Nhất Kiến Chung Tình - Bạch Cốt Tinh

Chương 17




“Không không không phải, thằng bé không phải…”

“Em không phát hiện sao?” Kỷ Hiết Nhan tiếp tục động tác trên tay, không nhanh không chậm mở miệng, “Em người này, sẽ không nói dối.”

“Em… A!” Ngôn Sâm đột nhiên ngửa đầu, hai chân theo phản xạ kẹp chặt thắt lưng của Kỷ Hiết Nhan, đột nhiên bị khoái cảm khi cọ đến tuyến tiền liệt làm cho cậu khó có thể kiềm chế kêu thành tiếng, Kỷ Hiết Nhan dùng một tay khẽ vuốt khóe mắt ửng hồng của cậu, lại tăng nhanh thêm tần suất, liên tục dốc sức đỉnh vào vị trí nào đó.

Ngôn Sâm muốn nhịn xuống, nhưng bên trong khoái cảm như từng làn sóng thủy triều cuồn cuộn mà đến, muốn cậu không lên tiếng căn bản là không thể, vừa kêu vài tiếng vừa xấu hổ cắn chặt môi, quá dâm đãng.

Ngôn Miểu còn đang ở bên phòng ngủ cách vách.

“A Nhan, ừ a… Anh, tha cho em đi…”

Kỷ Hiết Nhan không nói tiếp, hai tay nắm chặt lấy cái mông của Ngôn Sâm, cứ như vậy cắm vào cho đến khi cậu bắn ra.

Đôi chân quấn quanh thắt lưng Kỷ Hiết Nhan từ từ thả lỏng, cuối cùng vô lực buông xuống, Ngôn Sâm nước mắt đầy mặt, tiếng khóc đều rất nhỏ. Cũng không phải sợ bị nghe thấy, mà là thực sự không còn khí lực.

Kỷ Hiết Nhan rất hưởng thụ mười mấy giây ngắn ngủi khi Ngôn Sâm cao trào kia, cậu cắn rất chặt, đặc biệt thoải mái. Vật chôn tại nơi sâu của hắn bất động, chờ Ngôn Sâm chậm rãi hồi sức, liền nắm lấy eo của cậu, nhẹ nhàng đưa đẩy: “Miểu Miểu là con của anh sao?”

Ngôn Sâm vừa cao trào, nào chịu nổi hắn làm như vậy, run rẩy rên rỉ, suýt chút nữa cào sau lưng của Kỷ Hiết Nhan ra máu: “Anh đừng, đừng động…”

“Vậy em nói thật cho anh biết.”

“… Ừm.”

Kỷ Hiết Nhan dừng lại động tác, nhẹ nhàng thở gấp: “Mẹ thằng bé là ai?”

Ngôn Sâm nhìn cằm của hắn chăm chú: “Em cũng không biết, thằng bé là em… Nhặt được.”

“Trông anh rất dễ lừa sao?”

Thấy Kỷ Hiết Nhan nghiêm mặt, Ngôn Sâm bỗng chốc khẩn trương lên: “Chờ đã, em nhớ là nhớ là, hình như không phải nhặt được…”

Kỷ Hiết Nhan bật cười một tiếng, niết niết khuôn mặt của Ngôn Sâm: “Vẫn đáng yêu như thế.”

Ngôn Sâm có chút ngây người: “… A?”

“Ngày đó ở trong xe, em hỏi anh có thích trẻ con không.” Kỷ Hiết Nhan cúi đầu ngậm bờ môi của Ngôn Sâm, khẽ mút hai lần, một tay nhẹ nhàng vuốt bụng của cậu, “Là lại muốn sinh cho anh thêm một đứa sao?”

Ngôn Sâm không thể tin trợn to hai mắt: “Anh…”

“Anh nhớ ra rồi.” Tay Kỷ Hiết Nhan vòng ra sau, dùng sức vò cái mông của Ngôn Sâm, hơi thở nóng hầm hập phun vào lỗ tai cậu, “Em ở trong sơn động câu dẫn anh, nói phải sinh con cho anh.”

