Ngọ yến trôi qua, Lê Phi Kì hướng Tiêu lão gia cáo từ rồi mang Tiêu Vũ Lạc tiến cung đi gặp Hoàng hậu. Tiêu Vũ Lạc rất hiếu kỳ về dung mạo của đương kim Hoàng hậu nương nương, ảo tưởng vài lần tình cảnh khi nhìn thấy Hoàng hậu. Càng đến gần Phượng Dạ cung của Hoàng hậu, hắn lại càng khẩn trương. Lê Phi Kì nắm tay Tiêu Vũ Lạc, xoa dịu khẩn trương của hắn, dẫn hắn vào Phượng Dạ cung, Hoàng hậu đã ngồi ở thượng vị chờ bọn họ.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, nhi thần mang Lạc Nhi đến.” Lê Phi Kì kéo Tiêu Vũ Lạc một chút, bảo hắn thỉnh an Hoàng hậu. “Lạc Nhi, mau thỉnh an mẫu hậu.”
“Thảo dân Tiêu Vũ Lạc khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tiêu Vũ Lạc vội vàng quỳ xuống thỉnh an Hoàng hậu. Vừa rồi hắn nhìn chằm chằm Hoàng hậu, đã xem đến ngây người. Tiêu Vũ Lạc biết mẫu thân mình là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tài mạo song tuyệt, không ai phiêu lượng hơn mẫu thân hắn. Nhưng dung mạo của nữ tử trước mắt không hề thua kém mẫu thân mình, hơn nữa khí chất ung dung cao quý, thật có phong thái mẫu nghi thiên hạ, không hổ là đương kim Hoàng hậu nương nương.
“Đều đứng lên đi, Lạc Nhi đúng không, đến, đến đây, để Bản cung nhìn kỹ một chút. Kì Nhi, ngươi ngồi xuống bên cạnh trước đi.” Hoàng hậu vẻ mặt tươi cười vẫy tay với Tiêu Vũ Lạc, làm cho người ta thấy đã muốn gần gũi. Tiêu Vũ Lạc nghĩ người này thực ôn nhu, ôn nhu giống như nương , nhất thời lại gia tăng vài phần hảo cảm đối với Hoàng hậu.
Tiêu Vũ Lạc mới tới gần Hoàng hậu, đã bị Hoàng hậu kéo đến bên người ngồi xuống. Hắn thực khẩn trương, cúi đầu không biết phải làm gì bây giờ. Hoàng hậu nhìn thấy hắn đang khẩn trương cùng bối rối, cười cười vỗ vỗ tay hắn, nói: “Lạc Nhi, đừng sợ, ngẩng đầu nào, để Bản cung hảo hảo nhìn ngươi. Bản cung cũng là người làm mẫu thân, không có gì phải sợ a. Có thể Lạc Nhi còn chưa biết đi, Bản cung cùng nương ngươi trước khi xuất giá là tỷ muội nha.”
Tiêu Vũ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn Hoàng hậu, làn mi cong dài chớp chớp, hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghe nương nhắc tới. Hoàng hậu thực vừa lòng Tiêu Vũ Lạc, thực nhu thuận, bộ dáng lại hảo, chọc người thương yêu, dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành này ngay cả nữ tử cũng không thể có được, cùng Kì Nhi thực xứng đôi, cũng khó trách Kì Nhi sẽ nhất kiến chung tình. Huống chi lại là hài tử Tiêu gia, Tiêu gia phú khả địch quốc, hơn nữa là thông gia với Thừa tướng, tuy là dòng dõi thư hương, thấu tình đạt lý, cũng không kiêu ngạo. Nắm giữ huyết mạch kinh tế bổn quốc và quan hệ với Thừa tướng, cơ hội liên hôn cùng Tiêu gia tốt như vậy sao có thể bỏ qua. Vốn dĩ Hoàng hậu đang muốn cho Tiêu Vũ Lạc tiến cung làm Trắc phi, nhưng từ lúc vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc, liền vô cùng yêu thích Tiêu Vũ Lạc. Hắn còn là hài tử của tỷ muội mình, vì thế tình cảm yêu mến càng nhiều hơn, dự định tâm sự với Hoàng Thượng, phong Tiêu Vũ Lạc làm Thái tử phi. Tương lai sau khi Kì Nhi kế vị chính là Hoàng hậu, có Lạc Nhi bồi bên cạnh Kì Nhi bản thân cũng yên tâm hơn.
“Hài tử này lớn lên thật sự rất khá a, phong thái so với nương ngươi năm đó chỉ hơn chớ không kém a. Nương ngươi trước đây chính là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tài mạo song tuyệt, cuối cùng nhất kiến chung tình với cha ngươi, xác định cả đời. Lạc Nhi, sau này gả cho Kì Nhi, thì là người một nhà rồi. Bản cung rất muốn nghe ngươi gọi một tiếng mẫu hậu, đến, gọi một tiếng.”
