Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm

Chương 14: Lời thề




Vật kia ngẩng đầu lên.

Thật ra nó không có đầu, chỉ là một thứ gì đó hơi gồ lên đang lóe ánh sáng đỏ, nghe nói cấp trên đã bỏ ra một số tiền lớn để chế tạo nên loại vũ khí này, không biết tác dụng trên thực tế như thế nào. Lúc trước có rất nhiều người ngu xuẩn coi nó là ma quỷ, vi phạm mệnh lệnh chỉ vì muốn phá hủy nó, cuối cùng chính mình lại bị xử theo quân pháp hơn nữa lại còn ảnh hưởng đến loại vũ khí quý giá mắc hơn cả một doanh trại này. Loại chuyện ngu xuẩn này xảy ra quá nhiều nên người của quân bộ đành phải thay đổi ngoại hình của nó sau đó công bố đây là một loại chó săn hỗn huyết, là biểu tượng cho sự đè bẹp ma lực của ác ma.

Mặc dù thượng sĩ cho rằng thứ đồ này nhìn có vẻ không giống chó săn chút nào nhưng hắn không thể không thừa nhận điểm tốt của nó. Dù sao việc giải thích chó săn màu đỏ là cái gì đối với những binh lính bình thường cả đời chưa bao giờ nghe nói đến “Máy móc” thực sự là có chút phí sức.

Con chó săn màu đỏ ngẩng đầu lên nhìn về một phía, “hai mắt” lóe lên ánh sáng màu đỏ. Trước đó không lâu nó đã trải qua một lần cải tạo nên hiện tại phạm vi điều tra càng trở nên chính xác, giới hạn cũng được nâng cao hơn.

Đổi lại những người nhìn giống dị chủng cũng sẽ xuất hiện trong danh sách săn bắt của nó.

Việc cải tạo chỉ xảy ra trong hai ngày nên thượng sĩ đã tỏ thái độ phê bình kín đáo đối với chuyện này. Trước đó vài ngày, hầu hết các nơi đóng quân đều nhận được nhiệm vụ tiêu diệt dị chủng, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Thượng sĩ cho rằng mình là sĩ quan tầng dưới chót nên không cần phải nghĩ nhiều, hắn rất hào hứng vì có thể được điều đến đóng quân ở Ansa hoang dã đầy ung nhọt kia để tìm kiếm cơ hội. Nơi đó thu nhận kẻ bỏ trốn, tạp chủng và tất cả những thứ bị vứt bỏ gây phiền toái cho quân đội trú đóng ở nơi đó rất nhiều. Cho tới bây giờ hắn vẫn luôn cho rằng những kẻ này xuất hiện ở nơi đóng quân của bất cứ sĩ quan nào đều là chuyện vô cùng nhục nhã. Nhưng còn có cách nào nữa? Chinh phạt cần tiền, cấp trên cho rằng tác chiến ở vùng hoang dã rét lạnh cùng với khí hậu, địa hình, thú hoang và những người dân nghèo khó liều mạng kia là cực kì không có lợi hơn nữa bọn họ lại không ra gây chuyện gì nên tạm thời mở một con mắt nhắm con mắt cho qua. Thượng sĩ cũng không thể làm gì thẳng đến khi mệnh lệnh mới được truyền ra.

Bọn họ đã được cho phép và được tiếp viện đầy đủ nên việc hoàn thành những chuyện còn lại dễ dàng như một bữa ăn sáng. Bọn họ giết dị chủng, đốt trụi doanh trại của bọn chúng, đáng tiếc phần lớn bàn chân của những kẻ này đều giống như bôi dầu, trốn tránh còn nhanh hơn cả thỏ. Thượng sĩ đã ra lệnh binh lính treo đầu những người chết và tù binh lên trên cột cờ nhưng bọn chuột nhắt đó đều không hề có lòng dạ báo thù, không thấy tên nào lộ diện cả.

Trại dân du cư đã bị thượng sĩ xóa sổ vĩnh viễn nhưng vẫn chưa đủ. Hắn biết những tạp chủng này giống như những con chuột, chỉ phá huỷ một hang ổ thì vẫn không đủ để ngăn bọn chúng tro tàn lại cháy. Chỉ có giết tất cả chuột lớn, dìm tất cả chuột mới sinh thì mới có thể chấm dứt nạn chuột phá hoại, khiến tất cả những dị tộc đáng chết đến từ Vực sâu này không làm ô nhiễm không gian, xâm chiếm tài nguyên của con người nữa. Vì vậy hắn dẫn đầu toàn quân truy kích nhưng ở trong thời điểm quan trọng thì cấp trên lại thu hồi cho săn màu đỏ về, nói là muốn cải tạo nâng cấp.

