Nhất Kiếm Tam Ưng

Chương 21




Cát Tập Bách thấy Chu Nam càng nói càng căm hận, biết là y thật lòng trợ giúp, hoàn toàn phát xuất từ bản tính trời sinh, xả thân cứu người, quả là một trang hảo hớn, bèn hứa với y khi xong việc sẽ thu xếp cho y một chỗ yên thân, rồi lại cho y biết, mình còn có người đang chờ ở bên kia, giục y mau đưa mọi người lên núi, tìm cách giải cứu những phụ nữ kia kẻo trễ.

Chu Nam vâng dạ lia lịa và nói vách núi bên kia có một bí đạo dẫn đến hậu trại, may là hai hôm nay nhờ tiếp ứng những phụ nữ kia, mới được Chu Quỳ tín nhiệm, cho y biết cơ quan ra vào bí đạo, bèn dẫn mọi người vượt qua một ngọn đồi bên trái.

Mọi người thi triển khinh công phóng đi, vừa đi vừa bàn tính kế hoạch hành sự và dặn Chu Nam tạm thời vẫn tỏ ra ân cần trước bọn tặc đồ, tuyệt đối không để cho Chu Quỳ sinh nghi, chờ đêm nay xong việc hẵng tính.

Lát sau họ đã đến dưới vách núi ấy, Cát Tập Bách loáng thoáng nghe tiếng quát tháo của Từ Ngọc Nhi, liền bảo mọi người đứng lại, một mình phi thân lên trên một mỏm núi, đưa mắt nhìn xuống, thấy thần ưng đang đậu trên một ngọn cây cách chỗ chàng chừng hai trượng và chú mắt nhìn vào lùm cỏ dưới gốc cây.

Từ sau lùm cỏ ấy vang lên tiếng Từ Ngọc Nhi quát :

- Quân chó má, ngươi dám gạt bổn cô nương!

Rồi thì “bộp” một tiếng, tiếp theo là một tiếng rú thảm thiết.

Cát Tập Bách bởi sợ trễ nải thời gian, liền ngoắc tay bảo mọi người đến, rồi tung mình xuống phía sau lùm cỏ, thấy Từ Ngọc Nhi dùng Liên Hoàn sách quấn chặt một gã đại hán vạm vỡ và đang bức hỏi, liền tức thời tiến tới, điểm vào huyệt Nhuyễn Ma của y, rồi bảo Từ Ngọc Nhi cởi trường sách ra, mọi người cũng lần lượt đến nơi.

Từ Ngọc Nhi cho mọi người biết là đại hán này đã từ trong vách núi đi ra và ra chiều rất vội vã, thần ưng trông thấy liền lao xuống tấn công. Nào ngờ y võ công chẳng kém, khinh công cao cường, thần ưng không làm gì được, nàng mới dùng Liên Hoàn sách chế ngự y.

Chu Nam nấp phía sau các vị cô nương, khẽ nói với Giang Uyển Dao, đại hán này tên là Hưởng Vỹ Xà, chuyên trách việc truyền đạt hiệu lệnh khẩn cấp, khinh công trác tuyệt, phóng đi như bay, xem ra đại trại hẳn đã xảy ra biến cố nên mới phái người này đi theo đường tắt bí mật, đến phía trước truyền tin giới bị.

Cát Tập Bách lúc này vô hình trung đã luyện thành tam mị thần thông, tai mắt linh mẫn, nghe rất rõ lời nói của Chu Nam, liền nghĩ đến chuyện nhóm người của Liễu C thái bà sắp lên núi bái trại, nếu phía trước nhận được tin giới bị thì họ sẽ chẳng thể đến đúng lúc còn gì? Nhưng lại không biết trong đại trại thật ra đã xảy ra chuyện gì, đang phân vân suy nghĩ.

Giang Uyển Dao như cũng lo nghĩ đến chuyện ấy, liền lướt tới, tay phải giơ lên, vỗ vào huyệt Bách Hối của Hưởng Vỹ Xà, lập tức sọ não vỡ nát, ngã ra đất chết ngay.

Nàng lại còn quát :

- Đi mà báo tin với Diêm Vương!

Đồng thời chân phải tung ra, cả thi thể của Hưởng Vỹ Xà cũng bị nàng đá rơi xuống vực thẳm.

Cát Tập Bách định ngăn cản nhưng không kịp, đành để mặc nàng, bèn liền bảo Chu Nam đến gần nói :

- Chu huynh, phía sau còn có người của chúng ta định đầu thiếp bái sơn, sợ phía trước cố ý gây khó khăn, bằng cách nào họ mới có thể thuận lợi đi vào đại trại?

Chu Nam ngẫm nghĩ một hồi, trả lời là chỉ có đích thân đi một phen, nhưng lại sợ mọi người không vào được hậu trại để cứu người, việc ấy cũng không thể trễ nải được, hết sức khó xử.

Cát Tập Bách sực nhớ mình có mang theo hiệu y hiệu bài của bọn tặc đồ, liền vội lấy ra, quay sang Chu Nam hỏi :

- Chu huynh, tại hạ mặc hiệu y vào giả mạo người truyền tin, Chu huynh thấy có được không?

Chu Nam thấy hiệu y hiệu bài ấy chính là của người đã được phái đến Bình Thạch tiềm phục, sửng sốt thầm nhủ :

- Thì ra họ đã trừ diệt bọn người tiềm phục trong Bình Thạch trấn rồi, thảo nào có thể vượt qua đại lộ lên núi đến đây!

Nên bèn nói :

- Được, tốt lắm! Nhưng thiếu hiệp phải đi nhiều đường hơn, vòng qua đại lộ đi lên đầu trại ở tiền sơn, nói là phụng mệnh Trại chủ đến đón tiếp khách, tại hạ có mang theo lệnh bài tiếp tân, thiếu hiệp hãy đưa lệnh bài cho đầu mục Đại Đao Nguyễn Tân và nói cho y biết là những người nào, y sẽ đón tiếp và phái người đưa đến đại trại, hoàn toàn không có cản trở gì!

Đoạn liền lấy ra một cây lệnh bài màu đỏ và trắng cách nhau, trên có hai chữ “Nghinh Tân” trao cho Cát Tập Bách.

Cát Tập Bách đón lấy lệnh bài, thay hiệu y vào, quay người vừa định phóng đi, Chu Nam vội gọi lại hỏi :

- Thiếu hiệp có biết đường không? Và lúc quay về, thiếu hiệp làm sao vào được bí đạo? Trong bí đạo có nhiều cạm bẫy lắm đấy!

Cát Tập Bách giờ mới nhớ ra, bất giác cười ngượng, sau khi Chu Nam nói rõ đường đi và những cạm bẫy trong bí đạo, chàng mới thi triển Lục Hạp Hồi Hoàn thân pháp phóng đi về hướng Đông nam.

Cũng chẳng thấy chàng cất chân lắc vai, loáng cái người đã biến mất trong rừng, mọi người chứng kiến khinh công quá ư thần kỳ, vừa kinh ngạc lại vừa ngưỡng mộ, nhất là Chu Nam, y xem đến ngẩn người ra.

Cát Tập Bách đi khỏi, bốn vị cô nương liền theo sau Chu Nam đi đến bên một tảng đá tròn to như mặt bàn ở cuối phía trái vách núi, Chu Nam thò tay xuống dưới đáy tảng đá đẩy nhẹ, tảng đá liền tự động xoay chuyển, một lùm cỏ dưới vách núi từ từ lún xuống, hiện ra một hang động cao cỡ tám thước và rộng năm thước, các nàng theo sau Chu Nam chui vào.

