Nhất Kiến Chung Tình

Chương 41




Lê Phi Kỳ nhìn thấy một kiếm kia đâm tới, cười lạnh ôm Tiêu Vũ Lạc phi thân tránh đi, nhưng y không ngờ một kiếm của vũ nương là hư chiêu, muốn phân tán lực chú ý của y, hai thanh ngân châm kịch độc tiếp theo mới là đòn sát thủ của nàng. Lê Phi Kỳ bất ngờ lập tức phi người, ôm Tiêu Vũ Lạc vào lòng, dùng thân thể của mình ngăn cản ngân châm. Tiêu Vũ Lạc cũng thấy được hai ngân châm đang phóng về phía Lê Phi Kỳ, nhưng hắn lại bất lực, ngay tại thời khắc sống còn này, Nhan Tuấn vận khởi chân khí, một chưởng đánh rớt hai ngân châm kia, đồng thời một chưởng khác phóng về phía vũ nương, vũ nương bị sát khí của Nhan Tuấn kinh động, chật vật tránh đi một chưởng, lại trúng chưởng tiếp theo của Nhan Tuấn, phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống đất.

“Trói nàng lại!” Nhan Tuấn ra lệnh xong liền chạy tới bên cạnh Lê Phi Kỳ. “Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao, Lạc Nhi giao cho ngươi, ta đi xử lý một chút.” Lê Phi Kỳ nói xong liền giao Tiêu Vũ Lạc đang phát run cho Nhan Tuấn.

“Ai phái ngươi tới? Nói!” Lê Phi Kỳ từ trên cao nhìn xuống vũ nương kia.

“Phi!” Vũ nương kia phun ra một búng máu rồi cắn lưỡi tự sát.

Tiêu Vũ Lạc nhìn thi thể vũ nương liền thấy ghê tởm, đồng thời tóc gáy dựng đứng, không ngừng chui vào lòng Nhan Tuấn. Nhan Tuấn ôm chặt hắn, ôn nhu dỗ dành: “Vũ Lạc, có ta ở đây, đừng sợ, không có việc gì đâu.”

“Người tới, tha thi thể này xuống dưới.” Lê Phi Kỳ ra lệnh hạ nhân kéo thi thể xuống xong, sai người nói với mọi người: “Hôm nay vốn là ngày đại thọ của trẫm, hiện giờ phát hiện thích khách, tuy là trẫm hữu kinh vô hiểm, nhưng sự tình quan trọng nên yến hội dừng ở đây, các vị vương công đại thần tạm thời hồi phủ, sứ giả Kiêu quốc thỉnh quay về hành quán, trẫm sẽ phái người bảo hộ để ngừa kẻ gian tập kích.”

Nhóm vương công đại thần rời đi, sứ giả Kiêu quốc cũng đã ly khai, thì một người từ ngoài điện chạy vào.

“Hoàng huynh ~~~ yến hội sao lại kết thúc nhanh như vậy? Ta vừa mới đến a!” Thì ra người này chính là Thanh Vân Vương Lê Phi Dật, thấy cậu vui vẻ chạy tới trước mặt Lê Phi Kỳ, chớp chớp mắt hỏi.

“Ngươi còn biết tới đây a, tại sao không đến sớm hả?”

“Ách~~~ ta cho người chuẩn bị lễ vật a.” Lê Phi Dật suy nghĩ một hồi mới nói, kỳ thật cậu là bị bằng hữu kéo đi nhìn mỹ nhân.

“Lễ vật? Lấy ra xem.”

“Ách? Cái này, cái kia ~~~” Lê Phi Dật gắng sức quay đầu, con mắt loạn chuyển, vò đầu bứt tai nửa ngày mới nói: “Ta quên lấy đến rồi.”

“Phốc! ha ha ha~~~” Một người đột nhiên cười ra tiếng.

“Ai a? Ai dám can đảm cười nhạo ta?” Lê Phi Dật thẹn quá thành giận, người nào không có mắt cư nhiên dám cười nhạo cậu!

“Ha hả, ngượng ngùng, là ta.” Da Luật Văn Tu tao nhã đứng lên, nhưng là khuôn mặt nghẹn cười đến vặn vẹo đã phá hủy khí chất của gã.

