Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 1: Hoàng cung mất trộm




Prologue.

Giờ Tý, hoàng cung.

Tháp bạch ngọc nguy nga tráng lệ, ngọc Xá Lợi Phật mơ hồ phát sáng.

Vạn vật tĩnh lặng, trong ngự hoa viên chợt loé lên một bóng đen.

Thị vệ đi tuần tra khựng lại, tay phải cảnh giác chạm vào bên hông, chỉ tiếc còn chưa rút được trường đao ra khỏi vỏ, nửa người đã khẽ run lên, trong giây lát đại não tràn ngập lạnh lẽo, tựa như rơi vào một hầm băng vô tận, nỗi sợ hãi cũng đông kết trong đáy mắt. Nơi duy nhất còn sót lại độ ấm, là cái cổ đang ồng ộc tuôn trào máu tươi.

Tận cho đến trước khi chết, hắn vẫn mờ mịt băn khoăn về một mảnh trắng xoá vừa rồi kia.

Thật sự... là tuyết sao?

-

Đại Lương Quốc, hiệu Thiên Nhân năm thứ chín.

Thời tiết cuối thu dần trở lạnh, cũng không biết rốt cục Phong Vũ môn này nghĩ gì, lại thiết kế đại sảnh đón khách ngay bên cạnh một khe suối âm u hẻo lánh, gió Tây Bắc thổi như rít gào, quanh núi tứ phía sương giăng, lá khô bay loạn thiếu điều bay thẳng vào mặt khách quý trong sảnh.

Hạ nhân ở bên tươi cười nhắn nhủ: "Mời khách nhân lại đây uống chén rượu, môn chủ nhà ta đang trên đường tới rồi, rất nhanh sẽ đến, rất nhanh sẽ đến thôi."

Quý Yến Nhiên hơi nhướn mắt, nhìn ra chiếc kiệu mềm màu trắng đang run rẩy loạng choạng với tốc độ rùa bò giữa lưng chừng núi.

Phong Vũ môn thanh danh hiển hách, thường xuyên có người dâng bạc tới cửa cầu kiến, chính vì nơi này là nguồn tình báo lớn nhất trong giang hồ, từ chuyện bảng hiệu của chính phái này bị trộm, sư muội trong Ma giáo kia đi lạc, cho đến quản gia của phú hộ nọ trộm tiền bỏ trốn, chỉ cần đưa ra mức giá xứng đáng thì đều có thể mua được mọi hành tung tin tức từ đây, nhìn chung việc kinh doanh rất phát đạt.

Bởi có chuyện cần nhờ cậy, Quý Yến Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, hay chí ít thì dáng vẻ cũng rất có kiên nhẫn.

Nửa canh giờ sau, chiếc kiệu mềm rốt cục cũng đến cuối sơn cốc, hạ nhân như trút bỏ được gánh nặng, vội vàng tiến lên vén màn kiệu, cung kính nói: "Môn chủ."

Quý Yến Nhiên ngồi cạnh bàn, không nhanh không chậm tiếp tục uống rượu, trong khi mấy tên tuỳ tùng theo sau lại có phần sốt ruột, trộm bàn tán vị Phong Vũ môn môn chủ này nhất định là không tầm thường, ánh mắt không khỏi ngó theo ra, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng người trong kiệu một chút.

Vân Ỷ Phong nói: "Đã để chư vị đợi lâu."

Hắn trời sinh ngoại hình đẹp mắt, ý cười luôn treo trên khoé miệng, một thân gấm hoa sa y khoan bào đại tụ đứng giữa núi rừng trong gió thu, y như một vị thần tiên phong lưu. Có điều, vị thần tiên này thoạt nhìn không cao lớn lắm, lại còn chưa nói được mấy câu đã rút khăn tay ra che miệng ho khan hết nửa ngày.

(*khoan bào đại tụ: áo bào, thân dài tay rộng—y phục của giới quý tộc nhà giàu)

Tuỳ tùng Quý phủ trộm nghĩ, ho là phải thôi, thời tiết quái thai lại đi ăn mặc như thế, đến tráng hán mổ heo bên đường còn chả chịu nổi, vậy mà cũng không biết quấn thêm cái chăn lông để giữ ấm.

Quý Yến Nhiên ân cần hỏi: "Môn chủ bị cảm lạnh sao?"

"Không việc gì." Vân Ỷ Phong khoát khoát tay, sau cùng chậm chạp thở ra một hơi, "Đâu thể trễ nải việc kiếm tiền."

"Vậy thì tốt rồi." Quý Yến Nhiên cười cười, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, lập tức liền có người đặt lên hai rương hoàng kim, "Đây là phần lễ đa tạ môn chủ đã chấp nhận bàn chuyện làm ăn này với ta, về khoản thù lao sau khi xong việc, chúng ta có thể từ từ thương lượng."

Vân Ỷ Phong hỏi: "Ngươi muốn tìm thứ gì?"

