Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 20: Đêm dài đằng đẵng




Mới vừa rồi chuông bạc tơ nhện vang lên điên dại chói tai không khác gì nghi thức đòi mạng, một sát thủ tuyệt thế như hắn mà mãi cho đến giờ mới lộ diện, hiển nhiên là đã "khoan thai" thái quá rồi. Hắn nhìn lướt qua Kim Hoán trên giường, không chút hứng thú với toàn thân đầy băng vải cùng ánh mắt kinh hoảng của đối phương, ngược lại trực tiếp hỏi Vân Ỷ Phong: "Vừa có người xâm nhập?"

"Hẳn không phải người bên ngoài." Vân Ỷ Phong đáp, "Chuông bạc quanh cả Thưởng Tuyết Các không bị đánh động, chỉ có ở Quan Nguyệt Các là bị thôi."

Mộ Thành Tuyết nghe ra ẩn ý của hắn: "Cho nên Vân môn chủ nghi ngờ ta?"

Vân Ỷ Phong không phủ nhận: "Chí ít cũng giải thích một chút, vì sao đến giờ các hạ mới xuất hiện."

"Bởi vì ta đang luyện công." Mộ Thành Tuyết khẽ nhíu mày, giống như bất mãn với hiềm nghi bị đặt lên mình.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Chứng cứ đâu?"

Mộ Thành Tuyết cứng nhắc nói: "Không có."

Với giả thuyết Thưởng Tuyết Các không hề có ngoại nhân xâm nhập, một câu "không có" này hiển nhiên quá mức hời hợt và thiếu sức thuyết phục, thậm chí còn giống như giấu đầu hở đuôi. Đáy mắt Quý Yến Nhiên âm trầm, tay phải bình tĩnh nắm lấy chuôi kiếm, Mộ Thành Tuyết thấy vậy lui lại hai bước, giữa bầu không khí căng thẳng, Vân Ỷ Phong vẫn đang ở một bên cố gắng khuyên nhủ: "Sự tình bây giờ còn khó nói, nhỡ như Nhạc Chi Hoa vẫn đang ẩn nấp đâu đó chực chờ thời cơ hoàng tước tại hậu, chúng ta lại ở đây tàn sát lẫn nhau—chẳng phải quá thiệt thòi rồi sao."

(*hoàng tước tại hậu: dựa vào câu chuyện bọ ngựa muốn bắt ve sầu mà không biết rằng sẻ vàng/hoàng tước ở phía sau vẫn luôn chực chờ để ăn nó, là thành ngữ chỉ trích tầm nhìn thiển cận—chỉ chăm chăm tính kế người khác mà không biết mình cũng đang rơi vào bẫy)

Quý Yến Nhiên không bị thuyết phục, lạnh lùng nói: "Nếu đúng là hắn thì sao?"

"Chí ít cũng chờ Kim Hoán tỉnh lại rồi hỏi vài câu cái đã." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ tay hắn, đến bên giường đỡ lấy Kim Hoán, thử hỏi một câu, "Kim huynh?"

Thanh âm của hắn ôn nhu chậm rãi, mang theo vài phần cẩn trọng, tựa một dòng suối nhỏ trong núi dẫn vào lòng người, không mang theo bất kỳ công kích nào. Quả nhiên, Kim Hoán nhờ vậy mà bình tĩnh một chút, con mắt như đang "gầm gừ" dần thay đổi, đờ đẫn nhìn đối phương, mấp máy môi yếu ớt nói: "Vân... Vân môn chủ?"

"Tỉnh là tốt rồi." Vân Ỷ Phong dựng một cái gối đệm vào sau lưng hắn, đang cân nhắc câu chữ hỏi hắn có thấy được hung thủ hay không, Kim Hoán lại một lần nữa hoảng loạn thất thố, bất thình lình hét lớn một tiếng xé họng, cũng không để ý tới vết thương trên người mình, vùng dậy nhào ra hướng cửa, nếu không phải Vân Ỷ Phong kịp thời giữ lại, hắn đã sớm nhảy bổ xuống hố tuyết bên ngoài.

