Thiên Vân rùng mình, toàn thân lông tóc dựng đứng, hắn có thể cảm nhận rõ nguy hiểm đang ập đến.
Tay phải chắp sau lưng bấm đốt tính toán một chút, vẻ mặt càng hoảng sợ hơn.
Tay phải khựng lại, không có tiếp tục tính toán, hắn cảm giác được, tuổi thọ của mình vừa rồi trôi đi một mảng lớn.
Đám người năm nước Thiên Vân đã từng nhìn qua một lần, hắn dám khẳng định trong đó không có tên thanh niên đầu trọc này.
Hiện tại với thực lực của hắn, người có thể khiến hắn gặp nguy hiểm, đã là rất ít.
Thiên Vân cố gắng trấn định, nhìn về phía gã thanh niên, hỏi.
"Ngươi là Quỷ Linh Tông tu sĩ?"
Gã thanh niên nghe vậy sắc mặt hơi đổi, có điều lập tức biến thành nghiêm nghị, sát khí điên cuồng tăng lên.
Thiên Vân không cần nghe câu trả lời, chỉ từ biểu hiện của tên này liền hiểu.
Âm thầm thở dài một hơi, bắt đầu suy tư đối sách.
Nói thật, bản thân hắn cũng không dám chắc, có thể hay không đánh thắng người này, kẻ này từ lúc tới nơi đây luôn ngự không mà đứng, lời ăn tiếng nói tỏ rõ sự khinh miệt, có điều hành động lại vô cùng cẩn thận.
Người có thể làm được như vậy, một là loại khoác lác thành tính, hai là loại thực lực cực mạnh, mà tên tu sĩ đầu trọc này, hiển nhiên không phải hạng người khoác lác.
Thiên Vân có thể dự đoán, trong Quỷ Linh Tông tu sĩ nhân vật thiên tài, người này cầm chắc ba vị trí đầu.
Mặc dù nhìn Thiên Vân chỉ có Khai Linh 12 đoạn, lại vẫn duy trì khoảng cách, lợi dụng ưu thế cảnh giới, không cho Thiên Vân bất kỳ cơ hội đánh lén.
Tâm cơ như vậy, căn bản tu sĩ gà mờ làm không được.
"Đám người quanh năm sống trên lưỡi đao, quả nhiên không phải hạng người sống trong sự bao bọc có thể so sánh".
Thiên Vân trong lòng cảm thán.
"Ngươi đã muốn chết, cũng đừng trách ta ra tay ngoan độc".
Gã thanh niên đầu trọc hừ lạnh, khí thế cũng pháp lực bắt đầu thay đổi.
Vừa rồi vẫn còn một bộ tiên giới tu sĩ, lúc này toàn thân hắc khí ngùn ngụt, đôi mắt cũng biến thành một mảnh đỏ lòm.
Thiên Vân ngưng trọng rút đao, hắn biết mình đã không cách nào thoát thân, hiện tại chỉ có thể đánh một trận.
Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lá phù, linh lực nhập vào, phù lục lập tức cháy, lao thẳng lên trời cao, theo sau là tiếng ầm ầm nổ vang, vô số tia lửa bắn nhanh mà đi.
Đây là một loại phù lục dùng để cảnh báo, Thiên Vân không dám chắc mình có thể xử lý gã ma tu này, tìm tu sĩ khác giúp đỡ hiện tại chính là lựa chọn tốt nhất.
Cách Hắc Giao Đàm hơn 10 dặm về hướng Nam, hai tu sĩ Đại Chu tổ đội mà đi.
Hai người này một nam, một nữ, nam phong thần tuấn lãng, nữ yểu điệu động lòng người, làm cho người ta đau mắt chính là, hai người vừa đi vừa ôm đối phương, một bộ muốn hòa làm một thể.
Đúng lúc này cả hai người ngừng bước chân, nhìn lên tầng không, chỉ thấy có một tia lửa xông tới.
"Là có người phát hiện Quỷ Linh Tông tu sĩ, chúng ta có nên tiến tới giúp đỡ hay không?" Nam tu sĩ hỏi.
