Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 28: Giải Quyết Phiền Phức






Thiên Vân hít sâu một hơi, giảm bớt sự ngượng ngùng, chắp tay nói.

"Tuyết tỷ có lẽ cũng biết, lần này ta tới đây cũng vì việc bản thân cùng Thi Điệp tỷ dung hợp xảy ra vấn đề.

Ta muốn tìm ngài giải quyết giúp ta đôi cánh phía sau lưng.

Nói thực với tỷ, ta thực không thể để người nhìn thấy mình sinh ra hai cánh"
"Việc này thật ra không khó, nhưng ngươi nghĩ cho kĩ, nếu ngươi mất đi đôi cánh này, về sau ngươi sẽ không thể lấy lại được.

Ngươi không thể lấy lại là một chuyện, sau này ngay cả Thi Điệp muội muội cũng sẽ không thể lấy lại, ngươi bằng lòng để nàng vì ngươi mà từ bỏ tôn nghiêm chính mình sao? Một con Thi Điệp lại không có đôi cánh, ngươi nghĩ người đời sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt gì đây?" Cổ Tuyết Ngọc mở miệng nói ra sự thật, sự thật mà chính Thiên Vân cũng chẳng bao giờ nghĩ đến.
"Lại có việc này? Việc này thực sự nghiêm trọng như vậy sao?" Thiên Vân nghi ngờ hỏi lại.
Cổ Tuyết Ngọc không nói, chỉ gật đầu biểu thị.
Thiên Vân triệt để ngây dại, hắn còn cho rằng, chỉ cần mình từ bỏ liền không sao, vậy mà ngay cả Cổ Thi Điệp cũng sẽ mất đi đôi cánh.

Đối với hắn đôi cánh này gần như vô dụng, thế nhưng với Cổ Thi Điệp, nó gần như là sinh mạng của nàng.

Đoạn đường này Thiên Vân đã thiếu nàng không ít nhân tình, dù hắn vẫn còn hận nàng rất nhiều, nhưng không có nàng hắn cũng đã chết.

Cuối cùng hắn không thể ngoan độc vì mình, hại người.

Thiên Vân không tự nhận mình là chính nhân quân tử, thế nhưng ân oán phân minh, nếu hắn vì mình mà khiến Hạ Thi Điệp mất đi đôi cánh, có lẽ hắn sẽ ân hận cả đời.
"Không cần quản, ngươi cứ làm theo ý hắn là được".

Cổ Thi Điệp giọng nói hơi run, thế nhưng nàng lại không có ý khuyên bảo Thiên Vân.
"Nếu ngươi cũng đã nói như vậy, ta liền giúp các ngươi".

Móng tay Cổ Tuyết Ngọc đột nhiên mọc dài ra, nàng đứng dậy, tiến về phía sau Thiên Vân.
"Tuyết tỷ.


Chậm đã".

Thiên Vân còn đang miên man suy nghĩ, thấy Cổ Tuyết Ngọc tiến lại gần, liền lập tức thanh tỉnh, vội vàng hô.
Cổ Tuyết Ngọc ngón tay dừng lại, nghi hoặc hỏi.

"Ngươi không muốn bỏ đôi cánh rồi?"
"Ta không thể vì mình mà hại nàng được, đoạn đường này ta thiếu nàng nhân tình, nếu lại vì mình mà làm nàng mất đi đôi cánh, ta thực không biết sau này sẽ ân hận thế nào.

Dù sao nó cũng chỉ là mầm mống, chưa hoàn toàn mở ra, ta cũng không có ý định sống quá dài, nếu sau này ta chết thân thể này giao lại cho nàng liền tốt".

Thiên Vân thở dài lắc đầu, cũng không muốn bỏ đi đôi cánh nữa.
Cổ Tuyết Ngọc mỉm cười, gật đầu nói "Ngươi lựa chọn không sai, nếu vừa rồi ngươi không ngăn cản ta, ngươi lập tức sẽ chết.