Trong bí đạo đèn đuốc sáng choang và rất rộng rãi, đủ cho ba người sóng vai nhau bước đi. Đi được chừng mười lăm trượng, dưới chân đã là triền dốc, theo bậc cấp đi lên, lại đi thêm sáu bảy trượng, rẽ qua hai khúc quanh, địa đạo hẹp dần, đến một triền dốc đi xuống, đã nghe tiếng nước chảy róc rách.

Đi tiếp chừng một tuần trà nữa, đã đến cuối địa đạo, cửa đá mở ra, trước mắt là một khe suối sâu, ngẩng nhìn lên, từ đáy đến mặt khe cao đến bốn năm trượng, nhưng chẳng có giọt nước nào mà tiếng nước chảy róc rách không ngừng. Tiểu Thúy hiếu kỳ, bèn lên tiếng hỏi Chu Nam.

Chu Nam cho các nàng biết, đây tuy là khe suối sâu, nhưng dù mưa to đến mấy cũng chẳng có giọt nước nào, bởi nguồi nước đã được dẫn xuống lòng đất, dưới chân đã là ván lật, nếu không biết mà cài chốt trước, giẫm chân lên là rơi xuống ngay, bên dưới có vô số rắn độc, người mà rơi xuống là bị chúng xé xác ngay, hết sức khủng khiếp.

Bốn vị cô nương nghe vậy cả kinh, bèn hỏi Chu Nam đi lên bằng cách nào, Chu Nam bèn ấn tay lên một tảng đá ở cửa động, chờ các nàng đứng hết lên trên ván lật, mới bỏ tay ấn trên đá ra, liền nghe tiếng kèn kẹt vang lên, ván lật đã từ từ cất lên, đến mặt khe suối, ván lật lại tự động hạ xuống.

Mọi người phóng lên bờ, đưa mắt nhìn, thấy trước mắt là một quảng trường rộng thênh, ba mặt núi cao vây bọc, chính diện là một gò đất, mười mấy ngôi nhà ngói chia nhau nằm dọc theo hai bên quảng trường và khuất dưới tán cây. Chu Nam chỉ tay về phía phải, dẫn các nàng đi dọc theo vách núi, phóng đi vào rừng, đến trước một ngôi nhà ngói ở cuối phía trái.

Chu Nam vốn định mời các nàng vào trong nhà ngồi nghỉ chốt lát, rồi mới đến ngôi nhà đá chỗ giam cầm phụ nữ, ra tay cứu họ. Nhưng Giang Uyển Dao luôn miệng hối thúc, y đành khoát tay, tiếp tục phóng đi, ra khỏi rừng, vượt qua một ngọn đồi, bên dưới quả là một thế giới khác biệt.

Chỉ thấy cách chừng mười trượng là một dãy nhà đá, có đến mười ba mười bốn căn, toàn bộ vách đều được xây bằng những khối đá to và mái lợp tranh, mỗi căn đều rộng hơn hai mươi trượng và cao hai trượng, rất là đồ sộ.

Mọi người vừa định phóng đi đến đó, bỗng văng vẳng nghe tiếng sát phạt từ dưới chân đồi bên kia dãy nhà đá vọng đến, hết sức ngạc nhiên.

Bốn vị cô nương nghĩ là nhóm của Liễu thái bà đã lên núi, đang động thủ với bọn tặc đồ, cũng chẳng chờ Chu Nam hướng dẫn, đã tự phóng đi về phía ấy.

Chu Nam vội ngăn lại, cho các nàng biết chỗ phát ra tiếng sát phạt chính là Tổng đà và ngôi nhà đá thứ nhất nơi chính diện là chỗ nhốt độc xà mãnh thú. Ngôi nhà thứ nhì mới là chỗ giam giữ các phụ nữ, rồi đưa một chiếc chìa khóa cửa cho Ngọa Vân, dặn các nàng cẩn thận, rồi một mình vòng đến hậu trại của Chu Quỳ.

Giang Uyển Dao chờ Chu Nam đi khỏi, liền cùng ba nàng phóng đi đến trước ngôi nhà đá giam cầm phụ nữ, thoáng quan sát tình hình, quyết định do Từ Ngọc Nhi và Tiểu Thúy nấp trên mái nhà canh phòng, nàng với Ngọa Vân vào trong cứu người.

Sau khi Từ Ngọc Nhi với Tiểu Thúy phi thân lên mái nhà, Ngọa Vân mới dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào nhìn, thấy bên trong hơn trăm phụ nữ thảy đều lõa lồ, không mảnh vải che thân, nhưng mặt mày tươi vui, không chút vẻ buồn rầu, đang vui vẻ ăn uống cười đùa, có lẽ đã uống vào Dâm Hương hoàn của lão ma.

Ngọa Vân tuy lo lắng, nhưng nhìn kỹ lại, biết họ chưa bị lão ma thi thuật, chỉ cần cho uống thuốc giải là được cứu ngay. Lúc này họ đang ăn uống, lão ma không có mặt và cũng chẳng thấy có người canh giữ.

Hai nàng sau một hồi bàn tính, quyết định giả mạo tỳ nữ, phụng mệnh đến phục vụ ăn uống, thừa cơ bỏ thuốc giải vào trong rượu và thức ăn.

Thế là, mỗi nàng mang theo một gói thuốc giải, theo kế hoạch hành sự.

Hai nàng xô cửa đi vào, mỉm cười chào họ, đến từng bàn rót rượu và thêm thức ăn, sau khi họ uống vào thuốc giải, người bắt đầu từ từ lắng dịu, lát sau hầu hết đã tỉnh táo, hai nàng liền bảo họ mặc y phục vào.

Khi tất cả mặc lại y phục chỉnh tề thì đã gần hết giờ Thân, vì phòng lão ma đến làm lỡ việc, Giang Uyển Dao liền ra hiệu với Ngọa Vân, nói ra thân phận của mình và cho họ biết cảnh ngộ của họ vừa qua, rồi giục họ mau rời khỏi đây, tìm chốn ẩn thân, kẻo bị dâm ma hãm hại.

Sau cùng Ngọa Vân nói :

- Thời gian không còn nhiều, lão ma đầu đã sắp đến, các vị phải ra khỏi đây ngay, chạy về hướng mặt trời phía tây, tìm chỗ ẩn nấp rồi sáng sớm mai xuống núi, chúng tôi cũng chẳng thể ở đâu lâu!

Đoạn liền mở cửa cho họ đi ra, nhưng họ quá kinh ngạc và vui mừng, nhốn nháo đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không một ai dám đi ra, vì sợ bị đánh lừa mất mạng.

Giang Uyển Dao sốt ruột, biết là họ còn hoài nghi, bèn nảy sinh một kế, chen vào đám đông lớn tiếng nói :

- Đi!

Rồi liền dẫn trước đi ra cửa. Quả nhiên, bọn phụ nữ thấy có người dẫn đầu, liền theo sau Giang Uyển Dao ùa ra như ong vỡ tổ, chạy về phía tây, chốc lát sau đã không còn một bóng người nào.

Liền sau đó, Giang Uyển Dao cùng Từ Ngọc Nhi và Tiểu Thúy lần lượt từ trên mái nhà phóng xuống. Ngọa Vân vừa định đi ra, bị Giang Uyển Dao đẩy mạnh, loạng choạng lui vào trong nhà, ba nàng cũng nối tiếp nhau lách vào và đóng cửa lại ngay.