“Ngươi là ai a? A ~~~” Lê Phi Dật hung thần ác sát quay đầu lại, chờ đến lúc cậu thấy rõ là ai liền tựa như thấy quỷ, la lên, đúng vậy, chính là gặp quỷ, chẳng qua là quỷ đòi nợ.

“Ta là người đến đòi nợ a!”

“Đòi nợ? Hoàng huynh ta thiếu ngươi tiền sao?” Lê Phi Dật giả ngu.

“Là ngươi thiếu ta tiền!”

“Ta? Sao có thể chứ! Ngươi chắc chắn nhớ lầm rồi! Ta lại không biết ngươi nha!” Lê Phi Dật tiếp tục giả ngu.

“Là ta nhớ lầm sao?”

“Đúng, là ngươi nhớ lầm rồi.”

“Vậy một năm trước Lê Phi Dật phá hư mấy trăm kiện đồ cổ trong tiệm của ta lại còn không trả tiền, cho nên ký giấy nợ là ai a? Cậu ta giống ngươi như đúc, chẳng lẽ là huynh đệ sinh đôi của ngươi?”

“Ách ~~~” Lê Phi Dật đang suy nghĩ phải nói như thế nào, thì Lê Phi Kỳ mở miệng.

“Tiểu Dật, ngươi thiếu Da Luật vương tử bao nhiêu tiền?”

“Vương tử? Hoàng huynh, ngươi ngốc sao? Khi nào thì ta nhận thức vương tử gì? Càng không thể thiếu vương tử gì đó tiền a!” Lê Phi Dật không rõ khi nào thì cậu thiếu vương tử gì đó tiền, muốn nói cậu thiếu tiền, cũng chỉ thiếu tên tiểu nhân hám lợi trước mắt này mà thôi.

“Làm càn! Ngươi không phải thiếu tiền vị Da Luật vương tử này sao? Bao nhiêu?” Lê Phi Kỳ nổi giận, tiểu tử này cư nhiên dám mắng y ngốc?!

“Ách? Hoàng huynh, ngươi, ngươi nói người này chính là Da Luật vương tử của Kiêu quốc sao?” Lê Phi Dật nghĩ muốn tự sát, nghĩ muốn nhảy lầu, ngao ~~~ ai tới giết cậu đi ~~~ (zoe: ko giết đâu, lấy thân trả nợ đi là được =]]])

“Bằng không thì là ai nữa!”

“Hoàng huynh ~~~ ngươi phải cứu ta a~~~ ta, ta thiếu hắn một trăm vạn lượng bạc, ngươi biết ta hằng năm lưu lạc bên ngoài, ta không có nhiều tiền như vậy a ~~~” Lúc Lê Phi Dật ý thức được ‘việc này thảm rồi’ liền vội vàng ôm lấy đùi Lê Phi Kỳ khóc thét, nước mắt nước mũi đều chùi lên long bào của Lê Phi Kỳ.

“Đứng lên, một vương gia như thế này còn ra thể thống gì nữa!” Lê Phi Kỳ đá bay Lê Phi Dật, trong lòng sớm mắng cậu mấy trăm lần, tiểu tử chết tiệt thiếu người khác một trăm vạn lượng không tính còn cố ý chùi nước mắt nước mũi lên người y, buồn nôn ~~~

“Vậy, vậy ngươi phải thay ta trả tiền a ~~~” Lê Phi Dật không buông tha đùi Lê Phi Kỳ, trước khi thả ra còn dùng long bào chùi mũi một cái.

“Còn không mau đứng lên!” Lê Phi Kỳ chịu không nổi, y phải nhanh chóng cởi long bào này ra, nợ của tiểu tử này sau này lại chậm rãi tính sau.

“Da Luật vương tử, khiến ngươi chê cười rồi, hoàng đệ kém cỏi của trẫm thiếu ngươi tiền, trẫm sẽ phái người đưa đến hành quán.” Lê Phi Kỳ xấu hổ.

“Bệ hạ, không cần phiền toái như vậy, kỳ thật tiểu vương cũng không có đến đòi nợ, vừa rồi chỉ là đùa với tiểu vương gia quý quốc một chút thôi, thất kính, thất kính!” Da Luật Văn Tu thức thời trả lời.

“Cái gì? Ngươi không muốn đòi nợ mà là muốn đùa giỡn ta sao?!” Lê Phi Dật căm tức Da Luật Văn Tu, trên đỉnh đầu khói nhẹ bốc lên, cả người chấn động.

“Đủ rồi, Tiểu Dật, còn không mau lui xuống!” Lê Phi Kỳ đúng lúc ngăn lại Lê Phi Dật sắp nổi điên, tiểu tử này còn chưa chịu thôi sao!

“Vâng ~~~” Lê Phi Dật không tình nguyện lui xuống, lúc đi đến cửa đại điện quay lại hỏi: “Hoàng huynh, ta còn không biết yến hội vì sao lại kết thúc nhanh như vậy?”

“Vừa rồi có thích khách ám sát, bất quá hiện tại đã chết, Hoàng thượng vì lo lắng an toàn nên đã chấm dứt yến hội.” Nhan Tuấn giải thích.

“Nga, thích khách sao?” Lê Phi Dật đăm chiêu, đột nhiên ngẩng đầu bỡn cợt: “Nhị hoàng huynh, đã lâu không gặp a, sao ngươi lại ôm hoàng tẩu của ta vậy?”

“Tiểu Dật, ngươi rất nhàn rỗi phải không?” Lê Phi Kỳ âm trầm hỏi.

“A?! Không có, không có, ta bề bộn nhiều việc, vội vô cùng, ta đi trước nha, hoàng huynh, ngươi nhớ xem trọng hoàng tẩu a, Nhị hoàng huynh, ngươi cũng cố gắng lên nha ~~~” Lê Phi Dật trước khi đào tẩu còn châm biếm hai người ở lại.

“Bệ hạ, tiểu vương sẽ quấy rầy quý quốc vài ngày, mong bệ hạ bao dung.”

“Đâu có, đây là vinh hạnh của tệ quốc.”

“Đa tạ bệ hạ, vậy tiểu vương cáo từ.”

“Người tới, hộ tống vương tử công chúa quay về hành quán.”

Ban đêm trong Phượng Dạ cung, có ba người nằm trên giường lớn.

“Lạc Nhi, thấy khá hơn chút nào chưa?” Lê Phi Kỳ ôn nhu vỗ về hai má Tiêu Vũ Lạc.

“Ân, tốt hơn nhiều rồi.” Tiêu Vũ Lạc nhắm mắt lại.

“Vũ Lạc, hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai tỉnh dậy sẽ quên thôi.” Nhan Tuấn hôn nhẹ trán Tiêu Vũ Lạc.

“Uy, sao ngươi còn ở đây?” Lê Phi Kỳ khó chịu.

“Đây cũng không phải là giường của ngươi, vì sao ta không thể ở đây?” Nhan Tuấn cũng không thích.

“Đây là tẩm cung của hoàng hậu ta, ngươi một cái vương gia ở chỗ này để làm gì?” Lê Phi Kỳ trừng mắt.

“Đây cũng là phòng của tình nhân ta, ta ở chỗ này là thiên kinh địa nghĩa.” Nhan Tuấn xem thường

“Quay về Nguyệt Lam Hiên của ngươi mà ngủ!” Lê Phi Kỳ duỗi chân đá Nhan Tuấn.

“Quay về Long Tường điện của ngươi mà ngủ!” Nhan Tuấn đá lại.

“Có để cho người khác ngủ hay không! Cả hai người cút hết cho ta!” Tiêu Vũ Lạc một cước đá hai lang ra ngoài, còn đóng sập cửa lại.

“Lạc Nhi ~~~”

“Vũ Lạc ~~~”

(zoe: cho đáng!!!)

———————————————-

(hữu kinh vô hiểm: tuy kinh ngạc nhưng ko có nguy hiểm gì; hành quán: nơi ở của hành khách, ở đây là nơi ở của sứ thần khi đến thăm quý quốc)

(thiên kinh địa nghĩa: chuyện đương nhiên)