Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 102: Thiên Tài Lớp Lớp






Công kích thần hồn căn bản không phải loại thuật pháp thông thường có thể đánh đồng, nó tiêu hao không phải linh lực nữa, mà là thần hồn.

Không phải sinh tử chiến, rất hiếm tu sĩ dám phát động loại công kích này.
Mộc Vô Phong cùng Lý Thiện xem ra là muốn toàn bộ át chủ bài ra hết, căn bản không muốn giữ lại chút gì.
Các vị mạch chủ, trưởng lão nhao nhao bảo hộ đệ tử, sắc mặt lo lắng nhìn về lôi đài.
Mộc Vô Phong lúc này chính là mục tiêu của Diệt Tuyệt Thần Kiếm, nếu không kéo y ra ngoài chỉ sợ y sẽ mất mạng bởi chiêu này.
Nói thì lâu nhưng thực ra nhanh tới không tưởng, Mộc Vô Phong nhìn thấy Lý Thiện vạch phá cái trán, lập tức huy đao tạo thành lồng phòng hộ, miệng bắt đầu lẩm nhẩm chú ngữ.

Chỉ thấy quanh thân y xuất hiện hàng loạt màn sáng màu lục, hiển nhiên là phòng hộ linh lực.

Còn chưa hết, y lúc này vỗ vào túi trữ vật bên hông, xuất ra một lá phù.

Phù này quanh thân chi chít phù văn kì dị, màu đỏ như máu, khí tức thần hồn mạnh tới cực điểm.
"Khống Thần Phù"
Toàn trường kinh hô lên.

Đúng lúc này tiểu kiếm do thần niệm tạo thành đâm tới.

Lồng bằng đao chỉ đỡ được 1 cái hô hấp liền bị xuyên qua, tiếp theo là vòng bảo hộ màu xanh lục.

Chỉ nghe vài tiếng răng rắc, phòng hộ linh lực chịu không nổi một nhịp thở trực tiếp nát bấy.
Ầm!
Thần Niệm Hóa Kiếm đâm về phía lá phù.


Lá Phù Trực Tiếp bốc cháy, tạo thành một thủ chưởng.

Thủ chưởng bắt lấy thanh kiếm, sức nóng tỏa ra khiến lôi đài răng rắc nứt vỡ.

Thần Niệm Hóa Kiếm vẫn chậm chạp đâm tới, có điều bị thủ chưởng kia khống chế gắt gao.
Mộc Vô Phong lúc này còn cách Thân Niệm Hóa Kiếm chỉ một đoạn ngắn, cuối cùng cắn răng nhảy lùi khỏi sàn đấu, từ bỏ tranh đoạt.
Thiên Vân thấy Mộc Vô Phong nhảy xuống đài, không khỏi thở ra một hơi.

Cả hai người Lý Thiện cùng Mộc Vô Phong đều rất mạnh, nếu bởi vì trận thi đấu nhỏ này khiến một người bỏ mạng, quả thực là tổn thất lớn cho tông môn.
Lý Thiện lúc này cũng ngã bịch xuống đất, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
— QUẢNG CÁO —
Diêu Thanh Hồng nhìn thấy cảnh này, chỉ có thể thở dài.

Nàng nhảy tới lôi đài, nhét vào miệng Lý Thiện một viên đan dược, điểm hai cái vào huyệt đạo, giúp y tan đi dược lực.

Lúc này Lý Thiện hai mắt khép chặt, trực tiếp hôn mê.
"Lý Thiện cùng Mộc Vô Phong, lên đài không biết nặng nhẹ, cố ý sử dụng thần hồn công kích, gây ảnh hưởng tới sư đệ, sư muội đồng môn.

Nay ta thay mặt tông môn phế bỏ hai người này tư cách thi đấu, hiện tại chỉ còn lại 8 đối thủ được phép thi đấu mà thôi.

Mộc Vô Phong, ngươi không có ý kiến gì chứ?" Diêu Thanh Hồng khí thế đột ngột tăng cao, áp lực tựa như vô tận đại hải, mở miệng tuyên bố, lại nhìn về phía Mộc Vô Phong hỏi.
"Đệ tử không có ý kiến".

Mộc Vô Phong mặt xám như tro, chắp tay cúi đầu.

Thấy các vị mạch chủ, trưởng lão không chú ý tới mình nữa, lập tức li khai, trở về động phủ dưỡng thương.
Thiên Vân biết Mộc Vô Phong bị thương rất nặng, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, có điều nếu không chữa trị tốt thần hồn, chỉ sợ sau này một bước cũng khó tiến.

Thở dài một hơi, một lần nữa nhìn về phía lôi đài.
Lý Thiện được một vị trưởng lão mang đi.

Tuy hắn là người chiến thắng, có điều so sánh với Mộc Vô Phong, tổn thương Lý Thiện nhận phải đáng sợ hơn rất nhiều.
"Từ giờ trở đi, bất kỳ kẻ nào sử dụng công kích thần hồn, lập tức sẽ bị khai trừ khỏi vòng đấu, nghe rõ chưa?" Trưởng Lão thủ hộ lôi đài sắc mặt giận dữ, nhìn về phía tám người còn lại, gằn giọng quát.
"Rõ"
Tám người đồng thanh hô to.

Trong này không ít người lộ vẻ vui mừng, dù sao cũng bớt đi hai đối thủ cực mạnh, cơ hội tranh giành ba vị trí đầu càng đơn giản một ít.

Thiên Vân tuy không phải hạng tiểu nhân vụ lợi, có điều nếu hai người Mộc Vô Phong cùng Lý Thiện còn tại, tránh không được vài trận quyết chiến.

Tuy bản thân hắn thực lực không sai, có điều công kích thần hồn quá mức quỷ dị, hắn không dám khẳng định chính mình có thể an toàn thoát thân.

Đây không phải sinh tử chi chiến, nếu có thể hắn thà mất đi một trận thắng, cũng không muốn để mình gặp nguy hiểm.
Người khó chịu nhất có lẽ là Ngụy Phàm, kẻ này vừa rồi thấy Lý Thiện xuất ra Thần Niệm Hóa Kiếm sắc mặt liền tái nhợt, răng đánh vào nhau, chân run lẩy bẩy.

Bản thân y còn tưởng rằng chính mình đánh bay được Lý Thiện xuống đài, nói rõ mình mạnh hơn Lý Thiện.


Lúc Lý Thiện phóng xuất Thần Niệm Hóa Kiếm mới biết, thì ra bản thân chỉ là ăn may, nếu không phải vì đánh nén mà thắng, chỉ sợ lúc này cái mạng y cũng đã treo.
Đám đệ tử quan chiến phía dưới cũng có người thảo luận đề tài này.

Nguy Phàm nghe hết vào tai, sắc mặt càng lúc càng đen, nắm đấm càng siết càng chặt.
"Trận đấu tiếp theo, Trương Hạo Nhiên chiến Nguyên Phàm".

Trưởng lão lúc này mới công bố trận tiếp theo.
"Đặt cược đi, đặt cược đi.

Đặt Trương Hạo Nhiên thắng 1 bồi 10.

Đặt Nguyên Phàm thắng 1 bồi 2".

Gã béo lần nữa hô to, bắt đầu mở sòng.
— QUẢNG CÁO —
Đám người quan chiến bắt đâu phân vân, nghị luận ầm ĩ.
"Ngươi nói chúng ta có nên đặt cược vào Trương Hạo Nhiên hay không?"
"Ngươi điên rồi đi, không thấy Lý Thiện còn bại bởi Nguyên Phàm hay sao? Ngươi muốn thua tiền ngươi cứ việc đặt, ta chắc chắn sẽ đặt cho Nguyên Phàm"
"Đúng, đúng.

Nguyên Phàm đã luyện Kim Thiền Thoát Xác tới đại thành, căn bản y đang đứng ở thế bất bại"
"Cho ta đặt Nguyên Phàm 5 vạn hạ phẩm linh thạch"
"Ta đặt Nguyên Phàm 3 vạn hạ phẩm linh thạch"
Lần này người đặt cược không nhiều, đa phần người xem đã thua cháy túi trong mấy trận trước.

Những người còn có thể đặt cược, đa phần nhà là nhà giàu mới nổi, một số ít là tu sĩ thắng cược những trận trước.
Thiên Vân vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cắn răng áp 5 vạn hạ phẩm linh thạch vào Trương Hạo Nhiên.

Tên này tuy tu vi không cao, có điều thủ đoạn hết sức quỷ dị, so với Nguyên Phàm lại không quá chênh lệch.

Nếu xét về thực chiến, ai hơn ai kém còn chưa biết.

Thiên Vân lấy tu vi Khai Linh có thể đi vào vòng này, cái gọi là tu vi nghiền ép đối với hắn mà nói, không quan trọng.

So sánh giữa tu vi cùng thủ đoạn, nếu hai đối thủ cảnh giới không cách quá xa, Thiên Vân vẫn có xu hướng thiên về thủ đoạn hơn.

Nguyên Phàm thủ đoạn cũng không sai, có điều Trương Hạo Nhiên càng khiến hắn nhìn không thấu, tựa như xung quanh cơ thể người này cất giấu một tầng sương mù.