Ngọa Vân trố mắt nhìn Giang Uyển Dao, ngạc nhiên nói :

- Dao tỷ sao thế này? Chúng ta còn...

Giang Uyển Dao vội ngăn Ngọa Vân nói tiếp, bốn nàng xúm nhau đứng sau cửa, khẽ nói :

- Giờ tình thế đã khác, những phụ nữ kia bỏ trốn, hẳn dễ dàng bị tặc đồ phát hiện, sẽ có người đến đây ngay, chúng ta mau lấy binh khí ra, triệt hạ nhóm địch thứ nhất trước, mở đường chia nhau ra tiếp ứng!

Giang Uyển Dao vừa dứt lời, quả nghe bên ngoài có tiếng chân người chạy nhanh đến, bốn nàng chẳng chút lo sợ, cầm sẵn binh khí trong tay, chia nhau nép vào hai bên cửa chờ đợi.

Đối phương gồm năm người, trong số có một lão già tiếng nói ồ ề, cách nhà hơn trượng đã cất tiếng nói :

- Tửu quỷ, ngươi chớ uống quá nhiều rượu vào rồi hoa mắt. Hãy nhìn xem, cửa chẳng phải vẫn còn đóng chặt là gì? Nếu ngươi mà thấy ma quỷ giữa ban ngày, coi chừng lão Khương ta bẻ gãy xương ngươi đấy!

Người bị mắng là tửu quỷ có lẽ không phục, quả quyết nói :

- Con của rùa đen mới dối gạt lão, mỗ đang canh phòng ở hậu trại, chính mắt trông thấy cả đám nữ nhân chạy lên trên tây trại.

Đối phương đã đến gần cửa, gã tửu quỷ như rất sốt ruột, nói :

- Mau phá cửa vào xem cho rõ sự thật!

Lão già họ Khương cười đắc ý nói :

- Hãy khoan, các ngươi có biết không? Đà chủ chúng ta đêm nay thiết đàn, theo lời dặn bảo của La Sát Nữ gì đó, phải lập nữ tỳ và bày hồn trận gì đó, mới bắt về nhiều phụ nữ thế này, ngươi nghĩ là có thể dễ dàng để cho ngươi rình xem hay sao? Nếu thật sự phá cửa vào, người không hề trốn mất, vậy chẳng phải chuốc họa vào thân ư?

Một người khác tiếp lời :

- Ồ! Ra là vậy! Thảo nào khi nãy Trần Lão Cửu đã phàn nàn, nói là y nghe trong gian thạch thất kế bên có tiếng động, bèn đến nhìn trộm, thấy hai thiếu niên võ phục đang ra tay giết những rắn độc và mãnh thú trong ấy, y hoảng kinh vội đến đại trại báo tin, gặp một thiếu niên có lẽ là Hương chủ của Thất Độc giáo, bèn nói cho thiếu niên ấy nghe, chẳng ngờ lại bị thiếu niên ấy mắng cho một trận và còn cho y biết hai người ấy chính là Tiểu giáo chủ, đang huấn luyện những thần vật kia, dặn y không được nói cho kẻ khác biết. Trần Lão Cửu hết sức bực tức, mắng chửi bọn giáo đồ Thất Độc giáo thậm tệ.

Bọn tặc đồ buông tiếng cười to, lão già họ Khương lại với giọng kẻ cả nói :

- Không cần phải nói, Đà chủ đã hoàn toàn tin lời phụ nhân yêu ma ấy, theo về với Thất Độc giáo, làm Phân đường chủ gì đó, phải nghe theo sự sắp đặt của người ta, huynh đệ chúng ta đâu có quyền can thiệp. Thôi bỏ đi, chuyện không dính líu đến mình, tửu quỷ ngươi hãy về tiếp tục uống rượu thì hơn.

Nói xong liền bỏ đi ngay. Tiểu Thúy chân phải vừa cất lên, định mở cửa ra ngoài hạ sát kẻ địch.

Giang Uyển Dao vội nắm tay nàng ta kéo lại, khẽ nói :

- Hãy khoan, còn có người sắp vào đây!

Quả nhiên có tiếng bước chân nặng nề đi đến gần, có lẽ người ấy hãy còn hoài nghi, đến trước cửa bỗng lại dừng bước, lẩm bẩm :

- Mỗ thật chẳng tin đúng là ban ngày mà gặp ma quỷ, rõ ràng mình đã trông thấy rành rành, hơn trăm nữ nhân chạy khắp trên núi, sao cánh cửa này còn nguyên vẹn thể nhỉ? Thật là quái đản!

Người ấy vừa dứt lời, đột nhiên rú lên một tiếng thảm thiết.

Bốn nàng sửng sốt, cùng đưa mắt nhìn nhau, vội lách người sang bên, đứng nép sát vào vách, phòng có người tung cửa vào.

Quả nhiên, Giang Uyển Dao vừa mới đứng yên, cánh cửa bị bên ngoài xô mạnh, “ầm” một tiếng, bật mở, một bóng người lao nhanh vào, bỗng kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi liền quay người hướng mặt ra ngoài.

Từ Ngọc Nhi đứng bên trái cửa, thấy rõ người ấy chính là thiếu niên đã gặp trên Bạch Vân sơn và từng buông lời trêu cợt nàng. Nàng lập tức bừng bừng lửa giận, chẳng nói một lời, tung mình lao tới, Liên Hoàn sách nhanh như gió cuốn quét vào khuỷu chân thiếu niên ấy.

Thiếu niên ấy như sớm đã hay biết, thản nhiên chờ Liên Hoàn sách của Từ Ngọc Nhi quét đến gần, chỉ còn cách chừng một tấc, bỗng cất tiếng huýt dài, loáng cái đã ra ngoài cửa, thân pháp nhanh hơn Từ Ngọc Nhi nhiều.

Từ Ngọc Nhi một chiêu không trúng đích, ngay cả người ta tránh như thế nào cũng không nhìn thấy rõ, đối phương đã mất dạng, tức giận vừa định đuổi theo, bên tai bỗng vang lên tiếng của thiếu niên ấy nói :

- Ngọc muội chớ giận, hãy mau đến dưới chân đồi, Bách ca và mấy người kia đã động thủ rồi!

Từ Ngọc Nhi sửng sốt, thật không ngờ công lực nội gia của người ta đã luyện đến trình độ có thể Truyền Âm Nhập Mật, mình sao có thể sánh bằng, nhưng tiểu tử ấy lại dám gọi mình là Ngọc muội, làm cho nàng càng thêm giận đến mặt mày tái mét.

Giang Uyển Dao với Tiểu Thúy và Ngọa Vân vừa thấy Từ Ngọc Nhi xuất thủ, cũng liền cầm binh khí lao ra, nhưng chưa thấy rõ mặt đối phương, người đã mất dạng, cũng hết sức kinh ngạc.

Khi thấy Từ Ngọc Nhi tức giận đứng thừ ra, ngỡ là nàng vì thất chiêu không phục, bèn xúm đến an ủi.

Từ Ngọc Nhi chẳng chờ họ lên tiếng, đã lao ra ngoài và nói :

- Đi mau!

Rồi liền dẫn trước phóng đi xuống đồi, Giang Uyển Dao với Tiểu Thúy và Ngọa Vân cũng vội theo sau.

Lúc này các nàng mới hay xung quanh nhà trời đã sẩm tối, chỉ trên đầu núi phía tây là ráng chiều đỏ rực, những vì sao lấp lánh phối hợp với ánh đuốc đầy rẫy khắp núi, đâu đâu cũng có bóng người. Tiếng quát tháo, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng huýt và tiếng rú thảm liên hồi từ dưới chân đồi vọng lên, chứng tỏ cuộc chiến đang diễn ra hết sức khốc liệt.