Quý Yến Nhiên đáp: "Mấy ngày trước, có người lẻn vào Hoàng cung lấy cắp một viên Xá Lợi tử trong Phật tháp, đây là chuyện liên quan đến quốc vận Đại Lương, hoàng đế rất tức giận, lệnh cho Đại Lý Tự Khanh Vệ Liệt phải truy bắt bằng được tên trộm, kỳ hạn tới tháng ba."

(*Đại lý tự khanh: chức quan chịu trách nhiệm tối cao về hình ngục trong triều)

"Chuyện của triều đình sao?" Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Ta không muốn dính dáng đến quan phủ, cũng chưa từng nghe chuyện Xá Lợi gì đó trong Phật tháp bị đánh cắp, e là không thể giúp rồi."

Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Nếu trong tay ta có thứ môn chủ muốn thì sao?"

Vân Ỷ Phong hoài nghi: "Thứ ta muốn?"

Quý Yến Nhiên nói: "Nghe đồn môn chủ đang tìm kiếm Huyết Linh chi khắp giang hồ. Vừa vặn thay, ta cũng sở hữu một gốc."

Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Rốt cục ngươi là ai?"

Tuỳ tùng ở một bên rất tinh tế, chưa chờ Quý Yến Nhiên mở miệng đã cất cao giọng, dõng dạc như hổ phù: "Chủ tử nhà ta chính là Tiêu vương của Đại Lương."

"Thì ra là người trong hoàng tộc, chẳng trách lại sở hữu được Huyết Linh chi." Vân Ỷ Phong thông suốt, "Vậy được, thành giao."

Thấy hắn sảng khoái đáp ứng như vậy, Quý Yến Nhiên có chút bất ngờ: "Vân môn chủ không sợ ta lừa đảo sao?"

"Không sợ." Vân Ỷ Phong cười cười, "Trong giang hồ, nào có ai dám mạo danh vương gia."

Bách tính toàn dân đều biết, Tiêu vương điện hạ võ công cao cường lại ưa mang thù. Khi hắn còn trấn thủ đại mạc Tây Bắc cách đây ít năm, một đám thổ phỉ có mắt như mù cả gan giết chết một huynh đệ của doanh trại Hắc Giao, chọc đến vị tổ tông sống này, từ ấy bị hắn đuổi đánh suốt ba năm, bắt được liền đánh, đánh xong liền thả, thả rồi lại bắt, thời gian trôi qua lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sống không bằng chết, mà lúc ấy, Quý Yến Nhiên mới chỉ mười hai tuổi. Cùng với tuổi tác lớn lên, mĩ danh "có thù tất báo" này của hắn cũng được truyền ra rộng rãi hơn. Dám nghĩ đến chuyện giả danh vị vương gia này đi lừa đảo, nhất định là ngại sống quá lâu.

Quý Yến Nhiên rất hài lòng: "Vậy thì đêm nay chúng ta xuất phát luôn."

Vân Ỷ Phong khó hiểu: "Xuất phát đi đâu?"

Quý Yến Nhiên đáp: "Tất nhiên là thành Hàn Vụ."

Vân Ỷ Phong: "Tất nhiên?"

Quý Yến Nhiên nhắc nhở: "Huyết Linh chi."

Vân Ỷ Phong: "..."

Vân Ỷ Phong nói: "Đêm nay ta sẽ chuẩn bị xe ngựa, chờ vương gia tại nơi này."

Đến khi đoàn người Phong Vũ môn đã đi xa, tuỳ tùng mới chần chừ lên tiếng: "Vương gia, Huyết Linh chi là thánh vật chỉ có trong truyền thuyết—"

Quý Yến Nhiên ngắt lời: "Bản vương cũng chưa bao giờ thấy qua, nói đại thôi."

Tuỳ tùng lo lắng: "Sợ là sau này sẽ gây nên phiền phức."

Quý Yến Nhiên: "Ngoại trừ cách này, ngươi còn sáng kiến gì có thể khiến Vân Ỷ Phong chấp nhận hợp tác với chúng ta sao?"

Tuỳ tùng trầm mặc, Phong Vũ môn vốn được biết là phú khả địch quốc, quả thật ngoại trừ Huyết Linh chi, e rằng cũng không còn gì có thể đem ra để trao đổi.

"Trước mắt cứ dụ dỗ hắn như vậy, đến khi bị phát hiện rồi biên soạn một cái cớ khác cũng chưa muộn." Quý Yến Nhiên cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn, "Tìm Xá Lợi tử quan trọng nhất."

Giờ Tý đêm ấy, Vân Ỷ Phong quả nhiên đúng giờ có mặt, vẫn một thân áo trắng khinh bạc, vẫn không ngừng ho khan như mắc lao, Quý Yến Nhiên bất giác lùi về sau hai bước, cũng không hiểu rốt cục vị hiệp khách giang hồ này mắc phải cái bệnh gì. Có lẽ là do nghe đến phát phiền, hắn đành dứt khoát cởi áo khoác của mình đưa qua, Vân Ỷ Phong không hề từ chối mà còn đưa tay ra nhận, khi ngón tay hai người chạm nhau, hắn cảm giác như mình vừa chạm vào thứ gì đấy nóng rực như lửa đốt.

