“Ách, ngươi là?” Tiêu Vũ Lạc mang ánh mắt khó hiểu hỏi nam tử kia.
Người nọ chợt cười “Ha hả”, nói : “Nói vậy công tử lần đầu tiên tới nơi này rồi. Tại hạ họ Nhan, tên một chữ Tuấn, là lão bản của Thấm Tương Uyển này.”
“A? Ngươi là lão bản của Thấm Tương Uyển này? Không thể nào, nơi này không phải là kỹ viện sao? Lão bản của kỹ viện không phải đều là tú bà sao? Tú bà không phải đều là nữ sao? Nhưng mà ngươi nhìn thế nào cũng là nam nhân a!”
Tiêu Vũ Lạc vì kinh ngạc mà miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào một quả trứng. Đôi mắt to tròn lúc này lại trừng lớn như chuông đồng.
Nhan Tuấn thấy bộ dáng hắn như là thấy cái gì rất kinh ngạc cũng không để ý, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu. Một nhân nhi khiến cho y hứng thú cực điểm, muốn tiếp cận hắn nhiều hơn, hiểu rõ hắn. Nhìn hắn ăn mặc hoa lệ nhưng khí chất xuất chúng, hẳn là xuất thân bất phàm. Nhưng chắc chắn không phải người trong Khuynh Nhật thành, từ việc hắn không quen thuộc Thấm Tương Uyển là có thể nhìn ra. Không phải Nhan Tuấn y kiêu ngạo, chỉ cần là người trong Khuynh Nhật thành sẽ không thể không biết y là lão bản của Thấm Tương Uyển này.
“Ha hả, công tử có điều không biết, Thấm Tương Uyển này vốn là gia mẫu khi còn sống lập ra. Sau khi gia mẫu qua đời tại hạ mới tiếp quản kinh doanh. Nếu công tử lần đầu tiên tới nơi này, chi bằng để tại hạ tiếp đón công tử đi? Công tử, bên này thỉnh.” Nhan Tuấn nói xong liền dẫn Tiêu Vũ Lạc đi vào nội viện.
Một hành vi này của Nhan Tuấn lập tức liền đưa tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Nguyên nhân không phải điều gì khác, chính là Nhan Tuấn này từ trước đến nay thái độ làm người lãnh đạm thanh cao, chưa bao giờ tự mình chiêu đãi khách nhân. Thậm chí ngay cả số lần xuất hiện đã ít lại càng ít, hôm nay y không chỉ xuất hiện, lại chủ động tiến lên tiếp đón vị tiểu công tử này. Cái này thật sự khiến mọi người cảm thấy bất khả tư nghị(5), đồng thời lại đối với vị tiểu công tử này tò mò vạn phần, không biết hắn có địa vị gì.
Tiêu Vũ Lạc nghĩ rằng dù sao hắn lần đầu tiên đến nơi phong nguyệt như kỹ viện, cũng không biết phải làm gì, cứ tạm thời đi theo y, chắc là không có nguy hiểm gì đâu. Lúc tiến vào nội viện, Tiêu Vũ Lạc cảm thấy hình như có tầm mắt của ai đó vẫn cố định trên người hắn, quay đầu lại nhìn thì không thấy có người nào đang nhìn hắn.
“Tiểu Quả, nhanh lên.” Tiêu Vũ Lạc vừa đi vừa quay đầu lại để Tiểu Quả theo sát. Tuy rằng hắn nghĩ không có nguy hiểm, nhưng trong lòng vẫn là có chút kì lạ. Nguyên nhân chính đến từ cái tên gọi là Nhan Tuấn kia, chung quy thấy y không đơn giản, ánh mắt nhìn mình cũng có chút là lạ. Tiêu Vũ Lạc nghĩ nghĩ , run rẩy một trận.
“Vâng, Thiếu gia, Tiểu Quả theo sau ngài.” Tiểu Quả nói xong thì bước nhanh hơn.
“Công tử, nói vậy ngài không phải người bản địa. Không biết tôn tính đại danh công tử gọi là gì?” Nhan Tuấn thấy không khí không tốt lắm, liền bắt chuyện để điều chỉnh một chút.