Lồng ngực Ngôn Sâm đập chập trùng kịch liệt, cậu ra sức ôm chặt Kỷ Hiết Nhan, nước mắt nóng ẩm chảy ướt nhẹp bả vai hắn trong nháy mắt. Ngôn Sâm một câu vẫn chưa nói, chỉ ôm hắn, dùng sức đến toàn thân run rẩy.

Kỷ Hiết Nhan nhẫn nhịn không ôm lại cậu: “Trước tiên đừng khóc, anh vẫn còn đang tức giận đây, nếu như anh không nhớ ra, có phải em vẫn dự định giấu diếm như thế?”

Ngôn Sâm gào khóc lên.

Kỷ Hiết Nhan hoảng hốt, gấp rút giơ tay vỗ lưng cậu: “Được rồi anh không có tức giận, em đừng khóc.”

“Em…” Ngôn Sâm thật vất vả mới ngừng khóc, giơ tay mạnh mẽ lau mặt một cái, “Em mới tức giận.”

Kỷ Hiết Nhan hỏi cậu: “Em tức cái gì?”

Ngôn Sâm nghẹn ngào nói: “Anh đều nhớ ra còn cố ý hỏi em, còn làm em như vậy.”

Kỷ Hiết Nhan chỉ nghe nửa câu sau: “Không phải em rất thích anh làm em sao?”

Ngôn Sâm đột nhiên đỏ mặt lên: “Không, không có.”

“Em xem, em nói dối liền nói lắp.”

“Không không không có…” Ngôn Sâm mạnh mẽ bấm bắp đùi mình một cái, “Em không có nói dối!”

“Được rồi, vậy sau này anh không làm em.” Kỷ Hiết Nhan nói, ra vẻ muốn xuống giường, Ngôn Sâm vội vàng nắm lấy hắn: “Anh đi đâu?”

“Nhà vệ sinh.”

Ngôn Sâm nhìn giữa hai chân hắn, vật kia còn đang dựng thẳng tắp, dáng vẻ đầy tinh lực, nghĩ đến vừa nãy chính là vật này thô bạo ra vào trong thân thể của cậu, dày vò cậu đến dục tiên dục tử, sắc mặt Ngôn Sâm càng đỏ hơn, ngẩng đầu thấy Kỷ Hiết Nhan nhíu mày, một mặt không vui, Ngôn Sâm quỳ gối hai bước, nắm tay hắn càng chặt hơn: “Chính mình dùng tay, sẽ không thoải mái, anh… Anh vẫn là nên làm em đi.”

Kỷ Hiết Nhan đang chờ những lời này, khom lưng bế người lên, nhanh chân đi vào trong nhà tắm, để Ngôn Sâm ngồi trên bồn rửa tay, chậm rãi thong thả làm xong nửa quá trình còn lại.

Chờ đến khi Kỷ Hiết Nhan rốt cuộc cũng tận hứng, đi ra khỏi nhà tắm, Ngôn Sâm đã mệt đến mức đầu ngón tay cũng không nhấc nổi.

Kỷ Hiết Nhan ôm cậu triền miên hôn mấy lần, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

“Không ngủ được.”

“Tại sao?”

“Nhỡ ngày mai tỉnh lại, anh không nhớ rõ em thì làm sao bây giờ.” Ngôn Sâm vùi mặt trước ngực hắn, “Khi đó, người nhà anh đến đón anh về, anh nói rất nhanh anh sẽ trở lại tìm em… Lừa người, đều sắp qua bốn năm, không có nhanh chút nào.”

Kỷ Hiết Nhan dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước nơi khóe mắt của cậu: “Vận may của anh có thể đều là dùng để gặp em, vì vậy vừa rời khỏi em liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngày đó trên cầu phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, hai người ngồi cùng xe với anh đều tử vong tại chỗ, anh cũng bị thương không nhẹ…”

Ngôn Sâm dùng sức ôm chặt lấy hắn: “Em biết.”

“Em biết cũng không phải toàn bộ, não bộ bị thương tổn dẫn đến chuyện mất trí nhớ chỉ là tạm thời, nhưng là bà nội anh liên hợp với bác sĩ để cố gắng biến nó thành vĩnh viễn.”

Ngôn Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khiếp sợ.

Kỷ Hiết Nhan kiềm chế hít một hơi: “Anh thật sự, rất không thích bà ấy.”