Bốn nàng qua khỏi một khu rừng thấp, phía trước cách khoảng mười trượng hiện ra một trang viện, bên trong sát khí đằng đằng, ánh đao bóng kiếm lấp loáng, chưởng kình quyền phong cuốn tung bụi cát, cảnh tượng thật hãi hùng.

Bốn nàng liền chia nhau lao vào, Giang Uyển Dao tranh trước một bước, phi thân lên mái nhà, thấy Liễu thái bà đang độc đấu với Dạ Du Thần, quải trượng trong tay vung động rít gió vù vù, phủ trùm toàn thân Dạ Du Thần, khiến y thở hồng hộc.

Dạ Du Thần vì ở Giang Đầu Khư bị Hống Thiên chưởng của Giang Uyển Dao đả thương cánh tay trái, chữa trị mấy ngày nay tuy đã không còn nguy hiểm, nhưng một tay ứng chiến dẫu sao cũng thiệt thòi, huống hồ võ công của Liễu thái bà lại cao hơn y một bậc, sau mười chiêu y đã cảm thấy lực bất tòng tâm, bị áp đảo thoái lui liên hồi.

Có lẽ Dạ Du Thần đã hăng máu, giận dữ quát :

- Mụ già kia, ngươi mượn danh bái sơn đến đây nộp mạng, Du đại gia mà không đánh cho ngươi tan xương nát thịt, hẳn là ngươi không biết trời cao đất dày!

Rồi liền tung mình lên không, Nhiếp Hồn Thiết Bài trao sang tay trái, Xích Diễm chưởng dồn hết vào tay phải, lăng không nhắm huyệt Bách Hối của Liễu thái bà bổ xuống.

Liễu thái bà cười khảy quát :

- Khá lắm!

Đầu trượng chỏi nhẹ xuống đất, người cũng vọt lên cao hơn trượng, Hồng Hoa chưởng tung ra, ngạnh tiếp chiêu “Thiên Hỏa Phần Thân” của Dạ Du Thần.

Chưởng kình hai người vừa chạm nhau, liền dậy lên một luồng khí nóng, tỏa ra bốn phía, “bùng” một tiếng rền rĩ, hai người trên không cùng bị văng bay ra xa năm sáu thước rơi xuống, cả hai lòng thầm kinh hãi về chưởng lực ghê gớm của đối phương.

Liễu thái bà bởi tay trái xuất chưởng, kình lực dĩ nhiên không bằng hữu chưởng của Dạ Du Thần, chỉ cảm thấy cánh tay trái ê ẩm, quải trượng chỏi mạnh xuống đất mới đứng vững lại được.

Dạ Du Thần ngỡ là cơ hội đã đến, tung mình lao tới, tay trái thiết bài quơ ngang, Xích Diễm chưởng liền theo sau tung ra, bổ vào huyệt Toàn Cơ của đối phương, xuất thủ nhanh khôn tả, cơ hồ không sao ứng tiếp nổi.

Liễu thái bà nhất thời khinh suất, chẳng ngờ đối phương lại dám tung ra hiểm chiêu như vậy, lúc này cánh tay trái đã mất sức, tay phải quải trượng cũng không thi triển được, chưởng phong kèm theo độc kình đã ập đến trước ngực, tránh cũng không còn kịp, vội vận công lực vào tay phải, định với Tý Ngọ Chân Dương công ngạnh tiếp.

Ngay trong khoảng khắc nguy cấp ấy, bỗng nghe phía sau vang lên tiếng quát to :

- Ác ma, hãy tiếp bổn cô nương một chiêu!

Đồng thời Hống Thiên chưởng đã tung ra, một luồng kình lực như bài sơn đảo hải từ ngang bên ập đến, “bùng” một tiếng vang dội, đánh tan Xích Diễm chưởng của Dạ Du Thần, liền theo đó bóng tiên lóe lên, “soạt” một tiếng, Dạ Du Thần đã bị đánh văng bay ra xa hơn trượng.

Dạ Du Thần đang mừng thầm đã sắp đắc thủ, nào ngờ một luồng kình lực đột nhiên từ ngang bên ập đến, không sao rụt tay về kịp, bị luồng kình lực ấy đẩy bạt sang bên, cả cánh tay phải đau thấu xương tủy.

May nhờ y công lực thâm hậu, khinh công cao cường, thừa thế xoay người sang trái, hóa giải chưởng kình của đối phương, nhờ vậy cánh tay phải mới chưa bị gãy nát xương gân.

Tuy vậy, trường bào của y cũng bị Tỏa Long tiên quét trúng, làm rách lìa cả một mảng phía sau.

Thế là, Dạ Du Thần hồn phi phách tán, cũng chẳng màng xem đối phương là ai, vội đề khí tung mình lui ra xa.

Giang Uyển Dao ra tay đánh lui Dạ Du Thần, người đã đứng bên Liễu thái bà, cất tiếng nói :

- Liễu tiền bối hãy đi tìm Tảo Trửu Tinh Chu Quỳ, vãn bối phải tính nợ với ác tặc họ Dư này!

Rồi chẳng chờ sự đồng ý của Liễu thái bà, tiến tới trước mặt Dạ Du Thần, trầm giọng quát :

- Ác tặc, Giang Đầu Trấn đã tha chết cho ngươi, lại còn dám ở đây giở thói ngông cuồng, ngươi chán sống rồi phải không?

Dạ Du Thần toàn thân toát mồ hôi lạnh, cánh tay phải bủn rủn, vừa định thần lại, đang vận công trị thương, nhắm mắt điều tức, bỗng nghe tiếng quát ở trước mặt, mở mắt nhìn ra, thấy là Giang Uyển Dao, y điên tiết quát :

- Tiện tỳ, lại là ngươi, đạo gia thí mạng với ngươi!

Tuy miệng nói cứng, nhưng lòng đã khiếp sợ, đảo mắt một vòng, tìm đường đảo tẩu, định vung thiết bài lao tới, chờ đối phương hoàn chiêu tránh né, sẽ thừa cơ đào tẩu về phía trái. Nếu đối phương đuổi theo sẽ trúng kế của y, trong thiết bài có Xích Độc Diệt Hồn châm, hết sức bá đạo, người trúng phải chắc chắn sẽ táng mạng.

Liễu thái bà trong lúc vạn hiểm được Giang Uyển Dao giải cứu thoát chết, đang lấy làm hổ thẹn, nghe Giang Uyển Dao bảo bà đi tìm Chu Quỳ, nàng thay bà ứng phó với Dạ Du Thần. Biết là Giang Uyển Dao vì muốn giữ thể diện cho mình, lòng càng thêm cảm kích, định ngỏ lời cảm tạ thì Giang Uyển Dao đã mất dạng, đành phóng đi về phía mái nhà chính trong khu thứ ba.

Lúc này Giang Uyển Dao thấy Dạ Du Thần mặt đầy vẻ sợ hãi, trán đẫm mồ hôi, mắt đảo liên hồi, biết là cánh tay phải của y thọ thương chẳng nhẹ, đang định đào tẩu, nàng thầm nực cười, chờ y giơ thiết bài lên lao tới, biết là hư chiêu, liền tranh trước tung mình lên cao ba trượng, cản trên đầu Dạ Du Thần, Tỏa Long tiên lăng không quất xuống.