Đối với hắn ngoại trừ Lý Thiện cùng Mộc Vô Phong, vị sư huynh tên Trương Hạo Nhiên này mới là người khiến hắn khó phán đoán nhất.

Kiếm Vô Song cũng chỉ như thế, loại người dựa vào hệ thống để mạnh lên cũng không sai, có điều mọi sự cảm ngộ đều phụ thuộc hệ thống ban phát.

Người chưa từng trải qua sinh tử chiến, Thiên Vân vẫn có lòng tin chém giết.

Kì thực Kiếm Vô Ngân lúc này chỉ mạnh hơn Lăng Hàn năm đó một chút mà thôi, có lẽ do hai loại hệ thống có sự khác biệt.


Thiên Vân đã có tính toán cho mình, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ đưa Kiếm Vô Ngân đi gặp Diêm Vương, tránh hậu hoạn sau này.
Nguyên Phàm cùng Trương Hạo Nhiên nhảy lên đài, đối mặt mà đứng.
Trương Hạo Nhiên hướng về Nguyên Phàm ôm quyền, miệng nói.

"Sư huynh! Thi đấu chỉ là luận bàn, chúng ta hãy đặt ra ranh giới, điểm tới thì dừng, thế nào?"
Nguyên Phàm hiện tại tâm trạng đặc biệt không tốt, nghe Trương Hạo Nhiên đề nghị không khỏi nhíu mày, khinh thường nói.

"Trương Sư đệ, nếu như cảm thấy không đánh lại liền nhận thua, cái gì mà điểm tới thì dừng? Chỉ cần không phải sinh tử, vậy bất luận"
— QUẢNG CÁO —
Trương Hạo Nhiên ánh mắt chuyển lạnh, cũng không nói thêm cái gì, bước chân lùi về sau ba bước.
Phía bên kia, Nguyên Phàm nhàn nhạt mà cười, chắp tay bước lùi về sau ba bước.
Trưởng lão thấy hai người chuẩn bị tốt, lập tức hô vang bắt đầu, trận pháp màn sáng cấp tốc bao phủ.
Màn sáng vừa hiện, Trương Hạo Nhiên liền động, nhẫn trữ vật lóe sáng, một thanh tuyết ngọc trường kiếm lập tức xuất hiện.

Trương Hạo Nhiên độn pháp cao tuyệt, chớp mắt đã tới trước ngực Nguyên Phàm, kiếm trong tay ông ông réo vang, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm tới.
Nguyên Phàm sắc mặt hơi đổi, chẳng qua cũng không sợ, lập tức tế ra một mặt tiểu thuẫn, chặn lại công kích.
Phang!
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.

Nguyên Phàm khóe miệng nhếch lên, tay xòe ra, một hỏa cầu to bằng vại nước lập tức thành hình, hắn vung tay bắn ra.
"Giời ạ! Tên này ngay cả niệm quyết cũng không cần, lẽ nào y đã luyện hỏa cầu thuật tới viên mãn"
Một ít tu sĩ kiến thức sâu, lập tức bật thốt, mắt trợn tròn.
Thiên Vân cũng có chút ngưng trọng, hắn thật không ngờ Nguyên Phàm lại luyện pháp thuật tới tình trạng này.

Phải hiểu Hỏa Cầu thuật, Phong Nhận thuật, Thủy Cầu thuật v.v...!Đều là pháp thuật cấp thấp, tính ứng dụng về sau không cao, bỏ thời gian tu luyện những loại pháp thuật này rất tốn thời gian.

Nhiều tu sĩ thường dùng thời gian đó tu luyện những pháp thuật mạnh mẽ hơn, hoặc chuyên tâm rèn luyện một chút thân thể, tăng cao thực lực tổng thể.

Rất ít người luyện mấy môn pháp thuật cấp thấp tới đại thành, càng hiếm người luyện chúng tới viên mãn tình trạng.

Nguyên Phàm rõ ràng không phải kẻ ngu ngốc, hắn rất mạnh, các loại thuật pháp, độn pháp đều đại thành trở lên, người làm được như vậy quả thực vô cùng hiếm thấy.

Thiên Vân cắn răng bấm đốt ngón tay, có điều lại tính không được cái gì, tên này thế mà dùng bản thân thiên phú đi luyện.

Lại dùng Thiên Diễn Thuật tính toán một lần, kết quả cũng không khác, Thiên Vân triệt để bó tay.

"Xem ra những năm tháng qua, ta thực sự sống trên thân một con chó, người so với người, quả thực tức chết người".