Trong Phượng Dạ cung, Tiêu Vũ Lạc nằm trên ghế quý phi, híp mắt thích thú hưởng thụ Nhan Tuấn phục vụ. Hắn vốn đang oán niệm chưa gì đã mang thai, nhưng mà sau đó lại tưởng tượng có khối miễn tử kim bài “Mang thai” này chống đỡ, hắn muốn làm gì thì làm cái đó, chẳng phải càng thích hay sao!
“Tuấn, ta muốn ăn táo.”
“Hảo, há mồm!” Nhan Tuấn đem táo cắt thành từng miếng nhỏ đưa tới miệng hắn.
“Tuấn, bả vai ta mỏi.”
“Được, ta giúp ngươi xoa bóp.” Nhan Tuấn ôn nhu xoa nhẹ bả vai hắn.
“Tuấn, ta khát nước.”
“Được, uống trà.” Nhan Tuấn rót trà.
“Tuấn, ta muốn đi tản bộ.”
“Hảo, ta cùng ngươi đi dạo một lát.” Nhan Tuấn dìu hắn đứng dậy.
“Tuấn, ta muốn ra ngoài chơi.”
“Mơ tưởng!” Nhan Tuấn trừng mắt, tiểu gia hỏa này còn muốn tiến thêm một thước, nghĩ rằng ngươi mang thai thì ta liền không trị được ngươi sao?
“Tuấn, ngươi hung ta!”
“Ta hung ngươi thì sao? Ta còn muốn ‘khi dễ’ ngươi nữa a!” Nhan Tuấn nói xong liền ấn Tiêu Vũ Lạc lên ghế quý phi.
“Tuấn, ta mang thai !” Tiêu Vũ Lạc vừa thấy tình thế không đúng, vội vàng bày ra “Miễn tử kim bài”.
“Ta biết, yên tâm, ta sẽ không làm con ta bị thương, ngươi cứ ngoan ngoãn đầu hàng đi.” Nhan Tuấn nói xong liền hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ngô ngô, ân ~~~” Âm thanh kháng nghị biến thành tiếng thở gấp.
Chẳng lẽ ban ngày sẽ trình diễn đông cung sống sao? Đáp án là không! Bởi vì lúc này Lê Phi Kì bãi triều xong đã trở lại.
“Nhan Tuấn, tên tiểu nhân này dám thừa dịp ta vắng mặt để chiếm tiện nghi Lạc Nhi!” Lê Phi Kì kéo Nhan Tuấn rời khỏi người Tiêu Vũ Lạc. ( lời này sao nghe quen tai quá ta! )
“Phi Kì ~~~” Tiêu Vũ Lạc hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Lê Phi Kì (là kích động), hiện tại thân ảnh Lê Phi Kì ở trong mắt hắn so với cái gì cũng đều to lớn hơn.
“Dù sao ngươi cũng nên chờ ta trở lại rồi cùng làm a!” Lê Phi Kì nói xong còn vỗ vỗ vai Nhan Tuấn.
“~~~” Tiêu Vũ Lạc đã bị đả kích.
“~~~” Nhan Tuấn không nói gì.
“Lạc Nhi, ngươi làm sao vậy?” Lê Phi Kì tiến đến trước mặt Tiêu Vũ Lạc.
“Hừ!” Tiêu Vũ Lạc quay đầu không để ý tới y.
“Ha hả, ta nói giỡn thôi, Lạc Nhi, đừng nóng giận.” Lê Phi Kì quay mặt hắn lại, bắt hắn nhìn mình, “Chúng ta mang ngươi ra ngoài chơi, coi như bồi tội với ngươi được không?”
“Thật sao?” Tiêu Vũ Lạc vừa nghe có thể ra ngoài chơi liền hưng phấn.
“Đương nhiên! Chuẩn bị một chút rồi xuất phát!”
“Phi Kì, Vũ Lạc đang mang thai, chuyện ra cung ta sợ …” Nhan Tuấn hơi lo lắng.
“Được rồi, Tuấn, không cần lo lắng như vậy, có chúng ta ở bên Lạc Nhi bảo hộ hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, Tuấn ~~~” Tiêu Vũ Lạc năn nỉ nhìn Nhan Tuấn.
“Ai ~~~ được rồi.” Nhan Tuấn nhìn ánh mắt chờ mong giống con chó nhỏ của hắn liền hết cách, đành phải đáp ứng.
Vì thế Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn mang theo Tiêu Vũ Lạc xuất cung đi du ngoạn, Tiêu Vũ Lạc ở trong Hoàng cung quá lâu, ra bên ngoài giống hệt lần đầu tiên đi dạo phố, đông chạy tây lủi, hưng phấn vô cùng, ba người chơi đến khi chạng vạng mới hồi cung.