Thật là con mẹ nó đúng thời điểm, bọn hắn vốn nên mang theo những con cá lọt lưới chiến thắng trở về nhưng chó săn màu đỏ lại bị thu hồi làm cho đám người kia trốn thoát ở ngay dưới mí mắt của bọn hắn, còn tệ hơn nữa là có một tiểu đội hoàn toàn mất tung tích, quả thật đã gặp quỷ mà. Lúc thượng sĩ nhận pháo hiệu thì năm phút sau đã tới vị trí phóng pháo thế nhưng ở nơi đó ngay cả một cái xác cũng không có. Trên mặt đất trống trơn, chỉ có vài nơi còn lưu lại vết máu và chỉ thế mà thôi.

“Chúng ta đang truy bắt Quỷ ăn thịt, chúng nó đã ăn hết cả một tiểu đội!”

Sau đó lời đồn này được lưu truyền rộng rãi trong quân đội và cấp trên không thể không dùng sức mạnh để loại bỏ nó. Thượng sĩ kia cũng phải gánh chịu tránh nhiệm mà không hề biết lí do bởi vì lúc đó hắn ở gần nơi đấy nhất, cũng coi như là người chứng kiến duy nhất. Những người khác hoài nghi, nhìn hắn giống như là hắn hoa mắt để kẻ địch chạy trốn hơn nữa còn bỏ sót các thi thể.

Thượng sĩ rất tức giận nên dẫn theo những binh lính trực thuộc hắn tìm kiếm ở xung quanh vào lúc ba giờ sáng. Có lẽ ngôi sao chiến thắng đã chiếu rọi hắn khi ánh mắt của chó săn màu đỏ bỗng nhiên sáng lên, tuyên bố kẻ địch đột nhiên biến mất lại xuất hiện.

“Toàn quân nghe lệnh!” Hắn hưng phấn nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất tiến về trước!”

Lần theo dấu vết chưa tới một giờ thì cuộc truy tìm đã đến hồi kết. Một đám người lùn nhìn thấy ánh đuốc thì lập tức sợ hãi, hiển nhiên là không ngờ mình lại bị bại lộ tung tích nhanh đến như vậy.... Lúc trước bọn hắn không có chó săn màu đỏ nên phạm vi truy tìm bị giới hạn còn lúc này trong đó không có một người nào không phải là dị chủng nên thượng sĩ lập tức nghĩ rằng lần này thoải mái rồi.

Xương cứng chỉ cần đánh một lần sẽ nát, ngay cả đứa bé cũng biết không nên kết bạn mà đi nhưng đám người yếu đuối, ngu xuẩn trước mắt này lại di chuyển thành đoàn khiến thượng sĩ không dám tin bọn chúng có thể trốn thoát khỏi sự đuổi bắt trước đó. Hắn không có ra lệnh bắn tên một lượt vì tên là để dùng cho những tình huống nghiêm trọng, không thể lãng phí vì bọn dị chủng được. Bọn hắn không tốn bao nhiêu công sức, cũng không gặp phải bao nhiêu kháng cự đã bao vây được đám dị chủng vào chính giữa.

Sau khi binh lính bao vây con mồi thành vòng tròn thì thượng sĩ quát hỏi những tên bỏ trốn đang run lẩy bẩy này: “Đồng bọn của bọn mày ở chỗ nào?”

Không có người nào lên tiếng.

“Không khai đúng không? Đồng bọn của bọn mày đã giết chết những binh lính anh dũng để che dấu cho bọn mày, không ai ngu đến nổi tin rằng bọn mày có thể làm được chuyện này cả!” Thượng sĩ lạnh lùng nói: “Mau khai đi, tao sẽ cho bọn mày chết một cách nhân từ!”

Lúc này hắn nghe được tiếng khóc nức nở của một đứa bé. Mẹ của nó vội vàng bịt miệng đứa bé nhưng thượng sĩ đã ra lệnh cho binh lính kéo tay mẹ đứa bé ra. Hắn hy vọng sẽ nghe được lời khai nhưng đứa bé kia cứ khóc mãi, khóc đến bắt đầu nấc cục. Nhìn hành động của người mẹ thì có vẻ không phải xuất phát từ sự anh dũng hoặc trung thành mà chỉ là sợ tiếng khóc sẽ hấp dẫn sự chú ý của bọn họ mà thôi.

Thượng sĩ bắt đầu cảm thấy phiền chán, mặc dù bây giờ đang là mùa hạ nhưng vào lúc rạng sáng thì Ansa hoang dã vẫn tương đối lạnh. Hắn chỉ cần mang một ít tù binh về tra khảo, nơi này quá nhiều người rồi.

Hắn ra lệnh: “Giữ lại mười người, còn lại giết hết.”

Bọn lính lập tức rút vũ khí ra.

