Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 30: Võ quán Hổ Khiếu




Ngô Sở Tư vừa bước vào sơn trang liền bắt gặp Vương gia nhà mình một mực quấn lấy Vân môn chủ không chịu rời, bị đối phương đẩy ra vẫn dang rộng hai tay nói nói cái gì mà "Đến đây, cọ nhiều nhiều vào", rõ ràng là đang giở trò lưu manh, lập tức thấy kinh thiên động địa, quá sức tiếp thu. Lại nhìn sang Vân môn chủ hai mắt đỏ bừng đứng cũng không vững giống như sắp té xỉu đến nơi, bởi vậy nhanh chóng vươn tay xông lên—không thể để người ta sõng soài xuống đất a!

Vân Ỷ Phong ôm lấy sống mũi đau nhức, hốc mắt ậng lên một tầng nước, mới vừa rồi hắn bị đụng không nhẹ, còn chưa kịp định thần nên không nhận ra bên cạnh đã xuất hiện một gương mặt mới. Mà Quý Yến Nhiên thì bỗng thấy sau lưng lành lạnh, dùng ánh mắt như ban ngày gặp ma nhìn Ngô Sở Tư: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Thái phi không biết tình hình ở thành Vọng Tinh thế nào, lo lắng cho Vương gia nên cử ta tới đây tương trợ." Ngô Sở Tư đỡ lấy Vân Ỷ Phong, nói tiếp, "Trên đường đến ta có gặp Lâm Ảnh, nghe hắn kể lại sự tình mấy ngày nay, Vương gia không sao là tốt rồi."

Quý Yến Nhiên giữ thái độ nhã nhặn: "Đúng vậy, bản vương hoàn toàn bình an vô sự, ngươi có thể về đi."

Ngô Sở Tư lập tức cự tuyệt: "Dù sao cũng đã đến đây rồi."

Vừa nói vừa quan sát thần sắc của Vân Ỷ Phong, dè dặt lo lắng: "Vân môn chủ, vừa rồi Vương gia nhà ta doạ ngươi sợ sao?"

Vân Ỷ Phong đối diện với hắn, trong mắt vẫn đọng lại một tầng sương mờ mịt: "Sợ."

Quý Yến Nhiên ở bên cạnh: "..."

Quả nhiên là hù doạ người ta! Ngô Sở Tư lòng đau óc nhức trộm nghĩ, sợ là phải thôi, đối với loại hành vi vừa rồi của Vương gia, ai mà không sợ cho được! Vì vậy đưa tay vuốt lưng giúp hắn thuận khí, lại cẩn thận vỗ về: "Vương gia nhà ta bình thường không có như vậy đâu, đây nhất định là bị trúng tà rồi, Vân môn chủ cứ yên tâm, ta sẽ đi làm một thanh kiếm gỗ đào cho hắn treo!"

"Ngươi cũng đừng có nháo nữa!" Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, nhấc chân đá hắn một cước, "Ngươi nhìn quanh sơn trang có thấy bùa bả máu chó kiếm gỗ đào giăng đầy khắp nơi không, từ sáng đến tối lại có cả đại sư niệm chú, còn ngại chưa đủ phiền hả? Nói chính sự đi, từ lúc vào thành đã nghe ngóng được những gì rồi?"

(*bùa bả, máu chó, kiếm gỗ đào: mấy thứ dùng để trừ tà)

"Nói chung có không ít tin đồn." Ngô Sở Tư nhặt bao phục từ dưới đất lên, "Khắp nơi đều xôn xao bàn tán về sự tình ở Thập Bát sơn trang, nhưng mà không thật sự dính líu đến Hồng Nha giáo đấy chứ? Nếu như quả thực là tro tàn bùng cháy thì rắc rối to."

(*tro tàn bùng cháy: tưởng như đã tàn lụi mà đột nhiên bùng cháy trở lại—vẫn nghĩ Hồng Nha giáo đã bị tiêu diệt triệt để mà bỗng dưng giờ nó tái hiện)

"Chưa thể chắc chắn." Quý Yến Nhiên nói, "Trương Cô Hạc đã khám xét Hứa gia từ trong ra ngoài mà không hề tìm thấy bất kì thứ gì của tà giáo, Phong Vũ môn cũng không nghe được tin tức nào liên quan đến Hồng Nha giáo, cho nên ta và Vân môn chủ đều nghi ngờ, tấm bùa Hồng Nha trên người Đại chưởng quỹ chỉ là để gây sự chú ý của triều đình, buộc ta lưu lại nơi này mà thôi."

"Nhắm đến Vương gia?" Ngô Sở Tư suy đoán, "Không phải là cái người đằng sau Chu Minh đấy chứ?"

