Bên kia, Lê Phi Kì sau khi lâm triều liền trở lại Ngự thư phòng, Tề Hiên đi theo bên cạnh.
“Tề Hiên, chuyện Trẫm kêu ngươi tra đến đâu rồi?” Lê Phi Kì biểu tình nghiêm túc nhìn Tề Hiên.
“Hồi Hoàng thượng, mấy ngày này thần theo dõi Thanh Trữ Vương, phát hiện Thanh Trữ Vương ở mặt ngoài hình như không có động tĩnh gì. Nhưng y ngầm qua lại với một tổ chức trên giang hồ tên là Phệ Nguyệt giáo, hơn nữa trong cung tựa hồ cũng có người của Phệ Nguyệt giáo, thần lo trong Hoàng cung có nội ứng của Thanh Trữ Vương, đến lúc đó sẽ nội ứng ngoại hợp không? Theo thần biết, Phệ Nguyệt giáo này bắt nguồn từ một tổ chức giang hồ rất nhỏ ở Giang Nam, vài năm gần đây không ngừng lớn mạnh, thế lực mở rộng ra cả nước. Hiện tại đã là tổ chức lớn nhất trên giang hồ, thực lực không thể khinh thường, làm việc quỷ dị, nên bị người giang hồ gọi là tà giáo. Nhưng thần nghe nói trừ hai thủ hạ đắc lực nhất bên Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo, cho đến nay không ai thấy qua diện mạo thật của Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo, không chỉ như thế, ngay cả diện mạo thật của hai thủ hạ kia cũng không người nào biết. Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo rất thần bí, nghe nói võ công y cao thâm vô cùng, bây giờ lại có đồn đãi người này là quan to quý tộc trong kinh thành, bởi vậy thần lo lắng Phệ Nguyệt giáo này đã liên thủ với Thanh Trữ Vương.”
“Trẫm đã biết, ngươi thay Trẫm tiếp tục giám thị Hoàng huynh, chỉ cần Hoàng huynh có hành động gì, lập tức mật báo, chuyện khác Trẫm đều có an bài. Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng, thần cáo lui.”
Tề Hiên lĩnh mệnh cáo lui, Lê Phi Kì phất tay gọi tiểu thái giám hầu hạ y: “Tiểu Bảo, đi Phượng Dạ cung thỉnh Hoàng hậu nương nương tới đây.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Tiểu Bảo phụng mệnh chạy như điên tới Phượng Dạ cung thỉnh Tiêu Vũ Lạc.
Trong cung Phượng Dạ, Tiêu Vũ Lạc còn đang nháo muốn Tiêu Thần Phong dẫn hắn ra cung, Tần Thủy Tâm mang theo thiếp thân cung nữ đến Phượng Dạ cung, nói dễ nghe là đến thỉnh an, nói khó nghe là đến tìm chuyện (tìm đánh?) .
“Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tần Thủy Tâm làm bộ làm tịch hành lễ.
“Đứng lên đi.” Tiêu Vũ Lạc không có ấn tượng tốt với Tần Thủy Tâm, thản nhiên nói.
Thái độ ôn hoà của Tiêu Vũ Lạc làm Tần Thủy Tâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, vì thế lại ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tạ ơn nương nương, nương nương tiến cung đã quen chưa?”
“Khá tốt, làm phiền Thục phi nương nương quan tâm.” Khẩu khí Tiêu Vũ Lạc vẫn thản nhiên như trước. Tiêu Thần Phong nháy mắt với Tiêu Vũ Lạc, ngầm kêu Tiêu Vũ Lạc thỉnh Thục phi ngồi xuống, thái độ không cần quá lãnh đạm, không cần đắc tội nàng, bằng không nữ nhân này sẽ giở trò. Nhưng có vẻ Tiêu Vũ Lạc hiểu sai, nghĩ rằng gã muốn hắn nhanh chóng kêu Thục phi cút đi, đúng lúc chính hắn cũng không thích nói chuyện cùng Tần Thủy Tâm, vì thế Tiêu Vũ Lạc rất không khách khí nói: “Thục phi nương nương, nếu ngươi không có chuyện gì nữa, thỉnh rời đi trước, Bản cung mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Tần Thủy Tâm sao cũng không nghĩ tới Tiêu Vũ Lạc sẽ không khách khí đuổi người như vậy, lúc ấy liền bùng nổ, nghĩ rằng nàng hòa nhã vội tới thỉnh an hắn, hắn lại không biết điều như vậy. Hừ, vậy đừng trách nàng nặng lời, ai cũng không sống tốt.
Vì thế nàng lập tức tháo xuống khuôn mặt tươi cười ngụy trang, hung hăng nói: “Hừ, Tiêu Vũ Lạc, ngươi đừng thấy ta hòa nhã liền không biết điều, ngươi nghĩ rằng ta thích tới nhìn ngươi a. Rõ ràng là một nam nhân còn lớn lên giống như hồ ly tinh, còn không biết xấu hổ muốn làm Hoàng hậu. Ta xem ngươi trời sinh chính là tiện nhân bị nam nhân đùa bỡn, nói vậy Hoàng thượng cũng là nhất thời hồ đồ bị ngươi mê hoặc nên mới có thể coi trọng ngươi.”
Tiêu Vũ Lạc chưa từng nghe qua lời vũ nhục như vậy, nhất thời liền giận sôi máu, Tiêu Thần Phong tiến lên bảo hộ hắn, liền mở miệng nói: “Ngươi nói cái gì? Hừ, ta thấy ngươi ghen tị Hoàng thượng thích ta, cũng không soi gương coi chính mình có cái đức hạnh gì. Hiện tại ta mới là Hoàng hậu, ngươi có thể làm gì?! Chỉ bằng ngươi như vậy còn muốn làm cho Hoàng thượng thích ngươi, ta xem ngươi vẫn là quay về trong bụng mẹ rồi sinh ra lần nữa, nói không chừng còn có thể lớn lên giống người một chút.”
“Ngươi!” Tần Thủy Tâm bị Tiêu Vũ Lạc nói như vậy càng đố kị thêm lửa giận công tâm, tức đến không nói ra lời, chỉ có thể run rẩy chỉ tay vào mũi Tiêu Vũ Lạc, thật muốn đi lên cho hắn cái bạt tay. Cho nên thời điểm Tiểu Bảo đến Phượng Dạ cung liền nhìn đến Thục phi nương nương chỉ vào mũi Hoàng hậu nương nương, hai mắt bốc hỏa, rất có tư thế đi lên đánh Hoàng hậu nương nương, vì thế cậu nhanh chóng hô to: “Nô tài khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Ách!” Tiêu Vũ Lạc bị tiếng hô to của Tiểu Bảo thình lình vang lên làm hoảng sợ, ngốc hơn nữa ngày mới nói: “Đứng lên đi, có chuyện gì sao?”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng thỉnh người đi Ngự thư phòng!” Tiểu Bảo rất đắc ý vì mình ngăn được hành vi bất kính của Thục phi nương nương đối với Hoàng hậu nương nương. Cậu biết Hoàng thượng vô cùng yêu thương Hoàng hậu này, cậu không thể để Thục phi nương nương khi dễ Hoàng hậu nương nương.
“Ân, hảo, đi thôi.” Tiêu Vũ Lạc nói xong quay đầu đắc ý nhìn Tần Thủy Tâm, nói: “Thục phi nương nương, ngượng ngùng, Hoàng thượng thỉnh Bản cung đi a, thứ lỗi không phụng bồi.” Câu này thiếu chút nữa làm Tần Thủy Tâm tức chết.
bất vi sở động : không bị thuyết phục