Nhất Kiến Chung Tình

Chương 12




Khi Tiêu Vũ Lạc cảm thấy đã ăn no, chớp chớp mắt, bộ dáng hận không thể lập tức phóng đi thả diều, nhanh nhảu nói: “Tuấn, ta ăn no rồi, ngươi thì sao?”

Nhan Tuấn biết là hắn chờ không kịp, săn sóc nói: “Ta cũng no rồi, Vũ Lạc, chúng ta đi thôi.” Nhan Tuấn gọi tiểu nhị tới thanh toán bạc xong liền kéo Tiêu Vũ Lạc rời Ất Vị các.

“Hảo, ha hả, đi thả diều thôi. Tuấn, hôm nay thật sự là một ngày đẹp trời nha.”

Nhan Tuấn liếc nhìn Tiêu Vũ Lạc, nói: “Đúng vậy, ánh nắng rực rỡ, trời sáng mây trong, gió xuân phong nhẹ thổi. Hôm nay rất thích hợp đi thả diều. Bất quá ta nghĩ có người cảm thấy hôm nay là ngày đẹp trời hẳn là còn nguyên nhân khác mới đúng ~~~”

Nhan Tuấn nói trúng tâm đen, nguyên nhân lớn nhất khiến Tiêu Vũ Lạc cao hứng là vì nguy cơ bị bức hôn của hắn đã được giải trừ.

Nhan Tuấn mang Tiêu Vũ Lạc thả diều cả buổi chiều, chạy chạy dừng dừng. Hai người đều ngoạn đến bất diệc nhạc hồ, Tiêu Vũ Lạc chưa từng vui vẻ như vậy. Buổi tối Nhan Tuấn ở Thấm Tương Uyển vì hắn làm tiệc tiễn biệt. Tiêu Vũ Lạc nghĩ thầm gặp được Tuấn thật tốt, Tuấn ôn nhu săn sóc, hơn nữa lớn lên lại tuấn mỹ như vậy, còn nói thích mình. Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy có lẽ là một lựa chọn không tồi, nhưng mình còn chưa hiểu được cảm giác thích này. Hắn thích Tuấn, nhưng có giống thích của Tuấn không? Hắn không rõ, cho nên thẳng đến khi rời đi hắn đều không trả lời câu hỏi kia của Tuấn. Tuấn cũng không ép hỏi hắn, chỉ nói một câu: “Vũ Lạc, ngươi là ái nhân duy nhất cả đời ta, ta sẽ chờ ngươi. Chờ ngươi nói thích ta, chờ ngươi nói nguyện ý ở lại bên người ta. Đi đường cẩn thận, chúng ta sẽ tái kiến lần nữa.”

Trên đường về kinh thành, Tiêu Vũ Lạc vẫn nghĩ về câu nói kia của Nhan Tuấn. Tuấn nói sẽ chờ hắn, vậy mình thì sao? Khi nào mới có thể hiểu được loại ái tình này, thời điểm nào mới có thể đáp lại ái tình của Tuấn. Như vậy đối với Tuấn không công bằng, mình thật sự đáng giận, ai ~~~ nên làm gì bây giờ a? Tiêu Vũ Lạc nghĩ nghĩ, dọc đường đi Tiêu Thần Phong cùng Tiểu Quả thấy hắn luôn ngẩn người, ngồi trên mã xa than thở, thở dài thở ngắn. Nhưng kết quả tới kinh thành rồi, hắn cũng chưa nghĩ ra điều gì, cái này đủ để chứng minh kinh nghiệm yêu đương của Tiêu Vũ Lạc là không, thậm chí là số âm cũng không chừng. (zoe : Ly tỷ, hồi đó đâu đã phát minh ra số âm? O.o)(Ly: Vậy em nói cái chỉ số kia đo = cái j bây giờ???)

Ba người vui vẻ đi hơn nửa tháng, cuối cùng vào cuối tháng cũng về tới phủ đệ Tiêu gia ở kinh thành. Tiêu Vũ Lạc vừa mới vào cửa, Tiêu phu nhân liền đi ra đón, ôm cổ hắn, nước mắt rơi rơi, khóc không thành tiếng nói: “Lạc nhi, con của ta a, ngươi cuối cùng cũng về, ngươi có biết nương lo lắng bao nhiêu không? Ngươi sao có thể không nói một tiếng liền trốn nhà ra ngoài như thế? Nếu ngươi có gì vạn nhất, thì vi nương phải làm sao bây giờ a? Ô ô ~~~”

Tiêu Vũ Lạc nghĩ cái này còn không phải đều là lỗi cha, nếu không hắn cũng không cần trốn nhà đi. Nhưng cũng hiểu thực có lỗi với nương, vì thế miệng cong lên, ủy khuất: “Nương, con biết sai rồi, về sau sẽ không dám như vậy nữa. Nương đừng khóc, không phải con đã hảo hảo trở lại rồi sao?”

“Hảo, nương không khóc, nương không khóc. Đến, để nương nhìn xem ngươi thế nào, có gầy đi không?” Tiêu phu nhân nói xong ở trên người Tiêu Vũ Lạc sờ tới sờ lui, một lúc sau mới nói: “Ân, hoàn hảo không ốm đi, hình như còn cao hơn một chút.” Tiêu phu nhân gặp Tiêu Vũ Lạc không việc gì nên an tâm, ôm tâm can bảo bối đang muốn hỏi một chút mấy ngày nay hắn rời nhà làm gì, gặp chuyện gì. Thì Tiêu lão gia từ bên ngoài vội vàng chạy về, nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc bình an trở về, rất vui mừng. Tiêu Vũ Lạc gặp cha đã về, liền từ trên người nương đứng lên, rụt cổ một chút nói: “Cha, con đã về.”

