Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 154: Hành lí tình yêu




Tài nghệ nấu nướng không được cảm kích, Vân Ỷ Phong cực kì tiếc nuối, bèn nói: "Nếu thế, Mộ huynh giúp ta thêm một chuyện đi."

Phải nói là toàn giang hồ này, người có thể mặt dày bình thản lừa sát thủ vào tròng hết lần này đến lần khác như thế, cũng chỉ có một mình môn chủ Phong Vũ môn. Hắn tha thiết nói: "Hiện nay Tây Nam lũng loạn rung chuyển, già trẻ nam nữ đều hoảng sợ bất an, cấp thiết cần đến một hiền sĩ đại diện cho triều đình, có thể khiến bách tính tin phục, tiến về các thành trì trấn an dân tâm, ổn định thế cục."

Đáy mắt sát thủ khẽ động, nhanh chóng cảnh giác như báo tuyết. Tuy mấy chữ "hiền sĩ đại diện cho triều đình" cách mình hẳn vạn dặm, ai đảm bảo được Vân Ỷ Phong sẽ không nghĩ ám chiêu nào khác, không phòng không được.

Vân Ỷ Phong nói: "Mộ huynh đừng hiểu lầm, người ta nói đến, là Bình Lạc Vương Lý Quân."

Thân phận tôn quý, chạy một tí đã thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, rất dễ khiến bách tính cảm khái vị Vương gia này thật vất vả vì Tây Nam, khi cười lên cũng ôn hoà vui vẻ, lại còn béo tốt, ôm bụng ngồi xuống băng ghế nhỏ kẽo kẹt, nhìn thế nào cũng không thấy nửa phần kiêu ngạo, mà thập phần chân thành.

Mộ Thành Tuyết lạnh lùng cự tuyệt: "Không đi."

Vân Ỷ Phong tiếp tục thuyết phục: "Đi theo bảo hộ Bình Lạc Vương, khẳng định là chuyện tốt, của cải nhà hắn cực dồi dào, Mộ huynh cứ việc hét giá trên trời."

Ngoài ra, đi theo Bình Lạc Vương, khẳng định là ăn uống cũng tốt. Không có đảng sâm thiên ma hầm rau xanh, hoa tiêu củ tỏi nấu ngân nhĩ, hay nồi canh bổ dưỡng toả ra mùi quỷ dị có thể nói là gây ô nhiễm cả bầu không khí bếp.

Vân Ỷ Phong xắn tay áo, thái độ cực tốt: "Mộ huynh không đáp ứng, thì nhất định là do chê ta không đủ thành ý, đêm nay muốn ăn gì nào?"

Mộ Thành Tuyết đáp: "."

"..."

Bí tịch võ học số một giang hồ, nghe nói đã thất truyền cả trăm năm nay.

Đương nhiên, "nghe nói" này, là "theo lời của Phong Vũ môn", Vân Ỷ Phong chua xót nói: "Mộ huynh tin tức linh thông thật."

Nếu là bình thường, hắn thậm chí còn chẳng nỡ mở cực trân quý kia ra, nhưng dưới tình hình nguy cấp, bí kíp kinh thế cũng không sánh được với bách tính, đành nhịn đau nhịn tiếc, hi sinh đại bảo bối để đạt thành giao dịch với Mộ Thành Tuyết, bảo hộ chu toàn cho Lý Quân.

Đêm đến, Bình Lạc Vương khoác lên một tấm mãng bào sáng loáng, đứng trước gương nhìn mình. Chuyến này đi là thay mặt triều đình trấn an dân tâm, dĩ nhiên càng phô trương thanh thế càng tốt, dù sao tin tức truyền ra, để bách tính biết lúc này ở Tây Nam có đến tận hai vị Vương gia, mới cho thấy triều đình đang cật lực giải quyết vấn đề chứ. Có điều kéo theo đó là một phiền toái, bộ tộc Dã Mã muốn gây loạn nhân tâm, biện pháp mau lẹ nhất chính là giết đại thần triều đình đi trấn an, cho nên hành trình này sẽ không tránh khỏi nguy hiểm.