“Ta từ kinh thành tới, tôn tính đại danh không dám nhận, ta gọi là Tiêu Vũ Lạc.” Tiêu Vũ Lạc đáp, đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Quả để xác định hắn có đuổi kịp không.
“Thì ra công tử là nhân sĩ kinh thành. Công tử mang họ Tiêu lại là kinh thành nhân sĩ, chẳng lẽ là công tử thủ phủ Tiêu gia của Tản quốc ta?”
Nhan Tuấn vừa nghe Tiêu Vũ Lạc là người kinh thành lại họ Tiêu, liền đoán chẳng lẽ hắn chính là công tử Tiêu gia nổi danh cả nước sao?
“Ha hả, ha hả, không thể ngờ được lão bản biết nhà ta, nhà ta thật sự nổi danh như vậy sao? Ta sao không biết? Ở nhà ta nhỏ nhất, trên còn có một tỷ tỷ cùng ca ca, lão bản có huynh đệ tỷ muội gì không ?”
Tiêu Vũ Lạc thấy Nhan Tuấn biết hắn, lại thấy nhà mình nổi danh như vậy, nhất thời thoải mái. Trong lúc hai người nói chuyện này, không khí dần dần thoải mái hơn.
” Công tử quá khiêm tốn, Tiêu gia chính là thủ phủ cả nước. Hơn nữa đáng quý là Tiêu gia lại dòng dõi thư hương, chẳng những không ỷ mạnh hiếp yếu, còn thường cứu tế dân chúng bần cùng. Ở Tản quốc thanh danh lan xa, không ai không biết. Cả nước, hơn một nửa buôn vải vóc, hiệu cầm đồ, tửu lâu, tiêu cục, đồ cổ ,khách *** đều do Tiêu gia kinh doanh. Hơn nữa nghe nói tiểu thư Tiêu gia xinh đẹp như hoa, hiền lương thục đức, cùng nhi tử độc nhất của Thừa tướng đã có hôn ước. Hôm nay vinh hạnh nhìn thấy Nhị công tử Tiêu gia, thật sự là tại hạ tam sinh hữu hạnh(6) a.”
Nhan Tuấn vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Vũ Lạc, phát hiện tiểu tử kia vẻ mặt đắc ý, không nhịn được nghĩ rất là thú vị: “Về phần huynh đệ tỷ muội, thật không dám dấu diếm, tại hạ là nhi tử độc nhất.”
“Nga, như thế à. Lão bản không cần gọi ta công tử công tử, nghe không được tự nhiên, trực tiếp gọi ta Vũ Lạc tốt hơn.”
Tiêu Vũ Lạc được Nhan Tuấn tâng bốc nên tâm tình rất tốt, hắn cũng không biết thì ra nhà mình nổi danh như vậy. Một khi tâm tình tốt, mức độ yêu mến đối với Nhan Tuấn cũng tăng lên, mức độ đề phòng cũng tự nhiên giảm xuống.
“Được rồi, như vậy Vũ Lạc, ngươi cũng không cần gọi ta lão bản, kêu ta Tuấn đi. Năm nay ta mười chín, Vũ Lạc ngươi hẳn là nhỏ hơn ta mới đúng.” Nhan Tuấn thật cao hứng khi quan hệ hai người tăng thêm từng bước.
“Ân, Tuấn, năm nay ta mười bảy. Đúng rồi, chúng ta đang đi đâu?” Tiêu Vũ Lạc thấy bọn họ đi nửa ngày rồi sao còn chưa tới, liền hỏi .
” Không phải tới rồi sao, Vũ Lạc, ngươi vào trước chờ ta. Ta đi kêu Tiểu Cầm qua đây, nàng tinh thông vận luật, là một hảo cầm thủ ” Nhan Tuấn dẫn Tiêu Vũ Lạc vào một gian phòng thập phần lịch sự tao nhã, thỉnh Tiêu Vũ Lạc vào chờ trước
“Ta thuận tiện gọi người đem chút trà bánh lại đây.” Nhan Tuấn nói xong xoay người rời đi.
************************
(5) bất khả tư nghị : khó tin
(6) tam sinh hữu hạnh : may mắn 3 đời