Quý Yến Nhiên hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, bóng áo trắng thanh nhã kia cũng đã chui vào xe ngựa, hạ kín màn che đến không còn kẽ hở.

Người đánh xe phất roi, hai chiếc xe ngựa một trước một sau nhanh chóng rời khỏi Phong Vũ môn, hướng thẳng đến Đông Bắc. Đệ tử và tuỳ tùng cũng giục ngựa theo sát, để lại một trận bụi mù mịt trong sơn cốc.

Vân Ỷ Phong tựa vào tấm ngọc lạnh như băng trên ghế, sắc môi trắng bệch. Thành Hàn Vụ ở Đông Bắc cách thành Xuân Lâm này rất xa, nếu không phải vì Huyết Linh chi, cho dù có chất đầy vạn lượng hoàng kim dâng đến, cũng đừng hòng hắn lết cái thân bệnh tật kinh niên sống dở chết dở này đi quá nửa bước.

Song phương đều có nhu cầu, cuộc trao đổi cũng coi như dựa trên hoà khí. Suốt dọc đường đều bình an vô sự, chỉ đến thành Thiên Thuỷ mới gặp phải một phiền toái nho nhỏ, tiểu nhị của quán trọ cho biết, trong thành đang tổ chức hội Thi ca, văn nhân từ thập lý bát hương cũng tới đây thuê trọ, phòng thượng hạng chỉ còn lại đúng một căn.

(*thập lý bát hương: quanh khu vực này)

Quý Yến Nhiên rất hào phóng: "Tất nhiên là dành cho Vân môn chủ rồi, để ta sai người lên dọn qua phòng ốc một chút."

Tiểu nhị vội vàng nói: "Quán trọ của chúng ta có chất lượng tuyệt hảo, đã rất sạch sẽ rồi, vốn không cần sửa sang thêm gì cả."

Tuy vậy hạ nhân của Quý gia đã sớm xách chổi và bao phục lên rồi biến mất ở cuối thang lầu.

Vân Ỷ Phong nói: "Đa tạ."

"Ăn chút gì đi đã." Quý Yến Nhiên nói, "Mấy ngày nay đi đường không ngừng nghỉ, cũng vất vả nhiều cho môn chủ rồi."

"Còn nửa tháng nữa là tới thành Hàn Vụ." Vân Ỷ Phong lật lật bảng đồ ăn, chọn cho mình một tô mì thịt kho. "Vương gia vẫn chưa định nói cho ta lý do vì sao lại phải tới Đông Bắc ư?"

"Vì Xá Lợi tử." Quý Yến Nhiên nói, "Bản vương nhận được tin tức, Xá Lợi tử bị đánh cắp sẽ nằm lẫn trong một nhóm hàng trang sức châu thuý, do Nhạc Gia Tiêu cục vận chuyển, tiến về Bạch Sát Quốc."

"Thì ra là vậy." Vân Ỷ Phong cười nói, "Cho nên Vương gia đã sớm dự tính hết, cũng không cần Phong Vũ môn phải làm gì. Muốn buộc ta đồng hành, sở dĩ vì lo sẽ có người tìm tới cửa hỏi về tung tích của Xá Lợi tử thôi phải không?"

"Đây là một lẽ." Quý Yến Nhiên nói, "Còn có, Vân môn chủ ở trong giang hồ nhân duyên không tồi, nói đến thương lượng, tất nhiên sẽ thuận lợi hơn người của triều đình như ta nhiều."

Vân Ỷ Phong nói: "Nhưng ta có qua lại với Nhạc Gia Tiêu cục kia mấy đâu, bỗng dưng đến thăm nhà chẳng phải sẽ gây nghi ngờ sao."

Quý Yến Nhiên lại không nghĩ vậy: "Vân môn chủ vốn dĩ phong lưu, ai trong võ lâm chẳng muốn kết giao cùng, nếu Nhạc Gia Tiêu cục kia biết Vân môn chủ đang ở thành Hàn Vụ, chắc hẳn cũng không bỏ qua cơ hội này đâu."

Vân Ỷ Phong nhắc nhở: "Chớ có gây phiền phức cho ta."

"Dĩ nhiên." Quý Yến Nhiên đưa đũa qua cho hắn, "Ta chỉ muốn tìm về thứ bị mất, không muốn dính líu đến phân tranh trong giang hồ. Huống hồ đem Xá Lợi tử đến nước khác, bất kể biết rõ sự tình hay không cũng đều là đại tội liên lụy đến cửu tộc, tính ra, người của Nhạc gia sẽ còn phải khấu đầu cảm tạ, đối đãi với ta và ngươi như cụ thân sinh ấy chứ."

Vân Ỷ Phong lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời thêm, cúi xuống chuyên tâm ăn mì. Dáng dấp hắn thanh nhã tú lệ, khẩu vị lại huân tinh thế tục, mặt không đổi sắc ăn hết tô mì đặc kín lớp thịt heo béo ngậy, ăn đến không sót lại giọt nước dùng nào. Có chút đồ ăn nóng vào bụng, sắc mặt hồng hào ra vài phần, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, Quý Yến Nhiên đưa khăn tay của mình qua, thử dò xét hỏi: "Phong hàn của môn chủ còn chưa đỡ sao?"

