Tâm trạng vui vẻ của Dư Dục Sâm đóng băng ngay lập tức, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm Thẩm Hành Giản, nhưng anh không hề đáp lại. Cho dù ánh mắt hai người có tình cờ chạm nhau trong giây lát thì Thẩm Hành Giản cũng nhanh chóng rời đi.
Như những tiết học trước đó, cậu và Thẩm Hành Giản thường xuyên trao đổi ánh mắt với nhau, mỗi khi cậu chăm chú nghe Thẩm Hành Giản giảng bài, anh luôn dành cho cậu cái nhìn khen ngợi đầy ý hài lòng. Thẩm Hành Giản cười rất nhẹ, đuôi mắt cong cong một đường nho nhỏ, chỉ cậu mới nhận ra được ý cười đó, rồi nó lập tức biến mất tựa như mọi thứ chỉ là ảo giác mà thôi.
Không biết bao nhiêu lần trong một tiết học cậu bắt gặp loại ảo giác ngọt ngào này. Dư Dục Sâm cảm thấy hai người giống như Đảng Ngầm vậy, có thể tiến hành giao tiếp kín đáo trước mặt những người khác.
Bí mật đó tạo cho cậu sự vui sướng cực độ, tựa như một cách chứng minh rằng trong lòng Thẩm Hành Giản cậu đặc biệt hơn những người khác, thậm chí vượt qua giới hạn của một học sinh. Quan hệ giữa bọn họ ngày càng trở nên khăng khít.
Trước đây, Dư Dục Sâm không biết sự thân mật gần gũi ấy gọi là gì, nhưng từ tối qua cậu đã hiểu rồi.
Loại trao đổi như “Đảng Ngầm” trong suy nghĩ của cậu vô tình biến thành yêu đương vụng trộm, tâm tư ấy càng khiến Dư Dục Sâm cảm thấy vui vẻ nhiều hơn. Cậu vô cùng mong chờ đến tiết học Ngữ Văn, trong phút giây ngắn ngủi khi ánh mắt tình cờ giao nhau ấy, Thẩm Hành Giản sẽ lại cong mắt cười rực rỡ tỏa nắng. Dù cho có người trong lớp quan sát được, bọn họ cũng không biết ẩn ý sau nụ cười đó là gì. Chỉ có hai người mới hiểu lòng nhau.
Lúc chưa bắt đầu giờ học Dư Dục Sâm quả thật vẫn ảo tưởng như vậy, giấc mơ đẹp đẽ biết bao nhiêu, mà thực tế Thẩm Hành Giản lại chẳng hề nhìn cậu, một lần cũng không.
Dư Dục Sâm lập tức vỡ mộng, cậu mất đi vị trí đặc biệt trong lòng Thẩm Hành Giản, mất đi quan hệ thân thiết, cũng mất đi loại cảm giác vui sướng khi nhìn nhau cười.
Dư Dục Sâm trước tiên là kinh ngạc, sau đó dần dần bị sự tức giận xâm lấn. Hôm đó cậu đi theo Thẩm Hành Giản dưới mưa lâu như vậy, về nhà phát sốt, khó chịu cả ngày, đến giờ còn bị nghẹt mũi. Đổi lại thứ cậu nhận được chính là sự thờ ơ của Thẩm Hành Giản ư?
Tại sao Thẩm Hành Giản có thể lơ mình như vậy?
Thẩm Hành Giản càng không để ý Dư Dục Sâm thì cậu càng cố tình nhìn chằm chằm anh, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa oán trách, tủi thân cực kỳ.
Ánh mắt này quá lộ liễu, không chỉ Thẩm Hành Giản mà toàn bộ học sinh trong lớp cũng cảm nhận được. Hết tiết, Thẩm Hành Giản lập tức đi ra khỏi lớp, Dư Dục Sâm trơ mắt nhìn bóng lưng anh biến mất ở ngã rẽ sau cầu thang.
“Sao đấy?” Chu Thanh bay đến bên cạnh Dư Dục Sâm mà hỏi, “Tiểu Thẩm làm gì mày để mày nhìn dữ vậy?”
Dư Dục Sâm thu hồi tầm mắt, bây giờ trong lòng cậu nghẹn một cục tức, nói chuyện cũng hung dữ hơn: “Tao nhìn anh ấy thế nào cơ?!”
“Mày ăn phải thùng thuốc nổ à?” Chu Thanh không hiểu tại sao Dư Dục Sâm hôm nay khác thường như vậy, cậu ta tiện tay kéo Từ Duyệt tình cờ đi ngang qua: “Mày thấy Nhị Ngư lên lớp nhìn Tiểu Thẩm thế nào?”
Từ Duyệt lập tức bắt chước điệu bộ cau mày trừng mắt, Chu Thanh vẫn đứng bên bình luận:
“Như này như này… không đúng, tức giận hơn nữa… lông mày cau chặt chút nữa, ầy, đúng đúng đúng! Chính là cảm giác này!”
Từ Duyệt nhếch mày nhìn Dư Dục Sâm, Chu Thanh giống như nhân viên tiếp thị chào hàng giải thích cho cậu: “Mày ở trên lớp nhìn Tiểu Thẩm vậy đó.”
Dư Dục Sâm nhìn vẻ mặt Từ Duyệt lập tức cáu giận, cậu cầm một cuốn sách đánh lên cánh tay Từ Duyệt: “Thối lắm, tao không xấu như thế!”
“Mày xấu y hệt vậy đó.” Lưu Hạo từ phía sau lắc lư chậm rì đi tới, “Tao cũng thấy mà, chính xác là mày nhìn Tiểu Thẩm như thế.”
Ngay khi Lưu Hạo bước tới Từ Duyệt đã thu lại vẻ mặt, Chu Thanh cũng không nói nữa. Bọn họ chẳng thân thiết với Lưu Hạo, chỉ biết là Dư Dục Sâm tức điên lên rồi đánh Lưu Hạo. Tuy chưa rõ lý do, Dư Dục Sâm cũng bảo là hiểu nhầm nhưng bọn họ vẫn không thể nói chuyện đùa giỡn với Lưu Hạo như bạn bè bình thường được.
Dư Dục Sâm thấy Lưu Hạo đi tới cũng không trả lời gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nếu coi Dư Dục Sâm và Thẩm Giản hành là nhân tố đi đầu trong liên minh Đảng Ngầm thì Lưu Hạo chính là người qua đường vô tình biết chuyện, nắm rõ một số mối dây liên kết nhưng hứa hẹn sẽ giữ bí mật không nói với ai.
Dư Dục Sâm hơi kiêng dè Lưu Hạo, tất nhiên cậu không bao giờ cho người khác biết Thẩm Hành Giản là gay, nhưng Lưu Hạo thì chưa chắc. Kể cả khi hắn thề thì Dư Dục Sâm vẫn không tin được.
Bị Dư Dục Sâm làm lơ Lưu Hạo cũng không giận, cười hì hì ra cửa nói chuyện với người khác.
Từ Duyệt xoa xoa cánh tay bị Dư Dục Sâm đánh, hỏi: “Nhị Ngư, cuối cùng là mày với Lưu Hạo có chuyện gì vậy?”
“Phiền chết đi được, kệ nó!” Dư Dục Sâm cáu kỉnh cả người, cơn tức giận do Thẩm Hành Giản gây ra còn chưa kịp nguôi đã bị Lưu Hạo “tính tình cổ quái” chọc tức càng thêm tức.
Không biết tại sao Thẩm Hành Giản lại phớt lờ cậu, việc này khiến Dư Dục Sâm nghi ngờ suy đoán của chính mình ngày hôm qua.
Tóm lại Thẩm Hành Giản có thích cậu hay không đây?!
Kinh nghiệm yêu đương của Dư Dục Sâm là số 0 tròn trĩnh, nhưng kinh nghiệm được một người nào đó thích thì vẫn có.
Cảm xúc khi thích ai đó khó mà che giấu được, cho dù bạn nghĩ mình đã lấp nó rất kỹ, những người khác không thể chạm đến thì người bạn thích nhất định vẫn tìm ra.
