Sau hôm đó tuy tình hình của Dư Dục Sâm đã khá hơn rất nhiều, nhưng cả người vẫn còn mệt mỏi, chẳng làm nổi việc gì.
Chủ nhiệm lớp thấy thái độ học tập của Dư Dục Sâm đã nghiêm chỉnh hơn nên cũng không phạt cậu nữa. Thẩm Hành Giản cũng dạy bình thường như các tiết học trước, thường xuyên gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi, có điều bây giờ Dư Dục Sâm luôn né tránh ánh mắt anh.
Thẩm Hành Giản mơ hồ biết được lí do Dư Dục Sâm tránh mình, dù Dư Dục Sâm từng bảo không ngại chuyện anh là gay nhưng suy cho cùng trong lòng chắc vẫn còn hơi lấn cấn. Thẩm Hành Giản có thể hiểu được cảm nhận của Dư Dục Sâm, và cũng hiểu được tâm tình hiện tại của mình. Anh nghĩ nếu Dư Dục Sâm đã muốn né vậy mình cũng không nên lảng vảng trước mặt cậu, tránh tăng áp lực cho Dư Dục Sâm.
Chính vì thế mà trong tiết Ngữ văn, Dư Dục Sâm ít bị gọi tên hơn rất nhiều.
Dư Dục Sâm cũng chẳng phản ứng gì đối với chuyện này. Trước đó tuy cậu học hành chểnh mảng nhưng tinh thần vẫn rất tốt, chỉ là mấy hôm nay rõ ràng là có vấn đề. Cứ sầu sầu cả ngày, chủ nhiệm lớp và Thẩm Hành Giản không nhận ra nhưng đám bạn thân ai cũng đều thấy rõ.
Từ Duyệt và Chu Thanh rất lo lắng cho Dư Dục Sâm, họ nhiều lần bóng gió hỏi chuyện nhưng cũng chẳng hỏi được gì. Cuối cùng nhớ đợt trước Dư Dục Sâm hay chạy đi tìm Phùng Hân Hân, hai người nhanh chóng sang lớp số 17 bắt cóc Phùng Hân Hân, uy hiếp cô nói rõ đầu đuôi sự việc.
Phùng Hân Hân sao mà dám nói thật với họ, nhưng trông thấy dáng vẻ không nói thì không xong với tao đâu, cô lanh trí bịa bừa một chuyện, thật giả lẫn lộn.
Cô bảo họ mấy hôm trước Dư Dục Sâm bị người yêu qua mạng lừa tình nên mới bực bội không vui như thế, bỏ phứt đi mấy tình tiết quan trọng, thay vào đó kể mấy chi tiết râu ria còn rất có tâm dặm mắm dặm muối cho mặn mà ngon như nhà làm. Nói linh tinh một hồi cứ như đúng rồi, làm Từ Duyệt với Chu Thanh sửng sốt hết hồn.
Từ Duyệt Chu Thanh lúc đi thì hùng hổ, lúc về thì uể oải cả đôi. Quay lại lớp trông thấy Dư Dục Sâm đang hờ hững chống cằm ngắm nhìn phong cảnh hữu tình ngoài cửa sổ, suýt chút nữa Từ Duyệt đã nhào qua trao cho Dư Dục Sâm cái ôm đong đầy tình cảm, khuyên cậu tìm người khác tốt hơn, thế gian đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ, sao cứ đâm đầu khổ sở vì người ta.
Phùng Hân Hân đã nghe Từ Duyệt và Chu Thanh nói về trạng thái gần đây của Dư Dục Sâm, cô tìm cậu hẹn đi ăn sau giờ tan học chiều. Lúc mới nghe cô còn tưởng hai người kia nói quá lên thôi, bây giờ gặp Dư Dục Sâm rồi thì thấy dáng vẻ cậu đâu chỉ như họ nói, thậm chí còn tệ hơn nhiều. Phùng Hân Hân đoán hơn phân nửa là do Dư Dục Sâm đã biết được tên đại bàng kia đùa giỡn tình cảm của mình, hoặc là bị đá rồi.