— QUẢNG CÁO —
"Đi qua nhìn một chút, nếu cảm thấy không ổn liền trốn, biết đâu chúng ta còn kiếm được món lời lớn".
Nữ tu ngẫm nghĩ một chút, trả lời.
"Vậy đi thôi".
Nam tu gật đầu, lập tức tiến về nơi phát ra tín hiệu.
Cách Hắc Giao Đàm 15 dặm về hướng Tây, một gã đệ tử Cổ Viêm Quốc đang lao đi như tên bắn.
Đi được một đoạn, gã này giật mình dừng lại, nhìn lên bầu trời, khi nhìn thấy tín hiệu cầu cứu, gã đệ tử lông mày chau lại, ngẫm nghĩ một chút, cũng không có tiến tới cứu viện, mà lựa chọn bay về hướng ngược lại.
Chuyện như vậy diễn ra ở khắp nơi, đa phần những tu sĩ này sẽ lựa chọn chạy trốn, rất ít người có ý muốn tiến về nơi phát ra tín hiệu.
Cho dù có, cũng là trong lòng mang ý nghĩ xấu, muốn từ trong chiến đấu vớt chỗ tốt.
Gã thanh niên đầu trọc chằm chằm nhìn vào Thiên Vân, miệng nói.
"Đi chết!"
Gầm lên một tiếng giận dữ, gã thanh niên lập tức phi thân tới, đại chùy được ma khí dung nhập, chẳng khác gì một bánh xe màu đen, ầm ầm nện xuống.
Thiên Vân ngưng thần, hai tay nắm chắc chuôi đao, đôi cánh tay vằn vện hình xăm, vung đao ngăn cản.
Ầm..
Ầm..
Man lực đối man lực, không thể không nói, lực lượng đại chùy đánh tới rất khủng bố, có điều đối với kẻ đã luyện thân thể tới mức phá đi một tầng gông cùm như Thiên Vân, nó chưa đủ gây sợ.
— QUẢNG CÁO —
Trên thân Tịch Diệt đao 28 đạo phù văn bừng sáng, đại chùy chịu không nổi, lập tức bị đánh văng.
Thanh niên đầu trọc thấy thế, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Ma môn vốn chủ tu thân thể là chính, rất ít môn phái chủ tu pháp thuật, thần hồn.
Bọn họ tu luyện rất cực đoan, chính bởi vậy mới gọi là ma.
Có điều tên tu sĩ trước mắt này, tình huống như thế nào? Tại sao khí huyết lại cường như vậy? Người này mới Khai Linh 12 đoạn thôi a.
Gã thanh niên một bụng đầy câu hỏi, có điều công kích vẫn chưa từng dừng qua.
Hai tay hắn vừa đảo một cái, trên tay đã hiện ra một lá cờ lớn màu đen dài chừng một trượng.
Toàn thân lá cờ bị hắc khí quấn quanh, giữa lá cờ còn thêu một mặt quỷ.
Mặt quỷ này hai mắt đỏ như máu, mặt xanh nanh vàng, cái lưỡi đỏ lòm dài ngoằng, tu sĩ yếu tim nhìn qua có lẽ sẽ bị dọa ngất.
Gã thanh niên ánh mắt lộ rõ sự hung ác, ma khí quán trú vào mặt cờ, lập tức con quỷ được thêu trên lá cờ bay ra.
Con quỷ phóng lên trời, miệng nó phun ra một tầng hắc vụ, hơn trăm mét chu vi lập tức bị hắc khí che đậy.
Thiên Vân trong lòng không khỏi rét lạnh, cảm giác như đang ngồi trong hầm băng, nhiệt độ xung quanh hạ xuống chóng mặt.
Kinh hãi hơn nữa, động tác di chuyển cùng tốc độ phản ứng của hắn thế mà giảm xuống, chẳng khác gì người ngâm dưới nước, làm gì cũng bất tiện.
Thiên Vân thầm hô.
"Nguy hiểm".
