Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 2: Khúc Gỗ Lạ






"Ca! Muội nghĩ chúng ta nên rời khỏi nơi này đi".

Cô bé uống xong bát thuốc mới nhẹ nhàng nói với anh trai.
"Tiểu Phượng! Sao muội lại muốn rời đi? Không phải chúng ta hiện tại rất tốt sao?" Thiên Vân nghe vậy mới giật mình hỏi lại.

Tuy rằng hắn cũng không muốn sống tại cái nơi thối nát này, thế nhưng rời khỏi đây, hai anh em hắn phải sống ở đâu? Bao năm sống vất vưởng đầu đường xó chợ, hắn thừa hiểu ngoài đường cũng không dễ sống.

Trong hầu phủ, tuy không được người chào đón, ít nhất hắn vẫn còn có người thân, dù những người đó chỉ coi anh em hắn như nô bộc.
"Ca! Chẳng phải đầu huynh đã tốt hơn rồi sao? Huynh còn biết một ít chữ nữa, ra ngoài sống vẫn tốt hơn chứ.

Muội tuy thân thể yếu nhược, nhưng muội thông minh, muội có thể giúp huynh học tập, may vá, giặt quần áo.

Muội thấy ngày ngày huynh bị đám người đó đánh đập chửi rủa, muội không chịu nổi" Thu Phượng nhìn chằm chằm vào mắt anh trai, chậm rài nói ra suy nghĩ của mình.

Đối với nàng khổ cực không quan trọng, quan trọng là người thân được sống tốt, tính cách này rất giống mẹ nàng.
Thiên Vân thấy vậy, chỉ thở dài, ngẫm nghĩ một hồi hắn mới nói.

"Muội nghĩ gì, thực ra huynh cũng hiểu, thế nhưng sống ở cái thời đại này, không có hộ tịch, không có người tiếp nhận, thực sự rất khổ sở.

Muội còn nhỏ muội không biết, đoạn thời gian đó huynh trên lưng cõng muội, trên tay cầm bát xin ăn từng đồng, khổ cực là việc nhỏ, nhưng lúc muội đổ bệnh, huynh thực sự chịu không nổi.

Có tiền cũng phải có người chịu xem bệnh, giấy tờ tùy thân chúng ta không có, đến cái tên cũng chẳng ai công nhận.

Ài! Muội thử nghĩ một chút, đại phu nào chịu chạy chữa cho chúng ta? Tuy ở đây chịu đủ loại ghẻ lạnh, nhưng ít ra ốm đau chỉ cần có tiền liền có thể chữa"
Thu Phượng nghe tới đây, hai mắt đã rưng rưng trực khóc, nghẹn ngào thốt lên.

"Ca! xin lỗi"

"Không sao...!Đừng khóc, muội khỏe mạnh là ta an tâm rồi.

Đợi ta tích thêm chút tiền, đổi lấy một bộ võ công, sau này có chút sức lực, nếu muội thấy ở đây không tốt chúng ta liền đi.

Nghe nói võ công Dương gia có một không hai, nhất là vị lão tổ tông kia, chỉ sợ đã là thiên hạ đệ nhất.

Chỉ cần ta đổi được một bộ võ công, sau này lo gì không bảo vệ được muội".

Thiên Vân nắm đấm siết chặt, thì thào nói.
"Ca! Huynh nghĩ mọi chuyện quá tốt rồi.

Không nói những người khác, huynh xem vị kia con trai trưởng, năm nay 20 tuổi, từ nhỏ đến lớn dùng bao nhiêu dược liệu vun đắp, võ công cũng đâu có ra gì.

Người ta hơn huynh về mọi mặt, thân thế, tài nguyên, công pháp, còn có cả gia gia chỉ điểm.

Còn huynh thì sao? Huynh đừng quên, một ngày đầu huynh u mê mất bao lâu? Muội chỉ sợ, đến cả mặt chữ huynh còn chẳng nhận biết hết được, nói gì đến luyện võ công".

Thu Phượng dội cho anh trai một chậu nước lạnh.