Thật chuẩn xác, Dạ Du Thần vừa tung mình lên cao sáu bảy thước, Tỏa Long tiên đã quấn vào hai khuỷu chân y, Giang Uyển Dao quát :

- Nằm xuống ngay!

Dạ Du Thần đâu ngờ Giang Uyển Dao cơ trí đến vậy, ngỡ là với sự tính toán khôn khéo của mình ắt sẽ có thể đào thoát, thiết bài vừa vung lên, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, đối phương đã mất dạng, biết là không ổn, vội tung mình sang trái đào tẩu.

Nào ngờ chân y vừa rời khỏi mặt đất, trường tiên đã cuốn đến, người đang trên không, không có chỗ mượn sức, mặc cho Dạ Du Thần khinh công cao đến mấy cũng chẳng sao tránh nổi trường tiên từ trên quét xuống nhanh như gió của Giang Uyển Dao.

Y rú lên một tiếng đau đớn, hai chân bị quấn chặt, Giang Uyển Dao vận kình vung mạnh, ném y ra xa bốn năm trượng, va vào một cây to, lông lốc lăn xuống núi, không còn động tĩnh gì nữa.

Từ Ngọc Nhi rời khỏi nhà đá, lẻn đến bên ngoài sào huyệt địch, phi thân lên tường rào, chân chưa đứng vững, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, hai tên tặc đồ đã từ hai phía tả hữu công đến.

Nàng tức giận quát :

- Ác tặc, các ngươi muốn chết!

Hai chân chỏi nhẹ, lộn người tới trước, với thế “Thúy Điểu Lược Ba” hạ người xuống đất!

Hai tặc đồ ấy chính là Phi Thiên Hồ Lăng Khiêm, lão tứ trong Dân Sơn lục ly, với em kết nghĩa của y là Tam Cước Miêu Lỗ Hóa, bọn họ từ Ngũ Dương rút lui đến Vụ Phong, ghé vào đại trại của Hắc Hổ bang gặp Tảo Trửu Tinh Chu Quỳ, vừa lúc Độc Tiểu Ngũ và Độc Tiểu Thất thiết lập Phân đường, nên được giữ lại dự lễ.

Tam tà cũng lần lượt đến nơi, góp vui cho Phân đường Thất Độc giáo, khi Dạ Du Thần thất thiểu đào tẩu đến đại trại, kể lại chuyện đã gặp năm thiếu niên nam nữ ở Giang Đầu trấn, kết quả là bị thương và mất đi bí đồ.

Bọn tặc đồ thảy đều kinh hoàng, hôm sau bọn người tiềm phục ở Bình Thạch lại phi cáp truyền thư cảnh báo, nói là có tám người sắp đến Vụ Phong bái sơn tầm thù.

Tảo Trửu Tinh Chu Quỳ lập tức cùng Nhị độc, Tam tà và Tứ ly bàn cách ứng địch, quyết định vẫn thiết đàn đúng thời hạn và phân phái mọi người nghiêm cẩn canh phòng quanh đại trại, ngỡ là tập trung nhiều cao thủ thế này, chẳng chút bận tâm về chuyện tầm thù của đối phương.

Thế nên, ngoại trừ đại trại với các đường trọng yếu vào núi được tăng cường phòng thủ, những nơi khác kể cả hậu trại và khu nhà đá không hề phái người canh giữ, nên các vị cô nương mới dễ dàng đắc thủ, phóng thích hơn trăm phụ nữ vô tội, rồi nhanh chóng vào đến gia nhập cuộc chiến.

Trong đại trại từ giờ Thìn đến giờ Ngọ không khí hết sức căng thẳng, bọn tặc đồ đã huy động hết toàn bộ lực lượng, cả Nhị độc, Tam tà cũng chia nhau trấn thủ trong đại trại, sẵn sàng nghinh địch.

Nào ngờ qua khỏi giờ Mùi mà vẫn không có động tĩnh gì, hai phân trại tả hữu ở tiền sơn cũng chẳng thấy truyền tin báo động, ngỡ là kẻ địch chưa dám lên núi hoặc thay đổi thời gian, tất cả cao thủ từ nơi khác đều lần lượt trở về đại trại.

Chu Quỳ sau khi an ủi họ, một mặt chuẩn bị giờ Dậu thiết đàn, một mặt cho bày yến tiệc, cả trại từ trên xuống dưới đều tha hồ ăn uống.

Cát Tập Bách được Chu Nam trao cho nghinh tân bài, mặc vào hiệu y đầu mục của Hắc Hổ bang, thi triển thân pháp Lục Hạp Hồi Hoàn bộ lướt đi trên không, lát sau đã đến phân trại tiền sơn.

Thấy bọn lâu la thảy đều nghiêm cẩn giới bị, hẳn là họ đã được báo tin, đề phòng mình thâm nhập, chẳng thể không tìm cách ứng phó khác.

Chàng đang đắn đo suy nghĩ, trước mặt đã xuất hiện hai đại hán, nhìn phục sức biết là đầu mục phòng thủ, vội dùng tay ra ám hiệu theo sự chỉ điểm của Chu Nam.

Hai tặc đồ ấy dĩ nhiên không hoài nghi, nghiêm giọng hỏi :

- Có việc gì?

Cát Tập Bách kề tai đại hán trên trái khẽ nói :

- Phụng mật lệnh của Đà chủ, vào trong nhà hẵng nói!

Khi chàng được đưa vào một ngôi nhà đá, bởi không hiểu vì sao trên vách lại có treo một ngọn đoản côn hình cánh tay, ngón trỏ và ngón giữa chĩa thẳng ra. Ba ngón còn lại chụm vào nhau thành hình vòng tròn, đó chính là thủ thức Lục Hạp Kim Cang Chỉ.

Chàng sực nhớ lúc Thần Thọ Hồn Dữ, sau khi mình đấu kiếm với lão ni cô, sư tổ Phong hòa thượng đã bí mật truyền cho khẩu quyết tâm pháp Lục Hạp Kim Cang chỉ công, nghe đâu có thể xuất chỉ chế địch ở ngoài hai trượng, chỉ cần vận Thiền công vào ngón tay, trỏ vào huyệt Bối Tâm của đối phương, còn có thể khiến đối phương triệt để vâng lời, không hề dám phản kháng.

Thế nên, Cát Tập Bách thầm mừng rỡ, bèn vận công búng nhẹ, gã đầu mục trước mặt quả nhiên bị chế ngự, rồi lại trỏ ngón tay vào huyệt Bối Tâm của gã đầu mục còn lại, móc lệnh bài nghinh tân ra, bảo y truyền lệnh cho lâu la mở cửa trại đón khách.

Cửa trại mở ra, vừa lúc một tên tặc đồ từ ngoài chạy đến, báo là bốn người bái sơn đã sắp đến nơi, chẳng chờ tặc đồ ấy dứt lời, Cát Tập Bách đã bảo gã đầu mục quát lui y, liền sau đó Liễu thái bà cùng hai vợi chồng Đào Đức đã đến trước cửa trại.

Cát Tập Bách liền vận Thiền công Truyền Âm Nhập Mật bảo với Liễu thái bà yên tâm đi vào, rồi chờ họ qua đi thật xa, chàng mới cưỡng bức gã đầu mục ấy vào trong nhà đá, điểm vào huyệt ngủ của y, rồi mới rời nhà đá đuổi theo nhóm người Liễu thái bà, đến lưng núi đã đuổi kịp, đoạn kể cho họ biết rõ mọi sự.