Lúc ăn cơm, Phùng Hân Hân luôn mồm kể về mấy câu chuyện tình kinh điển, tuy cô chưa mảnh tình nào vắt vai nhưng lý thuyết thì luôn đầy đủ sẵn sàng. Cô bảo với Dư Dục Sâm rằng tình đã vỡ thì cũng không sao, lần sau chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn nữa.
Dư Dục Sâm cũng nghe vậy thôi, chứ cậu nghĩ mình và Thẩm Hành Giản đến bắt đầu còn chưa có thì lần này đâu tính được huống chi là có lần sau? Hơn nữa cho dù có lần sau thì cũng không phải Thẩm Hành Giản.
Nhưng cậu cũng không nói gì, cậu biết mọi việc là do cậu nghĩ nhiều thôi chứ chẳng liên quan tới Thẩm Hành Giản. Không, phải là không hề liên quan gì với anh.
Chẳng mấy mà đã đến kỳ thi cuối kỳ, sau đó là nghỉ đông đón Tết Nguyên Đán.
Kết quả cuối kỳ của Dư Dục Sâm bình thường, không tốt như xưa nhưng vẫn tốt hơn lần trước đó. Lúc nhận bảng điểm, chủ nhiệm lớp đặc biệt dặn dò cậu đừng chỉ nghĩ đến ăn chơi dịp Tết, cứ điều chỉnh trạng thái của mình cho thật tốt, sau sáu tháng nữa bọn cậu sẽ lên lớp 12, thời gian chẳng đợi chờ ai hết.
Cha mẹ xem kết quả các môn xong cũng không nói gì, ngược lại còn khen cậu tiến bộ hơn trước. Dư Tín Hoành và bà Trương đều thống nhất để Dư Dục Sâm tự điều chỉnh bản thân trong kì nghỉ này, nếu như học kỳ tiếp theo mà cậu vẫn như hiện tại thì họ mới phải can thiệp.
Được nghỉ đáng ra là một chuyện mừng nhưng Dư Dục Sâm lại không vui vẻ như thế. Gần Tết là Dư Tín Hoành lại vô cùng bận rộn, nếu không phải đang họp thì cũng là chuẩn bị họp, có khi bận đến nỗi không kịp trả lời điện thoại của Dư Dục Sâm. Bà Trương đặt vé máy bay muộn nên tới 28 Tết mới có thể về nước. Dư Dục Sâm vẫn luôn ở nhà một mình.
Dư Dục Sâm không ngồi yên trong nhà được. Trời mùa đông lạnh nên chẳng muốn ra ngoài chơi bóng rổ, thế nên mỗi ngày cậu đều chỉ lang thang trên đường. Có khi Từ Duyệt sẽ rủ cậu ra net chơi game, cậu cũng đi nhưng không bao giờ ghé qua quán bida nữa.
Tết Nguyên Đán sắp đến, khắp nơi trên phố đều treo đèn lồng, những dải đèn màu quấn quanh thân cây khiến không gian xung quanh tràn ngập không khí Tết. Chỉ là trên đường vẫn ít người qua lại, trời thì lạnh mà sương lại dày, ai ai đi đường cũng vội vã chứ đâu như Dư Dục Sâm từ từ thủng thẳng mà đi.
Dư Dục Sâm lang thang vô định, quẩn quanh một hồi rồi dừng chân đối diện với khu trọ của trường. Trên đường có một cái ghế dài đối diện với cổng khu trọ, Dư Dục Sâm nhớ rất rõ cái ghế này. Lần trước chính cậu đã ngồi trên cái ghế này dưới mưa nửa ngày trời cuối cùng lúc về nhà thì phát sốt.
Cậu ngồi trên ghế, nhìn chăm chăm vào cánh cổng đối diện. Dư Dục Sâm mang theo chút mong chờ mà chính mình cũng không hiểu rõ.