“Mẫu, mẫu hậu.” Tiêu Vũ Lạc xấu hổ gọi một tiếng, còn lắp bắp nữa.
“Hảo, hảo, thực ngoan.” Hoàng hậu nghe xong tâm hoa nộ phóng, liên tục tán thưởng.”Kì Nhi, ngươi mang Lạc Nhi dạo chơi Hoàng cung. Mẫu hậu đi tìm Phụ hoàng ngươi thương lượng hôn sự của các ngươi một chút, mẫu hậu quyết định cho Lạc Nhi làm Thái tử phi của ngươi. Về sau ngươi kế vị, Lạc Nhi chính là Hoàng hậu của ngươi, ngươi phải hảo hảo đối xử với người ta a.”
“Vâng, tạ ơn mẫu hậu. Nhi thần chắc chắn hảo hảo đối xử với Lạc Nhi. Vậy nhi thần cùng Lạc Nhi xin cáo lui trước.”
Tiêu Vũ Lạc cũng tạ ơn, Hoàng hậu cười nói: “Được rồi, đi đi.”
Lê Phi Kì kéo Tiêu Vũ Lạc rời Phượng Dạ cung để dạo chơi Hoàng cung. Dọc theo đường đi, Tiêu Vũ Lạc đều tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Đây là lần đầu tiên hắn vào trong Hoàng cung, cảm thấy thực mới mẻ, Hoàng cung không hổ là Hoàng cung a, quả nhiên khí thế phi phàm, tráng lệ. Lúc đi qua Ngự hoa viên, gặp phải một đám người đi tới, Tiêu Vũ Lạc thấy người dẫn đầu tựa hồ hơi quen thuộc.
“Nô tì tham kiến Thái tử điện hạ.” Người dẫn đầu đám người kia nhìn thấy Lê Phi Kì liền hành lễ, Tiêu Vũ Lạc nhìn kỹ nàng, cuối cùng nhớ ra. Đây không phải Tần Thủy Tâm thiếu chút nữa trở thành lão bà hắn hay sao? Nga, đúng rồi, nàng đã gả cho Thái tử, Lê Phi Kì sắc lang chết tiệt này, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. (mọi người: cái kia ~~ cái này hình như không phải là lỗi của Thái tử đi ~~)
“Miễn lễ.” Lê Phi Kì lạnh lùng nói một câu, tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Vũ Lạc, nhìn cũng không nhìn Tần Thủy Tâm. Tiêu Vũ Lạc không quen động tác thân mật như vậy của Lê Phi Kì, giãy dụa muốn tách ra. Nhưng Lê Phi Kì cũng không buông hắn ra, mà ôm càng chặt hơn. Tiêu Vũ Lạc trừng y một cái, hắn tính đợi lát nữa sẽ tính sổ với Lê Phi Kì.
“Tạ ơn Thái tử điện hạ.” Động tác thân mật trong lúc đó của Tiêu Vũ Lạc cùng Lê Phi Kì làm Tần Thủy Tâm rất căm tức, nhưng ngoài mặt vẫn cười sáng lạn, thướt tha đứng dậy.
Lê Phi Kì nắm tay Tiêu Vũ Lạc chuẩn bị lướt qua các nàng để rời đi, lại bị Tần Thủy Tâm ngăn cản, nàng nũng nịu nói: “Thái tử điện hạ, vị bên cạnh người là?”
Tiêu Vũ Lạc buồn bực, nữ nhân này rõ ràng quen biết hắn, hiện tại lại làm bộ như không biết, còn gọi Lê Phi Kì đến buồn nôn như vậy. Thật sự không biết xấu hổ, trước kia sao không thấy nàng nũng nịu như vậy , giả bộ nhu nhược, ta nôn a.
Lê Phi Kì cũng chán ghét nhíu mày một chút, nhưng vẫn rất có tu dưỡng không nổi giận, dùng thanh âm lạnh hơn nói: “Đây hình như không phải chuyện của ngươi, bất quá ngươi muốn biết cũng đúng. Hắn sẽ là Thái tử phi của ta, sau này hảo hảo sống chung. Thục phi, Bản cung cảnh cáo ngươi trước, sau này ngươi tốt nhất an phận một chút, không cần tìm Lạc Nhi gây phiền toái.” Lê Phi Kì nói xong liền kéo Tiêu Vũ Lạc đi mất, sau lưng bọn họ, Tần Thủy Tâm oán hận trừng Tiêu Vũ Lạc, xem ra tương lai của Tiêu Vũ Lạc rất gian khổ a.