(*huân tinh: đồ ăn mặn—thịt cá)

"Là trúng độc." Vân Ỷ Phong cũng không giấu diếm, "Thời gian còn lại không nhiều, bởi vậy mới phải tìm kiếm Huyết Linh chi ở khắp nơi cầu cứu mạng."

Quý Yến Nhiên: "......"

Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Độc gì vậy?"

Vân Ỷ Phong không trả lời vấn đề này, lại nói: "Huyết linh chi hình dạng thế nào?"

Quý Yến Nhiên sắc mặt thản nhiên: "Vân môn chủ chưa từng thấy qua sao?"

"Nếu đã gặp qua, ta việc gì phải đi tìm nữa." Vân Ỷ Phong nói, "Sách về y thuật cũng không thấy ghi chép, chỉ duy nhất ở vùng duyên hải nọ, thi thoảng có thoại bản nhắc đến Hải thần nương nương với Huyết Linh chi, kể rằng khi xưa từng có một đội ngư dân hiến tặng bảo vật này lên cho Hoàng thượng. Hiện tại Vương gia chưa muốn giao ra cũng là hợp lý, nhưng chí ít có thể nói qua một chút, thứ ấy rốt cục ra sao mà tốt thế không?"

Quý Yến Nhiên thuận miệng nói: "Toàn thân đỏ thẫm, so với linh chi bình thường thì lớn hơn, với rắn hơn một chút nữa."

"Thì ra là vậy." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói, "Vương gia cứ yên tâm, coi như vì vị thuốc cứu mạng này, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ."

Tuỳ tùng Quý phủ nghe được đối thoại của hai người, một lần nữa dâng trào bất an, mơ hồ đã có thể tưởng tượng ra một khi chân tướng bại lộ sẽ gây nên sóng gió long trời lở đất cỡ nào.

Có lẽ như muốn đền bù cho người nọ một chút, sau khi ăn xong, Quý Yến Nhiên tự mình đưa Vân Ỷ Phong trở về phòng, đẩy cửa ra vẫn thấy hạ nhân đang còn trải giường chiếu, đệm chăn của quán bị vứt đi đâu không rõ, hiện đã được thay bằng nệm gấm vóc, gối ngọc tinh tế, kệ để chân được lót một lớp thảm dày bằng da gấu, bên trong lư hương cạnh giường là loại hương an thần thượng hạng cực phẩm, ngay cả dụng cụ uống trà cũng vô cùng tinh xảo độc đáo. Chậu đồng rửa mặt rải đầy cánh hoa, bốn tên hạ nhân vẻ mặt tươi cười đang xếp thành một hàng, tư thế như chuẩn bị hầu hạ Vân Ỷ Phong tắm rửa thay đồ đến nơi.

Vân Ỷ Phong nghi hoặc: "Trước khi đi ngủ Vương gia còn phải tiến hành nghi thức gì đó sao?"

Quý Yến Nhiên đáp: "Lớn lên trong hoàng cung cũng không phải chỉ có cái tiếng. Loại hưởng lạc xa xỉ này, phàm là ai mà chả thích, bản vương không phải ngoại lệ, nếu Vân môn chủ muốn nghe đánh đàn—"

"Không cần." Vân Ỷ Phong vội ngắt lời, "Đêm nay phải cảm tạ vương gia rồi, ta muốn vào nghỉ ngơi."

Quý Yến Nhiên gật gù, ra đến cửa vẫn không quên nhắn nhủ thêm một câu, trong ấm có ngâm Tuyết Đỉnh Hàn Thuý, chính là loại trà dù có ngàn vàng cũng không dễ gì kiếm được.

Vân Ỷ Phong không hứng thú với Hàn Thuý gì đó này, chỉ muốn mau chóng tắm rửa lên giường để vận công, ép đau nhức buốt giật bên trong thân thể xuống một chút. Chuyến đi tới Đông Bắc xuyên ngày xuyên đêm này quả thật giống như bắt tội hắn, cả ngày ngồi trên xe ngựa phi như điên, lục phủ ngũ tạng thiếu điều xóc lộn thành một nùi, dênd khi nằm xuống giường mới dễ chịu được một lát, chỉ là dù thân thể rã rời, đại não vẫn thanh tỉnh dị thường, bởi vậy phần lớn thời gian nghỉ đêm mắt vẫn mở trừng trừng.

Hiện tại cũng vậy, sau khi bọc mình trong chăn mềm, Vân Ỷ Phong không thổi tắt nến mà chỉnh bấc đèn sáng lên vài phần, lấy từ trong hành lí ra một khối hồng ngọc cùng con dao nhỏ, tựa ở đầu giường bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Quý Yến Nhiên nhìn thấy miếng hồng ngọc điêu khắc treo trên cổ hắn thì chần chừ hỏi: "Đây là..."

Vân Ỷ Phong trả lời: "Ta dựa theo lời vương gia miêu tả, khắc ra một cái Huyết Linh chi, coi như bùa hộ mệnh."