"Đừng... đừng giết ta, đừng giết ta."

"Đừng giết ta."

Hàm răng run lên cầm cập.

Trong gian phòng ảm đạm bị gió tuyết bao phủ, chỉ một ánh nến nhảy nhót cũng đã khiến người giật mình, giờ còn có thêm một chuỗi cầu khẩn đầy thê lương và chói tai này, trái tim càng như bị siết chặt. Vân Ỷ Phong không chú ý, song Quý Yến Nhiên lại thấy rất rõ ràng, là sau khi ánh mắt của Kim Hoán bắt gặp Mộ Thành Tuyết, hắn mới trở nên kích động như vậy.

Tất thảy, tựa hồ không cần nói cũng hiểu.

Tiếng đao kiếm thoát vỏ lanh lảnh, Mộ Thành Tuyết và hắn đồng thời xuất thủ.

"Này!" Vân Ỷ Phong đập một tay lên bàn, chấn động vài cây nến xung quanh, giống như Lưu Tinh Chuỳ phi đến đánh lệch mũi kiếm của hai người, nghiêm giọng quát lớn, "Có gì thì từ từ nói!"

"Không cần." Quý Yến Nhiên động tay, một phi tiêu bằng bạc bị mẻ vừa vặn ghim lên trụ phòng, hắn như chim ưng chằm chằm nhìn Mộ Thành Tuyết, đáy mắt tràn ngập sát ý, "Đây là thứ ta vừa nhặt được trong sân."

Phi tiêu kia dù đã sứt sẹo, song vẫn có thể nhìn ra một ấn ký hình bông tuyết trên đó, là loại ám khí độc nhất vô nhị của Mộ Thành Tuyết.

"Này..." Vân Ỷ Phong chần chờ trong giây lát, mà nhoáng một cái, hai người kia đã phá cửa xông ra ngoài, lớp tuyết đọng dày đặc trên thềm cửa bị kiếm khí xuyên qua bay tán loạn, như tạo nên một trận khói lửa trắng muốt trong không trung. Gió lạnh vù vù tràn vào phòng, Kim Hoán co rúm ở trên giường, toàn thân run lẩy bẩy, trên miệng còn đang thì thào gì đó không thành tiếng.

Vũ khí mà Quý Yến Nhiên quen dùng là Xích Huyết trường đao, đang để lại trong doanh trại Mạc Bắc Quân, lần này đến Đông Bắc, hắn chỉ mang theo thanh Trích Tinh kiếm, không quá vừa tay, nhưng cũng không gây ra bất lợi gì, ngược lại là càng đánh càng hăng. Hắn ra chiêu ồ ạt, thoạt nhìn như thô kệch, thực chất lại có thể khéo léo chế trụ Mộ Thành Tuyết, đối phương nếu không ỷ vào thân thể nhẹ nhàng linh hoạt của mình mà tránh né kịp thời, e là đã sớm thất bại thảm hại.

Sau gần trăm chiêu, Quý Yến Nhiên nhắm được một điểm sơ hở của đối phương, như diều hâu đi săn phi đến.

"Cạch" một tiếng, Mộ Thành Tuyết bị đánh bật về phía sau hai bước, cười lạnh nói: "Thì ra các hạ mới là cái người giấu diếm nhiều bí mật nhất, thương nhân sao?"

"Thân phận của ta thế nào cũng không liên quan gì tới ngươi." Quý Yến Nhiên một tay chĩa kiếm, "Nếu còn muốn giữ mạng thì thành thật khai ra chủ mưu sau màn đi."

"Xuống hoàng tuyền mà hỏi!" Mộ Thành Tuyết để lộ ra mười phần sát ý, cánh tay hăng hái một lần nữa đánh tới.

"Sẽ chết... sẽ chết!"