Thần niệm rót vào túi trữ vật tông môn ban thưởng, từ bên trong móc ra một xấp phù lục, một hơi ném ra hơn 20 lá Hỏa Cầu phù.
Những phù lục này là do Phân Chi cảnh tu sĩ vẽ, uy lực cùng Phân Chi cảnh tương đương.
Hỏa cầu phù bay ra ngoài, theo linh lực dẫn động, lập tức bốc cháy, ầm vang nổ tung.
Đứng giữa vụ nổ, Thiên Vân cảm nhận rõ khí lạnh giảm bớt, thân hình lập tức di chuyển, nhanh chóng rời xa nơi này.
Gã thanh niên Quỷ Linh Tông cũng rất bất ngờ, hắn không nghĩ ra, một tu sĩ Khai Linh 12 đoạn, dưới tình huống như vậy còn có thể làm ra phản ứng, thoát đi hiểm cảnh nhanh chóng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, túi trữ vật bên hông lóe sáng, một thanh đao toàn thân đen kịt bay ra.
Gã thanh niên lập tức bấm luyện pháp quyết, thanh đao đón gió mà lớn, một cái chớp mắt đã lớn hơn 10 trượng, lấy loại ngợp trời khí thế chém về phía Thiên Vân.
Thiên Vân vừa mới thoát đi hiểm địa, chưa kịp thở ra, liền thấy sau lưng phát lạnh.
Độn pháp thay đổi, muốn nhanh chóng thoát đi tầm công kích, có điều hắn chạy không được.
Thanh đại đao không biết là bảo vật gì, vậy mà có thể giam lại một vùng xung quanh, Thiên Vân có cảm giác như đi trong vũng lầy, lực bất tòng tâm.
Biết không thể thoát vây, Thiên Vân cắn răng vung đao chém ra, 12 thành thực lực ra hết, chỉ cầu bảo mệnh.
Oành
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân cả người lún xuống đất, hai cánh tay tê dại, lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ tung, khóe miệng máu tươi chảy tràn, có điều hắn sống, tuy bị thương nặng nhưng chưa chết được.
Gã tu sĩ Quỷ Linh Tông đánh xong chiêu này, sắc mặt cũng là trắng như tờ giấy, hiển nhiên y đã dốc hết pháp lực, thân hình cũng từ trên cao đáp xuống.
Thiên Vân tuy bị thương, có điều linh lực trong cơ thể hắn còn nhiều lắm, Hạ Thi Phệ Linh Kinh lập tức tiến hành chữa trị, Bách Luyện Bảo Thể cũng điên cuồng hấp thu linh lực, tốc độ khôi phục nhanh tới chóng mặt.
Gã tu sĩ Quỷ Linh Tông thấy Thiên Vân bị đánh lún vào lòng đất, miệng mũi máu tươi chảy tràn, hai tay run rẩy.
Trong lòng cũng có phán đoán, thầm nghĩ chín phần mười Thiên Vân đã bị trọng thương, phản kháng không được nữa.
"Ta đã cho ngươi một con đường sống, vậy mà không biết tốt xấu, đã thế liền đi chết tốt".
Gã thanh niên nhàn nhạt cười, nắm thanh đao trong tay, muốn chém Thiên Vân một đao.
Đúng lúc này dị biến phát sinh.
Một đạo chói mắt kiếm quang từ xa xông tới, gã thanh niên Quỷ Linh Tông giật mình, vội vàng vung đao quét ngang, kiếm quang tức khắc bị đánh tan, ngưng thần nhìn về phương hướng phát ra công kích.
Chỉ thấy nơi xa có hai đạo thân ảnh đạp không mà tới.
Hai người này một nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái, nữ yểu điệu thướt tha, bỏng mắt hơn chính là, hai kẻ này cứ như keo với sơn, dính nhau không rời dù chỉ một tấc.
"Đại Chu tu tiến giới, nhị lưu thế lực một trong, Huyền Thiên Tông đệ tử".
Gã thanh niên Quỷ Linh Tông cau mày, lẩm bẩm nói..