Quý Yến Nhiên: "..."

Vân Ỷ Phong nói tiếp: "Dẫu biết là giả, đeo ở trên mình, ngày ngày nhìn thấy lại nghĩ đến thứ thật, trong lòng cũng vui vẻ hơn phần nào."

Lúc nói những lời này, ngữ điệu hắn ôn nhu chân thành, nét cười ấm áp như nắng xuân, cặp mắt đào hoa ươn ướt cũng như ánh lên.

Tuỳ tùng Quý phủ cùng tiếng nói của lương tri không đành lòng nhìn một người mang trọng bệnh bị lừa gạt, lập tức rụt cổ co chân chạy còn nhanh hơn trộm bị rượt.

Quý Yến Nhiên cười đáp: "Nói rất hay."

Suốt dọc đường sau đó, Vân Ỷ Phong đeo miếng linh chi bằng hồng ngọc trước ngực mình không rời, trân trân trọng trọng coi nó như bảo vật thật sự. Hắn đối xử với mọi người luôn hoà nhã, cười lên còn vô cùng đẹp mắt, chỉ là thỉnh thoảng lại ôm ngực khù khụ một trận, rõ ràng cho thấy nan bệnh đã rút cạn sức lực của bản thân thế nào, khiến tuỳ tùng Quý phủ áp lực thêm bội phần, càng lo lắng bất an, chỉ hận không thể ngay lập tức đào lên một gốc Huyết Linh chi từ bờ ruộng bên đường, quấn thêm vài vòng tơ vàng tuyến bạc, cung kính dâng lên cho vị đối tác vô tội lại còn đang bị lừa gạt này.

Xe ngựa chạy thong thả, Vân Ỷ Phong tựa vào nệm êm thiu thiu ngủ, tựa như một động vật uể oải trong ngày đông. Quý Yến Nhiên ngồi ở đối diện, nhận ra băng ghế hắn ngồi làm từ hàn ngọc, giữa tiết trời quái thai nước cũng thành băng hiện tại, người bình thường chỉ cần đến gần đã thấy rét run chứ đừng nói là ngồi lên trực tiếp như vậy—xem ra quả thật trúng độc không nhẹ.

"Chủ tử." Tuỳ tùng Quý phủ ở bên ngoài nói, "Chúng ta đến nơi rồi."

Vân Ỷ Phong mở mắt: "Thành Hàn Vụ sao?"

"Đúng vậy." Quý Yến Nhiên nói, "A Phúc đã tới chỗ nghỉ trước, chuẩn bị sẵn sàng nước thuốc cho môn chủ rồi." Cùng nhau một đường, hắn đại khái đã nắm được phần nào sinh hoạt của Vân Ỷ Phong, chung quy chính là, định kì uống thuốc, định kì tắm thuốc.

Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Đến trước để giúp ta chuẩn bị nước tắm, hay đến trước để rải tin đi khắp thành, dẫn người của Nhạc Gia Tiêu cục ra mặt?"

Quý Yến Nhiên đáp: "Cả hai."

Vân Ỷ Phong cũng lười so đo, theo hắn tiến vào thành Hàn Vụ. Nơi này là trọng trấn của Đông Bắc, thương nhân lui tới rất nhiều, đó giờ phồn hoa náo nhiệt, hôm nay lại gặp đúng phiên chợ, đông đến gần như không nhích được bước nào.

Bên đường có một sạp sơn trà tẩm đường, nguyên một chảo lớn đảo qua đảo lại nhìn rất khí thế, Vân Ỷ Phong trước đây chưa từng thấy qua, khó tránh khỏi nhìn đến thất thần, tuỳ tùng Quý phủ muốn lấy lòng, nhanh nhẹn ân cần mua về hai bọc lớn, tươi cười đưa đến—đã không có Huyết Linh chi, mấy chuyện nhỏ thế này phải chu đáo với người ta một chút thì tâm mới an được đôi phần.

Quý Yến Nhiên: "..."

"Đó là gì vậy?" Vân Ỷ Phong miệng ăn sơn trà, tầm mắt lại nhìn đến một cái bậc thấp thấp, "Cái ghế lớn sặc sỡ rực rỡ, cùng cả đám đông kia nữa."

Tuỳ tùng Quý phủ giải thích, ấy là cái ghế của Kỳ lão gia—một phú hộ ở Đông Bắc, vào tầm này hàng năm sẽ được trưng ra ngoài cho mọi người cùng dính lấy chút lộc, chỉ cần bỏ ra năm văn tiền để đổi lấy một lượt ngồi lên, nghe qua đã thấy có lời.

Như phối hợp cùng chiếc ghế cầu tài, mỗi khi có người ngồi lên, gia đinh Kỳ phủ ở hai bên đều không quên niệm lớn một câu "Thăng quan phát tài", khiến không khí chung quanh tràn ngập vui mừng cùng tiếng vỗ tay giòn giã. Vân Ỷ Phong nói, "Chỉ mất năm văn tiền liền có được tất mọi người chứng kiến mình mất mặt thế nào, quả thực rất lời."

