Tiêu Vũ Lạc nhìn Lê Phi Tuyệt đi mất xong, thì nói với Lê Phi Kì: “Không có chuyện gì nữa, ta cũng đi trước đây.”
Lê Phi Kì quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra tươi cười, ánh mắt ôn nhu, đã không còn lạnh lẽo có thể đông chết người, mang theo một tia bất cần đời, ôm Tiêu Vũ Lạc, mỉm cười nói: “Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu, chúng ta hảo hảo tính nợ nần nào.”
“Tính nợ nần? Nga, hảo, ngươi ngại một tháng quá ngắn à, đừng lo, nếu ngại ngắn, ta có thể kéo dài vô hạn kì cho ngươi, cam đoan khiến ngươi vừa lòng!” Tiêu Vũ Lạc cười khẽ.
“Ha hả ~~~ Lạc Nhi, ngươi càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng a, có phải ta quá dung túng ngươi không? Vừa rồi dám minh mục trương đảm nhìn chằm chằm nam nhân khác trước mặt ta! Xem ra chúng ta phải hảo hảo tâm sự một chút a? Ân?”
“A? Uy, đó là, ngô, ân ~~~” Lê Phi Kì không để cho Tiêu Vũ Lạc có cơ hội chạy trốn liền lập tức hôn lên môi hắn, nuốt hết những lời chưa kịp nói ra ~~~
Bất quá ~~~ ngay lúc Lê Phi Kì chuẩn bị tiến thêm một bước thăm dò mỹ hảo, ngoài cửa giọng nói của Tiểu Bảo vang lên: “Bẩm Hoàng thượng, Thanh Vân Vương cầu kiến.” Thượng thiên có đức hiếu sinh, không đành lòng nhìn tiểu dê con đáng yêu lại bị đại hôi lang gặm sạch, vì thế an bài Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn hạ phàm giải cứu tiểu dê con.
Lê Phi Kì vừa nghe thấy bào đệ đồng mẫu Lê Phi Dật đến đây, mặc dù ngàn lần không muốn, vạn lần bất đắc dĩ, cũng đành phải ngoan ngoãn buông tha Tiêu Vũ Lạc. Ai kêu bào đệ này của y luôn du ngoạn bên ngoài, hiếm khi trở về được một chuyến , lần này không gặp thì không biết lần sau phải bao giờ mới có thể tái kiến.
“Ngươi, ngươi, đại hỗn đản ~~~ ngay cả ca ca ngươi mà cũng ăn dấm chua, còn, còn ~~~” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Vũ Lạc vừa được tự do liền lập tức nổi giận, nhưng hắn da mặt mỏng, không nói thêm được nữa.
“Ha hả, đây là một cái trừng phạt nho nhỏ cho ngươi mà thôi, còn chưa xong đâu, nếu không phải Tiểu Dật đến đây, ta mới không dễ dàng buông tha ngươi như vậy. Được rồi, hiện tại đừng nói cái này nữa, Tiểu Dật đang ở bên ngoài chờ a.” Lê Phi Kì để Tiêu Vũ Lạc ngồi xuống bên cạnh xong, quay đầu phân phó Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, thỉnh Thanh Vân Vương tiến vào.”