Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 57: Làng Chài Nháo Quỷ






Đại Việt từ khi Huyết Y Hầu phủ đổi chủ, tình thế liền có chút không ổn.
Phía bắc Đại Chu nhiều lần cho người xâm phạm lãnh thổ, tuy chưa xảy ra chiến tranh nhưng cũng đã vài lần xảy ra cướp bóc, nhiều làng nhỏ ven biên giới bị diệt.
Phía nam Đại Việt cũng thường xuyên xảy ra chiến sự, Chiêm Hoa bộ lạc liên tục lôi kéo, kích động dân chúng đứng lên chống đối triều đình.

Thậm chí nhiều lần giết hại quan lại địa phương, không cần nói cũng biết, chắc chắn có thế lực đứng sau giật dây.

Tuy rằng những cuộc bạo loạn này đều đã bị triều đình dẹp yên, thế nhưng tình hình vẫn rất căng thẳng.
Dương Trung Hiếu võ công thừa sức thống lĩnh hầu phủ, tuy nhiên uy tín của ông vẫn còn rất thấp, không ít thế lực muốn vĩnh viễn bỏ đi Huyết Y Hầu phủ, đáng tiếc Đại Việt hoàng đế không thuận theo.

Dương Trung Hiếu không để ý, ông ta tuổi thọ có hạn, một lòng chỉ muốn thành tiên.

Việc trong hầu phủ ông ta đều giao cho con cháu phụ trách, trừ khi có đại sự mới ra mặt.
Tin tức Dương Trung Hoá vì sao chết không người biết rõ.

Chỉ một ít truyền ngôn lộ ra, người giết lão hầu gia là một thanh niên có mái tóc màu lam.
Không ai biết rõ tướng mạo người thanh niên ấy, người biết chuyện cũng đều ngậm miệng không nói, dường như có người phía trên muốn bịt miệng bọn họ.
Dương Trung Hiếu càng ngày càng mạnh, cách đột phá cánh cửa đã rất gần.

Ông ta thể chất đặc thù, không những trời sinh thần lực, đột phá chướng ngại càng là một bước liền qua, chỉ cần ông ta kịp chuyển hoá xong 10 thành linh lực liền có thể trực tiếp đạp vào tiên kiều.
Hải Thành gần đây xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, người này tên Tô Thành Vũ.

Bước vào giang hồ xưng tên là Cổ Hoặc Kim.

Cổ Hoặc Kim năm nay mới 9 tuổi, là con trai của thành chủ Hải Thành.

Người này 3 tuổi đọc thông kinh nghĩa, 5 tuổi bước vào tam lưu cao thủ, 8 tuổi tuyệt đỉnh cao thủ.

Kẻ này thiên tư khủng bố, đánh đâu thắng đó không ai là đối thủ.

Ẩn ẩn có vô địch chi thế, võ lâm cao thủ không ai không phục.
Cổ Hoặc Kim cũng rất nho nhã lễ độ, chưa từng gây hấn với bất kỳ ai, cũng chưa từng giết hại người nào, hành xử lão làng không hợp với tuổi tác.

Tuy nhiên không biết có phải thanh danh của hắn quá thịnh, dẫn đến nhiều người đố kỵ hay không.

Dù biết hắn mạnh, dù biết hắn có vô địch chi tư, lại vẫn có không ít thiên tài đi ra khiêu khích.

Kết quả đám thiên tài này đều bị đánh thành đầu heo, ngơ ngơ ngác ngác.
Viêm Quốc trong bảy năm này thế cục đã ổn định trở lại, nhiều đợt khoa cử được tiến hành.

Có thể nói Viêm Quốc hiện tại nhân tài đông đúc, chỉ cần cho họ thời gian liền có thể một lần nữa khôi phục.