Lý Quân chưa gì đã thấy run chân. Sợ chứ, sao mà không sợ cho được, đối phương liên tục thất bại, ai biết vài ngày nữa có định chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện gì âm độc nữa hay không, nhưng mà không đi thì không được, ai bảo mình là người Lý gia? Cũng không thể chỉ làm một Vương gia ngồi mát ăn bát vàng, vừa gặp nguy hiểm đã co rúm lại—hơn nữa có Thất đệ và Vân môn chủ ở sau lưng, co mấy thì cũng có quay về được đâu!

Chỉ có thể nghiến chặt hàm răng, dẫn theo một đội quân, cùng sát thủ đệ nhất giang hồ, và chồn của sát thủ đệ nhất giang hồ, trùng điệp xuất phát.

...

Quý Yến Nhiên nói: "Mấy năm nữa, có lẽ hắn cũng sẽ gánh vác được chút trách nhiệm."

"Nói thế nào thì sự cố ở Bạch Hà năm đó vẫn liên quan đến Dương gia, cho nên Bình Lạc Vương mới lo lắng thấp thỏm, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ bị Vương gia tính sổ." Vân Ỷ Phong pha chén trà an thần, "Hiện nay chịu khó như vậy, ít nhiều cũng là vì áy náy về chuyện cũ."

"Đời này ta tri giao không nhiều, A Hàn là một, Lăng Phi là hai." Quý Yến Nhiên cười khổ, "Giờ nghĩ lại mới thấy, lời đồn "mệnh mang sát khí" xôn xao trong triều khi đó cũng chẳng sai."

"Vương gia chinh chiến tứ phía, bảo hộ cho sơn hà bình an, có chút sát khí cũng không phải chuyện xấu." Vân Ỷ Phong vuốt vuốt mặt hắn, "Đừng thấy có lỗi, chúng ta nhất định sẽ tìm được hung thủ mưu hại Liêu tiểu thiếu gia, Giang đại ca cũng sẽ không sao, nghe không?"

Quý Yến Nhiên gật đầu: "Ừ."

"Hôm nay ta nghe Tưởng phó quan nói, phía Bắc mới gửi đến một bức quân báo." Vân Ỷ Phong lại hỏi, "Nội dung là gì vậy?"

Quý Yến Nhiên nói: "Chu Huỳnh thắng rồi, hắn đã suất quân hạ được thành, mà giống như chúng ta dự đoán, Lôi Tam liền dẫn tàn quân hoảng hốt chạy trốn về phía Nam, chỉ có điều, vẫn chưa thấy tung tích của Phù Nhi."

Nếu bình tĩnh xem xét, sở dĩ mẹ con Ngọc thẩm bị Lôi Tam để mắt, là vì có quan hệ thân thiết với Vân Ỷ Phong, với Tiêu vương phủ, cho nên theo bất kể lập trường nào, hắn cũng phải ra sức bảo toàn mới đúng. Bởi vì bộ tộc Dã Mã vẫn cần các nàng làm con tin, cho nên trước mắt sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Quý Yến Nhiên nói: "Ta định đến thành Định Phong một chuyến."

Vân Ỷ Phong nhất thời không kịp phản ứng: "Đi cứu Phù Nhi?"

Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn: "Đi chỉ huy tác chiến. Đội quân của Hoàng Võ Định vừa trải qua trận đại ôn dịch, tuy đã khỏi nhưng vẫn mất đi phần nào nhuệ khí, Lôi Tam là người xảo trá âm hiểm lại quen thuộc địa hình, ta thực sự không yên tâm về trận chiến này. Ngươi ở lại thành Ngọc Lệ với các phó tướng, một là theo dõi rừng Tịch Mộc, hai là để ý Lăng Phi giúp ta, được không?"

"Nhưng Vương gia cũng bệnh nặng mới khỏi đấy thôi." Vân Ỷ Phong nhíu mày, "Thuốc vẫn còn phải uống mà đã muốn ngày đêm đi đường rồi đánh trận, chịu được không?"