Thật ra nàng cũng không muốn nói thẳng ra như vậy, có điều nàng không muốn anh trai mình mơ mộng mà vấp ngã, dù sao cái danh thằng ngốc tuyệt không phải là lời đồn đại.

Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng sau khi được gia gia mang về, lại được chỉ bảo học chữ, nàng đã có thể nhớ tốt các mặt chữ, thế nhưng anh trai nàng thì sao? Học mười chữ, đọng lại được một chữ trong đầu đã là vạn hạnh, nói nước đổ lá môn thực không sai.
"Cái này! Dù sao đi nữa, đợi muội học được hết mặt chữ lại tính, biết đâu sau này ta thông minh hơn thì sao? Thôi không nói nữa, ta đi làm việc, muội còn bệnh mau nằm xuống nghỉ ngơi".

Thiên Vân cười khổ, mặt hồng một mảng, cắm đầu chạy ra ngoài.

Thật ra hắn biết chứ, hắn biết chính mình đầu óc chậm chạp, học một quên mười, nhưng chẳng phải hiện tại hắn có thể nói chuyện được rồi sao? Tuy rất gượng gạo, tuy còn bị người coi thường, nhưng hắn tin, tin một ngày hắn sẽ tốt hơn.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân được quản gia phân công cho việc trông coi chuồng ngựa.

Thực ra việc này cũng không khó, ngày ngày đi cắt cỏ, cho ngựa ăn, tắm rửa, quét dọn chuồng ngựa là được.

Đáng buồn là, chỉ vì cái đầu bã đậu, học trước quên sau, mà nhiều lần hắn quên cho ngựa ăn, quên dọn chuồng, quên tắm rửa.

Chuyện hắn bị mắng chửi là chuyện xảy ra như cơm bữa, người hầu trong phủ cũng không biết hắn là con của Dương Thành Phong, nên cũng không cố kỵ.

Kì thực người không biết chỉ thấy hắn đáng thương, chửi mắng hắn rồi cũng bỏ qua, nhưng những kẻ biết chuyện nhất là tay sai của bà vợ cả, gặp hắn mười lần thì đủ mười trận đòn đau.
Ngoài thành Dương Kinh, đi về phía nam khoảng năm mươi mét, có một đồng cỏ chiếm hàng chục mẫu đất, nơi đây là sản nghiệp của hầu phủ, thường dùng để trồng cỏ và một số loại cây ăn quả quý hiếm.

Mỗi ngày vào sáng sớm, Thiên Vân thường tới đây cắt cỏ cho ngựa ăn.

Thiên Vân dáng người cao gầy, vì từng trải qua gian khổ lớn lên, việc nặng nhọc hắn cũng không có nề hà.

Ngày này qua tháng nọ, hôm nào cũng vậy, sáng Thiên Vân tới nơi này cắt cỏ, gần trưa kéo xe trở về phủ.

Mỗi ngày như thế, hắn kiếm được năm văn tiền.

Ở Đại Việt, một trăm văn tiền đổi được một đồng bạc, một trăm đồng bạc đổi được một đồng vàng.

Mỗi gia đình bình thường, một ngày dùng thấp nhất mười văn tiền.

Hắn tuy không kiếm được nhiều tiền, thế nhưng hầu phủ lại chu cấp ăn uống, chỗ ở cho gia đinh.

Chính vì không cần lo ăn uống, mấy năm nay trừ tiền thuốc thang cho muội muội, Thiên Vân cũng dành dụm được ít tiền, mục tiêu của hắn là đổi lấy một cuốn võ công.


Dù không thể thành tài, ít nhất cũng có một điểm phòng thân.
"Ồ! Đây là cái gì, sao cứng như vậy?" Đang hì hục cắt cỏ, Thiên Vân vô tình chạm vào một vật gì đó rất cứng, hắn liền cầm tới ngắm nghía.

Vật này tựa như cành cây, rất nặng, lại cứng không khác gì sắt đá.
"kì quái, nhìn thì giống khúc gỗ, sao lại cứng thế nhỉ, chặt cũng không có một điểm vết trầy".

