vân nhìn cặp cánh to lớn sau lưng, có chút cảm khái.

Cảm khái quy cảm khái, hai cánh lúc này vỗ mạnh, một trận cuồng phong quét qua, thân hình Thiên Vân trực tiếp biến mất, lúc thân ảnh của hắn hiện ra khoảng cách đã kéo hơn 500 mét.
Gã quái nhân ngẩn người, gào lên một tiếng lại đuổi tới.

Chỉ có điều Thiên Vân tốc độ quá nhanh, chỉ vài lần vỗ cánh đã biến mất vô tung.

Gã quái nhân mất dấu đối thủ, lúc này mới rống giận, cuối cùng xoay người bỏ đi.
Thiên Vân tốc độ quá nhanh, chỉ vài cái chớp mắt đã đi được hơn mười dặm đường, hắn cũng không có ý định dừng lại, hắn muốn một hơi rời đi Hải Vân Lĩnh.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, trên đường bay thỉnh thoảng cũng gặp một vài yêu thú, có điều chúng đuổi không được Thiên Vân chỉ cho rằng bản thân gặp ảo giác.
Đúng lúc này dị biến phát sinh, trước mắt Thiên Vân đột ngột xuất hiện một màn sương mù.

Thiên Vân còn chưa kịp đổi hướng màn sương đã co lại thành một thủ chưởng.

Thủ chưởng lập tức chộp tới, Thiên Vân cảm giác cả người phát lạnh, muốn phản kháng lại làm không được.

Thiên Vân rất nhanh đã bị thủ chưởng bắt lấy, một đoàn sương khói chui vào lỗ mũi hắn.

Thiên Vân chỉ thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt nhắm nghiền ngất đi.

Nói thì lâu nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ vừa chớp mắt tất cả đã xong.
Lúc này trước người Thiên Vân xuất hiện một bóng đen.

Người này toàn thân áo bào đen, đầu có mũ trùm, chỉ để lộ cặp mắt màu hổ phách.

Người áo đen nhảy tới thủ chưởng, biểu tình lạnh nhạt nhìn Thiên Vân một chút, miệng lẩm nhẩm chú ngữ gì đó.

Chỉ thấy đôi cánh trên lưng Thiên Vân từ từ biến nhỏ, thương thế lấy mắt thường có thể thấy khép lại.

Làm xong hết thảy, bóng đen tiến tới, ngon tay điểm vào cái trán Thiên Vân.
Oành...
Trời đất đột ngột phát sinh dị tượng, tầng mây không biết từ lúc nào chuyển từ đen sang đỏ.

Trên tầng không xuất hiện một con mắt đỏ lòm, con mắt chớp chớp hai cái, khóa chặt thân ảnh người áo đen.
"Ngươi...!Muốn...!Chết"
Một thanh âm uy nghiêm tựa như tiếng trời vang lên, cùng lúc đó trên chín tầng trời một cánh tay ầm ầm đánh xuống.

Gã áo đen thấy thế cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi, lạnh nhạt cười một tiếng, phất tay đánh ra một quyền..