Bằng cách ấy đã thông qua ba cửa ải, giữa đường mẹ con Liễu thái bà dừng lại nghỉ ngơi ăn uống, lúc này đã là giờ Thân.

Lên đến đỉnh núi, vượt qua một vực thẳm, đi lên một ngọn đồi, đại trại của Hắc Hổ bang đã hiện ra trong tầm mắt.

Cát Tập Bách thay hiệu y ra, vừa định từ biệt mẹ con Liễu thái bà để lẻn vào đại trại trước tiếp ứng, bỗng trong lùm cỏ phía sau vang lên tiếng “soẹt soẹt” liên hồi, thì ra là tên lửa báo động.

Biết là hành tung đã bị phát hiện, lập tức tung mình phóng đi, vượt qua hộ trại hào rộng hơn ba trượng, phi thân qua tường rào, phóng đi thẳng đến cổng trại, điểm ngã hai tên lâu la giữ cửa, mở cửa trại ra, thả cầu treo xuống cho mẹ con Liễu thái bà vào, cùng tiến vào sảnh đường đại trại.

Trong đại sảnh có ba bàn tiệc, Chu Quỳ đang cùng Nhị tiểu độc và Tam tà đang ăn uống vui sang, bỗng thấy tên lửa báo động bay vút lên không, thảy đều cả kinh nhốn nháo, rời khỏi bàn rút binh khí ra, đổ xô chạy ra ngoài.

Hai Tiểu Độc bởi một người đứt tay và một người gãy chân, không còn sức chiến đấu, lui về phòng thủ Tổng đàn.

Tam tà vì phòng những phụ nữ và độc vật trong nhà đá ở hậu trại bỏ trốn, vội ra hậu trại xem xét.

Tứ ly xông ra ngoài nhà chính, canh phòng vách trại. Hai sư huynh đệ Dạ Du Thần và Lỗ Dương Quỷ Thủ phóng lên mái nhà, Bát Trảo Dạ Kiêu và Xích Luyện Ma Quân cùng Chu Quỳ xông ra tiền sảnh nghinh chiến.

Cát Tập Bách ngoảnh lại thấy mẹ con Liễu thái bà đã phóng lên mái nhà, chạm mặt với Dạ Du Thần là Lỗ Dương Quỷ Thủ, lập tức chia thành hai nhóm động thủ.

Liễu thái bà với quải trượng trong tay một mình giao thủ với Dạ Du Thần, kỳ phùng địch thủ. Còn Lỗ Dương Quỷ Thủ thì bị vợ chồng Đào Đức với Đào Cẩm Thường liên thủ giáp công, nhất thời hắn không đến đỗi bại, mới yên tâm xông thẳng vào đại sảnh.

Chàng tung mình lên thềm sảnh, đưa mắt nhìn, thấy ba lão nhân đứng thành một hàng ngang trong cửa sảnh cản đường, người chính giữa mày ngang mắt hung, đầu chít khăn vuông, mình mặc áo dài, tay cầm chổi sắt, râu ria xồm xoàm, biết là Tảo Trửu Tinh Chu Quỳ, Bang chủ Hắc Hổ bang.

Bên phải là Bát Trảo Dạ Kiêu, bên trái là Xích Luyện Ma Quân, thấy ông ta đang nháy mắt với mình, Cát Tập Bách bất giác ngẩn người đứng lại.

Chu Quỳ thấy đối phương là một thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi, thật không dám tin chàng có thể một chưởng đánh bại Dạ Du Thần, bất giác buông tiếng cười vang, trầm giọng nói :

- Tiểu tử từ đâu đến, cả gan dám quấy nhiễu Hắc Hổ bang của lão phu, đã nói là bái sơn, sao không theo luật lệ võ lâm? Mau báo ra danh tánh để cho Chu đại gia đưa ngươi đến chỗ Diêm Vương mà đầu thai.

Cát Tập Bách nhếch một cười, ôm kiếm đứng bên, thầm nhủ :

- Lão tặc ngươi hoành hành bá đạo, cũng xứng đáng nói chuyện luật lệ giang hồ ư?

Đoạn buông tiếng cười khảy, lạnh lùng nói :

- Lão tặp họ Chu kia, ngươi mà xứng đáng nói chuyện luật lệ võ lâm với tiểu gia ư? Tiểu gia hỏi ngươi, ngươi tháo túng cho con trai hoành hành, bắt cóc phụ nữ lương thiện cung cấp lão dâm ma thỏa mãn nhục dục, đó là luật lệ võ lâm gì chứ? Ngươi cấu kết với tà giáo Thất Độc, nuôi dưỡng độc vật, thiết đàn lập giáo làm hại dân lành, đó là đạo lý quái quỷ gì? Cát Tập Bách này đã gặp phải, không thể để cho ngươi tiếp tục lộng hành nữa.

Tảo Trửu Tinh Chu Quỳ đã hơn ba mươi năm xưng hùng giới lục lâm Thiên Nam, có bao giờ bị người miệt khinh thế này? Nghe Cát Tập Bách nêu ra những hành vi tội ác của mình, sao thể không lửa giận xung thiên? Lão nghiến răng gằn giọng nói :

- Tiểu tử, ngươi dám xen vào chuyện của Chu mỗ, mặc cho ngươi là ai cũng phải cho ngươi nếm mùi lợi hại của Chu mỗ.

Dứt lời, chổi sắt trong tay chỏi mạnh xuống đất, “bộp” một tiếng, nền đá đã thủng mấy lỗ to.

Bát Trảo Dạ Kiêu Lữ Toàn nhớ đến mối thù một chưởng ở Tàng Hương Ồ, vừa thấy Cát Tập Bách đã lửa hận ngập lòng, chẳng chờ Chu Quỳ xuất thủ đã tiến tới quát :

- Tiểu tử, hãy tiếp Lữ đại gia một chiêu trước!

Rồi thì song trảo cùng lúc vung ra, với chiêu “Thượng Hạ Giao Chinh” chia nhau chộp vào mặt và bụng Cát Tập Bách.

Cát Tập Bách nhẹ lách người, đã đến sau lưng Lữ Toàn, xoay người vung tay, chộp vào vai đối phương.

Lữ Toàn một chiêu hụt hẫng, kình phong đã ập đến sau lưng, giật mình kinh hãi, vội khom người chúi tới, tránh khỏi một trảo của Cát Tập Bách chỉ trong đường tơ kẽ tóc.

Cát Tập Bách nhớ ra Bát Trảo Dạ Kiêu Lữ Toàn này chính là kẻ thù của Tiểu Thúy, và đã hứa với Tiểu Thúy là sẽ để cho nàng chính tay báo thù, định bắt sống nên chưa hạ độc thủ. Thấy y bỏ chạy, chàng tức giận quát :

- Ác tặc, còn định đào tẩu ư?

Đồng thời tung mình đuổi theo, hữu chưởng bổ thẳng vào lưng eo Lữ Toàn.

Bát Trảo Dạ Kiêu chẳng phải kẻ yếu kém, biết kẻ địch đuổi đến như bóng theo hình, lẹ làng quay lại, độc trảo chộp vào khuỷu tay Cát Tập Bách.

Cát Tập Bách cố ý dụ địch, tay phải không lách tránh, chờ độc trảo của đối phương chộp đến gần, vận Thiền công vung nhẹ, phản chộp vào cổ tay trái Lữ Toàn, cùng lúc tay trái với Tiên Thiên Nhất Khí chưởng tung ra, bổ vào vai phải Lữ Toàn, “bộp” một tiếng, Lữ Toàn rú lên thảm thiết, tay trái gân gân đứt, vai phải xương vỡ, ngã sấp xuống đất.