"Chu Minh không chịu khai ra, không phải do hắn quật cường bất khuất, mà căn bản cũng không hề nắm rõ tình hình." Quý Yến Nhiên nói, "Mấy năm này hắn mai danh ẩn tích, ở thành Thiên Thanh kinh doanh một hiệu cầm đồ và một tiệm tạp hoá, cùng với hắn chỉ có Chu Cửu Tiêu, ngoại trừ người thúc phụ này, hắn chưa từng liên hệ với ai hay tham mưu vào kế hoạch gì lớn."

"Cho nên hắn chỉ là một quân tốt có hay không không quan trọng?" Ngô Sở Tư trộm giật mình, Chu Minh khi còn tại chức từng là viên phó tướng với chiến công hiển hách, dù không đến mức gây ra chao đảo trong triều chính thì vẫn có địa vị tương đối, cứ nghĩ người này quay đầu gia nhập phản quân sẽ được giữ chức vị không tệ, ai dè lại chấp nhận uất ức trốn chui trốn lủi trông coi cửa tiệm cầm đồ, làm một tay truyền tin quèn như vậy suốt nhiều năm, ngay cả mình làm việc cho ai cũng không biết tí gì?

"Hiện tại hắn đã trở thành một kẻ bị bỏ rơi." Quý Yến Nhiên nói, "Người được phái đến Thanh Châu vẫn chưa trở lại, song ta đoán chắc cũng không thu hoạch được gì đâu."

Ngô Sở Tư cảm thấy không yên lòng: "Bất luận chân tướng là thế nào, nếu đối phương thực sự đang nhắm vào Vương gia, chi bằng tranh thủ thời gian báo luôn về triều đình, tránh cho sau này lại xảy ra sơ suất."

"Có lý." Quý Yến Nhiên gật đầu, "Hay là ngươi lập tức về Vương thành, giúp ta nói lại chuyện này với Hoàng huynh đi."

Ngô Sở Tư: "..."

Ngô Sở Tư ai oán: "Ta có mang theo ngân phiếu."

Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn, trôi chảy tiếp lời: "Vương gia đùa ngươi thôi, hắn đã sớm phái người báo tin về Vương thành rồi, lão Ngô cứ việc ở lại đây."

Ngô Sở Tư vui vẻ mừng rỡ: "Ôi chao!"

Hai người vừa cười vừa nói một mạch đi thẳng, thân thân thiết thiết.

Tiêu vương điện hạ chôn chân tại chỗ, đầu ong ong vang.

Thủ vệ ở Thập Bát sơn trang đã nhiều hơn so với mấy ngày trước. Cơ hồ cứ đi một đoạn lại gặp được một đội tuần tra, toàn bộ đều là thanh niên trai tráng tay cầm trường đao thân hình cao lớn, tác phong khi đổi ca rất ngay ngắn trật tự, ngay cả Ngô Sở Tư xuất thân từ quân doanh cũng không khỏi chậc lưỡi khen ngợi, dưới sự canh phòng nghiêm ngặt bậc này mà hung đồ kia vẫn có thể yên lặng đột nhập gây hại đến lão Tứ lão Ngũ của Hứa gia, thì e rằng hắn không phải cao thủ, mà là lệ quỷ mới đúng.

Vân Ỷ Phong vốn không để ý, nghe hắn nhắc đến mới thấy lạ, nhìn quanh bốn phía một vòng rồi quay đầu nói: "Vương gia."

"Sao vậy?" Quý Yến Nhiên rảo bước đến cạnh hắn.

"Vương thành nhiều cao môn đại hộ phải không? Nhà nào cũng phòng thủ kiên cố thế này à?"

"Tất nhiên không." Quý Yến Nhiên lắc đầu, "Đừng nói là cao môn đại hộ, ngay cả hoàng cung cũng không nhiều nhóm tuần tra như vậy."

"Vân môn chủ cảm thấy có vấn đề?" Ngô Sở Tư khó hiểu, "Chẳng phải Hứa gia đang xảy ra chuyện sao? Nhiều hộ vệ một chút cũng là hợp lý."

"Nhưng những người này không phải mới đến." Vân Ỷ Phong nói, "Sau vụ việc của Hứa Thu Vượng, chỉ có phủ nha điều động thêm quan binh tới đây, không nghe nói Thập Bát sơn trang cũng tuyển thêm người, huống hồ Hứa lão thái gia và Viên thị đều đã thành chim sợ cành cong, nào sẽ mở rộng gia môn ngay lúc này để kẻ xấu có cơ hội giả trang trà trộn? Cho nên ngoại trừ số ít mặc quan phục, tất cả đều là hộ vệ Hứa gia thuê từ trước, thế nhưng mà có phải hơi nhiều rồi không?"