Thi Điệp chọn ngươi, vì cho rằng ngươi là kẻ trọng tình nghĩa, nếu ngươi vì mình mà phụ nàng, ngươi liền không xứng được nàng giúp đỡ"
Cổ Thi Điệp không có nói chuyện, trái tim chỉ nhảy nhanh hơn vài nhịp liền từ từ trở lại như thường.
Thiên Vân cũng bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm.
— QUẢNG CÁO —
"Thật ra ta có một phương pháp giấu đi đôi cánh này, chỉ khi nào ngươi muốn nó xuất hiện mới có thể nhìn thấy".

Cổ Tuyết Ngọc mở miệng, phá tan không khí yên lặng.
"Tuyết tỷ thật sự có cách giúp ta che giấu đôi cánh?" Thiên Vân giật mình bật thốt, nói xong hắn liền xấu hổ cúi đầu.

Hắn quả thực còn quá trẻ, tính tình vẫn rất vội vàng.
"Đương nhiên sẽ có, nếu không Thi Điệp muội muội sẽ không kêu đệ tới tìm ta".

Cổ Tuyết Ngọc che miệng cười duyên, sau đó ngón tay khẽ búng.

Từ đầu ngón tay nàng xuất hiện một viên thuốc màu đỏ.
Viên Thuốc bay nhanh chui vào cổ họng Thiên Vân, sau đó là một mảnh vải lớn bịt miệng hắn lại.

Thiên Vân còn chưa kịp tìm hiểu đây là thuốc gì, cả cơ thể bỗng dưng ngứa ngáy.

Loại ngứa ngáy này khó chịu vô cùng, cũng khó mà miêu tả thành lời.
Thiên Vân cũng không phải chưa từng chịu đựng cảm giác ngứa ngáy, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thống khổ đến vậy.

Giữa trời đông lạnh giá mồ hôi hắn chảy ướt đẫm cả quần áo, bàn tay vịn chặt vào thành ghế khiến cái ghế làm từ vàng ròng méo mó không thành hình dáng.
Một ngày một đên qua đi, cảm giác ngứa ngáy lúc này mới từ từ giảm dần rồi biến mất.

Thiên Vân thân thể ngửa ra sau, lấy miếng vải bị Cổ Tuyết Ngọc nhét vào miệng ra, hắn ánh mắt tan rã, ngất đi.
"Ý chí không sai! Vậy mà chịu đựng đến giây phút cuối cùng mới ngất đi.

Nếu là người bình thường sợ đã ngất đi ngay sau khi uống thuốc".

Cổ Tuyết Ngọc mỉm cười gật đầu, tay khẽ phất, thân thể Thiên Vân lập tức bay lên, nàng lại đánh ra vài thủ ấn khiến toàn thân hắn tẩy rửa một lần, lúc này mới đưa hắn tới một cái giường.
Không biết đi qua bao lâu, cuối cùng Thiền Vân cũng tỉnh lại.

Quét qua thân thể một vòng, biết sẽ không có vấn để gì liền mỉm cười.

Hắn lại sờ về phía sau lưng, mầm mống hai cánh đã biến mất, hắn có chút nghi hoặc lại sờ lần nữa.

Lần này hắn lại cảm nhận được hai cánh vẫn ở nơi đó.

Thử đi thử lại vài lần, cuối cùng Thiên Vân cũng tìm ra quy luật ẩn hiện của nó.

Chỉ cần trong đầu Thiên Vân muốn nó xuất hiện, nó liền xuất hiện và ngược lại, quả nhiên ảo diệu vô cùng.
"Ngươi tỉnh lại rồi?" Tiếng Cổ Thi Điệp có chút yếu ớt vang lên trong đầu.
"Ngươi cũng giống như ta? Phải chịu sự dày vò kia sao?" Thiên Vân lúc chịu đựng sự ngứa ngáy nào có thời gian bận tâm tới Cổ Thi Điệp, lúc này thấy giọng nói nàng yếu đuối mới hỏi.
"Đúng vậy! Cảm giác đó quá khủng bố, ta chỉ chịu đựng được nửa ngày liền bất tỉnh".
Cổ Thi Điệp run run nói.

— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân cũng không nói gì thêm, hắn bước xuống giường, lại kiểm tra một vòng thân thể.

Chỉ thấy lúc này toàn thân khoan khoái, tựa như thân thể lại tiến thêm một bước.
Thiên Vân đi ra ngoài, nhìn ngó xung quanh không thấy Cổ Tuyết Ngọc, liền đi ra khỏi hang.

Hắn đi tới vách núi, nắm đấm siết chặt, đấm ra một quyền.

Chỉ nghe một thanh âm rít gào, quyền kình vô hình bay ra xa, mãi tới hơn hai mươi mét mới từ từ tản đi, biến mất.
"Lại mạnh như vậy? Lần này thật sự phải cám tạ Tuyết tỷ rồi".

Thiên Vân thấy thân thể mạnh lên, không khỏi sinh lòng cảm kích.
"Thân thể ngươi hiện tại có lẽ đã sánh ngang với yêu thú cấp thấp, quả thực đã không phải phạm trù nhân loại có thể tưởng tượng".

Giọng Cổ Thi Điệp khe khẽ vang lên.
Thiên Vân hơi kinh ngạc, lại cũng không nói gì thêm.

Trong lòng hắn lúc này đang tiến hành cân nhắc, phải chăng lúc này nên trở lại hầu phủ, hay tiếp tục du ngoạn tìm kiếm phương pháp đột phá "tuyệt đỉnh cao thủ".

Hắn biết thực lực hiện tại của mình đã rất mạnh mẽ, thế nhưng kẻ hắn muốn đối mặt có lẽ mang đại khí vận.

Thiên Vân thực không dám chắc mình có thể an toàn trở ra, trừ khi thực lực hắn đủ sức nghiền ép hết thảy.

Thực lực là một chuyện, cái cần hơn hết là phương pháp áp chế đám người mang đại khí vận này lại.

Nếu thực sự có cách áp chế, khả năng lớn hắn sẽ không phải chết, còn có thể bồi tiếp cha cùng muội muội sống một quãng đời hạnh phúc.
Suy nghĩ cẩn thân một phen, thấy con đường mình chọn đã không sai, lúc này hắn mới buông lỏng một hơi.

Không thể không nói hơn một năm qua Thiên Vân đã chịu quá nhiều áp lực, cũng chịu quá nhiều thử thách.

Nhiều lúc hắn cũng tự nghĩ, có lẽ mọi thứ hắn làm chỉ là may áo cưới cho kẻ khác, thế nhưng hắn không thể không liều mạng.

Liều mạng hắn còn có một chút cơ hội cứu muội muội cùng cha, nếu không liều hắn ngay cả tư cách làm áo cưới cũng không có.
"Sau khi trở về, có lẽ phải dành một chút thời gian, xem một ít sách, kiến thức của ta quá nông cạn, cuối cùng cũng chỉ là kẻ tầm thường".

Thiên Vân mỉm cười, quay lưng trở về trong động.
Đúng lúc Thiên Vân quay đầu, bóng dáng yêu kiều động lòng người của Cổ Tuyết Ngọc xuất hiện dưới đường núi.

Thân ảnh nàng chỉ chớp động mấy cái đã lên đến nơi, thấy Thiên Vân đứng đợi thì mỉm cười hỏi.
"Vân đệ, đã tỉnh rồi a.

Ngươi mê man đã qua mười ngày, thế nào cảm thấy thân thể tốt chứ?"
"Không có vần đề gì, thực sự rất tốt.

Lần này thực sự cảm tạ Tuyết tỷ ra tay giúp đỡ, ta không có gì báo đáp, nếu sau này tỷ có việc cần đến ta, ta quyết không chối từ".

Thiên Vân chắp tay chân thành nói.
Cổ Tuyết Ngọc che miệng cười, lại mở miệng nói.