Cát Tập Bách lại vươn tay ra, xách Lữ Toàn lên, chúm môi cất tiếng huýt dài.

Chu Quỳ thấy Bát Trảo Dạ Kiêu chỉ mới mấy chiêu đã bị đối phương bắt sống, tức giận quát :

- Tiểu tử, chớ ngông cuồng!

Chổi sắt giơ lên, vừa định tung mình lao tới.

Xích Luyện Ma Quân đưa tay cản lại, nói :

- Đà chủ chớ vội, tiểu tử này hãy để cho Phong mỗ giải quyết được rồi!

Đoạn cất bước tiến tới, đứng cản trước mặt Chu Quỳ, buông tiếng cười vang.

Thốt nhiên, trên đầu “vù” một tiếng, một bóng đen to lớn lao vút xuống.

Cát Tập Bách thấy Xích Luyện Ma Quân xuất hiện bên cạnh Chu Quỳ, đứng chung hàng ngũ với bọn tà ma, hoài nghi thầm nhủ :

- Lão này sao không giữ lời thế nhỉ? Bốn hôm trước rõ ràng lão đã nói là đến Quảng Nam, hứa sẽ giúp lấy về nửa bức bản đồ da, sao lão lại đến Vụ Phong, chả lẽ lão dối gạt mình ư?

Lòng bất giác hết sức tức giận khi Xích Luyện Ma Quân tiến tới trước mặt, chàng vừa định quát hỏi, bỗng thấy thần ưng lao xuống, liền vung tay ném Lữ Toàn lên cao hơn trượng và quát :

- Mang đi!

Thần ưng liền chộp lấy Lữ Toàn, kêu to hai tiếng, vỗ cánh bay đi.

Xích Luyện Ma Quân từng nếm mùi khổ sở của thần ưng, vừa thấy thần ưng từ trên không lao xuống, cả kinh thất sắc, không tự chủ được lùi ra sau hai bước và buông tiếng quát vang.

Chu Quỳ thấy Cát Tập Bách ném Lữ Toàn lên không, ngỡ là định cho thần ưng ăn thịt, trong lúc hốt hoảng, vội bấm vào chốt phát trên chổi sắt, “soạt” một tiếng, bắn ra năm mũi Hắc Hổ Tam Lăng đinh bay vút về phía thần ưng.

Xích Luyện Ma Quân hoảng kinh hét to :

- Vậy là Lữ Toàn hết đời rồi!

Rồi đứng thừ ra ở trước mặt Cát Tập Bách.

Chu Quỳ nghe tiếng hét của Xích Luyện Ma Quân mới nghĩ đến, Hắc Hổ đinh bắn ra như thế này, chẳng phải trúng hết vào người Lữ Toàn còn gì?

Trong cơn hối hận và thịnh nộ, lão lại định xông tới động thủ với Cát Tập Bách, báo thù cho Bát Trảo Dạ Kiêu.

Nào ngờ Cát Tập Bách vừa ném Lữ Toàn ra, phát giác Chu Quỳ vai phải động đậy, đã phòng lão ta ra tay, khi nghe tiếng lò xo bật, biết là lão ta phóng ám khí, liền phất tay áo, một luồng kình phong xô ra, năm mũi Hắc Hổ đinh đều bị đánh bạt rơi xuống đất.

Xích Luyện Ma Quân thấy vậy gật đầu cười, cũng chẳng màng đến Chu Quỳ ở phía sau, lại tiến tới vờ tức giận quát :

- Họ Cát kia, đừng tưởng vậy là có thể dọa nổi gia gia ngươi. Xích Luyện Thần Quân này bằng vào chân tài thực học xông pha trong võ lâm, gần mười năm chưa vào quan nội, trước nay ngưỡng mộ tuyệt học Trung Nguyên, ngươi đã được chân truyền của Thiền tông, nào hãy đến đây, lão phu cũng muốn được học hỏi tuyệt học của môn hạ Phong hòa thượng.

Cát Tập Bách đang thắc mắc không hiểu thật ra lão ma này định giở trò quái quỷ gì, giờ nghe lão nói vậy, tuy chỉ đích danh khiêu chiến, nhưng không hề có vẻ tức giận, hẳn là có vấn đề gì đây, nên cũng vờ tức giận nói :

- Lão cũng đừng ra vẻ kẻ cả trước mặt Cát mỗ, tuy Cát Tập Bách này chỉ là hậu sanh vãn bối, võ công bổn môn cũng chỉ biết sơ sài, nhưng đối với sự khiêu chiến của lão không hề ngán sợ, lão cứ đưa ra cách đấu, quyền chưởng binh khí hay ám khí, Cát mỗ sẵn sàng tiếp cả.

Xích Luyện Ma Quân thầm bội phục trí thông minh của Cát Tập Bách, đã hiểu được ẩn ý của mình, bất giác cười to nói :

- Tốt! Tốt lắm!

Đoạn liền thủ thế, chân đứng nửa đinh nửa bát, hai tay đưa lên ngang ngực nói :

- Ngươi hãy xuất chiêu đi, lão phu khảo thử quyền cước của ngươi trước!

Cát Tập Bách đưa mắt nhìn, thấy thế thủ của Xích Luyện Ma Quân chính là chiêu khởi đầu “Bạch Sơn Tuyết Tùng” trong Trường Bạch Thần Quyền Bát Thức, biết ông quả thật là muốn khảo chân khí nội kình của mình, thầm nhủ :

- Lão ma này đã có mấy mươi năm công lực, hẳn là có tuyệt kỹ độc đáo, sao mình không nhân cơ hội thử lão, để xem Cát Tường Như Ý chưởng mới học xong như thế nào.

Thế là, chàng bèn cung kính nói :

- Lão tiền bối, tại hạ xin đắc tội!

Đoạn vận Thiền công bảo vệ huyệt đạo toàn thân, nhẹ thở ra một hơi dài, người xoay tít như bông vụ, cũng chẳng thấy chàng bước tới xuất thủ, đã nghe “bùng” một tiếng, kình phong dậy lên đã đẩy cho Chu Quỳ đang đứng sau Xích Luyện Ma Quân hơn trượng bật lùi nửa bước.

Xích Luyện Ma Quân đã từng nếm trải võ công của Cát Tập Bách, không dám khinh suất, vội vận Hóa Tuyết Dung Băng Thôn Đẩu huyền công ra khắp toàn thân, chuẩn bị ứng phó.

Bỗng thấy Cát Tập Bách người xoay tít, lập tức cảm thấy một luồng kình lực cực mạnh ập đến, vội dồn hết công lực toàn thân vào hai tay đẩy ra, “bùng” một tiếng, cơ hồ chân không đứng vững, vội vận chân khí xuống Đan Điền, nhưng vẫn không sao chịu nổi, nếu không nhờ Cát Tập Bách thu kình nhanh, e rằng huyền công khổ luyện mười năm của lão đã bị đánh tan hết, nát thây ngay tại chỗ.

Cát Tập Bách thử sử dụng Cát Tường Như Ý chưởng, chiêu “Duy Ngã Phục Hổ” này khiến ngay cả bản thân chàng cũng kinh hoàng, cơ hồ thu tay không kịp, giết chết Xích Luyện Ma Quân.

Chàng vội lướt tới, đưa tay đỡ lấy Xích Luyện Ma Quân, để cho lão khỏi bẽ mặt, khiên tốn nói :

- Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo!