Quý Yến Nhiên nói: "Gần đây ngươi chăm sóc ta rất tốt."

"Còn chưa có đủ tốt." Vân Ỷ Phong ôm hắn, "Phải như Vương lão tài chủ ở thành Xuân Lâm, mỗi ngày no nê sơn hào hải vị rồi đi ngủ, xuân dắt chim đi dạo hè lấy dế ra đấu, không cần biết gì về gia quốc thiên hạ, chỉ quan tâm mua đất mua nhà để thu tô, thế mới là tốt, tốt đến vô lo vô nghĩ."

Quý Yến Nhiên nghĩ nghĩ một chút, sống như lão tài chủ này đúng là sung sướng tiêu dao thật, bèn nói: "Được, sau này ta cũng muốn ngày ngày mặc tơ lụa ăn hải sâm."

Nhưng trước khi ăn hải sâm, vẫn phải giải quyết vấn đề ở Tây Nam cho sạch sẽ đã. Việc liên quan đến giang sơn, Vân Ỷ Phong có không nỡ thế nào, cũng chỉ đành đáp ứng, thầm nghĩ thâm sơn đầu thu đã chuyển lạnh, phải mang hai tấm áo choàng chống rét về đêm, rồi thì quần áo thay giặt, giáp mềm bảo hộ, lượng thuốc mỗi ngày, nếu không phải do bao phục không chứa nổi, Vân Ỷ Phong thậm chí còn muốn đóng gói luôn cả Chương đầu bếp đi theo, mỗi ngày hầm cho người kia một bát canh bổ dưỡng thanh nhiệt.

Quý Yến Nhiên nghị sự với chúng phó tướng đến gần khuya, về phòng đã thấy ba bọc hành lí to sụ chất trên giường, mà Vân Ỷ Phong vẫn còn đang bận rộn sắp xếp cái thứ tư, bên trong là hai hộp đựng trà không ngừng va vào nhau lộc cộc, quả thật không giống đi đánh trận, mà phải là đi chạy nạn mới đúng, riêng bánh kếp đã là cả chồng đầy ú ụ.

Tiêu vương điện hạ ôn nhu tán thưởng: "Rất tốt, không lo đói bụng."

Vân môn chủ đáp, ta cũng nghĩ vậy.

Hôm sau xuất phát, không thể không mang thêm bốn tên thân binh phụ trách gánh hành lí. Chúng phó tướng trăm miệng một lời cảm khái, Vân môn chủ đúng là xót Vương gia chưa kìa, trời mới vào tháng bảy mà đã chuẩn bị cả áo bông, còn nhét cả nồi niêu vào bao phục sợ người ta ở trong núi lạnh bị đói nữa chứ, ân ái tình thâm như thế, quả đáng ghen tị.

Trong đó có một vị phó tướng thật thà, ăn ngay nói thẳng: "Thời tiết này ở đó làm gì cần đến áo bông?"

Đám người còn lại nhao nhao chỉnh hắn, ờ, ngươi không cần, bởi thế nên mới độc thân đến giờ đấy.

Phó tướng thật thà: "..."

Bỏ đi, coi như ta chưa nói.

Vân Ỷ Phong đi quanh quân doanh một vòng. Mai Trúc Tùng vẫn luôn bận rộn khám chữa bệnh, tính hắn xởi lởi hay nói, còn đích thân trải qua không ít sự kiện lớn, cho nên cứ rảnh rỗi lại bị các tướng sĩ vây quanh hỏi chuyện, kể chuyện trên thảo nguyên, rồi thì lúc tiến đánh bộ tộc Cát Đằng, quân đội Đại Lương dũng mãnh như hồng thuỷ thế nào, Vân môn chủ dùng đàn Lôi Minh phá trận ra sao... Nghe nói khúc tấu ấy không khác gì yêu cơ ngâm xướng trên nền ma âm, quấy cho thiên địa tứ phương hỗn loạn kinh hoàng.