Kim Hoán bị tiếng đánh nhau không dứt kích động, thần sắc hoảng loạn ngã xuống giường, hắn dứt khỏi tay Vân Ỷ Phong, hoảng hốt lồm ngồm chồm đến cửa, giương mắt nhìn hai người trong sân.

"Sẽ chết, thật sự sẽ chết!"

Hắn túm chặt vạt áo của Vân Ỷ Phong, "xoạt" một tiếng, cuối cùng lại thành xé rách lớp vải kia.

Vết thương trên ngực lại chảy máu.

Mộ Thành Tuyết nghiêng người về phía sau, nhìn như muốn tránh đi một chưởng trực diện của Quý Yến Nhiên, lại đột nhiên phát lực chuyển hướng.

Vân Ỷ Phong kịp thời nhắc nhở: "Cẩn thận phía sau!"

Quý Yến Nhiên vọt người nhảy lên, vài chục phi tiêu tẩm độc sượt qua bắp chân hắn, vù vù đâm vào thân cây phía sau.

Mộ Thành Tuyết vừa đánh vừa lui, đối phương vốn dĩ đã chiếm thế thượng phong, chưa kể còn có Vân Ỷ Phong ở một bên quan sát giúp, nếu ham đánh sẽ chỉ rước thiệt vào mình, bởi vậy hắn giả bộ xoay người, tranh thủ phi thân lao ra ngoài, tưởng chừng đã vạch tốt đường lui, hai chân vừa giẫm lên mái hiên, một thanh kiếm xé gió bay đến từ phía sau, xuyên từ vai phải qua đến ngực trái.

Máu tươi phụt ra tung toé, tạo thành một vùng sương tanh trong không trung.

Kim Hoán kinh ngạc há hốc miệng, tựa hồ không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.

Mộ Thành Tuyết run lên vài lần, rơi ầm ầm xuống nền tuyết, giống như một loài chim trắng gãy cánh.

Tuyết dưới thân nhanh chóng biến thành một mảnh đỏ au chói mắt.

Thế giới yên tĩnh trở lại, gió cũng như ngừng thổi, duy nhất, chỉ còn nghe được hô hấp dồn dập của Kim Hoán.

Vân Ỷ Phong phật ý: "Ta nói rồi, hung án chưa chắc đã do hắn gây nên."

Quý Yến Nhiên tra kiếm vào vỏ: "Là hắn ra tay trước."

Vân Ỷ Phong còn muốn nói thêm gì đó, lời đã đến cửa miệng lại nghĩ đến tình hình hiện tại, tựa hồ có nói cũng không ý nghĩa gì, cuối cùng chỉ đành thở dài: "Vậy đi."

...

Thi thể của Mộ Thành Tuyết bị nhét vào Bạch Mai Các một cách tuỳ tiện.

Mà Kim Hoán cũng liền được đưa đến Phiêu Phiêu Các.

Trên bếp lò nho nhỏ đang đun một bát cháo hoa vô vị, bên tai là những tiếng cười khô khốc khàn khàn.

"Ha ha."

"Ha ha ha."

Là Kim Hoán đã trở nên điên điên khùng khùng.

Kỳ thực Vân Ỷ Phong có chút hối hận vì sao lúc ấy không kịp thời che mắt hắn lại, để đối phương vừa bị thương đến kinh hãi xong, đã phải chứng kiến toàn bộ quá trình chết thảm của Mộ Thành Tuyết, kết quả khiến hắn triệt để biến thành một tên ngốc không còn làm chủ được hành vi của mình, cả ngày không chỉ liên tục nói nhảm mà còn chạy loạn khắp nơi, giữa đêm thường xuyên ngồi xổm cười rồ trước cửa, gương mặt to bành trắng bệch được ánh trăng bàng bạc chiếu vào, không kém cạnh gì so với lệ quỷ áo đỏ trong truyện ma doạ trẻ.

Quý Yến Nhiên đưa chén trà cho hắn: "Còn giận sao?"