"Kì thực ta có một việc muốn nhờ vả đệ đây.

Đi vào trong uống trà nói chuyện"
Thiên Vân hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, tiến vào bên trong ngồi xuống, thưởng thức trà.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Tuyết Ngọc thủ pháp pha trà rất độc đáo, nước pha trà, lá trà, ngay cả ấm trà chén trà cũng phải được chọn lựa tỉ mỉ.

Thiên Vân tuy không hiểu gì về trà đạo nhưng uống trà nàng pha quả thực thấy tâm hồn thanh thản, mọi sự bon chen nơi trần thế chỉ là phù du.
Uống xong tuần trả, Cổ Tuyết Ngọc lúc này mới mở miệng nói.


"Ta lần này tỉnh lại kì hạn đã sắp hết, muốn đợi lần sau lại phải chờ mười năm"
Thiên Vân gật gật đầu, hắn nghe qua mỗi một cổ mười năm chỉ xuất thế một lần, muốn gặp mặt đã khó, bỏ lỡ chính là phải đợi thêm mười năm.

Thiên Vân cũng không có hỏi, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
"Ta muốn đệ thay ta đi tới Viêm Quốc một chuyến.

Ta có nghe qua một chút tin tức, tháng sau Thiên Long đấu giá hội sẽ cử hành một lần đấu giá, trên đó có một kiện vật phẩm rất có ích với ta.

Ta sắp ngủ say không thể xuất thủ, chỉ có thể nhờ cả vào đệ".

Cổ Tuyết Ngọc lấy từ trong tay áo ra một quyển sách nhỏ, mở ra một trang đưa tới cho Thiên Vân nhìn.
"Đây là Thiên Sinh Ngọc.

Ngọc này sinh ra liền mang trong mình chiêm tinh, thuật số.

Ta từ khi khai trí đã đam mê với lĩnh vực chiêm tinh, tướng số, nếu bỏ lỡ món đồ này có lẽ ta sẽ ân hận cả một đời".

Cổ Tuyết Ngọc ngữ khí ngưng trọng, nói cho Thiên Vân.
Thiên Vân hơi kinh ngạc, lại nhìn về phía trang sách.

Chỉ thấy trên đó có một bức tranh màu trắng đen, nhìn ra là một viên ngọc.

Ngọc này hình thù kì quái, chỉ bằng bàn tay trẻ nhỏ, bên trong là từng vòng từng vòng đan xen vào nhau.

Bức vẽ không có màu sắc, Thiên Vân không thể nhìn rõ ràng.

Lại nhìn lên ghi chú phía trên, bên trên đề danh tự "Huỳnh Hoặc Cổ Ngọc"
Thiên Vân hơi nhíu mày đang tính hỏi, lại bị Cổ Tuyết Ngọc cắt ngang.

"Đừng để ý danh tự, đệ chỉ cần lấy nó về cho ta là được.

Trong này là hai gốc ngàn năm linh sâm, đệ cầm tới đó bán đi, lấy Thiên Sinh Ngọc về cho ta là được.

Còn đây là Thiên Diễn Thuật, thuật này có thể giúp đệ tính toán hung cát, áp chế khí vận.

Nếu học thành công nó sẽ giúp đệ không bị khí vận chi từ áp chế.

Nếu đệ có thể tìm hiểu đến cấp độ sâu hơn, rất có thể sẽ tự tìm thấy một con đường riêng cho mình"
"Cái này...!Tuyết tỉ an tâm, ta sẽ không phụ sự kì vọng của ngươi".

Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
"Tốt! Đệ cũng mau xuống núi đi thôi, ta rất nhanh sẽ ngủ say.

Lần sau gặp lại mong rằng đệ sẽ thành công bước vào Địa Tiên chi cảnh".

Cổ Tuyết Ngọc mỉm cười gật đầu.
Thiên Vân cũng không ở lâu, lập tức ôm quyền cáo từ rời đi..