Chỉ tiếc mọi chuyện không được như ý, một vài quốc gia phụ thuộc Đại Chu đang có ý định xâm lấn Viêm Quốc.
Nhìn chung bảy năm này các quốc gia dần lộ ra răng nanh, một trận chiến quy mô lớn sắp xảy ra là điều tất yếu.
Trời đông giá rét.
— QUẢNG CÁO —
Trời tối mặt trăng lên sớm, mặt trăng lặn lúc, trời đã gần sáng sáng.
Lúc này Tân Vũ vùng ven biển vẫn còn đắm chìm tại trong mênh mông sương mù buổi sáng sớm, chỉ có thể nhìn đến một chút ánh đèn lập lòe, một vài bóng mờ đang bập bềnh ngoài khơi xa.
Bờ biển không một bóng người, im lìm mà lạnh lẽo.
Dương Thành Phong đứng trên mũi thuyền nhỏ, đôi bàn tay thư sinh ngày nào đã chai sạn đi do thường xuyên làm việc nặng.

Lúc này đôi tay ấy đã ửng đỏ vì lạnh, dùng sức nắm chặt lấy tấm lưới đánh cá mà cố sức kéo.
Phía sau chiếc thuyền có đặt một chiếc sọt đan từ tre, một ngọn đèn dầu nhỏ, một mái chèo và cái áo tơi.
Dạo gần đây tôm cá rất ít, có lẽ do thời tiết quá lạnh cho nên chúng không muốn ngoi lên mặt nước.

Dương Thành Phong kéo chiếc lưới đánh cá lên, nhìn trong lưới chỉ có một vài con cá nhỏ, lòng nặng trĩu.
Cuộc sống của dân làng chài rất khó khăn, Dương Thành Phong tuy có mở lớp dạy học nhưng cũng chẳng thể kiếm được mấy đồng tiền.

Một thư sinh như hắn cũng bị dồn đến bước đường này, đủ hiểu tình cảnh hiện tại khó khăn thế nào.

Gánh nặng gia đình lúc này đổ dồn lên vai Dương Thành Phong, tuy hắn không có than vãn qua, nhưng từng ngày thấy hai đứa con thiếu thốn, lòng hắn đau tựa đao cắt.
Dương Thành Phong tới làng chài đổi tên thành Thái Thành Phong, cũng đổi tên hai người con theo họ Thái.

Dương Thành Phong không muốn dính dáng gì tới nhà họ Dương nữa, càng không muốn nhận sự trợ giúp từ họ.
Trời cũng đã sáng hơn, tuy rằng sương mù vẫn còn dày nhưng đã có dấu hiệu tan đi.

Thái Thành Phong thu lưới, chèo thuyền trở lại làng chài, hắn còn buổi lên lớp hôm nay.
Về tới căn nhà nhỏ Thái Thành Phong vẻ mặt thay đổi, không có ủ dột như vừa nãy, hắn mỉm cười bước vào.
"Cha! Ngươi đã trở lại, hôm nay đánh cá có tốt không?" Thu Phượng đang ngồi bên chiếc đèn cầy, chăm chú khâu từng đường kim mũi chỉ, thấy cha trở về không khỏi mừng rỡ.
"Cũng tạm được, sao con không ngủ thêm một chút?" Thái Thành Phong cười hỏi, lại đưa mắt sang chiếc giường tre bên cạnh, nơi đó nằm một thanh niên.


Thanh niên này rất đẹp, nhìn mặt đoán tuổi chỉ tầm 20, mái tóc dài màu lam, thân hình có lẽ do lâu ngày không vận động có chút gầy yếu.

Người này lại không phải Thiên Vân là ai?
Thiên Vân nằm một chỗ đã bảy năm, tuy cơ thể là sống hồn lại đã không còn, tựa như con rối mặc người điều khiển.
— QUẢNG CÁO —
Dân làng chài đều biết Thiên Vân, dù sao Thái Thành Phong cũng là thầy đồ duy nhất trong làng, người nhà của y có những ai bọn họ đều rõ ràng.

