Buổi sáng hôm sau Tiêu Vũ Lạc tỉnh lại, Lê Phi Kì đã không còn ở bên cạnh, Tiêu Vũ Lạc mất mát trong giây lát, nhưng ngẫm lại y là Hoàng thượng phải vào triều sớm, khi mình tỉnh lại thì y không ở bên cũng có thể lý giải. Trên người đã được tắm rửa sạch sẽ, nệm giường cũng được đổi mới, Tiêu Vũ Lạc nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua thì không khỏi đỏ mặt.
Lúc này thiếp thân cung nữ Dạ Tình của hắn bưng nước rửa mặt tiến vào: “Hoàng hậu nương nương, người tỉnh a, để nô tỳ hầu hạ người rửa mặt chải đầu.”
“Ân, hảo. Đau ~~~” Tiêu Vũ Lạc đứng dậy, không động đậy còn tốt, vừa động liền cảm thấy đau đớn ở vị trí kia khó có thể mở miệng.
“Nương nương, người làm sao vậy?” Dạ Tình lo lắng hỏi han.
“Không có gì, đừng lo lắng.” Tiêu Vũ Lạc rất ngượng ngùng nói mông hắn đau, bằng không quả thực là mất thể diện mà .
Tiêu Vũ Lạc rửa mặt chải đầu xong, dùng tảo thiện rồi kêu đám Dạ Tình mang ghế quý phi ra bên ngoài. Hiện tại là giữa tháng tư, mặt trời không quá lớn, gió xuân phong vừa thổi qua, Tiêu Vũ Lạc nằm dưới dương quang ấm áp, ăn hoa quả. Tuy rằng vị trí kia hơi đau đau, nhưng nói chung vẫn vô cùng thích ý.
“Dạ Tình, đi thỉnh Tiêu thị vệ lại đây.” Tiêu Vũ Lạc nằm không bao lâu, liền cảm thấy buồn chán muốn chết, nghĩ tới Tiêu Thần Phong theo mình cùng tiến cung, hiện tại là thiếp thân thị vệ của hắn, nhưng mà cho đến bây giờ cũng không gặp thân ảnh, vì thế kêu Dạ Tình đi gọi.
Tiêu Thần Phong đang vội vàng điều tra Tần Thủy Tâm, đêm qua thức trắng nên buổi sáng không dậy nổi, lúc Dạ Tình đến gọi gã thì gã đang nằm trong ổ chăn cùng Chu Công uống trà chơi cờ, vội vội vàng vàng bò dậy chạy đến chỗ của Tiêu Vũ Lạc, bộ dáng thật sự rất chật vật, hai vòng đen trên mắt gã thì y như gấu trúc, người không biết còn nghĩ gã bị ai đó đập một trận. Hiện tại Tiêu Thần Phong đang lấy mặt gấu mèo và thần thái mông lung đứng trước mặt Tiêu Vũ Lạc, nhìn gã rất buồn cười.
“Thiếu gia, nga, không đúng, hiện tại phải kêu Hoàng hậu nương nương, người tìm ta có chuyện gì a?” Tiêu Thần Phong ra vẻ còn chưa ngủ tỉnh, đã quên mất chuyện bản thân là thiếp thân thị vệ của Hoàng hậu, cần phải canh giữ bên người Hoàng hậu.
“Thần Phong, ngươi đừng chê cười ta, cứ kêu ta giống như trước đi. Ha hả, bất quá hình như ngươi đã quên ngươi là thiếp thân thị vệ của ta nga, lại dám ngủ nướng a, cẩn thận ta đi tố giác ngươi.” Tiêu Vũ Lạc vẫn thích trêu cợt Tiêu Thần Phong một phen.
“Thiếu gia, ngươi cũng quá độc ác, đêm qua ta thức trắng, tốt thôi, nói đi, ngươi rốt cuộc có đại sự trọng yếu gì, mà phải lôi ta ra khỏi ổ chăn ấm áp, ân ~~~ ta thấy sẽ không phải là chuyện tốt gì đi.”
“Ách, ngươi đừng nói giống như ta muốn đi làm chuyện tình gì thương thiên hại lí a, ta chỉ rất nhàm chán muốn tìm ngươi tâm sự mà thôi.” Tiêu Vũ Lạc bất mãn cách Tiêu Thần Phong nói, khó chịu nói.
“Ân? Thật vậy sao? Nếu là nói chuyện phiếm thì miễn đi, ta rất buồn ngủ, xin Thiếu gia thương xót, hôm nay để ta đi đi.” Tiêu Thần Phong nói xong làm bộ phải đi, đồng thời lại liếc nhìn Tiêu Vũ Lạc. Quả nhiên Tiêu Vũ Lạc bắt lấy vạt áo gã, kìm nén chốc lát mới chịu nói.