"Tiếng đàn của Vân môn chủ," Mai tiền bối suy nghĩ một chút, cố gắng không đi ngược lại với lương tâm, "Người thường không thể nào bắt chước được, vừa giống như yêu cơ ca hát, lại vừa như tiếng rống của ngân hà từ cửu thiên."

Chúng tướng sĩ nghe đến mê mẩn, thầm nghĩ, đúng là cao thủ giang hồ tiếng tăm lừng lẫy có khác! Cũng không biết tương lai có cơ hội được thưởng thức cầm kỹ cao siêu của Vân môn chủ không đây.

Vân Ỷ Phong đi ngang qua lều vải, nghe các tướng sĩ tán gẫu, tâm tình cũng nhẹ nhõm phần nào. Nghĩ lại thì, tuy hiện tại không thể nhàn nhã đánh đàn, nhưng chư vị hãy chờ thêm một chút nữa thôi, chờ Vương gia đắc thắng trở về, Tây Nam an ổn rồi, mọi người cùng nói chuyện thâu đêm, chơi đàn thưởng rượu thịt nướng đùa vui, gì cũng không thể thiếu.

Mấy ngày này nhà trọ quạnh quẽ đi không ít, ngoài trừ vài phó tướng vẫn cần tĩnh dưỡng, chỉ còn lại một mình Vân Ỷ Phong, quấn chăn cùng nỗi nhớ, thiếp đi trong màn mưa thu tí tách.

...

Lý Quân cẩn trọng đút cho chồn béo một miếng thịt khô, liếc mắt thấy sát thủ đang không nhìn về phía này, lại lén đút thêm miếng thứ hai. Làm sao có thể chỉ ăn rau xanh củ cải không, chí ít cũng phải được một ít lòng vàng chứ!

Đút đến miếng thứ ba, Mộ Thành Tuyết nói: "Đủ rồi."

Tay Lý Quân run lên một cái, phân nửa bao thịt khô còn lại vương vãi ra bàn, luống cuống thu dọn xong, mới cười ha ha nói: "Mới có hai miếng, hai miếng nhỏ thôi."

Mộ Thành Tuyết không đáp lại hắn, chỉ tiếp tục lau kiếm. Cả quãng đường kì thực rất yên tĩnh, cũng không biết là bởi vì có mình ở đây nên đối phương kiêng dè không dám tuỳ tiện động thủ, hay vốn dĩ bộ tộc Dã Mã không có phái ai hết. Nhưng dù sao, yên tĩnh thì càng tốt, sát thủ xách chồn ôm lên ngực, thản nhiên nói: "Bình Lạc Vương đi nghỉ đi, ta sẽ lên nóc nhà canh gác."

"Hay là Mộ thiếu hiệp cứ đến phòng sát vách mà ngủ—" Còn chưa kịp khách khí xong, đối phương đã biến mất không còn tăm tích, Lý Quân lúng túng gãi đầu, ra lệnh cho hạ nhân thắp nến, tiếp tục thương nghị với các mưu sĩ đi cùng về những lời cần nói khi đến thành. Hắn không biết phản ứng nhanh nhẹn, chỉ sợ sẽ gây thêm rắc rối cho Hoàng huynh và Thất đệ, không thể không cẩn thận trong mọi chuyện, có thức trắng đêm cũng phải thuộc lòng những lời hôm sau cần nói mới yên tâm được.

Giấc mộng đến Giang Nam mở cửa hàng tơ lụa trước mắt là không thực hiện được rồi, Lý Quân vỗ vỗ cái bụng, cảm khái, một bao cỏ không chữ không võ chỉ biết ăn chơi lêu lổng như mình, đột nhiên lại trở thành trọng thần được triều đình phái đi trấn an dân tâm, trọng thần, đúng là phải chịu áp lực thật lớn nha.

Gật gù đắc ý, đắc ý gật gù.

...

Mà Quý Yến Nhiên cũng đã thuận lợi đến thành Định Phong.

Chiến dịch vây quét phản quân, bắt đầu.

-

vtrans by xiandzg