Đám người dị chủng bị bao vây ở chính giữa hét lên chói tai, bọn họ lại bắt đầu trở nên lộn xộn. Có không ít binh lính trong mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, bọn họ truy tìm vào nửa đêm cũng chỉ vì chuyện này, cho tới bây giờ giết dị chủng là cách giải tỏa áp lực được được hoan nghênh nhất, điều khiến bọn họ vui sướng hơn nữa là còn có thể trở thành anh hùng. Thượng sĩ nhàm chán xoay người đi về phía ngựa của hắn, hắn không hề hứng thú đối với buổi tiệc ồn ào này, hắn chỉ hy vọng có thể trở về nhanh một chút sau đó tự thưởng cho mình một ly rượu.

Sau khi xoay người để khỏi làm bẩn ánh mắt của hắn thì thượng sĩ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đến từ binh lính của hắn. Lập tức sau đầu hắn truyền đến cảm giác đau đớn giống như có thứ gì đó cắt qua mũ, qua tóc rồi qua da đầu của hắn. Đây là vũ khí gì? “Mau tìm công sự che chắn!” Hắn quát lên sau khi nghe thấy tiếng gió rít gào và tiếng hét thê thảm trộn lẫn vào nhau.

Ngựa hí vang bỏ chạy, thượng sĩ may mắn tìm được một gốc cây để ẩn nấp, hắn nhổ thứ đã tấn công mình từ trên đầu xuống…. một cái lá cây sồi?!

Hắn nhìn về phía sau thì thấy đội ngũ chỉnh tề đã tan tác, không ít người ôm mặt kêu rên, chạy lung tung như những con ngựa bị hoảng sợ. Ở phía xa không có kẻ địch nhưng gió lớn lại mang đến một số lượng lớn lá cây như những lưỡi dao sắc nhọn.

Bọn tù binh thì hoàn toàn không bị gì bởi vì lúc nãy bọn chúng đã nhanh chóng ngồi xuống, huống chi bọn người lùn này có đứng cũng không cao đến ngực của đàn ông trưởng thành. Những chiếc lá bị gió cuốn đến rất khéo léo, vừa có thể tránh bọn lùn vừa có thể tấn công binh lính ở tầm cao. Bắt đầu có một số người lùn thông minh nhân cơ hội này chạy trốn, thượng sĩ thấy thế nhíu mày, lớn tiếng ra lệnh cho bọn lính nằm xuống.

“Nằm xuống! Lập.... Lá chắn!” Diễn đàn . Hắn hô lớn, lập tức có một đám binh sĩ dựng lá chắn, chắn ở phía trước. Những binh lính biến thành người mù hoảng sợ bỏ chạy lung tung đều bị đánh gục xuống đất còn những người khác thì nhanh chóng chỉnh đốn lại đội ngũ. Quả thực lá cây tạo thành tổn thất không nhỏ với bọn hắn nhưng uy lực không bằng cung nỏ bắn hàng loạt nên chỉ cần tập trung tinh thần ngồi xổm xuống là có thể tránh né sự tấn công. Hiện giờ đội ngũ của bọn họ rất rối loạn, thượng sĩ híp mắt nhìn về phía những lá cây bay tới, trong lòng bị kích động lần nữa.

Nơi đó có bóng dáng của một cây đại thụ, lại là một một dị chủng, hiện giờ có rất ít dị chủng có hình dạng như thế này vì xác của nó sẽ bị đưa đến thủ đô triển lãm còn sĩ quan giết nó sẽ đổi được một quân hàm cao hơn.

“Thấy rồi! Phía trước là một quái vật đang sống sờ sờ!” Hắn kích động cao giọng nói: “Chẳng qua chỉ là một cái cây mà thôi, nó cũng chỉ có chút năng lực như vậy! Gió không thể nào lớn mãi như vậy được!”

Giống như hưởng ứng lời nói của hắn, số lượng lá cây thật sự không có dày đặc như vừa rồi nữa.

“Các anh em, chẳng lẽ các bạn sợ hãi sao? Trong tay chúng ta có đuốc và tên nỏ, chúng ta là chủ của muôn loài, là chủ nhân duy nhất của Erean!” Thượng sĩ nói. Sau đó hắn rất hài lòng khi thấy sĩ khí binh lính tăng lên: “Đến đây đi, chúng ta phải đốt cháy cái cây quái vật này, chặt hết cành của nó, chém rơi hết tất cả đầu người lùn! Vì máu tươi của tổ tiên và những người khác đã đổ xuống, vì Erean!”

“Vì Erean!”

Bọn lính đồng loạt hô vang, bọn hắn cầm lưỡi kiếm sắc bén và cây đuốc trong tay, hoặc là dùng lá chắn, hoặc là khom người chậm rãi tiến đến gần cây sồi.

....................