Tiêu lão gia tuy rằng thật cao hứng khi Tiêu Vũ Lạc bình an trở về, nhưng trên mặt vẫn không thả lỏng, tận lực nghiêm mặt, nghiêm khắc nói: “Ngươi còn biết trở về a, ngươi cái đồ nghiệt tử, chỉ biết làm trong nhà thêm phiền toái, coi ta còn không hảo hảo trừng phạt ngươi!” Nói xong giả bộ sẽ hướng trên người Tiêu Vũ Lạc đánh tới.

Tiêu phu nhân vừa thấy lão gia nhà mình muốn đánh đứa con tâm can bảo bối của mình liền không đồng ý, vội vàng bước tới bảo vệ đứa con, nghẹn ngào nói: “Lão gia, Lạc nhi thật vất vả mới trở về, ngươi sao một hồi đến liền đánh hắn? Hảo, ngươi muốn đánh liền đánh luôn ta đi, là ta không quản giáo tốt Lạc nhi, ta cũng sai.” Tiêu phu nhân nói xong ngưỡng cổ, một bộ dáng anh dũng hy sinh.

Lúc này Tiêu Thần Phong cũng quỳ xuống vì Tiêu Vũ Lạc cầu tình: “Lão gia, lần này ngài tạm tha Thiếu gia đi, Thiếu gia vừa mới trở về, đi đường mệt nhọc, phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút mới được.”

Tiêu lão gia thấy phu nhân như vậy cũng không biết nói gì nữa, lời của Tiêu Thần Phong cũng cho hắn bậc thang để xuống, liền hạ hỏa, nói: “Hảo, lần này tạm tha cho ngươi, lần sau nếu lại không nghe lời, coi ta hảo hảo trừng phạt ngươi!”

Tiêu Vũ Lạc thấy cha tha thứ hắn, cũng rất nhu thuận nói: “Vâng, cha, con biết sai rồi, lần sau không dám nữa, cha đừng nóng giận.”

“Tốt lắm, tốt lắm, ta cũng mệt mỏi, tỷ tỷ ngươi ngày mốt sẽ xuất giá. Mấy ngày nay ta vội đến mức không kịp thở rồi, không rảnh nháo với tiểu súc sinh ngươi. Các ngươi đều lui xuống.” Tiêu lão gia nói xong vung tay lên, xoay người đi đến thư phòng.

Tiêu Vũ Lạc gặp cha nương xong liền chạy đi tìm tỷ tỷ Tiêu Vũ Linh, kể lể một hồi xong, liền trở về viện tử của mình, vẫn mặc y phục nằm trên giường muốn ngủ một lát. Nhưng hắn không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ về câu nói của Nhan Tuấn, lăn qua lộn lại, nghĩ nghĩ, trong đầu đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt Tề Phi Ly. Điều này làm Tiêu Vũ Lạc tuyệt đối ngủ không được, chính hắn cũng buồn bực vì sao lại nhớ tới Tề Phi Ly. Hơn nữa hắn còn chưa nói với cha chuyện Tề Phi Ly, không biết nếu cha biết được, có thể một chưởng đập chết hắn hay không, ai ~~~ bất quá Tiêu Vũ Lạc cũng rất mệt mỏi, một lúc sau thì bất tri bất giác thiếp đi. Qua một khoảng thời gian, giống như có người gọi hắn. Tiêu Vũ Lạc mở đôi mắt mông mông lung lung, nhìn người tới, thì ra là tiểu nha hoàn Xuân Nhi.

“Thiếu gia, lão gia bảo ta đến kêu ngài dậy dùng vãn thiện, mọi người đang chờ ngài.” Xuân nhi nói xong liền nâng Tiêu Vũ Lạc dậy.

“Hảo, ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi, ta lập tức đi ngay.” Xuân nhi đi xuống, Tiêu Vũ Lạc Nhanh chóng sửa sang lại một chút rồi vội vàng tiến đến phạn thính(1).

Tiêu Vũ Lạc vào phạn thính, nhìn đến mọi người đang chờ hắn, rất ngượng ngùng đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Lúc này đại ca Tiêu Vũ Dận của Tiêu Vũ Lạc nói: “Lạc Nhi a, đệ cuối cùng cũng đến, làm chúng ta hảo chờ a.”

“Ha hả, thực xin lỗi, đệ ngủ quên.”

Tiêu lão gia vung tay lên, nói: “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm đi.”

Trong lúc ăn cơm, Tiêu lão gia nói: “Lạc Nhi a, mấy ngày nay ngươi ở bên ngoài đã làm những gì?”

“Ân ~~~ thật ra cũng không có gì, chỉ là du ngoạn Giang Nam một chút, nhận thức một bằng hữu. Y gọi là Nhan Tuấn, đối với ta tốt lắm, ta nghĩ có dịp mời y tới nhà ta làm khách. Cha, có được không?”

“Chỉ cần là bằng hữu đứng đắn, cha cũng không có ý kiến gì. Người ta đối với ngươi hảo, ngươi đương nhiên cũng muốn báo đáp người ta, làm người phải tri ân đồ báo(2).”

“Ân, ta đã biết.”Tiêu Vũ Lạc vốn muốn nói với cha một chút về chuyện Tề Phi Ly, nhờ cha hỗ trợ. Nhưng nghĩ tới đoạn thời gian hắn đào hôn, hiện tại vừa trở về, sợ lại nhạ cha sinh khí. Vì thế đảo mắt một chút, vẫn là từ bỏ.

******************************

*Chú thích :

(1) phạn thính : nhà ăn

(2) tri ân đồ báo : có ân phải báo đáp