Quý Yến Nhiên nhìn quanh một vòng, cũng nảy sinh nghi ngờ. Lần đầu tiên hai người bước vào Thập Bát sơn trang thì hung án đã xảy ra, bởi vậy không nhận ra điều gì không đúng, hiện tại mới để ý... chẳng lẽ đó giờ trong Hứa gia vẫn luôn là loại sinh hoạt đầy đao quang kiếm ảnh thế này?

"Thành Vọng Tinh không phải địa phương nhiều tệ nạn phiền hà gì, thậm chí trị an rất tốt." Vân Ỷ Phong nói, "Thay vì phòng chống trộm cướp, dạng này phải là phòng bị báo thù mới phải."

Quý Yến Nhiên xoa xoa thái dương: "Chẳng lẽ giờ còn phải tra từ lịch sử làm giàu của Hứa gia?"

"Chuyện gì phải đến ắt sẽ đến, có lo lắng cũng vô ích, đã lên thuyền hải tặc rồi thì đâu thể nhảy xuống nữa." Vân Ỷ Phong hứa hẹn, "Vương gia yên tâm, chỉ cần ra bạc, Phong Vũ môn cam đoan dốc toàn lực giúp đỡ."

Quý Yến Nhiên chỉ chỉ ngón tay: "Chuyện tiền bạc tìm hắn."

Ngô Sở Tư đặc biệt chân thành lập tức nói: "Chúng ta trả!"

Quý Yến Nhiên thấy khoé miệng giật giật: "Ngươi mà cũng hào phóng gớm."

Ngô Sở Tư đắng lòng, không hào phóng không được a, ngươi xem, đến tận bây giờ mà Vân môn chủ vẫn còn đeo miếng linh chi giả thô kệch rẻ tiền đỏ chói kia trước ngực, nhìn có thấy cay mắt không, tiền bạc có là gì khi mà lương tâm cứ một mực bất an như thế này chứ hả.

Thậm chí có để Vân môn chủ mang cả bao phục đi cũng được.

Ba người vừa nói chuyện vừa dạo quanh khắp sơn trang, có lẽ vì mặt trời xuống núi mà không khí dần trở lạnh, gió thổi hoà vào tiếng tụng kinh và tiếng khóc nức nở cách đó không xa, nghẹn ngào lại đứt quãng, cùng một trời hoàng hôn đầy quạ đen, khung cảnh đặc biệt... hãi hùng.

Vân Ỷ Phong bất giác rùng mình một cái.

Quý Yến Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, Ngô Sở Tư đã nhanh chóng lôi ra một kiện áo choàng từ trong túi, nói rằng Thái phi đích thân vào cung chỉ để chọn ra chất liệu tốt nhất làm áo này, vừa nhẹ lại vừa ấm.

"Đến đến, đến mặc vào luôn!" Hắn nhiệt tình tung ra.

Vân Ỷ Phong liếc nhìn Quý Yến Nhiên, đáy mắt có chút ranh mãnh.

Tiêu vương điện hạ nhấc tay đầu hàng, được rồi, ngươi lợi hại.

Cổng lớn vào khu nhà phía trước mở rộng, một nha hoàn ở trong sân đang phơi quần áo, đôi mắt đã đỏ bừng vì khóc, tựa như một quả đào ngày xuân. Quý Yến Nhiên nhẹ nhàng ra hiệu, Vân Ỷ Phong lập tức hiểu ý tiến lên, dịu dàng hỏi thăm: "Cô nương, ngươi không sao chứ?"

Nha hoàn giật nảy mình, lúc này nhìn ra vị công tử đẹp mắt trước mặt lại càng thêm bối rối, hành lễ qua loa xong liền muốn bỏ chạy.

"Cô nương, quần áo của ngươi rơi rồi." Vân Ỷ Phong ở phía sau nhắc nhở.

"Đa tạ... đa tạ công tử." Nàng vội lau nước mắt, ngồi xuống nhặt đồ.

Vân Ỷ Phong dò hỏi: "Bị người khi dễ sao?"

Chưa hỏi còn đỡ, hắn vừa cất lời, đối phương lại khóc đến không thể ngừng, càng khóc càng lớn, giống như đã phải chịu uỷ khuất cực đại nào đó. Lão Ngô dù đang đứng ở xa cũng không đỡ được, trần đời này hắn sợ nhất các cô nương khóc lên, nghe thấy tiếng khóc đại não liền đau, chỉ hận không thể trốn đi ngay lập tức, thế mà hắn thấy Vân Ỷ Phong vẫn còn có thể ở bên dịu dàng an ủi người ta, lập tức càng thêm phần sùng bái—môn chủ Phong Vũ môn, quả là người lo được đại sự!