Marion nhảy dựng lên.

Cô bật nhảy dựng lên sau đó gần như muốn chạy ra khỏi nơi đây.... Nếu như lúc xoay người không đụng phải U Linh đang lơ lửng ở bên cạnh thì cô đã lao ra khỏi Tòa thành ngầm rồi. Hàm răng của cô gái người sói nghiến chặt, cả người căng thẳng giống như tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tasa có thể nhìn thấy những thứ trên mặt đất thông qua tháp quan sát nhưng nếu muốn những người khác cũng nhìn thấy thì phải dùng một thứ ma pháp nào đó giống như hình chiếu, tuy phải tiêu hao một lượng ma lực không nhỏ nhưng tuyệt đối đáng giá.

Hình chiếu cho Marion thấy một trận tàn sát sắp bắt đầu.

Cô hoàn toàn không chờ đợi được, cô muốn xông lên giúp đỡ nhưng thời điểm đối mặt với U Linh cô lập tức nhận ra mình đã thuộc quyền sở hữu của U Linh. “Xin cho tôi được giúp mọi người!” Marion thốt lên: “Van cầu cô, xin cho phép tôi...”

“Tại sao?” Tasa hỏi.

“Bọn họ sắp bị giết rồi! Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!” Marion liên tục quay đầu lại nhìn: “Lá của ông Sồi sắp dùng hết rồi, hiện tại ông ấy không có cách nào di chuyển được!”

“Nhưng chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi?” Tasa nói.

Vẻ mặt Marion trống rỗng.

“Tôi cứu các cô, chiêu đãi các cô, tùy ý để bọn họ không chào mà biệt. Lúc trước kí khế ước với cô là do lòng tốt nhưng cô nên hiểu rõ nhân từ không phải vô hạn.” Tasa ôn hòa nói: “Nếu bọn họ đã lựa chọn rời khỏi nơi này thì sống chết của bọn họ có liên quan gì đến tôi? Mà cô, người kí khế ước với tôi, cô định dùng sức lực của một người để thay đổi chiến cuộc sao? Nếu cô thành công thì tôi chẳng có lợi gì còn nếu cô thất bại, tôi sẽ mất đi một tài sản rất quan trọng, trên thực tế việc chữa thương cho cô là một tổn hao không nhỏ. Tại sao tôi phải vì những người không liên quan mà để cô đặt mình vào nguy hiểm đây?”

“Tôi có thể cho cô linh hồn của tôi...”

“Cô đã đưa nó cho tôi, cô không biết sao?” Tasa nhìn Marion, ánh mắt gần như thương hại.

Có thể Marion không biết, cũng có thể là không nhớ rõ. coki LQĐ. Cô gái người sói đáng thương không hiểu khế ước và cũng không thể phản bác được, Tasa gần như có thể nghe thấy đầu óc của Marion đang chuyển động, Marion đang cố gắng tự hỏi mình còn lợi thế gì nhưng cô đã hai bàn tay trắng. Mọi chuyện đúng như Tasa dự đoán.

Tasa cảm thấy mình đang bắt nạt một đứa trẻ nhưng đây là tình thế bắt buộc.

Chiếc lá cây cuối cùng rơi xuống.

Marion hít một hơi, có vẻ như cô đã ra một quyết định gì đó, giống như vò đã mẻ lại sứt nên chẳng còn gì để lo lắng nữa. Trên mặt Marion hiện lên sự pha trộn giữa tuyệt vọng và hy vọng, dường như trong con ngươi màu xanh lam đang bùng lên một ngọn lửa có thể đốt cháy tất cả.

“Chỉ cần cô cứu bọn họ... Bọn họ sẽ ở lại, tôi sẽ thuyết phục bọn họ hoặc có thể trông chừng bọn họ.” Marion nói: “Cô sắp có được linh hồn trung thành đến chết không đổi của tôi, dù cho cô bảo tôi vung đao chém về phía Lang thần tôi cũng sẽ không do dự dù chỉ là một giây.”

Marion quỳ xuống, cô đâm đoản đao xuyên qua mu bàn tay, hoàn thành lời thề cao nhất của người sói. Marion thở dồn dập, cô cảm thấy bờ vai của mình nặng trĩu, trái tim đập cuồng loạn, hiện tại cô đã bán tất cả những thứ của mình cho ác ma.

Cô thật sự không còn gì nữa.

“Tôi nhận.” U Linh nói. Lập tức có một luồng ánh sáng dịu nhẹ sáng lên ở trên mu bàn tay của Marion, chữa trị vết thương mà cô vừa mới gây ra. Lúc này giọng nói của ác ma lại giống như một thiên sứ nhỏ dịu dàng: “Tôi sẽ bảo vệ người của cô đến khi tôi hóa thành tro bụi.”