Xích Luyện Ma Quân vừa định thần lại, Cát Tập Bách đã đưa tay ra đỡ và còn nói lời cảm tạ, bất giác đỏ mặt, nháy mắt ra hiệu với chàng, rồi lại vờ tức giận quát :

- Khá khen cho tiểu tử, ngươi còn dám tỉ thí ám khí nữa không?

Cát Tập Bách tuy biết Xích Luyện Ma Quân có dụng ý riêng, nhưng không hiểu thật ra lão ta định giở trò gì, cũng may là sau khi thử một chưởng, nhận thấy lão ma tuy công lực thâm hậu, nhưng cũng chưa đáng ngán sơ, bèn ngạo nghễ nói :

- Tùy lão, bất cứ tỉ thí gì Cát mỗ cũng sẵn sàng, hãy nói cách tỉ thí đi!

Xích Luyện Ma Quân lui đến bên cạnh Chu Quỳ, kề tai khẽ nói gì đó, Chu Quỳ trầm ngâm một hồi, gật đầu rồi lui vào đại sảnh.

Xích Luyện Ma Quân chờ Chu Quỳ đi khỏi, vội đi đến bên Cát Tập Bách khẽ nói :

- Thiếu hiệp, hãy mạnh dạn đến đây!

Rồi liền tung mình lên mái nhà, vung tay quát :

- Xem đây!

Cát Tập Bách vừa ngẩn người, hai đốm sáng đã bay đến trước mặt, nhất thời chưa phòng bị, trong tay lại không có ám khí, vội nghiêng đầu sang bên, tránh khỏi ngọn ám khí thứ nhất, tiện tay nhặt lấy hai hai mũi Hắc Hổ đinh đã bị mình đánh rơi khi nãy, vung tay ném vào ngọn ám khí thứ nhì sắp bay đến trên đầu.

Chàng đã sử dụng hấp lực nội gia, hút chặt lấy Xích Luyện Ngũ Mang Hoàn của Xích Luyện Ma Quân, bay thẳng trở về, đồng thời theo sau tung mình lên mái nhà và quát :

- Hãy tiếp lấy!

Hai mũi Hắc Hổ đinh rời tay bay vút đi. Xích Luyện Ma Quân đã tung mình lên một ngôi lầu canh bên trái, nghe tiếng ngoảnh lại quát :

- Tiếp thêm nữa này!

Liên tiếp ném ra ba viên Ngũ Mang Hoàn, đánh rơi hai mũi Hắc Hổ đinh của Cát Tập Bách xuống mái nhà, rồi vượt qua lầu canh, phóng đi về phía hậu trại.

Cát Tập Bách lên đến mái nhà đã thấy vợ chồng Đào Đức cùng Đào Cẩm Thường đang giao thủ với Lỗ Dương Quỷ Thủ. Bạch Yến Tử Lê Tuyết Oánh với một thanh trường kiếm vung động như tia chớp, trên dưới tung bay, nhưng không sao thủ thắng, chỉ bảo vệ cho Đào Đức và Đào Cẩm Thường, không có thời gian hoàn kích, biết tiếp tục thế này, chắc chắn bà sẽ kiệt sức bại thương, bèn quyết định giúp bà một tay, nhặt lấy một miếng ngói trên mái nhà, bẻ làm năm phần, chờ Xích Luyện Hoàn của Xích Luyện Ma Quân bay đến gần, chàng vung tay quát :

- Đào đại thúc, hãy tránh ra!

Bốn mảnh ngói bay ra, hút chặt lấy Ngũ Mang Hoàn, vận chân lực đẩy ra, Ngũ Mang Hoàn liền đổi hướng, phủ chụp xuống đầu Lỗ Dương Quỷ Thủ.

Lê Tuyết Oánh nghe ra là tiếng quát của Cát Tập Bách, tinh thần liền phấn chấn, trường kiếm quét một vòng, tung mình lên cao hơn trượng, cản trên đầu Lỗ Dương Quỷ Thủ.

Hai huynh muội Đào Đức bởi võ công kém hơn, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng kiếm thuật của Lỗ Dương Quỷ Thủ đã được chân truyền của Quỷ Ảnh Tử, trường kiếm trong tay thi triển Quỷ Ảnh Đoạn Hồn kiếm pháp, khiến hai huynh muội mắt hoa thần loạn, nếu không nhờ Phong Vân kiếm pháp của Lê Tuyết Oánh hỏa hầu thâm hậu, tận lực phát huy chiêu thức Phong Vân Biến Ảo, vừa đủ bảo vệ trước mặt ba người, khó khỏi thương bại dưới kiếm đối phương.

Lúc này nghe tiếng quát của Cát Tập Bách, liền vội lộn người lăn đi trên mái ngói, hạ xuống dưới đất.

Lỗ Dương Quỷ Thủ thi triển tuyệt kỹ, trường kiếm trong tay rít lên như quỷ khóc ma gào, mắt thấy đã sắp đắc thủ, bỗng nghe tiếng quát từ phía bên kia vọng đến, rồi thì là tiếng ám khí xé gió, bốn vật đen lăng không bay đến, phủ chụp xuống đỉnh đầu.

Y tự thị kiếm thuật cao minh, chẳng chút nao núng, trường kiếm vung lên, tiếng kim khí chạm nhau chát chúa, quả nhiên đánh rơi bốn ngọn ám khí, nhưng bốn vật đen khác vẫn bay lượn trên đầu y.

Lỗ Dương Quỷ Thủ thấy vậy hồn phi phách tán, y chưa từng thấy ám khí mà lại phân thân và càng không hiểu nổi thủ pháp ám khí này là thần kỹ gì mà lại có thể bay lượn trên không. Vừa định vung kiếm lên gạt, Lê Tuyết Oánh đã vung kiếm chém xuống, cùng lúc ấy một vật đen từ trên không bay thẳng xuống đỉnh đầu.

Lỗ Dương Quỷ Thủ thấy vậy biết đêm nay khó có thể giành được phần thắng, đành liều bị trọng thương, chỉ mong thoát chết, tung mình lên không, Đoạn Hồn Kiếm thi triển chiêu “Cử Hỏa Liệu Thiên” đâm thẳng vào bụng Lê Tuyết Oánh.

Nào ngờ ý định lưỡng bại câu thương của y đã hoàn toàn thất bại, Cát Tập Bách như đã đoán biết trước, năm mảnh ngói trên không như thể có mắt, bay đuổi theo Lỗ Dương Quỷ Thủ như bóng với hình, mắt thấy sắp trúng vào đỉnh đầu và hai vai, đành nhắm mắt lại, thét lên một tiếng kinh hoàng, ngã người ra sau, lăn đi xuống đất.

Nhưng y nhanh, mảnh ngói còn nhanh hơn, y chưa kịp ngã người, mảnh ngói đã trúng đích, một mảnh trúng vào huyệt Tích Tâm, bốn mảnh trúng vào hai tay và hai chân. Lỗ Dương Quỷ Thủ hự lên một tiếng, ngã xuống trên mái nhà.

Vừa lúc ấy Lê Tuyết Oánh hạ người xuống, trường kiếm đâm thẳng vào hậu tâm Lỗ Dương Quỷ Thủ, một vòi máu phún lên cao mấy thước, chết ngay tức khắc. Lê Tuyết Oánh bồi thêm một cước, đá thi thể y văng bay xuống đất.

Cát Tập Bách thấy đã đắc thủ, liền lớn tiếng nói :

- Đến hậu trại mau!

Dứt lời, người đã vọt lên, vượt qua lầu canh, đuổi theo Xích Luyện Ma Quân.