Nha hoàn kia thút thít kể lể gần nửa canh giờ mới bưng chậu gỗ rời đi. Quý Yến Nhiên tiến đến: "Có chuyện gì vậy?"

"Là nha hoàn bên người Vưu thị." Vân Ỷ Phong nói, "Chủ tớ hai người vừa chuyển đến ở cùng Viên thị liền bị những người hầu đằng đó khi dễ, lại nghe đại phu nói rằng bệnh tình của Vưu thị đã rất nguy kịch, e là không còn sống được bao lâu nữa, nàng vừa sợ hãi vừa uỷ khuất nên mới chạy đến nơi hẻo lánh này khóc lóc."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Vưu thị gả về Hứa gia từ khi nào?"

"Sau khi xây nên Thập Bát sơn trang, nàng là người địa phương, con gái Vưu giáo đầu của võ quán Hổ Khiếu." Vân Ỷ Phong nói, "Vốn không phải một nữ nhi mảnh mai yếu đuối gì, hồi chưa gả đi còn từng theo huynh trưởng đến Lũng Tây, võ công không tệ."

(*võ quán: trung tâm dạy võ luyện võ—giáo đầu: huấn luyện viên ở đây)

Ngô Sở Tư giật mình: "Những chuyện này mà Vân môn chủ cũng biết?"

"Tất nhiên." Vân Ỷ Phong giữ thái độ hiền hoà, "Đúng rồi, tra ra tất cả những chuyện này, Vương gia còn chưa trả ta bạc đâu."

"Khụ!" Quý Yến Nhiên cưỡng ép đưa cuộc nói chuyện trở về chủ đề cũ, "Cho nên Vưu thị là từ sau khi về Thập Bát sơn trang này mới trở nên lệt bệt như vậy?"

"Trời vẫn còn sớm, hay là đến võ quán Hổ Khiếu một chuyến xem thế nào?" Vân Ỷ Phong đề nghị, "Dù sao nếu con gái gặp phải điều dị thường, mỗi khi về thăm nhà, cha mẹ hẳn sẽ nhìn ra gì đó."

Ngô Sở Tư tính toán số ngân lượng đem theo người chuyến này, uyển chuyển nói: "Việc Vân môn chủ đích thân đi tới võ quán Hổ Khiếu, có thu bạc không?"

"Vốn dĩ là phải thu." Vân Ỷ Phong kiên nhẫn trả lời, "Nhưng mà nể mặt lão Ngô ở đây, miễn đi."

Ngô Sở Tư nghe được liền thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hẳn nên giải thích một chút mới phải, thật ra không phải do hắn keo kiệt hay Tiêu vương phủ nghèo đói gì, chỉ là Vương gia chi tiêu quá sức phung phí, không thể nào mặc kệ cho được, đã vậy còn dễ bị lừa, có lần học theo người ta đến thành Điền Hoa mua ngọc, nói muốn làm cho Thái phi một mặt Quan Âm bằng phỉ thuý to như này lớn như kia, kết quả khi trở lại Vương thành sau ngàn dặm xa xôi, ngay cả một phân cặn ngọc cũng không mang được về, lúc ấy hạ nhân đứng đầy trong sân mà cả không gian lặng ngắt như tờ, giờ nhớ lại vẫn thấy mất mặt giùm.

Quý Yến Nhiên kéo Vân Ỷ Phong về lại bên mình, mặt không đổi sắc nói với Ngô Sở Tư: "Phắn!"

...

Võ quán Hổ Khiếu ở phía Tây thành, quy mô tương đối lớn. Lúc này đã qua giờ cơm tối mà trong sân vẫn còn không ít người đang luyện công, dưới mỗi mái hiên đều treo đầy đèn lồng, chiếu sáng bốn phía.

Ông chủ nơi này là Vưu Mãnh, cha ruột Vưu thị, có một phần thuộc về giang hồ nên dĩ nhiên biết đến danh hào của môn chủ Phong Vũ môn, sau khi nghe hạ nhân thông truyền liền vội vàng chạy tới, ôm quyền cất cao giọng chào hỏi: "Cuối cùng cũng có vinh dự được gặp người thật."

"Tại hạ tuỳ tiện đến nhà, đã quấy rầy rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Thực không dám giấu diếm, lần này ta đến thành Vọng Tinh là để giúp đỡ quan phủ mau chóng tra rõ sự tình ở Thập Bát sơn trang."