Khi đi trên đường sẽ cảm nhận được ánh nhìn như có như không phía sau lưng, tình cờ gặp nhau chỉ mới chạm mắt đã mặt đỏ tai hồng. Ngồi chung phòng học, cô bạn phía trước trông có vẻ lơ đãng thật ra đang cố quay đầu ngắm nghía vài lần… Thích, cũng sẽ để lại dấu vết.
Nhưng Thẩm Hành Giản thì khác, thái độ đặc biệt chăm sóc của anh không đơn thuần giống bất kỳ dấu hiệu gì từ đám bạn cùng lứa, ngoại trừ thích ra, còn loại cảm xúc nào giải thích được đây. Thẩm Hành Giản đối xử với cậu khác thường chỉ đơn giản là quan tâm thôi ư? Hoặc là thiên vị hơn? Hay đúng là có ý khác?
Cho dù nguyên nhân là gì, sự chăm sóc từ anh có lẽ không liên quan đến tình cảm yêu thích.
Điều duy nhất có liên quan chính là xu hướng tính dục, Thẩm Hành Giản là gay, anh thích đàn ông, mà Dư Dục Sâm chính là một… một thằng con trai.
Dư Dục Sâm phiền muộn trong lòng, cả người bứt rứt vì tức giận và tủi thân nhưng không có chỗ nào để xả. Bây giờ cậu chỉ muốn lao tới văn phòng chất vấn anh về người đàn ông hôm nọ, hỏi xem rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì.
Dư Dục Sâm vẫn còn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, kết quả bị chủ nhiệm coi như ví dụ điển hình mà vừa sáng sớm đã bắt đứng phạt cuối lớp.
Đứng phạt cũng không thể giúp Dư Dục Sâm tập trung lên tấm bảng. Cậu cầm sách che khuất tầm nhìn của giáo viên, càng lúc càng thả hồn ra ngoài cửa sổ.
Hiện tại trong tâm trí Dư Dục Sâm chỉ có một vấn đề – Thẩm Hành Giản có thích cậu hay không?
Mặc dù tiềm thức cậu đã ngầm thừa nhận là có, nhưng cậu vẫn cần ai đó giải thích lý do Thẩm Hành Giản không quan tâm đến cậu. Như vậy mới yên tâm hoàn toàn.
Nhưng ai có khả năng trả lời câu đó được nhỉ? Dư Dục Sâm cẩn thận suy nghĩ, trực tiếp đi tới văn phòng tìm Thẩm Hành Giản yêu cầu anh giải thích, cái này chắc chắn không được! Mặc dù không hiểu tại sao Thẩm Hành Giản giận cậu, nhưng đảm bảo anh thật sự giận rồi. Ngoại trừ Thẩm Hành Giản ra, nên gặp ai đó hiểu biết về tình yêu đồng giới mà xin tư vấn sẽ đáng tin cậy hơn nhiều… Dư Dục Sâm nghĩ một vòng trong đầu, thật sự tìm ra một người chuyên để nhờ vả mấy chuyện như này.
Phùng Hân Hân!
“Sao tự nhiên ông mời tôi đi ăn vậy Dư Dục Sâm?” Phùng Hân Hân nghi ngờ cơm này có độc.
Hồi chiều vừa tan học Dư Dục Sâm đã chặn cửa lớp cô, thấy người thì trực tiếp nửa lôi nửa kéo đi luôn mà không để ý Diêu Phán bên cạnh. Luôn miệng bảo rằng muốn mời cô một bữa cơm, khi không tự nhiên mời cơm làm gì? Đây rõ ràng là chồn Dư chúc Tết gà Phùng.
Phùng Hân Hân thoát khỏi cái tay Dư Dục Sâm: “Dư Dục Sâm ông chú ý chút coi, đây là trường học đó. Lát nữa để lão Hồ hay “Địa Trung Hải” thấy thì lôi hai đứa lên thẳng văn phòng cho xem? Ban ngày ban mặt, cuối cùng là có chuyện gì?!”
“Muốn mời bà ăn một bữa, nhân tiện hỏi bà vài vấn đề.” Vẻ mặt Dư Dục Sâm hơi mất tự nhiên.