"Chưa đến mức." Vân Ỷ Phong đỡ Kim Hoán ngồi xuống, "Chẳng qua cảm thấy ngươi có chút lỗ mãng quá thôi."

Quý Yến Nhiên cũng không giải thích, chỉ đưa bát cháo đến bên miệng Kim Hoán. Thế nhưng đối phương không hề cảm kích, giơ tay hất đổ cả bát, lại khúc khích chạy ra ngoài.

Vân Ỷ Phong đầu đau muốn nứt ra: "Ngươi nói xem, chuyện sao lại nháo thành ra như vậy chứ?"

"Ngủ chút đi, hiếm khi được yên tĩnh một lát." Quý Yến Nhiên nói, "Trong phòng bếp còn ít dưa muối, để ta xem có đủ nấu mỳ không."

Vân Ỷ Phong đáp ứng một tiếng, đứng dậy về phòng, nhưng không có buồn ngủ, chỉ chằm chằm nhìn lên đỉnh màn đến ngẩn người.

Bên ngoài tuyết lại rơi.

Sắc trời lờ mờ, Kim Hoán chậm rãi đạp lên tuyết mà đi, hai chân cứng ngắc, bước đi như cương thi.

Hắn đi một đường qua Lưu Tinh Các, Quan Nguyệt Các, Bạch Mai Các, Tây Noãn Các, tới từng nơi đều đến gõ cửa, ngây ngô cười cười kêu lên: "Tới giờ dùng cơm rồi!", còn lay lay cửa gỗ vài lần, tiếng xích sắt khoá đồng cành cạch vang lên giữa không gian âm u quả thật là hãi hùng đến đòi mạng.

"Không có người, lại không có người." Kim Hoán buông nắm cửa, lầm bầm đầy tiếc nuối, lại xoay người hướng đến nhà bếp.

Từ khi Ngọc thẩm "đi xa", nơi này đã bị để không hồi lâu, tuyết trong sân dày đến gần như không di chuyển."

Kim Hoán thổi thổi vào lòng bàn tay, bị lạnh đến xám mặt, đảo mắt nhìn quanh sân một vòng thì thấy giấy dầu cùng củi khô, hắn vươn tay rút ra một ít, định đốt chút lửa lên sưởi ấm.

Rục rịch nửa ngày rốt cục cũng lấy được một bó gỗ ném lên mặt đất, đáy mắt Kim Hoán đầy hào hứng, khúc khích cười cười đi ôm lên một bó còn lớn hơn, có điều hai tay vừa mới gồng lên, còn chưa kịp đứng dậy, đại não bỗng truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.

Hơi nóng tràn vào hai mắt, thế giới bỗng trở nên đỏ rực.

Hắn mới đầu mờ mịt, chưa hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra. Kinh ngạc một hồi mới run rẩy giơ tay sờ lên trán.

Cả tay thấm đẫm máu tươi.

Thưởng Tuyết Các này, rốt cục còn ẩn chứa bao nhiêu hung thủ nữa?

Nghĩ đến câu hỏi này, xương cốt toàn thân đều phát lạnh, cũng làm hắn lập tức thanh tỉnh, khổ sở quay người trong nỗi sợ hãi tột cùng, lại chỉ bắt gặp một màn tuyết trắng mênh mông.

Cuối cùng là ai?

Là ai...

Ai.

Bất mãn và mơ hồ, hắn ngã ngửa ra nền đất, một tia hô hấp cuối cùng cũng bị cuồng phong thổi bay.

Máu tươi ồng ộc chảy tràn ra tuyết trắng, cảnh tượng giống y như một vùng nhuộm đỏ dưới thân Mộ Thành Tuyết ngày đó.

...

Vân Ỷ Phong ngồi bên bàn, hô hấp hơi dồn dập, thân thể một lần nữa trở nên khô nóng đến doạ người.