Vưu Mãnh nói: "Ta cũng đoán vậy."

"Vụ án quá sức phức tạp lại rối ren, Trương đại nhân cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, ta nghĩ quán chủ cùng Thập Bát sơn trang là thông gia nên có thể sẽ biết được nội tình gì đó." Vân Ỷ Phong nói, "Vì vậy mới mạo muội tìm đến nhà."

Vưu Mãnh thở dài: "Từ khi Hứa gia có chuyện, ta không ngày nào được an giấc, thời thời khắc khắc đều băn khoăn đến tột cùng nơi đó đang diễn ra những gì. Nếu biết được nội tình, không chờ Vân môn chủ tìm đến tận nơi thì ta cũng sớm đến phủ nha khai báo với Trương đại nhân rồi."

"Cũng đúng." Vân Ỷ Phong gật gật đầu, lại hỏi, "Bình thường quan hệ của Vưu gia và Hứa gia thế nào?"

"Rất tốt." Vưu Mãnh nói, "Vợ chồng Diễm nhi cùng Thu Ý ở với nhau cũng hoà thuận ân ái."

Mấy người đang nói chuyện, Quý Yến Nhiên lại liếc mắt thấy một bóng đen ngoài cửa, loé lên rồi nhanh chóng biến mất, giống như đang đứng đó nghe trộm.

Vưu Mãnh hỏi gì đáp nấy, nhìn như phối hợp nhưng thực chất dông dài hươu vượn một hồi, đơn giản là nói quan hệ hai nhà Vưu-Hứa rất tốt đẹp, nữ nhi và Hứa Thu Ý hoà hợp tôn trọng lẫn nhau, Hứa lão thái gia thiện chí giúp người, chưa từng kết thù kết oán, cho nên lần này Thập Bát sơn trang gặp phải tai bay vạ gió, chỉ có thể là bị tiểu nhân hãm hại, mong cho quan phủ sớm ngày giúp Hứa gia đòi lại công đạo. Về bệnh tình của nữ nhi thì không hề đề cập, phải khi Ngô Sở Tư chủ động nhắc đến, hắn mới thở dài đầy bất lực, kể rằng trước giờ đã mời qua nhiều danh y, tìm về không ít dược liệu, nhưng cũng chỉ có thể hy vọng nó sẽ thuyên giảm.

Nói đến đây, hắn liền bật khóc, giống như vô cùng thương tâm.

Đã nháo đến mức này, Vân Ỷ Phong cũng không tiện hỏi thêm, chỉ an ủi vài câu rồi đứng dậy cáo từ. Đi tới vườn hoa dọc lối đi, lão Ngô nói lên nghi ngờ của mình: "Vưu Mãnh này sao vừa nói khóc liền khóc luôn được vậy, có khi nào hắn chỉ đang diễn không?"

"Cũng chưa chắc." Quý Yến Nhiên nói, "Dù chúng ta nghi hắn xấu bụng xấu dạ, lạnh lùng với con gái đến đâu, chỉ xét riêng về lợi ích cá nhân, hắn sẽ không hy vọng con gái mình gặp phải việc không may, lại càng không hy vọng Hứa gia xảy ra chuyện."

Thập Bát sơn trang muốn thuê hộ vệ, ắt phải chọn từ các thanh niên trai tráng trong thành, Hứa lão thái gia thiện tâm khảng khái, đối đãi với các hộ vệ hẳn không tồi, cho nên có khi người người còn mong mỏi tranh đoạt được công việc mơ ước này. Mà muốn làm hộ viện thì phải tập võ, thành Vọng Tinh tuy có nhiều võ quán song chỉ có Vưu Mãnh là thông gia với nhà họ Hứa, ngẫm một chút liền có thể đoán được quá trình tuyển người diễn ra thế nào.

"Bởi vậy bất luận là chuyện gì, Vưu Mãnh sẽ luôn ở cùng chiến tuyến với Hứa Thu Ý, trở mặt đối địch là điều không tưởng." Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, "Nhưng nếu như vậy, thì vấn đề là cho dù tiểu thư kia có về nhà khóc lóc kể lể về những uỷ khuất mình phải chịu đựng, hắn cũng sẽ không cho chúng ta biết."

Quý Yến Nhiên cười cười: "Có thể cha không chịu, nhưng nương thì chưa chắc."

"Hửm?" Vân Ỷ Phong không hiểu ý hắn.

"Đi!" Quý Yến Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, ngoặt vào một lối rẽ trên đường, "Dẫn ngươi đến gặp một người."

Ngô Sở Tư: "..."

Vì sao không đợi ta với?!

-

vtrans by xiandzg