Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 19: C19: Tiếng kêu thảm thiết vang lên




Ông ta hiếu rõ địa vị của Mộng Dao ở nội tông, và đúng là ông ta đã làm những chuyện này thật.

Những chuyện khác không nói, nhưng chắc chẵn là ông ta sẽ không giữ nổi vị trí trưởng lão của mình, còn có được ở. lại Thiên Vũ Thần Tông hay không thì vẫn chưa chắc.

Ông ta chỉ biết nhìn La Vân bằng ánh mắt khẩn cầu, muốn La Vân giải quyết phiền phức này giúp mình.

Nhưng giờ phút này sắc mặt La Vân lại tối sâm, hản ta không còn cách nào nữa cả.

Nếu để so với Mộng Dao thì địa vị của hẳn ta ở nội tông chả là cái thá gì.

Hản ta chỉ đành nhản nhủ trưởng lão trọng tài: “Lúc quay. về hãy từ chức trưởng lão, ta sẽ đề cử ông với phụ thân ta, để ông đến La gia của ta với tư cách là trưởng lão khách, bọn ta sẽ không bạc đãi ông”

Nghe vậy, trưởng lão trọng tài hoàn toàn tuyệt vọng.

Khách của La gia thì làm sao sánh bãng cái ghế trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông, nhưng ông ta đã đắc tội với Mộng Dao rồi nên chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của La Vân mà thôi.

“Nào, giao lệnh bài ra đây” Mộng Dao nói với giọng lạnh lùng

Giờ này phút này, Mộng Dao không còn cái vẻ dịu dàng quyến rũ nữa, thay vào đó là nét mặt lạnh đến rợn người cộng với khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta dựng tóc gáy.

Trưởng lão trọng tài không dám do dự, ngoan ngoãn giao lệnh bài cho Mộng Dao.


Mông Dao cầm lệnh bài, nàng ấy cất cao giọng: “Ta sẽ là người phụ trách cuộc khảo hạch Thất Phong này, ta sẽ khôi phục ngưồn áp lực băng nhau."

Lúc Mộng Dao nói, chiếc lệnh bài phát sáng.

Ngay sau đó, Phương Thần cảm giác áp lực trên lưng mình biến mất trong tích tác, cơ thể hần nhẹ bãng.

Trái lại với Phương Thần, Tô Uyển Nhi bỗng cảm giác được một nguồn áp lực khống lồ bao phủ khắp cơ thế.

_, Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tô Uyển Nhi bị hất bay ra

khỏi thang Thông Thiên rồi ngã lăn quay trên đất, nàng ta phun ra mấy ngụm máu tươi, dáng vẻ chật vật vô cùng

Ngay cả La Ngạo cũng phải kêu lên thành tiếng, nhưng hắn ta vẫn chấp nhận được nguồn áp lực bất ngờ tăng mạnh này,

Cảnh tượng ấy đã khiến mọi người hiếu ra vấn đề.

“Hoá ra Tô Uyến Nhi có thế leo nhanh như vậy là vì nàng ta chịu áp lực nhẹ.”

“Thảo nào, ta cứ thắc mắc mãi, thực lực của Tô Uyển Nhi rất bình thường, tại sao lại đột nhiên mạnh lên như thế”

“Đúng vậy đúng vậy”

“Gian lận trong kỳ khảo hạch Thất Phong, thật chẳng ra làm sao."

Mọi người nhìn Tô Uyến Nhi bãng ánh mắt khinh thường, điều này khiến nàng ta vừa đau lòng, vừa xấu hố lại vừa giận.

“Phương Thần:

Nàng ta chỉ biết cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi trong âm. thầm,

Tất cả đều tại tên khốn nạn Phương Thần. Nếu hắn bị loại sớm hơn chút nữa thì chuyện nàng ta gian lận sẽ không bị vạch trần, tất cả là tại tên tạp chủng đó.

Khuôn mặt La Vân tối săm, nhưng hẳn ta cũng không đám nói thêm gì nữa, chỉ biết nhìn Phương Thần băng ánh mắt hiểm độc.

Tất cả là tại con chó tạp chủng này, làm nội tông mất đi một vị đại tướng.


Phương Thần đang đứng trước mũi giáo của bao nhiêu người vẫn kiên định từ đầu chí cuối, hản chưa từng vui sướng vì áp lực đã giảm bớt mà chỉ tiếp tục tiến về phía trước, cũng không biết là tốc độ đã nhanh hơn bao nhiêu.

La Ngạo cũng biết là cấp độ này sẽ không thể đá Phương Thần ra khỏi thang, vậy nên hản ta chỉ đành cản răng và tiếp tục leo về phía trước.

Cho dù không thể khiến Phương Thần bị loại, hẳn ta cũng muốn là người đầu tiên bước lên bậc 100. Hản ta không cho phép tên tạp chủng Phương Thần đặt chân lên đó trước.

Nhưng mà. Phương Thần leo thang Thông Thiên như người bình thường bước lên bậc cầu thang, còn hắn ta thì lại khó khăn vô cùng,

Tới bậc 87, Phương Thần vượt qua Lâm Lạc Nhi đang đứng thứ hai

Tới bậc 92, Phương Thần ngang hàng với La Ngạo.

La Ngạo tuyệt vọng nhận ra một điều, đó là hẳn ta vốn không phải đối thủ của Phương Thần.

“Tên nhóc này! Vị trí thứ nhất là của ta, ngoan ngoãn đi sau ta đi, nếu không ta sẽ giết ngươi đấy"

Thấy Phương Thần vượt qua mình, La Ngạo buông những lời thâm độc.

Nhưng Phương Thần không hề có ý định dừng bước mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn La Ngạo một cái, nói một cách hờ. hững: “Đồ ngốc” Rồi đi qua hẳn ta

Khuôn mặt La Ngạo xanh mét, đường gân hiện hết lên, hắn ta nhìn Phương Thần với ánh mắt đầy sát ý.

La Ngạo thề, dù thế nào hắn ta cũng sẽ gi.ết chết Phương Thần.

“Tốt nhất là ngươi không dám tham gia khảo hạch vòng ba. Chỉ cần ngươi dám tham gia, ta sẽ chém chết ngươi ngay tại chỗ” La Ngạo nói mấy lời hung tợn.


Nhưng Phương Thần lại chẳng thèm để tâm tới, chẳng mấy chốc hần đã bước lên bậc 100.

Mộng Dao khế mim cười: “Ta biết chắc chẩn hần sẽ làm được”

Những người khác tỏ vẻ không dám tin.

“Không ngờ ý chí của tên Phương Thần này lại mạnh mế tới vậy”

“Đúng thế, không hề kém cạnh những tu sĩ Hậu Thiên Cảnh bình thường”

Mà trong lúc mọi người ở đây liên tục kinh ngạc cảm thán, Phương Thần vẫn không dừng lại ở bậc thang thứ 100, hắn tiếp tục leo lên trước.

Mọi người vô cùng sửng sốt, Phương Thần đang định tiếp. tục khiêu chiến.

“Tên đó điên rồi à? Chỉ có tu sĩ Hậu Thiên Cảnh mới dám. khiêu chiến bậc sau 100.”

“Không lẽ hắn nghĩ bản thân leo lên bậc 100 quá nhẹ nhàng nên muốn lên tới đỉnh đấy à?”

“Áp lực của trăm bậc trước và trăm bậc sau không giống nhau đâu”

Mọi người đều cho rằng Phương Thần điên thật rồi, nhưng khi bước lên bậc 101, Phương Thần thật sự cảm nhận được một nguồn áp lực còn kinh khủng hơn trăm tầng vừa nãy gấp năm lần