Thiên Vân tò mò dùng liềm chặt vào khúc gỗ, thậm chí cứa qua cứa lại cũng không có vết tích lưu lại, cuối cùng hắn đành dắt vào xe bò, dự định trở về từ từ nghiên cứu.
Mỗi ngày, Thiên Vân thường bỏ một canh giờ để cắt cỏ cho ngựa, thời gian còn lại dùng để chăm sóc chúng.

Cỏ ở đây cũng được người của hầu phủ chăm sóc cẩn thận, chỉ cần nhìn đồng cỏ rộng mênh mông, cùng những hàng cây ăn quả tươi tốt, cũng đủ biết quan lại quyền quý xa hoa tới mức nào.

Tất nhiên, ngựa trong phủ Huyết Y hầu không phải chỉ một mình Thiên Vân trông coi.

Hầu phủ chia chuồng ngựa thành mười khu, mỗi khu lại có ba, bốn người, trông coi luân phiên sáng tối.

Thiên Vân cắt cỏ xong liền kéo xe về phủ, trên đường về, hắn không ngừng ngó nghiêng hai bên phố xá.
Dương Kinh không hổ là đệ nhất thành thị của Đại Việt.

Từ cổng thành tiến vào, nhà dân san sát, tường gạch, mái ngói, đường lớn lát đá xanh, xa hoa tới cực điểm.

Hai bên đường vô số gian hàng, bày biện đủ loại hàng hóa, từ thức ăn, rau củ, vải vóc, thậm chí cả những loại động vật quý hiếm mà kinh thành không thể tìm thấy.

Thường thì những thương nhân sẽ lấy hàng từ các thành thị, thôn trấn mang về đây tiêu thụ.
Đi một hồi liền tới Tây Hồ.

Hai bờ Tây Hồ mọc lên vô số tửu lâu, khách sạn, thâm chí kỹ viện cũng không hề ít, nếu đi dạo nơi này vào ban đêm, quả thực như bước tới thiên đường.

Thiên Vân hết nhìn đông tới nhìn tây, không phải hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, cũng bởi vì ngày nào cũng thấy, mới sinh ra loại cảm thán, cảm thán đám thượng lưu xa hoa, phung phí.
Đi tới cửa sau hầu phủ, Thiên Vân nhanh chân kéo xe cỏ về khu chuồng ngựa mình trông coi.

Đang cho ngựa ăn, phía sau bỗng có người lớn tiếng quát.
"Thằng ngốc! Cho ngựa ăn nhanh rồi mau chóng theo ta đi một chuyến, có việc cần ngươi đi làm đây"
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân nghe vậy hơi khó hiểu, quay người nhìn lại.

Đây là một người đàn ông trung niên, tuổi tầm bốn mươi, hắn mặc một thân thanh sam, thân thể cường tráng, mắt ưng, mày rậm, toàn thân tỏa ra khí tức bức người.

"A! Là Triệu quản sự, ngài muốn ta theo ngài đi đâu? Ta còn chưa dọn dẹp chuồng ngựa đây"
Thiên Vân có chút nghi hoặc.

Vị Triệu quản sự này, tuy là cấp trên trực tiếp của hắn, thế nhưng từ lúc phân phó cho hắn công việc chăn ngựa, cũng rất ít đi qua nhìn hắn dù chỉ một lần.

Nếu có việc, đa phần đám người thân tín của hắn sẽ tới truyền lời.

Lần này đích thân Triệu quản sự tới, không biết có mục đích gì đây.
"Hỏi nhiều làm gì? Bảo ngươi đi theo liền đi theo".

Triệu quản sự trừng mắt nhìn hắn, xoay người nhanh chân đi đến hậu hoa viên.
Thiên Vân vội vàng cho mấy con ngựa ăn cỏ, mau chóng đuổi theo.

Trước khi đi hắn vẫn không quên dúi khúc gỗ lạ lên xà ngang chuồng ngựa, dự định sau khi trở về sẽ đem đi.
Hậu hoa viên cách chuồng ngựa cũng không quá xa, rẽ ngang rẽ dọc một hồi liền tới.


Trong hậu hoa viên, trồng đủ các loại hoa mà Thiên Vân không biết tên, hắn chỉ thấy chúng rất đẹp và thơm, còn vấn đề thưởng ngoạn, xin lỗi hắn không phải người trong nghề.

