Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 46: C46: Lâm tiểu thư




Lâm Tuyết Nghiên ở bên cạnh cũng nhìn Phương Thần với ánh mắt không thể tin được!

Nhạn Xảo Lâm không nhịn được hỏi: “Không biết hiện giờ Phương khách khanh bao nhiêu tuổi?”

“Vừa đến mười bảy." Phương Thần khó hiểu trả lời. Mọi người có mặt ở đó đều không khỏi hít vào một hơi!

Sở đĩ luyện đan sư được ưa chuộng ở đại lục như vậy là vì ngưỡng cửa quá cao, cần phải có thiên phú đan đạo cực mạnh!

Mà cho dù ngươi có thiên phú, thời gian đầu cũng phải hiểu hơn 10.000 loại nguyên liệu luyện đan, có thể nói là vô cùng khô khan.

Tuy khô khan nhưng đan đạo cũng thật sự được ưa chuộng, vì vậy vẫn có rất nhiều người liều mạng trở thành luyện đan sự:

Hơn nữa những người mười bảy tuổi giống như Phương Thần cũng có không ít, còn có người sáu bảy tuổi đã bắt đầu. phân biệt dược liệu

Nhưng mười bảy tuổi trở thành nhị phẩm thì có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí nhất phẩm cũng vô cùng ít ôi.


Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người ngạc nhiên!

“Tốt tốt tốt!"

Nhạn Xảo Lâm nở nụ cười xán lạn hơn, cũng mê người hơn.

Thậm chí hai má còn đỏ ửng vì kích động, quyến rũ vạn người mê.

Nàng ta ước gì có thể ôm lấy Phương Thần mà hôn mấy cái! Lần này phòng đấu giá Vạn Tinh của bọn họ cũng coi như. đã nhặt được báu vật!

“Phương khách khanh cần nguyên liệu gì, cứ việc nói!” Sau đó nàng ta lập tức sai người đưa tứ bảo ( bút, mực, giấy, nghiên) đến, Phương Thần cũng viết hết nguyên liệu lên trên.

Nhạn Xảo Lâm sai người nhanh chóng đi thu thập.

Phương Thần nói: “Không biết những nguyên liệu đó cần bao nhiêu viên linh thạch?”

Nhạn Xảo Lâm cười nói: “Phương khách khanh không cần khách sáo, cái này cứ coi như ta mời, ngươi thấy thế nào?”

Lúc nói chuyện, nàng ta còn nháy mắt với Phương Thần

Tuy nhiên, Phương Thần vẫn không dao động, hắn kiên định läc đầu: “Đa tạ ý tốt của Nhạn chưởng quỹ, nhưng ta cần phải tự bỏ ra số tiền này”

Hắn không muốn mắc nợ người khác quá nhiều,

Thấy Phương Thần kiên định, Nhạn Xảo Lâm cũng không kiên trì, nàng ta hiểu rằng nếu mình cứ tiếp tục kiên trì thì sẽ khiến Phương Thần không vui

“Được rồi, được rồi. Nếu Phương khách khanh đã n thế thì cứ giảm cho ngươi 20%, ngươi xem thế nào?”


“Đa tạ” Phương Thần nói.

Ngay sau đó Nhạn Xảo Lâm nhẹ nhàng tính toán, nàng ta nhanh chóng tính ra giá tổng cộng.

Giá cả cũng không đắt, sau khi giảm 20% thì chỉ còn 521 viên linh thạch thôi.

Điều này là quá đủ đối với một người giàu có chỉ sau một đêm như Phương Thần.

Nguyên liệu nhanh chóng được tìm kiếm đây đủ và đưa đến trước mặt Phương Thần.

Nhạn Xảo Lâm đột nhiên hỏi: “Không biết Phương khách khanh định luyện chế đan dược ở đâu?”

Phương Thần ngẩn người, hản đột nhiên nghĩ đến một điều rất quan trọng, đó là không có lò luyện đan!

Hãn lập tức hơi lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.

Thấy vậy, Nhạn Xảo Lâm nở nụ cười xinh đẹp: “Chỗ bọn ta có phòng luyện đan chuyên chuẩn bị cho trưởng lão, cũng là một trong những quyền hạn của ngươi”


“Nếu đã vậy thì làm phiền Nhạn chưởng quỹ” Phương Thần chấp tay nói.

“Mời đi theo ta” Phương Thần gật đầu đứng dậy, trước khi rời đi còn nói với Lâm Tuyết Nghiên vừa lấy lại tinh thần sau khi kinh hãi: “Lâm. sư tỷ, ta cáo từ trước” “ÀI Được” Lâm Tuyết Nghiên gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp. đó thiếu đi vài phần lạnh lùng, có thêm vài phần ngốc nghếch, trông rất đáng yêu.

Thấy vậy, Nhạn Xảo Lâm nháy mắt ra hiệu với Lỗ trưởng lão. Lỗ trưởng lão lập tức hiểu ra, ông ta gật đầu

Ngay sau đó Phương Thần liền rời đi với Nhạn Xảo Lâm, Lâm Tuyết Nghiên thấy vậy bèn nói: “Vậy ta cũng cáo từ”

Lỗ trưởng lão gọi Lâm Tuyết Nghiên lại: “Lâm tiểu thư chờ một lát”

“Không biết Lỗ trưởng lão còn có chuyện gì?”

Lõ trưởng lão khẽ mỉm cười, nói: “Lần này bọn ta đã dừng hợp tác với Dịch gia, đang suy nghĩ tìm nhà khác, ta nhớ Lâm gia cũng kinh doanh việc này. Nếu không thì như thế này, hai nhà chúng ta hợp tác, trước đây Dịch gia cung cấp cho bọn ta bao nhiêu, Lâm gia cũng cung cấp cho bọn ta bấy nhiêu. Đương nhiên, giá cả cũng như nhau, ngươi thấy thế nào?”

Sau khi nghe ông ta nói xong, thân thể Lâm Tuyết Nghiên khẽ run lên, vẻ mặt lộ vẻ không dám tin.