Hắn gượng bước đến bên cửa sổ, vừa vén màn cửa nặng nề lên, gió lạnh lập tức ùa vào.

Ngoài sân rất yên tĩnh, trong bếp cũng đen kịt, càng không biết cái người nói muốn nấu mỳ kia đã đi đâu rồi.

Vân Ỷ Phong xoa xoa mi tâm, đẩy cửa định đi tìm, Quý Yến Nhiên lại vừa vặn tiến vào từ ngoài sân.

"Muốn đi đâu?" Hắn hỏi.

"Ta?" Vân Ỷ Phong khó hiểu, "Đi đến phòng bếp."

Quý Yến Nhiên đối mặt với hắn.

Bắt gặp không khí trầm mặc tĩnh lặng, Vân Ỷ Phong bất giác siết chặt tay phải, nhanh chóng nhìn ra được ý tứ.

"Kim Hoán xảy ra chuyện?"

Quý Yến Nhiên nói: "Bị người dùng đao tẩm độc bổ xuyên qua xương sọ, chết trong phòng bếp."

Vân Ỷ Phong muốn nói lại thôi, qua một lát mới lên tiếng hỏi: "Ngươi còn muốn nói cái gì?"

"Ta định bảo, trong Thưởng Tuyết Các này có lẽ thật sự còn một người nữa đang ẩn nấp." Quý Yến Nhiên cùng hắn ánh mắt giao nhau, "Từ nay nhất định phải cẩn thận cảnh giác."

Vân Ỷ Phong nói: "Có lẽ?"

Quý Yến Nhiên vờ như không hiểu ý hắn, xoay người đi đến phòng bếp, chỉ để lại một câu như tan vào màn đêm.

"Nếu thật sự là Nhạc Chi Hoa, công phu của hắn quả cũng không thấp."

Vân Ỷ Phong nhíu chặt hai mày, đứng trong gió tuyết hồi lâu mới một mình trở về phòng trước.

Hai bát mỳ, cùng một trản đèn dầu, ăn đến dạ dày cũng muốn co rút.

Quý Yến Nhiên quan sát sắc mặt tái nhợt của hắn, hỏi: "Độc lại phát?"

"Không sao, tự ta điều tức là được." Vân Ỷ Phong buông bát đũa, "Chúng ta... dù sao cũng phải có một người trông coi Phiêu Phiêu Các, phòng trường hợp Nhạc Chi Hoa nửa đêm đánh lén."

Quý Yến Nhiên gật gật đầu, không nói gì thêm.

Từ khi lên núi đến giờ, chưa đêm nào dài đằng đẵng như đêm nay.

Vân Ỷ Phong vốn định ngồi xuống điều tức, nhưng lại không tài nào nào tĩnh tâm. Tình trạng khi lạnh khi nóng đầy quen thuộc, đau đớn như hàng vạn con kiến gặm nhấm trong xương cốt cũng quen thuộc, đã chịu được đau ốm bệnh tật suốt ngần ấy năm, đáng lý nên dễ dàng vượt qua rồi mới phải—mà thực tế, trước đây hắn vẫn luôn chịu đựng rất tốt, thế nhưng không hiểu vì sao, lần này lại thấy khó khăn đến vậy.

Cũng có thể vì độc phát ngày một nghiêm trọng hơn, hoặc cũng có thể, vì hai lần gần đây đều có người tận tình chăm sóc cho, xương cốt thân thể này đã bị dạy hư mà trở nên lười biếng, không còn biết thành thật chịu đựng kịch độc cho tốt, lại chỉ muốn được dịu dàng hầu hạ một phen, muốn được dòng nội lực chậm rãi mà ôn nhu kia rót vào toàn thân, được tẩy sạch mồ hôi mướt mải bằng một tấm khăn ẩm ấm áp, quanh thân nhẹ bẫng và khoan khoái.

Vân Ỷ Phong một tay xoắn chặt lấy lớp màn, trên trán ròng ròng mồ hôi lạnh, hiếm thấy muốn cất tiếng mắng chửi một phen.