Quý Yến Nhiên nghe vậy thích thú đáp: "Bách tính chỉ muốn một chút may mắn cho việc buôn bán được thuận lợi thôi mà, Vân môn chủ ngược lại cũng thật độc miệng."

"Đi thôi, về quán trọ." Vân Ỷ Phong không mấy quan tâm, "Nơi này quá nhiều người, nhốn nháo thấy phiền."

Quý Yến Nhiên trực tiếp dùng tay mình ngăn cách hắn khỏi đám đông chen chúc, ánh mắt quét một vòng tứ phía, phiên chợ tập trung phần lớn dân chúng, song khách giang hồ mang theo đao kiếm cũng không ít, rốt cục vì sao lại tới đây tụ hội trong khi vốn dĩ môn phái võ lâm duy nhất ở thành Hàn Vụ chỉ có Nhạc Gia Tiêu cục, hắn thầm mong sẽ không có náo động xảy ra vào đúng lúc này.

Thế nhưng sau khi tới điểm trọ, mối nghi ngờ đã nhanh chóng được làm sáng tỏ, tiểu nhị cho biết, tháng này chưởng môn của Nhạc Gia Tiêu cục mừng đại thọ năm mươi tuổi, có mời kha khá các bằng hữu đến dự, rất phô trương.

"Vị này hẳn là Phong Vũ môn môn chủ?" Tiểu nhị cười nói, "Nhạc chưởng môn vừa sai người tới nhắn, mời môn chủ về ở tại Tiêu cục, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài, không cần ngủ lại quán trọ."

Quý Yến Nhiên chậc lưỡi: "Tới cũng nhanh ghê."

"Nếu không tới nhanh, chẳng phải là cô phụ Vương gia khổ tâm nghĩ kế rồi sao." Vân Ỷ Phong phủi phủi vụn đường dính trên tay, "Đi thôi."

Nhạc Gia Tiêu cục cách quán trọ không xa, lúc đoàn người đi tới, chưởng môn Nhạc Danh Uy cùng thủ hạ đã đứng chờ trước cổng. Kinh doanh tiêu cục quan trọng nhất là nhân duyên tốt, càng nhiều bằng hữu thì việc áp tiêu càng thuận lợi, Vân Ỷ Phong trong giang hồ lại rất có danh tiếng, Nhạc Danh Uy dĩ nhiên sẽ không thờ ơ lãnh đạm, vừa thấy mặt đã vô cùng thân thiện, thậm chí còn làm như bạn cũ lâu ngày gặp lại.

(*tiêu cục: nôm na là công ty vận chuyển, aka ship hàng thời cổ đại, nghe bảo ngày đó hàng hoá hay gặp cướp nên shipper chủ yếu toàn các cao thủ võ lâm tham gia áp tiêu để còn chống trả được khi gặp cường đạo)

"Vị này là?" Nhạc Danh Uy nhìn về phía Quý Yến Nhiên.

Vân Ỷ Phong đáp: "Là khách nhân của Phong Vũ môn, ta đến Đông Bắc sở dĩ cũng vì giao dịch với hắn."

Quý Yến Nhiên ôm quyền nói: "Tại hạ họ Quý, tuỳ tiện theo tới đây, không quấy rầy Nhạc chưởng môn chứ?"

"Sao có thể." Nhạc Danh Uy cười nói, "Kết thêm bằng hữu có bao giờ là thừa, huống hồ Quý thiếu hiệp còn mời được cả Vân môn chủ tự mình rời núi, chắc chắn thân phận cũng không hề tầm thường, một nhân vật như vậy nguyện ý hạ mình ở lại hàn xá, phải là phúc khí của Nhạc mỗ mới phải. Phòng ở đều đã chuẩn bị xong rồi, mời các vị qua bên này."

(*hàn xá: ý chỉ nhà mình với ý khiêm tốn)

Khuôn viên Nhạc Gia Tiêu Cục rất sâu, tiền viện dùng buôn bán, hậu viện dùng để ở. Bởi vì đúng dịp chúc thọ, kín khắp các phòng đều có khách khứa, người lớn giọng muốn hàn huyên, người nóng nảy muốn cãi lộn, có người mang theo cả con trẻ tới ăn tiệc, lại thêm cả em bé gào khóc đòi người như muốn xé cổ rách họng, quả thật huyên náo đến tức ngực.

Vân Ỷ Phong ngồi bên bàn, tự rót cho mình một chén trà: "Hiện đã trà trộn được vào Nhạc gia Tiêu cục rồi, kế tiếp Vương gia định tra án thế nào?"

Quý Yến Nhiên đáp: "Trên giang hồ có một sát thủ tên là Mộ Thành Tuyết, chẳng hay môn chủ có biết hắn?"

"Từng nghe qua, nhưng không rõ lắm." Vân Ỷ Phong nói, "Hắn không môn không phái, võ công cao cường, hành tung bất định, làm người không phân biệt chính tà, không nhận bằng hữu chỉ nhận bạc."

"Hắn từng đi dò la tin tức về Xá Lợi tử." Quý Yến Nhiên tiếp lời, "Không lâu sau đó thì Phật tháp xảy ra vụ trộm."

Vân Ỷ Phong phỏng đoán: "Vì vậy Vương gia nghi ngờ thủ phạm chính là hắn?"

Quý Yến Nhiên nói: "Ít nhất so với những người ngoài kia thì đáng nghi hơn cả, mà ba ngày trước, hắn cũng đã trà trộn vào Nhạc Gia Tiêu cục."

"Chả trách vài ngày trước nghe được mật báo xong, Vương gia liền gấp rút lên đường xuyên đêm." Vân Ỷ Phong xoa xoa mi tâm, "Chỉ khổ cho cái thân bệnh tật này của ta, ăn không ngon ngủ không yên, hiện tại ho một lần ngực đau một lần."

(*mi tâm: còn gọi là ấn đường—vùng giữa hai đầu lông mày)

"Vậy Vân môn chủ cứ nghỉ ngơi cho tốt." Quý Yến Nhiên đứng dậy, "Những chuyện còn lại, ta sẽ tự mình làm."

"Khoan đã!" Vân Ỷ Phong gọi hắn lại.

"Bản vương đã rõ." Quý Yến Nhiên giơ bàn tay phải lên như cam đoan, "Tuyệt đối sẽ không gây chuyện."

Bên ngoài cửa, tuỳ tùng Quý phủ cũng đang bị làm cho choáng váng, do thanh danh của Vân Ỷ Phong trên giang hồ quá vang dội, số người muốn tới diện kiến không hề ít, cứ đuổi một đoàn lại tới một đoàn, thậm chí có hai môn phái còn thoá mạ tố cáo nhau chen hàng, suýt chút nữa thì thành đánh lộn.

Trong buổi thiết yến tối hôm ấy, Nhạc Danh Uy cũng biết được chuyện, bèn áy náy nói: "Là do ta không chu toàn, chắc hẳn đã khiến Vân môn chủ kinh hãi một phen."

"Nhạc chưởng môn đâu cần khách khí như thế." Vân Ỷ Phong cười nói, "Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà."

"Tiết trời Đông Bắc giá lạnh, bệnh ho của môn chủ lại chưa khỏi, đáng ra phải được ở một nơi thanh tĩnh nghỉ ngơi mới phải." Nhạc Danh Uy nói, "Trong nhà lúc này không tránh khỏi ồn ào, nếu như môn chủ không chê, ta có xây một Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong*, phong cách giản dị mà tao nhã, rất thích hợp để thưởng trà tĩnh dưỡng."

(*thưởng tuyết các: toà lâu để thưởng thức cảnh tuyết

*Phiêu Miểu Phong: đỉnh Phiêu Miểu)

Vân Ỷ Phong ngoài mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại không khỏi suy nghĩ rốt cục vì sao người này phải triệt để tống tiễn mình lên núi như vậy, lẽ nào đã phát giác ra điều gì rồi?

Song còn chưa đợi hắn mở miệng, ngoài cửa đã vọng vào một lời trêu chọc: "Sao, Thưởng Tuyết Các đắc địa thế mà Nhạc bá bá lại chỉ ưu ái cho mình Vân môn chủ thôi à? Cũng quá keo kiệt rồi nha, con cũng rất muốn tới xem thử một lần mà."

Rèm cửa dày bị xốc lên, một trận gió lạnh ùa vào, cùng với đó là một nam tử trẻ tuổi nổi tiếng, thân mang áo bào gấm thêu màu nâu, thắt lưng đeo trường kiếm Thất Tinh, trong tay ôm một con tuyết điêu màu trắng—đây chính là đại thiếu gia của Cẩm Thành Tiêu cục, Kim Hoán. Đi theo sau hắn là một nam tử trung niên, chưởng môn của Cẩm Thành Tiêu Cục, Kim Mãn Lâm.

Nhạc Danh Uy cười nói: "Hiền chất mà muốn đi thì chỉ cần nói với ta một tiếng thôi mà, sao lại giễu cợt Nhạc bá bá của con thành ra như vậy chứ."

(*hiền chất: cháu trai—ruột hoặc con của bằng hữu)

"Vậy cứ quyết định thế đi." Kim Hoán xoay người, cung kính nói, "Diện kiến Vân môn chủ."

Vân Ỷ Phong đáp: "Mấy năm không gặp, Kim huynh vậy mà vẫn ưa náo nhiệt y như ngày nào."

"Cũng không hẳn là ưa náo nhiệt." Kim Hoán nói, "Phiêu Miểu Phong đẹp tựa tiên cảnh, Thưởng Tuyết Các lại là một công trình xảo đoạt thiên công, ngày hè chỉ ra ngắm vườn hoa bãi cỏ đã coi như cảnh đẹp nhân gian rồi, huống hồ là ngày đông lúc này, nhìn ra tuyết trắng một mảnh mịt mù phía dưới, nếu được thưởng thức cùng với rượu ngon đồ ngon nhạc hay, nhân sinh thế mới gọi là mỹ mãn chứ."