Rất nhiều thiếu nữ để ý Thiên Vân, chỉ tiếc hắn sống mà như đã chết, dù các nàng có thích cũng chẳng thể thành chuyện.
Thái Thành Phong cũng không muốn làm khổ người khác, nhiều lần muốn cưới cho con trai một nàng dâu, thế nhưng lại sợ sau này sẽ sinh chuyện cãi vã, cuối cùng hắn gạt ý niệm này qua một bên.
Thiên Vân tu vi vốn rất cao, tuy không còn ký ức nhưng tuổi thọ vẫn còn đó, thể chất vẫn còn đó, bảy năm này cũng chưa từng mắc bệnh.

Thiên Vân không biết ăn uống, thường thì Thái Thành Phong hoặc Thu Phượng sẽ đút cháo cho hắn ăn.
Thái Thành Phong nhìn con trai mà lòng đau xót, hắn luôn tự trách bản thân không tốt, làm khổ hai đứa con.

Kỳ thực không trách được hắn, tuổi trẻ ai chẳng có hoài bão, ai chẳng nuôi chí lớn.

Thái Thành Phong đã đủ xuất sắc, đã đủ tự ngạo, đáng tiếc vận mệnh của cả hầu phủ sớm đã bị người bài bố.
Thái Thành Phong cố kìm nước mắt, bắt đầu nổi lửa nấu cháo.
Cuộc sống gần đây quá khó khăn, dầu gạo muối vừng tất cả đều khan hiếm, nghe nói Đại Việt sắp xảy ra chiến tranh, quân đội đang bắt đầu tích trữ lương thảo.
Làng chài này gần đây cũng có rất nhiều người nhập ngũ, có lẽ đối với họ vào quân ngũ được bao ăn bao uống, vẫn tốt hơn cả ngày lênh đênh ngoài biển.
Cơm nước xong xuôi mặt trời cũng đã lên cao, Thái Thành Phong mang theo sách bút tiến về học đường.

Thu Phượng cũng không có nhàn rỗi, nàng thu dọn chén bát, mang một ít quần áo cũ ra ngoài sân giặt giũ, trong phòng chỉ còn một mình Thiên Vân ngồi đó.
Vẫn là khuôn mặt đó, con người đó nhưng hiện tại hắn chỉ còn một cái xác rỗng, ngơ ngơ ngác ngác.
Đúng lúc này, từ nơi trái tim Thiên Vân bay ra một con bướm.

Con bướm này có màu lam, nó lượn quanh người Thiên Vân một vòng, tựa như muốn nói một hồi từ biệt.

Cuối cùng nó vỗ cánh, chỉ đơn giản một cái đập cánh liền biến mất vô tung.
Chiếc nhẫn màu bạc vẫn đeo trên tay Thiên Vân, cũng theo cái đập cánh này mà biến mất.
Một canh giờ sau, thân ảnh con bướm màu lam xuất hiện tại trung tâm Thiên Sơn, tốc độ có thể nói khủng bố.
— QUẢNG CÁO —
Con bướm dừng lại nơi cửa hang Cổ Tuyết Ngọc cư trú, thân hình biến ảo, chớp mắt đã biến thành một nữ tử váy xanh, đẹp không tì vết.

Cổ Thi Điệp từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một miếng ngọc hình thù kì dị, tay nhẹ phất, lập tức mảnh ngọc bay vào trong động.
Nàng thở ra một hơi dài, tâm tình có chút phiền muộn, nàng không cỏ trở lại bên người Thiên Vân mà đi một vòng xung quanh trung tâm.
Nơi này ngoài hang động của Cổ Thi Điệp cùng Cổ Tuyết Ngọc, còn có tám cái hang khác.

Tất cả cửa hang đều bị phong bế, có lẽ sinh linh bên trong đều đang ngủ say.