Phía trước, Triệu quản sự hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đảo quanh hàng người trước mặt.

Thiên Vân đi tới, vội vã quét mắt một lượt, cũng đứng vào hàng ngũ.

Thiên Vân nhớ mang máng, đám người này số ít là nha hoàn trong phủ, còn lại hầu hết là đám người hầu, cùng chăn ngựa giống hắn.
Thấy đám người ổn định chỗ đứng, Triệu quản sự bấy giờ mới lên tiếng.

"Ngày mai, phủ ta có khách quý tới chơi, hôm nay ta gọi các ngươi tới, là muốn các ngươi đi làm một số chuyện.

Nếu như các người hoàn thành tốt, trọng thưởng là điều không cần phải nghĩ"
Đám người nghe vậy, hai mắt tỏa ánh sáng, bắt đầu rì rầm bàn tán, một hồi liền nhìn về phía Triệu quản sư, mong ông ta nói tiếp.
Triệu quản sự thấy vậy tủm tỉm cười, ho một tiếng liền nói.

"Các ngươi phân chia thành bốn tổ, ra ngoài thành, tới các chi tộc được ghi trên trang giấy này, mời tộc trưởng, công tử, tiểu thư các nhà, ngày mai đến phủ dự tiệc"
Nói xong ông ta liền nhìn về phía đám người, ánh mắt quét một lượt.

Đám người thấy vậy, liền nhanh chân chia ra làm bốn tổ, mỗi tổ ba người, thế nhưng lúc này Thiên Vân lại đứng bên ngoài, ánh mắt ngơ ngác, không biết nên đi tổ nào.
— QUẢNG CÁO —
Triệu quản sự thấy vậy trừng mắt, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.

Triệu quản sự biết, tên thiếu niên này đầu óc không được tốt cho lắm, thường xuyên bị mọi người mắng chửi, cũng chẳng rảnh mà nổi giận với hắn.
"Thằng Ngốc! Ngươi đi tới bảo khố, nói với Dương quản sự, ngày mai hầu phủ thiết yến đãi khách quý, dặn ông ta chuẩn bị một phần lễ, ngày mai dâng lên.

Nhớ phải cẩn thận đừng có quên, sau đó ngươi đi thư khố, mời Trung Hóa lão nhân gia qua hầu phủ một chuyến".

Triệu quản sự ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi nói cho Thiên Vân nghe, chỉ sợ hắn đãng trí quên mất.
Thiên Vân thấy Triệu quản sự nghiêm túc, làm sao dám lơ đãng, gật đầu lia lịa nói.

"Triệu quản sự an tâm, ta nhất định nhớ kĩ"
Triệu quản sự thấy vậy liền gật gật đầu, lệnh đám người mau đi làm nhiệm vụ, rất nhanh đám người đã tản đi không còn một mống.
Bảo khố cùng thư khố, là một khu biệt viện nằm chếch về phía bắc hầu phủ khoảng gần trăm mét.

Đây là khu nhà cũ của nhà họ Dương, sau khi Huyết Y hầu được sắc phong hầu tước và ban cho tòa phủ đệ mới, nơi này được giữ lại làm khố phòng, thư phòng, cũng như từ đường của gia tộc.

Người Đại Việt có thói quen thờ cúng tổ tiên, cũng có thiên hướng giữ lại những gì tổ tiên để lại, dù giàu hay nghèo.
Thiên Vân đã đến nơi này vài lần, phần lớn là theo gia gia mà tới.

Tất nhiên, hắn tới đây không phải để bái tế tổ tiên, mà thỉnh thoảng Dương Hiển sẽ mang hai huynh muội hắn tới đây lấy một ít thư tịch và dạy bọn hắn biết chữ.

Gia gia tuy không trực tiếp nhận hai đứa cháu, nhưng cũng âm thầm giúp hai đứa trẻ biết chữ, biết đạo lý.

Tất nhiên, những thứ đạo lý ấy có đọng được vào đầu hai đứa trẻ hay không, chỉ có chúng mới biết được..