“Ân ~~~ Thần Phong, kỳ thật ta muốn ra ngoài chơi, ngươi cũng không thể mang ta đi được sao?” Tiêu Vũ Lạc tội nghiệp nhìn Tiêu Thần Phong. Nếu trước kia Tiêu Thần Phong bị ánh mắt chó con của hắn nhìn trúng sẽ đầu hàng, nhưng bây giờ không giống như ngày xưa, không thể để cho Tiêu Vũ Lạc tùy hứng như vậy, nếu không một lần bất cẩn thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Đặc biệt ả Tần Thủy Tâm kia, nói không chừng cơ sở ngầm mai phục trong này sẽ chờ bắt được nhược điểm của Tiêu Vũ Lạc.
“Mang ngươi ra ngoài chơi? Thiếu gia, ngươi đừng nói giỡn được không. Ngươi mới tiến cung một ngày đã muốn ra ngoài a, ta cũng không dám sau lưng Hoàng đế lão tử lừa gạt lão bà của y ra cung, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm!” Tiêu Thần Phong nói xong còn tức giận, đảo cặp mắt trắng dã.
“Hảo, Tiêu Thần Phong ngươi là tên vô lương tâm, uổng công ta trước kia đối tốt với ngươi như vậy, xem ngươi giống như huynh đệ, hiện tại chỉ muốn ngươi dẫn ta ra ngoài chơi liền khó khăn như vậy sao?” Tiêu Vũ Lạc thấy một chiêu giả bộ làm nũng này vô dụng liền trợn mắt lên, hung hăng trừng Tiêu Thần Phong, cao giọng quát, hy vọng có thể uy hiếp được Tiêu Thần Phong. Nhưng rõ ràng là, hắn cũng không ngẫm lại Tiêu Thần Phong là ai, thời điểm gã ở Tiêu gia đã sớm nhìn quen mấy trò làm nũng chơi xấu của Tiêu Vũ Lạc. Thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ, chỉ cần Tiêu Thần Phong gã quyết tâm, chỉ bằng Tiêu Vũ Lạc thì đừng nghĩ lay động được gã. Huống chi là vì tốt cho Tiêu Vũ Lạc, vì bảo hộ hắn an toàn, càng đừng nói khiến gã nhượng bộ, cho nên Tiêu Thần Phong lộ ra vẻ mặt không phục tùng Tiêu Vũ Lạc, lấy tư thái bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vũ Lạc nằm trên ghế quý phi, hoàn toàn bất vi sở động.
“Hừ, Thiếu gia, cách này của ngươi không dùng được rồi, nếu ngươi thật sự muốn đi chơi thì kêu Hoàng thượng mang ngươi đi không phải tốt hơn sao, đừng khó xử ta được không ?” Tiêu Thần Phong một bộ nếu ngươi không nói thật thì ta lập tức bỏ của chạy lấy người.
“Được rồi được rồi, kỳ thật ta muốn đi tìm Tuấn, ta lo cho y a.” Tiêu Vũ Lạc hết cách đành phải nói ra mục đích thật, ai kêu hắn thật sự lo cho Nhan Tuấn, cũng không biết y thế nào rồi, có phải đang giận hắn hay không.
Tiêu Vũ Lạc chưa nói dứt lời, lời này Tiêu Thần Phong lại càng không dám đáp ứng. Nói giỡn sao, gã biết Thanh Viễn Vương cùng Hoàng thượng là tình địch. Tuy rằng không có cạnh tranh công bằng, nhưng lần này nếu gã mang Thiếu gia đi gặp Thanh Viễn Vương, để cho Hoàng thượng biết được, trước tiên không nói chính hắn sẽ bị như thế nào, Thiếu gia sẽ rất thảm. Làm không tốt còn có thể bị kẻ tiểu nhân bắt lấy nhược điểm, ấn cái tội danh hồng hạnh xuất tường, đến lúc đó càng không thể vãn hồi, có thể ngay cả Hoàng thượng cũng không bảo vệ được Thiếu gia. Cho nên trải qua phân tích lợi và hại, Tiêu Thần Phong lời nói chính nghĩa cự tuyệt yêu cầu của Tiêu Vũ Lạc, làm Tiêu Vũ Lạc phi thường bất mãn, than dài thở ngắn nửa ngày, lầm bầm gã là tiểu nhân vô lương tâm, uổng phí tình nghĩa huynh đệ, Tiêu Thần Phong cảm thấy thật oan uổng lại bất đắc dĩ, ai ~~~ gã làm tất cả đều là vì tốt cho Thiếu gia, quả nhiên làm người khó, làm người tốt càng khó hơn.