Cứ như vậy chịu suốt cả một đêm, thẳng đến khi đằng đông lộ ra những đường vân rõ rệt, dư độc trên thân mới lui hết, thân thể cũng không đợi được mà lập tức rơi vào mê man.

Thật sự quá đau.

Đại não nặng nề của hắn nảy ra một suy nghĩ.

Nếu cứ thế này mà an nghỉ, ra đi trong mộng, âu cũng coi như là... có phúc.

Sáng hôm sau, hiếm khi lại tỉnh sớm như vậy.

Vân Ỷ Phong vận động thư giãn gân cốt ê ẩm, tung chăn ngồi dậy.

Nguyên một đêm bị mộng cảnh không ngừng vây lấy, đến giờ hắn vẫn còn choáng váng, đờ đẫn nhìn ngọn nến ngắn ngủn ở đầu giường hồi lâu, đại não ngây ngốc mới thanh tỉnh trở lại, chân trần bước đến cạnh bàn muốn uống một hớp trà lạnh, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

"Mới sáng ra ngươi đã đi đâu vậy?" Hắn nhanh chóng vấn tóc gọn gàng, đẩy cửa phòng ngủ bước ra.

Quý Yến Nhiên đang đứng ở trong sân, trên tay còn mang một cỗ thi thể.

...

Thi thể của Nhạc Chi Hoa.

Khô quắt, dữ tợn, tóc tai tróc ra hơn nửa, vết máu trên thân cũng đã chuyển màu đen sì, nhìn như đã chết đươc một thời gian dài.

Vân Ỷ Phong sững sờ: "Tìm thấy ở đâu vậy?"

"Trên xà nhà của gian nhà kho." Quý Yến Nhiên nói, "Giấu rất kĩ, nếu không phải bị tuyết phủ dày đến sập nóc nhà, e là có vài năm nữa cũng chưa chắc đã rơi ra được."

Vân Ỷ Phong nói: "Vậy sao."

Thanh âm của hắn rất nhẹ, so với nghi vấn, thì giống như đang hoà theo thế cục vi diệu khó tả hiện tại hơn.

Tất cả mọi người đều đã chết, bao gồm cả Nhạc Chi Hoa.

Lưỡi đao xuyên qua xương sọ Kim Hoán kia, lại trở thành một bí ẩn quỷ dị không có lời giải đáp.

Trừ phi từ trên trời giáng xuống một người thứ ba, nếu không...

Quý Yến Nhiên gọi hắn lại: "Ngươi định đi đâu?"

"Về phòng." Vân Ỷ Phong quay lưng về phía hắn trả lời, "Mặc quần áo."

Quý Yến Nhiên theo vào, đứng trước cửa: "Ta định lục soát lại cả toà Thưởng Tuyết Các này một lần, trong lúc ấy, môn chủ cứ an tâm đợi trong Phiêu Phiêu Các, đừng đi đâu cả."

Vân Ỷ Phong cười nhạo: "Nếu nói về hiềm nghi, ta hoàn toàn cũng có thể nghi ngờ Vương gia, vì sao chỉ một mình ngươi được đi lục soát chứ?"

"Ngươi cũng biết, không thể nào là ta." Quý Yến Nhiên tỏ ý không vui với thái độ đùa cợt của hắn, cứng rắn nói, "Nếu Xá Lợi tử thật sự bị thất lạc, không ai có thể đảm đương nổi trách nhiệm."

"Ngươi không phải đã tới Tây Noãn Các tìm một lượt rồi sao? Đừng nói là Xá Lợi tử, ngay cả một viên trân châu đáng tiền cũng còn không có." Vân Ỷ Phong thắt lại đai lưng, ngẩng đầu nói, "Huống chi ta là người trong giang hồ, không thuộc quản thúc của Vương gia, vận mệnh Đại Lương có hưng thịnh hay không—Này!"

Quý Yến Nhiên thu tay về: "Đắc tội rồi."

Thân thể Vân Ỷ Phong cứng nhắc không thể nhúc nhích, cắn răng nói: "Hèn hạ, giải huyệt đạo cho ta!"

"Bên ngoài trời đông giá rét, Vân môn chủ cứ ngoan ngoãn ở trong buồng sưởi này đi." Quý Yến Nhiên dùng một chưởng đẩy hắn ngồi xuống cạnh giường, "Chạng vạng tối, ta sẽ quay lại cho ăn."

Vân Ỷ Phong: "..."

Quý Yến Nhiên xoay người rời đi.

Vậy mà vẫn rất tỉ mỉ quan tâm, còn cố ý đóng cửa rồi buông rèm, chặn lại gió tuyết giúp người trong phòng.

Vân Ỷ Phong ngồi cạnh giường, vốn muốn học tập lưu manh ngoài chợ mắng chửi vài câu cho hả giận, lại nghe thấy tiếng chân của hắn càng ngày càng xa, rất nhanh đã không còn tăm tích, nếu không có cuống họng của Trương Tam Gia, có chửi thế chửi nữa cũng vô ích.

Không có lời chút nào, nói không chừng còn rống đến rát cổ họng.

Bởi vậy dứt khoát đem những lời kia nuốt vào, trong lòng lại tính toán một chủ ý khác.

Hai đại huyệt trước ngực đều bị phong ấn, dù nhói nhói tê tê, nếu có thể cưỡng ép vận công, cũng không phải không thể giải khai.

Hắn hít sâu một hơi, hai mắt khép hờ, cố gắng lấy hết sức bình sinh di chuyển một chút.

Thân thể hơi run lên, không những không giải được huyệt đạo, ngược lại còn đánh đổ nửa cây nến ở đầu giường rơi xuống đệm.

Vân Ỷ Phong: "..."

Trông thấy lửa đã cháy đến gần mông, môn chủ Phong Vũ môn rốt cục nhắm tịt hai mắt, không lo lắng cho cuống họng của mình nữa, ngửa đầu rống đến oanh oanh liệt liệt: "Cứu mạng a!"

Thanh âm lượn lờ phía trên Phiêu Phiêu Các hồi lâu, rồi vòng trở lại.

Sau đó liền bị gió thổi tan.

...

Quý Yến Nhiên kiểm tra lại tất cả mạng tơ chuông bạc một lần, thẳng đến sẩm tối mới quay về chỗ ở.

Không khí tràn ngập mùi khét lẹt, càng tiến về phía trước càng rõ rệt.

Mang điềm xấu, đầy quỷ dị.

Tựa như một sợi dây leo siết chặt lấy trái tim.

Hắn vội vã chạy đến, đẩy mở tấm cửa nặng nề đầy khó khăn.

Một tràng khí nóng gây mũi dày dặc sộc đến trước mặt, túi bụi đến nỗi không tài nào mở được mắt.

Xà nhà gỗ cháy đen bị bao phủ trong sắc khói xám xịt, cả khu nhà bị đốt thành phế tích.

"Vân môn chủ!" Quý Yến Nhiên không quản những tàn lửa còn chưa cháy hết, vừa định xông vào tìm người, lại bị một khối đá xanh ầm ầm rơi xuống cản trở lối đi.

Dưới chân mơ hồ truyền đến một trận rung, trụ nhà bị ngọn lửa ăn mòn rốt cục không thể tiếp tục chống đỡ, toàn bộ sụp đổ.

Nhất thời, vụn lửa bay loạn, gạch ngói tung toé, thanh âm tù túng phiền não như một lưỡi đao vô hình, quậy cả một vùng đất trời hỗn loạn điên đảo.

Quý Yến Nhiên liên tục bị bức phải lui về phía sau.

Tiếng gió thét gào khiến sự tàn phá càng trở nên thê thảm.

