*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
「 Ân, không bị dọa, phi thường tốt, thông qua!」 Cuối cùng Ân lão gia vừa lòng tuyên bố,
「 Cám ơn bác trai.」 Đan Cư rất lễ phép nói lời cảm tạ,
「 Lễ phép lại gan dạ sáng suốt a! Giao giá cũng tốt lắm!」 Ân phu nhân cũng vừa lòng nói,
「 Cám ơn bác gái khen ngợi, con không dám nhận.」 Đan Cư thực khiêm tốn nói
Cách ứng đối khéo léo làm cho vợ chồng Ân thị phi thường vừa lòng, cảm thấy Đan Cư nhất định có thể trở thành con dâu tốt của nhà bọn họ. Đan Cư đương nhiên là phi thường vui vẻ, có thể làm cho cha mẹ chồng thích thì con đường vào làm dâu không còn vấn đề gì nữa a! Miễn sao Đan Cư và Ân phu nhân đừng có trở mặt tạo thành bộ phim mẹ chồng nàng dâu khó tính là được.
「 Chúng ta kêu con là Cư Nhi đi ha!」 Ân lão gia cùng Ân phu nhân nói,
「 Dạ được.」 Đan Cư mỉm cười trả lời, có thêm ba mẹ, cậu đương nhiên vui vẻ!
「 Vậy Cư Nhi cứ gọi chúng ta là ba mẹ như A Chẩn là được rồi.」 Vợ chồng Ân thị còn nói,
「 Ba, mẹ.」 Đan Cư nghe lời, lập tức gọi hai tiếng từ đáy lòng mình.
「 Ân! Tốt lắm tốt lắm!」 Ân lão gia vừa lòng nói.
Tiến triển như vậy làm cho Ân Chẩn chỉ có thể yên lặng đợi ở một bên. Tuy Cư Nhi rất được lòng ba mẹ, nhưng tốc độ tiến triển như vậy cũng quá nhanh đi! Mới bước vào nhà đã được quyền trực tiếp gọi ba mẹ rồi a! Nếu như bị Đan Cư biết anh đang nghĩ cái gì, cậu nhất định sẽ hỏi vặn lại: Chẳng lẽ anh không hy vọng cậu và ba mẹ có cảm tình tốt sao? Cái này, Ân Chẩn trả lời không nổi, vì thế tốt nhất là nên bảo trì trạng thái trầm mặc đi.
Bởi vì vợ chồng Ân thị đối với Đan Cư phi thường vừa ý, cho nên giữa trưa Ân phu nhân quyết định tự mình xuống bếp nấu cơm cho Đan Cư ăn. Đan Cư đã lâu không được ăn cơm gia đình, cậu dĩ nhiên là phi thường vui vẻ. Muốn đến phòng bếp hỗ trợ chút đỉnh, lại bị Ân phu nhân uyển chuyển cự tuyệt, nào có đạo lý bắt khách xuống bếp bao giờ đâu? Hơn nữa, Đan Cư vào sẽ khiến Ân phu nhân phân tâm, không thể nấu ăn, cho nên Đan Cư đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ân Chẩn.
Cơm trưa, Ân phu nhân nấu một bàn sườn xào chua ngọt, rau xanh xào thịt bằm, đậu hũ chiên theo kiểu của người Khách Gia (khách gia tiểu sao), trứng chưng với cà chua. Đan Cư nhìn đến chảy cả nước miếng. Thơm quá a!
「Được rồi, có thể ăn cơm rồi!」 Ân phu nhân rửa sạch tay tuyên bố, mọi người ngồi xuống ăn cơm.
「 Mọi người ăn cơm.」 Mọi người ăn ý đồng lòng nói, bắt đầu ăn cơm trưa.
Ăn no, Càng tổng quản lại chuẩn bị điểm tâm – bánh ngọt hoa quả, Đan Cư ăn rất vui vẻ. Sau đó, Ân Chẩn mang người yêu về phòng mình ngủ trưa, dù sao song thân cũng phải nghỉ ngơi, vì thế liền cùng nhau nghỉ một chút đi! Bằng không Cư Nhi sẽ cảm thấy nhàm chán. Đan Cư vui vẻ theo Ẩn Chẩn về phòng.
「 Nhìn xem trong tủ đồ có quần áo của em chưa! Anh không biết chú Càng có chuẩn bị không, nếu có rồi thì coi thử mấy bộ đó có vừa người không đi!」 Ân Chẩn nói,
「 Được.」
Đan Cư mở tủ ra, tìm một chút liền phát hiện thật sự có một chồng quần áo mới nha! Cầm lấy so so một chút liền biết là dành cho mình. Càng gia gia quả là làm việc có hiệu quả lại dụng tâm a! Ngoài quần áo thường phục, còn có đồ ngủ, quần áo ở nhà, áo choàng tắm linh tinh khác! Cũng là những kiểu dáng Đan Cư thích, nếu không để tâm tới thì làm sao mua được những thứ như vậy nha?
「 Đi thay quần áo rồi ngủ nào!」 Ân Chẩn ôn nhu nói với người yêu,
Đan Cư vui vẻ cầm lấy áo ngủ đi tới phòng tắm thay, đổi quần áo rồi mới đi ngủ sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Đan Cư thay xong liền leo lên giường nằm trong lòng Ân Chẩn cọ cọ.
「 Áo ngủ thoải mái không?」 Ân Chẩn hỏi,
「 Thoải mái!」 Đan Cư vui vẻ trả lời,
「 Vậy ngủ đi!」 Ân Chẩn ôn nhu nói,
「 Ân, trưa tốt lành, Chẩn.」
Đan Cư thỏa mãn nói, nhắm mắt lại, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ sâu. Ân Chẩn nhìn người yêu ngủ, cũng bắt đầu nhắm mắt tìm Chu Công chơi cờ. Hắn vừa rồi vì quá lo lắng cho người yêu, cho nên sau khi tinh thần được thả lỏng đương nhiên liền muốn ngủ, chỉ là cố chống chọi cho qua bữa cơm mà thôi!
*khách gia tiểu sao: