Toàn thể cao thủ đương trường đều biến sắc. Nhưng chẳng một ai cử động, vì chẳng lẽ tự tỏ ra mình nhát sợ, mà cũng chẳng lẽ dại dột nhảy ra xung phong khai chiến với Bệnh Tây Thi.
Bầu không khí trở nên khẩn trương nghẹt thở.
Riêng Đông Môn Trường Thanh vẫn ung dung thản nhiên như thường. Bỗng lão lên tiếng phá tan sự im lặng phăng phắc :
- Bệnh Tây Thi cô nương tuy bản lãnh cao cường, nhưng e rằng khó đàn áp nổi nếu toàn thể bằng hữu ở đây nhứt tề liên thủ đối phó. Vậy, nên có giải pháp êm đẹp hơn khả dĩ tránh được đổ máu mà Tây Thi cô nương vẫn toại ý, vừa giữ vẹn hòa khí chung.
Bệnh Tây Thi liền ra hiệu cho hai hán tử lùn khoan động thủ hỏi :
- Lão ưng khuyển định giở trò trì hoãn chăng? Giải pháp gì? Nói nghe thử!
Đông Môn Trường Thanh đáp :
- Giản đơn lắm. Bằng vào những lời lẽ vừa rồi thì Tây Thi cô nương đã biết đích xác vị nào ở đây là nhân vật từ Hoàng Kim thành đến rồi. Tức nhiên trong mình vị ấy đang có đủ bản đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành. Vậy Tây Thi cô nương cứ tự tiện ra tay kiềm chế, bắt lấy vị ấy mà mang đi, rồi cũng cứ tự tiện cưỡng đoạt bản đồ và chìa khoá. Lão phu tin chắc toàn thể bằng hữu hiện diện sẽ không ai can thiệp hay tranh chấp chi hết, vì xét theo lẽ công bằng, chính Tây Thi cô nương đã có công phát giác vụ Hoàng Kim thành thì có quyền ưu tiên khai thác.
Bệnh Tây Thi xua tay cười lạt :
- Bắt người mang địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành để chiếm lấy hai món ấy là việc tất nhiên ta phải làm, đừng hòng ai ngăn cản, tranh giành nổi. Nhưng trước khi làm việc đó, ta nhất quyết phải hạ sát hết những kẻ hiện diện cái đã, đừng hòng chạy thoát một ai, kể cả toàn thể có hợp nhất liên thủ chống đỡ cũng vô ích. Ta cần phải diệt khẩu các ngươi hôm nay, để mai sau ta đỡ phiền phức, lôi thôi. Lão ưng khuyển chớ có lải nhải nữa, ta không đổi ý đâu! Tất cả hãy chuẩn bị đi, ta động thủ đây!
Đông Môn Trường Thanh thở dài :
- Thế là đáng tiếc cho Tây Thi cô nương!
Bệnh Tây Thi lại giữ hai hán tử lùn đứng yên hỏi :
- Lão ưng khuyển nói cái gì đáng tiếc cho ta?
Đông Môn Trường Thanh hỏi lại :
- Tây Thi cô nương dù có thể đàn áp được mọi người đi nữa, nhưng liệu sẽ hạ nổi Lý Tam Lang chăng?
Bệnh Tây Thi động dung hỏi mau :
- Lý Tam Lang ư? Y cũng có mặt tại đây ư?
Đông Môn Trường Thanh cười lạt :
- Đấy, đáng tiếc là ở chỗ đó! Tây Thi cô nương đã hành sự thiếu dự trù chu đáo. Tây Thi cô nương quên rằng mọi người đã bị phao tin truyền của cô nương đánh lừa mà tới đây thì, Lý Tam Lang càng cần tới đây hơn ai hết, vì chẳng lẽ cam tâm bỏ qua khi nghe thấy tánh danh của mình bị lợi dụng?
Toàn thể đương trường càng biến sắc. Ai cũng nhìn nhận lập luận của Đông Môn Trường Thanh hoàn toàn hữu lý. Một nhân vật thần bí, ghê gớm như Lý Tam Lang thì chỗ nào mà y chẳng đến được, huống chi trong vụ này, Bệnh Tây Thi đã ngang nhiên lợi dụng tên họ y thì y đâu thể điềm nhiên được.
Nãy giờ Bệnh Tây Thi lăm le động thủ, mọi người đã khẩn trương thì giờ nghe đến Lý Tam Lang thì lại càng lao nhao mười phần hơn.
Lý Tam Lang mà có mặt tại đây thì cuộc diện sẽ biến chuyển khó lường trước được!
Lý Tam Lang một khi đã hiện diện thì có thể dưới mọi hình thức bất ngờ nhất, chẳng ai nhận biết nổi!
Mọi người dáo dác ngó quanh, rồi lại nhìn lẫn nhau, tỏ ra ngấm ngầm uý kỵ, nghi ngại người bên cạnh có thể là Lý Tam Lang.
Đột nhiên Nam Cung Thu Lãnh hô lớn :
- Lý Tam Lang! Nếu quả anh hùng đảm lược hãy tự xưng ra đi, rồi cùng ta quyết đấu một trận cao hạ!
Đông Môn Trường Thanh đưa mắt sang nói :
- Biết đâu chừng chính các hạ, Bá đao Nam Cung Thu Lãnh lại là Lý Tam Lang...
Tư Mã Thường liền đổ dồn chú ý vào Nam Cung Thu Lãnh sắc lạnh hỏi :
- Là các hạ phải không?
Nam Cung Thu Lãnh nhún vai chẳng đáp chẳng rằng.
Đông Môn Trường Thanh lại lên tiếng :
- Đại Hoàng Phong! Các hạ khỏi hỏi người ta, các hạ cũng có thể là Lý Tam Lang!
Tới phiên Nam Cung Thu Lãnh nghiêm khắc nhìn Tư Mã Thường và sấn tới một bước vừa nâng thanh bảo đao cao lên một một phân.
Bệnh Tây Thi cười ạp ạp, cất giọng quái gở :
- Cái lão ưng khuyển này quả đúng như lời đồn đại, đa đoan quỷ kế, chuyên môn gây chuyện đảo điên. Các vị chớ nghe theo lão, hãy nhắm vào lão mà hỏi tội là hơn.
Đông Môn Trường Thanh hỏi :
- Lão phu gây chuyện gì đảo điên? Giả sử lão phu khiêu khích họ tranh chấp thật sự đi nữa thì quá có lợi cho cô nương kia mà?
Phi Bạt Đồng Tử cười lạt :
- Lão ưng khuyển! Ngươi giỏi mồm mép lắm, một xú bà nương Bệnh Tây Thi đã cho ngươi ăn cái gì mà lôi kéo được ngươi theo phe vậy?
Đông Môn Trường Thanh hững hờ ngó Phi Bạt Đồng Tử bằng nửa mắt :
- Ngươi thì biết gì? Ta chỉ nhắc cho Bệnh Tây Thi nhớ rằng Lý Tam Lang có thể cũng đang có mặt ở đây như mọi người để nàng ta liệu lấy mà hành động, thế thôi? Còn như ai là Lý Tam Lang, thì ngay ta đây cũng có thể là Lý Tam Lang vậy. Ta chỉ nói sự thật chớ chẳng đứng về phía nào cả, không khiêu khích ai hết.
Phi Bạt Đồng Tử thẹn đỏ mặt đành nín thinh.
Tình thế kiếm ghìm cung giương đã trôi qua, bầu không khí đương trường trở nên hòa hoãn mấy phần.
Đỗ Thập Nương tự dưng rạng rỡ dung nhan, đưa ánh mắt dịu dàng, say đắm nhìn hết người này đến người khác, cất giọng tha thiết :
- Tam Lang! Trong các vị ai là Tam Lang của thiếp?
Một đại hán trong nhóm “Liêu Đông tam đao” vọt miệng lả lơi :
- Chính ta! Cưng ơi! Mau lại đây chúng mình kề cận cho ấm lòng nhau, cho mát thịt da!
Cả nhóm “Liêu Đông tam đao” rộ cười hô hố.
Đông Môn Trường Thanh cười lạt :
- Cái chết sắp giáng xuống đầu mà còn hí hửng! “Liêu Đông tam đao” quả nhiên khoáng đạt vô tư quá chừng!
“Liêu Đông tam đao” chợt tắt tiếng cười, nét hí hửng như bị đông cứng lại, sáu tia mắt phẫn nộ đồng xạ về phía Đông Môn Trường Thanh. Lão lờ đi, chẳng buồn nhìn lại.
Đỗ Thập Nương càng bồn chồn, tiếp tục đưa mục quang điểm huyền nhìn kỹ hơn từng người và giọng nói trở nên bi ai, cầu khẩn :
- Tam Lang! Chàng có thấy chăng, chàng có nghe chăng... thiếp đã vì chàng mà dãi nắng dầm sương, vượt ngàn dặm đến đây để bị người mỉa mai, kẻ chê cười... chàng nỡ nhẫn tâm...
Bệnh Tây Thi bỗng khai khẩu :
- Thiếu phu nhân! Mau lại đây ta nói cho mà biết ai là Lý Tam Lang.
Đỗ Thập Nương tươi hẳn nét hoa, hỏi nhu reo mừng :
- Thật vậy không Tây Thi thư thư?
Bệnh Tây Thi gật đầu :
- Thật chứ! Ta đùa làm chi.
Đỗ Thập Nương lại hỏi :
- Thư thư biết chắc ai là Lý Tam Lang chứ?
Bệnh Tây Thi đáp :
- Biết chắc! Nếu không biết thì làm sao ta mách cho được. Ái chà!... Y vừa nghe ta nói đã lộ vẽ nhột nhạt chẳng yên rồi kìa! Nào, mau lại đây ta phụ nhĩ cho mà biết, rồi xuất kỳ bất ý ôm chồm lấy y tất y hết tránh né nữa.
Đỗ Thập Nương càng rạng rỡ dung nhan, ca ngợi một cách thành thật, hăm hở nói một hơi dài :
- Tây Thi thư thư! Lòng dạ thư thư thật là nhân ái! Thư thư quả đã thông cảm tâm tình của tiểu muội! Thư thư nói đúng lắm, phen này tiểu muội quyết theo biện pháp của thư thư chỉ giáo, phải ồm chầm, giữ chặt lấy Lý Tam Lang, không cho chàng lánh mặt nữa! Đã bao lần rồi tiểu muội từng đeo đuổi, tìm kiếm chàng nhưng lần nào cũng vậy, hễ tiểu muội sắp sửa đến thì chàng lại đi rồi, khiến tiểu muội vất vả biết chừng nào! Đau khổ biết chừng nào!
Lời vừa dứt thì nàng cũng vừa tha thướt, uyển chuyển bước sang phía Bệnh Tây Thi.
Đột nhiên Đông Môn Trường Thanh lên tiếng :
- A! Có thể lắm! Người từ Hoàng Kim thành đến có thể là một nữ nhân!... Có thể lắm!...
Tiếng lắm của lão chưa thốt trọn thình lình một tiếng “véo” phát xuất từ một lằn xẹt như tên bắn đã điểm vào lưng Đỗ Thập Nương.
Đại hán sử cương tiêu xuất thủ thật quái dị, thần tốc: ngọn roi thép luyện mềm mại trên tay y bỗng tựa như con rắn vọt tới, trong khi Đỗ Thập Nương chẳng chút đề phòng liền bị đầu roi xỉa đúng huyệt “Yêu Nhãn” và chớp mắt ngay đó, thân thể hoàn toàn tê liệt.
Hán tử lùn bên tả gằn từng tiếng :
- Kẻ nào đã tiến vào Quan Đế miếu hôm nay là tuyệt đối không thoát ra được nữa!
Buông Đỗ Thập Nương xuống!
Đông Môn Trường Thanh bỗng cười ha hả, hỏi lông bông :
- Người từ Hoàng Kim thành đến đã chết rồi thì tranh đoạt Xà Yếu mỹ nhân làm chi?
Nếu biết XàYếu mỹ nhân không có cất giữ bản đồ với chìa khóa Hoàng Kim thành thì ở đây ai cất giữ?
Hán tử lùn bên tả quát :
- Buông Đỗ Thập Nương ra!
Kèm theo tiếng quát hai hán tử lùn đã đồng thời hành động. Như sấm tợ sét, hai thần hình tròn ủng thấp thoáng, bốn chưởng nhứt tề đập vào Tư Mã Thường.
Trường kiếm loang loáng, Tư Mã Thường xuất chiêu tốc khoái tuyệt luân, đích xác kinh hồn: chớp mắt đã đâm liền hai kiếm trúng vào ngực hai hán tử lùn.
“Kịt!”... “Kịt!”
Hai mảnh áo hoa trên ngực hai hán tử lùn bị mũi trường kiếm khoét thật tròn văng ra, nhưng chỉ riêng vải áo mà thôi, còn thịt da vẫn trơ trơ, không một chút trầy trụa.
Tư Mã Thường chưng hửng và kinh hãi.
Cao thủ khi giao đấu, chỉ vì một chút giao động gì đó mà phân tâm tí tí thôi là cả một bất lợi to tát. Tư Mã Thường mới sửng sốt ngạc nhiên, kiếm thế hơi thoáng trì trệ lập tức bị hán tử lùn xỉa cả năm ngón tay trúng cánh tay trái.
Tư Mã Thường loạng choạng lùi lại, tả thủ đang ôm giữ Đỗ Thập Nương liền bị nới lỏng.
Đỗ Thập Nương liền vuột ra rơi xuống.
Thân pháp hai hán tử lùn cực kỳ linh hoạt, song song nghiêng người, vươn trảo chụp dính Đỗ Thập Nương.
Ngay khoảnh khắc ấy, hai cụm hoàng quang rít lên lạnh người, từ trên cao xẹt xuống lia vào yết hầu hai hán tử lùn.
Mới rồi hai gã đã xem mũi kiếm của Tư Mã Thường chẳng nhằm gì, nhưng bây giờ có vẻ uý kỵ hai cụm ánh sáng vàng có tiếng rít lanh lảnh này. Hắn gã phải bỏ Đỗ Thập Nương ra, bốn chưởng nhứt tề hất ngược lên đúng vào hai cụm hoàng quang.
“Băng!”... “Băng!”...
Hai tiếng khua chạm điếc tai. Hai phiến hoàng quang bắn ngược lại hai phía: một xẹt trúng cột đại điện, một văng vào cánh cửa hông hành lang. Hai tiếng “phập, phập” lại vang lên, cả hai phiến hoàng quang đều chém ngập quá nửa vào cột gỗ, cửa ván dày. Thì ra là hai phiến phèng la của Phi Bạt Đồng Tử.
Do hai phiến phèng la mà hai hán tử đã lơi tay một chút. Nhưng Phi Bạt Đồng Tử cũng hơi chậm một tí, lão vọt người chưa kịp tới thì đã có hai bóng người xẹt qua nhanh hơn, xớt lấy Đỗ Thập Nương rồi.
Hai bóng người đoạt được Đỗ Thập Nương chính là “Trung Nguyên song kiếm”.
Chẳng lý gì tới Phi Bạt Đồng Tử, hai hán tử lùn đồng gầm to và song song lao đến chỗ Trung Nguyên song kiếm mới vừa đặt chân xuống.
Trung Nguyên song kiếm liền đón tiếp bằng hai nhát trường kiếm một lượt điểm vào giữa hai trán hai hán tử lùn.
Từ góc đằng kia, Đông Môn Trường Thanh bất giác la lên :
- Da thịt hai quái vật ấy đã luyện đến mức đao thương bất nhập! Đừng quên mũi kiếm vô hiệu của Tư Mã Thường vừa rồi!
Lời lão chưa dứt thì hai thanh trường kiếm của Trung Nguyên song kiếm đã đâm trúng mi tâm hai hán tử lùn, thân kiếm cong quằn, mũi kiếm trợt lớt thành đâm vào khoảng không trên đầu hai gã.
Lỡ đà, Trung Nguyên song kiếm đều chúi nhũi tới, lọt vào vừa đúng tầm tay ngắn ngủn của hai hán tử lùn. Hai gã chọc luôn cả bốn bàn tay vô ngực và bụng Trung Nguyên song kiếm.
Hai tiếng rú thảm thiết: cả hai lồng ngực và bụng của huynh đệ Trung Nguyên song kiếm đều vỡ toang, tim phổi, ruột gan pha lẫn máu tuông đổ lòng thòng, tung toé.
Hai hán tử lùn xoay ngang, chụp dính Đỗ Thập Nương, song song nhảy lùi, không cần xoay mặt lại, chớp mắt đã trở về bên cạnh Bệnh Tây Thi.
Hơi thở hai gã vẫn bình thường, mặt không chút đổi sắc, dáng điệu ung dung như chẳng hề có chuyện gì xảy ra hết.
Hai gã đã xuất thủ tranh đoạt Đỗ Thập Nương, hành động rập ràng, nhẹ nhàng tợ gió, chớp nhoáng và dũng mãnh như sấm sét, liên tiếp vượt qua ba cửa ải sát uy khiếp người ...
Tại trường còn ai dám khinh xuất vọng động?
Nãy giờ, số người chưa xuất thủ gồm có “Mang Sơn Quỷ Tiều”, “Song Thương Tướng”, “Tứ Đại Chùy” và Đông Môn Trường Thanh. Chỉ riêng Đông Môn Trường Thanh thuỷ chung vẫn ngồi yên một chỗ, dường như không hề có ý muốn can dự vào cuộc tranh chấp bằng võ lực. Còn những Song Thương Tướng, Tứ Đại Chùy và Mang Sơn Quỷ Tiều đều nhốn nháo, đã không ngớt cất tay, khoa chân toan nhảy vào vòng chiến, nhưng lần lượt thấy tình thế hoàn toàn bất tiện đành đứng yên, lặng lẽ giương mắt nhìn.
Bệnh Tây Thi tươi cười, lên tiếng :
- Thế là xong rồi, người chúng ta cần đã vào tay chúng ta! Vậy chúng ta chuẩn bị chia tay chư vị bằng hữu, để còn đi...
Thị phất tay áo một cái, một cuộn tròn tợ cuộn chỉ màu hồng liền chạy tọt ra bàn tay.
Thị nắm gọn cuộn chỉ hồng tung lên.
Đông Môn Trường Thanh vọt miệng la :
- Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng! Chạy cho mau!
Tiếng “mau” vừa dứt, lão là người đầu tiên biến mất dạng.
Toàn thể tại trường chợt nghe “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng”, thảy đều biến sắc, lập tức vọt người lên, phá thủng nóc miếu đào tẩu gấp.
Cuộn chỉ hồng vừa rời khỏi hữu chưởng của Bệnh Tây Thi liền tỏa rộng ra thành màn lưới đỏ lấp lánh điểm vàng tuyệt đẹp, trong nháy mắt đã chụp phủ khắp gian đại điện.
Đúng là một chiếc lưới đan bằng chỉ hồng, ở mỗi mắc lưới có điểm một đóa hoa mai vàng.
Gian đại điện Quan Đế miếu khá to rộng là thế, mà lúc này chẳng còn một mảnh đất nhỏ nào là chẳng có lưới hồng trải lên.
“Bá Đao” Nam Cung Thu Lãnh, “Đại Hoàng Phong” Tư Mã Thường, Phi Bạt Đồng Tử với “Mang Sơn Quỷ Tiều” đã chạy thật nhanh nên thoát khỏi màn lưới.
Còn “Song Thương Tướng” và “Tứ Đại Chùy” năm người hơi chậm một bước đều bị lưới hồng chụp phải, nằm lăn lộn giãy giụa y như năm con cá mắc lưới.
Bệnh Tây Thi mím môi, hữu thủ kéo ngược lại, mấy tiếng rú thảm thiết vang lên: cả năm cao thủ vướng lưới đều tức thời bất động.
Những mắc lưới đang siết chặt lại, nhưng sợi chỉ màu hồng gói cứng, cắt sâu vào da thịt năm cao thủ, toàn thân họ đều rướm máu, màu máu bầm đen.
Hiển nhiên bức màn lưới này đã được Bệnh Tây Thi đặc chế một cách tinh vi và tẩm độc chất khủng khiếp, đúng là một món vũ khí độc đáo, cực kỳ ác hại, quả đúng là thứ “tiêu hồn”!
Vừa thu lưới lại thành cuộn tròn đút vào tay áo, Bệnh Tây Thi vừa thở dài phàn nàn :
- Cá lớn xẩy mất, chỉ mắc lưới mấy con tôm nhỏ, tức thật!
Thị âu yếm vỗ vai hai hán tử lùn bảo :
- Bỏ mặc những tử thi đó, chúng ta đi thôi! Bây giờ chúng ta lo truy nã ngay, tìm giết cho kỳ hết những kẻ vừa chạy thoát. Không thể để một tên nào sống sót cả, kẻo chúng nó đồn đãi ồn ào, hoặc gây cản trở lôi thôi, chẳng thuận lợi cho chuyến đi Hoàng Kim thành của chúng ta.
Đột nhiên một giọng trầm trầm vang lên :
- Khỏi cần truy tìm, ta là người đầu tiên trở lại nạp mạng đây!
Đông Môn Trường Thanh quả đã trở lại, đang đứng sừng sững cách trước mặt Bệnh Tây Thi không đầy một trượng.
Cả Bệnh Tây Thi lẫn hai hán tử lùn không khỏi giật mình sửng sốt và ngấm ngầm uý kỵ, vì không thấy Đông Môn Trường Thanh đã từ hướng nào trở lại và cũng chẳng biết lão trở lại để làm gì...