Phùng Hân Hân liếc xéo Dư Dục Sâm: “Vấn đề về phương diện nào? Tình cảm hả?”
Thấy Dư Dục Sâm im lặng, vẻ mặt còn hơi kỳ lạ, Phùng Hân Hân ngay lập tức hiểu rõ: “Tôi muốn ăn đồ xào đắt nhất bên ngoài.”
“Rồi rồi rồi, ăn gì cũng được.” Dư Dục Sâm đồng ý luôn, hai người lúc này mới vai kề vai cùng nhau đi trốn.
Lúc bọn họ đến quán xào thì chỉ còn một bàn trống, Phùng Hân Hân quyết định xí phần* từ tên đại gia họ Dư, gọi toàn món bình thường thèm ăn nhưng tiếc tiền. Chờ gọi xong cô mới hất cằm với Dư Dục Sâm, đầy khí thế hỏi: “Nói đi, muốn tôi tư vấn chuyện gì?”
*Gốc 薅羊毛: hao lông dê = ý là chiếm lợi, tận dụng, từ này có thể dùng trong nhiều lĩnh vực, kinh tế và hiện tại được dùng như một slang trong giới trẻ Trung Quốc, chỉ gây cười thôi chứ không có ý trào phúng.
“Tôi… ” Dư Dục Sâm không biết phải nói thế nào “Tôi có một người bạn… “
“Rồi sao?” Phùng Hân Hân truy vấn.
“Thì… có một người đối xử rất tốt với bạn tôi, bạn tôi không biết… không chắc người kia có thích bạn ấy hay không.”
“Người kia đối xử tốt với ông, lộn, bạn ông, cụ thể là tốt như thế nào?” Đồ ăn được bưng lên từng món một, Phùng Hân Hân một miệng nhồm nhoàm mà hỏi.
Dư Dục Sâm nghĩ một hồi, sau đó vừa hoang mang vừa không dám khẳng định kể lại: “Người kia sẽ dìu bạn tôi khi chạy bộ mệt, kiên nhẫn dạy học phụ đạo, lúc bạn tôi khó chịu thì khuyên nhủ ân cần, bạn tôi đánh nhau sẽ cho thuốc thoa, còn nấu cơm cho bạn tôi ăn… “
Vẻ mặt Dư Dục Sâm dần trở nên dịu dàng hơn khi nhớ lại những việc đó, không ngờ cậu và Thẩm Hành Giản đã có nhiều kỉ niệm chỉ thuộc về hai người đến vậy.
Cho dù là trên sân thể dục nóng chảy mồ hôi, ghi âm trong điện thoại, trứng lòng đào cắn nhẹ một cái sẽ chảy ra, hay tăm bông thấm đẫm dung dịch sát trùng nhẹ nhàng thoa trên mặt, mọi thứ đều làm cậu rung động, tất cả là Thẩm Hành Giản dành cho cậu, thuộc về thế giới chỉ có hai người mà thôi.
Phùng Hân Hân nghe chăm chú đến nỗi đôi đũa ở mãi trên không nửa ngày cũng quên cho vào miệng, cô chán ghét bản mặt dịu dàng hiện giờ của Dư Dục Sâm, hỏi: “Ông… chuyện này có cái gì mà không hiểu được? Tôi chia sẻ bài “Nếu đây không phải tình yêu” cho ông tự cảm nhận nhé?”
(*)Bài hát:
“Không phải, là người kia… ” Vẻ mặt Dư Dục Sâm lần nữa trở nên buồn phiền.
“Người kia sao?” Phùng Hân Hân thuận theo lời cậu hỏi tiếp.
Dư Dục Sâm chẳng biết phải nói thế nào.
“Bây giờ ông… bạn ông còn chưa xác định được hả. Tôi hỏi ông nè, người kia có phải chỉ đối xử tốt với ông, bạn ông như vậy không?”
Dư Dục Sâm gật gật đầu.
“Vậy là được rồi, có gì mà không chắc chắn, người kia chắc chắn là thích ông, bạn ông.” Phùng Hân Hân khẳng định.
- -----oOo------