Gió thổi qua những đốm lửa trập trùng, như mãnh thú vươn ra cái lưỡi đỏ au đầy tham lam của mình, tinh tế liếm qua từng tấc gỗ còn có thể cháy được, thẳng cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới thoả mãn tiêu biến thành một làn khói mỏng, nhanh chóng tan vào không trung.

Quý Yến Nhiên cứ như vậy đứng trước một vùng thổ nhưỡng đã cháy đen, hồi lâu không thể nói nên lời.

Gió tán, trăng treo, ngân hà ảm đạm.

Ách linh trên mái hiên của tháp Bạch Ngọc nhẹ lay, tạo thành một khúc nhạc bi thương vô thanh, đưa tiễn vong hồn của tất cả những sinh mạng oan uổng.

Giờ Tý, trên đường núi xuất hiện một đoàn những bó đuốc lác đác uốn lượn, chậm rãi hướng lên Phiêu Miểu Phong, mãi đến khi trời sáng mới đặt chân đến Thưởng Tuyết Các.

Người dẫn đầu là Nhạc Danh Uy.

Hắn không quan tâm đến tung tích của những vị khách nhân còn lại, cũng không mở miệng hỏi thăm vì sao Phiêu Phiêu Các lại biến thành tro bụi, chỉ một mực cung kính hành lễ: "Vương gia."

"Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện." Quý Yến Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.

"Không phải ta, mà chủ tử đã an bài tất cả." Nhạc Danh Uy không để tâm thái độ ngang ngược của hắn, ngược lại còn trở nên khiêm tốn hơn, "Thỉnh Vương gia trước tiên cứ xuống núi, rồi hẵng nói đến chuyện thương nghị."

Quý Yến Nhiên nhìn thẳng mặt hắn: "Nhạc chưởng môn chôn đầy Oanh Thiên Lôi khắp núi, làm thế nào mới xuống núi được đây?"

Nhạc Danh Uy cười cười giải thích: "Ta đích thân dẫn Vương gia đi, đương nhiên sẽ không kích hoạt phải thuốc nổ.

Quý Yến Nhiên nhíu mày hỏi lại: "Nhạc chưởng môn cảm thấy bản vương vẫn còn có thể tin ngươi sao?"

"Chuyện này..." Nhạc Danh Uy có chút do dự, nhiệm vụ chuyến này của hắn là dẫn Quý Yến Nhiên xuống núi, tất nhiên không thể để xảy ra xung đột, sau khi suy ngẫm trong chốc lát, hắn quyết định gọi tuỳ tùng đến, kề sát tai nhỏ giọng dặn dò.

Đối phương nhận lệnh xong liền vội vàng rời đi, nửa canh giờ sau, đường núi liên tiếp vang lên những thanh âm ruỳnh ruỳnh, tất cả Oanh Thiên Lôi đều đã bị dẫn nổ trong một lần. Uy lực của dầu hoả vô cùng mạnh mẽ, dù là ở giữa tuyết gào cũng có thể gây nên kinh thiên động địa, dân chúng trong thành Hàn Vụ ngay sau đó lâm vào hoảng loạn, nhao nhao nhìn màn khói đen dần dừng lại mà suy đoán, không biết rốt cục ngoài thành đã xảy ra đại sự khó lường gì nữa đây.

Màng nhĩ căng trướng sau một hồi kích động liên hoàn, Nhạc Danh Uy phải lắc lắc đầu mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Hắn tiếp tục cười làm lành: "Vương gia, mời."

Quý Yến Nhiên hừ lạnh một tiếng, phất áo tiến lên.

Tuỳ tùng Nhạc gia đem dầu hoả đến, dội loạn lên các khu nhà gỗ.

Hừng hực một trời lửa bùng lên.

Sơn trang gắn với không biết bao máu tươi cùng án mạng, rốt cục vào lúc tờ mờ sáng này, đã hoàn toàn biến thành tro bụi.

Sắc trời đầy ảm đạm.

-

vtrans by xiandzg