Cậu mong chờ sẽ giống như hôm ấy, Thẩm Hành Giản sẽ đột nhiên xuất hiện ở đâu đó rồi trông thấy cậu ngồi trên chiếc ghế này. Chắc chắn Thẩm Hành Giản sẽ đi đến, anh sẽ hỏi cậu ngồi đây làm gì, xong cậu sẽ trả lời thế nào nhỉ? Bảo rằng mình đi dạo mệt quá nên qua đây ngồi nghỉ sao?
Lí do này nực cười thật đấy, nói ra đảm bảo Thẩm Hành Giản không tin.
Nghĩ đến đây Dư Dục Sâm cảm thấy hơi buồn cười, tâm trạng cậu thoáng cái đã tốt lên nhiều. Cậu ngồi ở đây gần một tiếng, vẫn luôn có người ra vào cổng nhưng chẳng thấy Thẩm Hành Giản đâu.
Về sau không có gì làm thì Dư Dục Sâm lại đi tản bộ rồi ngồi chỗ cũ. Cho đến giờ cậu vẫn không gặp được Thẩm Hành Giản, cũng vì thế mà lý do vắt óc nghĩ ra cũng không có chỗ để dùng.
Khi còn nhỏ Dư Dục Sâm rất thích xem phim Hồng Kông, bây giờ vẫn thích xem. Cậu nhớ hồi còn bé mình từng xem một bộ phim tên là “Con gái người tình”, tuy không rõ cốt truyện nhưng vẫn nhớ một câu thoại.
Trong phim nói: Ở Hồng Kông, hai người chia tay rồi, có lẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng Macao lại nhỏ vô cùng, nói lời chia tay ở con phố này, rất có thể sẽ chạm mặt nhau nơi phố sau.
Thật ra Macao không hề nhỏ, vẫn to hơn cái khu này. Nhưng mà có duyên gặp hay không thôi, có duyên thì đi trên đường ắt sẽ gặp được, nếu không thì dù cậu có ngồi ngay ở cổng đi nữa, người ấy cũng chẳng xuống đâu.
Lúc này cậu bỗng nhớ đến câu hát trong một bài tiếng Quảng, “Tôi ngồi xe lửa từ Brussels đến Amsterdam. Nhìn ngoài cửa sổ, tôi lướt qua hàng chục ngôi làng, hàng trăm vùng đất, hàng vạn con người. Tôi nghi ngờ phải chăng cơ hội duy nhất để chúng ta gặp nhau trong đời này, đã bị bỏ lỡ mất rồi.”
(*) Đây là bài hát “Xa Đến Vậy Gần Lắm Thay” của Huỳnh Diệu Minh và Trương Quốc Vinh. Bản dịch trên là của kênh Meimei,.
Ngay cả bản thân Dư Dục Sâm cũng không hiểu sao mình lại nghĩ đến những thứ đó, cậu cảm thấy bản thân bây giờ vừa kỳ quặc lại vừa đạo đức giả, chẳng giống cậu hồi trước chút nào.
Nhưng cậu không thể ngăn nổi bước chân mình mà đi đến đây, không ngăn nổi tầm mắt mình mà đăm đăm nhìn vào cánh cổng lớn, lại càng không nhịn được mà mãi mong ngóng Thẩm Hành Giản sẽ từ trong đi ra, đến trước mặt cậu và quan tâm hỏi sao lại ngồi ở đây.
Cậu càng chờ thì càng thất vọng, thậm chí cậu còn nghĩ hay là người mình chờ đã không còn ở chỗ này nữa. Dù gì cũng sắp tới Tết nên chắc là Thẩm Hành Giản phải về nhà ăn Tết rồi nhỉ.
Trước khi muốn ôm cây đợi thỏ thì phải có thỏ cái đã, cậu như thế này thì cùng lắm chỉ xem như khỉ vớt trăng, rổ tre múc nước.
Dư Dục Sâm thở dài thườn thượt, đứng dậy quấn chặt khăn choàng đi về nhà.
Chiều 28 Tết, bà Trương hạ cánh xuống sân bay, Dư Dục Sâm và bố đích thân ra đón người về nhà, xong việc Dư Tín Hoành đã vội vàng chạy đến công ty họp, bận không kể xiết.