Cổ Thi Điệp đi một vòng, cuối cùng mới trở lại trong hang động của mình, hóa thành một con bướm, con bướm treo mình trên nóc hang động, một chiếc kén từ từ hình thành che đậy nàng lại.
Thái Thành Phong hôm nay tâm trạng rất tệ, mọi khi học trò tới lớp thường rất đông, thế nhưng hôm nay chẳng biết vì lý do gì số lượng còn rất ít.

Nhìn quanh lớp học nhỏ chỉ có bảy cái đầu, đám trẻ con này cũng đều trong lòng bất an, không thể tập trung.

"Các trò nói cho ta biết, trong làng xảy ra chuyện gì? Vì sao các bạn học lại không đến nghe giảng, tại sao các trò lại bất an như vậy?" Thái Thành Phong nghiêm mặt hỏi, hắn rất ít quan tâm tới tình hình của làng, lần này thấy đám trẻ hành vị lạ lùng mới cố ý hỏi.
"Bẩm thầy! Gần đây trong làng xảy ra sự lạ, giếng nước đầu làng mỗi khi đêm về đều nghe thấy tiếng phụ nữ khóc.

Người dân xung quanh nhiều lần ra xem lại chẳng thấy ai.

Vậy mà cứ mỗi khi mọi người chìm vào giấc ngủ, tiếng khóc kia lại truyền tới.

Mấy ngày gần đây dân làng đều ngủ rất ít, nhiều người già trong làng nói rằng, giếng nước đó có quỷ trú ngụ.

Các bạn học cũng đã vài ngày không ngủ, có lẽ vì thế mà không thể tới lớp".

Một thằng nhóc tuổi còn rất nhỏ, đứng dậy giải thích.
Thái Thành Phong hởi bất ngờ, lại lâm vào trầm tư.

Nhà hắn ở cuối làng nên cũng chưa từng nghe có chuyện cổ quái như vậy, thế nhưng hắn là người đã từng luyện võ, tuy rằng đan điền đã phế nhưng kiến thức vẫn còn.

Cái gọi quỷ mị thực ra là một ít hồn phách chưa tiêu tán, vương vấn tại nhân gian muốn hại người mà thôi.

Trên đời này thần tiên còn có, xuất hiện một ít tà ma cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên để có thể quấy phá cả một ngôi làng, chắc rằng con quỷ này đạo hạnh cũng không yếu.
Nếu là Thái Thành Phong trước kia, với tu vi nhất lưu cao thủ hắn có thể dùng khí huyết giết chết quỷ mị này, đáng tiếc giờ này khắc này hắn không có cách.
Thái Thành Phong gật đầu xem như đã hiểu, tiếp tục giảng bài.

Đám học trò cũng không có mất tập trung nữa, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Đêm đó Thái Thành Phong không có ngủ, trong lòng hắn có chút bất an, lại nghĩ tới câu chuyện đám học trò kể hồi sáng, lông mày nhíu chặt.

Thái Thành Phong ngồi dậy, yên lăng nhìn ra cửa, bên cạnh Thiên Vân vẫn nhắm chặt hai mắt, có lẽ đã ngủ say.
Bên trong làng chài hôm nay có chút quái dị, người trong thôn từ già tới trẻ đều tập trung ở giếng nước đầu làng, đèn đuốc sáng trưng tưởng chừng như trong làng đang tổ chức lễ hội.

Thôn nhỏ ngoại trừ ba cha con Thái Thành Phong không tại, tất cả đều có mặt đông đủ, tập chung quây thành một vòng lớn.

Ở giữa còn có một đạo sĩ già, ông mặc một bộ đạo bào màu vàng, tay cầm kiếm gỗ đang không ngừng lẩm nhầm gì đó.

Đúng lúc này từ phía miệng giếng nước thoát ra một đoàn khói trắng, đoàn khói trắng này ngưng tụ biến thành một cô gái.

Cô gái còn rất trẻ, thân hình vặn vẹo có vẻ vô cùng đau đớn, không ngừng ôm đầu gào thét..