(*xảo đoạt thiên công: độ tinh xảo có thể sánh được với tạo hoá)

Kim chưởng môn quát lớn: "Trước mặt ngần này khách quan, mở miệng ra nói về thú vui uống rượu hưởng lạc mà cũng không biết mất mặt!"

"Kim chưởng môn nói vậy là không phải rồi." Trong yến tiệc có người phản bác, "Lòng yêu cái đẹp thì ai mà chẳng có, huống chi lại là thắng cảnh thế gian. Kim huynh nói như vậy khiến ta cũng thật muốn được mở mang tầm mắt, không biết liệu tại hạ có thể hưởng ké đãi ngộ của Vân môn chủ một chút không?" Người lên tiếng mặc áo khoác sợi bông màu xanh nhạt, thanh âm yếu ớt, nhìn qua không giống người trong giang hồ, mà dường như là một thư sinh.

Biết ngay mà, Nhạc Danh Uy nghe vậy lo lắng nói: "Phiêu Miểu Phong dốc ngược thẳng đứng, đường nhỏ gập ghềnh, ngươi chắc chắn mình có thể leo được chứ?"

Thư sinh rất cố chấp: "Đi chậm cũng được, người khác đi một ngày, ta dùng tới ba năm ngày kiểu gì chẳng xong."

"Nếu phong cảnh thực sự đẹp như vậy, liệu ta có thể cùng tham gia không?" Một cô nương xinh đẹp cũng hăng hái đứng lên, trên mi gian đính hoa điền hình trăng khuyết, thoạt nhìn hoạt bát, cặp mắt đen lay láy lại chỉ dán vào Vân Ỷ Phong, một chút cũng không rời.

(*mi gian: mi tâm hay ấn đường, vùng giữa hai lông mày

*hoa điền: coi như một loại trang sức, đính trên mi gian hoặc trán—mọi người có biết về trào lưu chụp hình style Võ Tắc Thiên bằng app Pitu hồi đó không... cái hình đỏ đỏ trên mặt Phạm Băng Băng đấy là hoa điền)

Có khách nhân cười trộm, tất cả đều nhìn ra ý tứ của nàng thực chất không nằm trong lời nói, thế nhưng ngẫm thấy cũng không có gì lạ, Vân môn chủ tuổi trẻ tài cao, ngoại hình anh tuấn, lại nghe nói ở Phong Vũ môn bạc chất thành núi, đây chẳng phải chính là tổ hợp mà các cô nương yêu thích hay sao.

Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, vừa định nói bản thân không có hứng thú đi cái Phong Phong phiền phức gì đó kia, Nhạc Danh Uy lại nói: "Đông người một chút cũng tốt, chỉ là toà lâu thưởng tuyết kia đã sớm có một vị khách vào ở rồi, tính tình người này hơi cổ quái, chư vị nếu tới đó thì tốt hơn hết đừng quấy rầy đến hắn, tránh trường hợp xảy ra bất hoà."

Kim Hoán lên tiếng hỏi: "Không biết là vị khách nào vậy?"

Nhạc Danh Uy đáp: "Mộ Thành Tuyết."

Nghe được cái tên này, Vân Ỷ Phong thấy lòng có chút nhộn nhạo, cùng Quý Yến Nhiên khẽ liếc nhau một cái.

Lúc trước còn đang suy nghĩ phải lấy cớ gì mới tiếp cận được tên sát thủ kì quái kia, hiện tại lại có một cơ hội từ trên trời rơi xuống như vậy.

...

Thưởng Tuyết Các được xây dựng vô cùng tinh xảo, với vài căn khách phòng nằm rải rác, khách nhân chỉ có thể đi một mình, gia đinh và thuộc hạ sẽ ở lại Nhạc Gia Tiêu Cục.

Tuỳ tùng Quý phủ nói: "Vương gia cứ an tâm tới chỗ Mộ Thành Tuyết kia đi, dưới núi có bọn ta canh chừng, sẽ không để xảy ra sai sót."

"Ngươi không lo lắng chút nào sao?" Đến dọc hành lang, Vân Ỷ Phong hỏi Quý Yến Nhiên, "Nhỡ như Xá Lợi tử đã không còn trong tay Mộ Thành Tuyết, mà giấu ở đâu đó trong Nhạc Gia Tiêu Cục thì sao?"

Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Ta không nghĩ như vậy, dựa theo thói quen của Mộ Thành Tuyết, một khi đã hoàn thành giao dịch, hắn sẽ không tiếp tục ở lại Nhạc Gia Tiêu Cục."

Vân Ỷ Phong cười nói: "Vương gia quả là am hiểu nhân tình thế thái trong giang hồ."

"Có chuyện cần làm, tất nhiên ta sẽ dò la kĩ lưỡng về tính tình và bản chất của đối thủ." Quý Yến Nhiên nói, "Chỉ vất vả cho Vân môn chủ, lại phải cùng ta một chuyến lên núi hiểm trở."

Vân Ỷ Phong như một thói quen, đưa tay vuốt nhẹ miếng linh chi bằng hồng ngọc, ôn nhu đáp: "Không có gì."

Tuỳ tùng Quý phủ: "..."

Đúng là nghiệp chướng mà.

-

vtrans by xiandzg