Bà Trương vô cùng chú trọng nghi thức và không khí lễ hội, hơn nữa bà còn là người mắc chứng ưa sạch sẽ. Vừa về đến nhà bà đã la ngay lối sống sinh hoạt của Dư Dục Sâm và Dư Tín Hoành, cái nhà này bị hai người họ làm lộn xộn cả lên trông khác gì ổ lợn không chứ.
Thời gian Dư Tín Hoành ở nhà rất ít ỏi, Dư Dục Sâm biết thật ra bà đang nói cậu. Vẻ mặt cậu như đưa đám hỏi bà Trương có muốn đi ngủ trước không. Mà ban nãy ở trên máy bay, bà Trương đã ngủ một giấc nên bây giờ rất có tinh thần. Bà từ chối đề nghị của Dư Dục Sâm và bảo cậu đi quét rồi lau nhà cho sạch sẽ lại.
Dư Dục Sâm chán nản cam chịu số phận đi tới phòng vệ sinh lấy dụng cụ lau dọn, đợi cậu dọn nhà sạch như tiêu chuẩn của bà Trương thì cũng đã hơn một tiếng.
Sau khi vệ sinh nhà cửa xong bà Trương lại dắt Dư Dục Sâm đi siêu thị, còn bảo bà chủ đã về, căn bếp cũng nên sống lại thôi, thế nên phải đi mua chút đồ để mai nấu cơm. Dư Dục Sâm từ chối không nổi, miễn cưỡng bị bà Trương kéo đi.
Chẳng nơi nào có không khí Tết rộn ràng hơn là siêu thị. Trong siêu thị đông nghẹt người, bên tai toàn nghe thấy tiếng chúc mừng cô chúc mừng chú cùng tiếng la hét ầm ĩ. Dư Dục Sâm giữ xe đẩy, chật vật tìm đường ra trong đoàn người.
Bà Trương rất thoải mái, luôn sai Dư Dục Sâm lấy đồ ném vào xe đẩy. Dư Dục Sâm bất cần đời bỏ một chai nước tương xuống, nói: “Mẹ, mua ít thôi ạ dù sao giờ dùng cũng không hết được đâu, để lâu cũng hỏng mất.”
“Sao mà hỏng được?” Bà Trương khó hiểu, “Sắp tới con cũng học nấu ăn đi, đừng có suốt ngày mua đồ ăn ở ngoài.”
“Dạ dạ dạ, con biết rồi.” Dư Dục Sâm đáp qua loa lấy lệ, “Vậy mẹ đừng mua chai lớn thế, mua chai nhỏ thôi.”
Dư Dục Sâm để lại chai nước tương ban nãy lên quầy hàng, ngồi xổm xuống lấy chai nhỏ ở quầy dưới cùng. Vừa đứng dậy quay đầu qua thì thấy một người đang đứng bên cạnh mình, trông hơi giống Thẩm Hành Giản.
Cậu sững người tại chỗ, ngơ ngác nhìn qua.
Bà Trương trông thấy cậu đứng im bèn đến bên bên hỏi: “Sao thế bé con? Tự nhiên đứng ngốc ở đây làm gì vậy?”
Người kia nghe thấy bèn quay đầu lại, Dư Dục Sâm thấy rõ mặt anh, đúng là Thẩm Hành Giản rồi. Hóa ra cậu không phải khỉ vớt trăng, không phải rổ tre múc nước, thì ra chú thỏ sẽ tự mình chạy đến, tự mình chui vào lồng ngực cậu.
“Thầy Thẩm?” Cậu ngập ngừng gọi.
Thẩm Hành Giản cũng thấy cậu, anh nhìn cậu cười cười, vẫn luôn dịu dàng như mọi khi.
“Dư Dục Sâm? Khéo quá, vậy mà lại gặp em ở đây.”
Dư Dục Sâm lẩm bẩm: “Đúng thật, khéo ghê. Thế mà có thể gặp nhau ở chỗ này.”
- -----oOo------