Xe chạy đến Đoàn gia, cô xuống xe, khom người qua cửa kính chào anh.
Ba mẹ cô vì bận với công việc, họ đều đi công tác xa chỉ mình cô sống ở đây cùng với dì giúp việc.
Thời gian trôi qua, cô suốt ngày luôn miệng hỏi, lỡ cô yêu anh rồi thì sao, rồi đòi anh trả lại cho cô trái tim, ngày ngày đều nói câu.
"Tiểu Họa tôi lỡ thích anh rồi, anh không thích tôi thì trả tôi trái tim cùng với đôi dép để tôi đi về."
Câu nói thân quen mà 24/24 coi đều nói.
Làm cho lòng anh rất phiền muộn.
Anh không biết cô nói thật hay không, cũng không biết tình cảm cô dành cho anh là gì.
Mỗi lần nghĩ đến lời cô nói anh đều biện minh rằng.
"Cô nhóc đó chỉ nói đùa thôi, không có chuyện gì đâu."
Cứ thế cái gì đến sẽ đến.
Hôm nay ngày sinh nhật của cô, cô hẹn anh đến công viên gần trường.
Nói là có việc cần anh giúp, buộc anh 7h30phải có mặt.
19h tối, công viên rực rỡ ánh nến, những cây nến xung quanh được tạo thành hình trái tim bên trong có chữ "Tiểu Họa, em yêu anh."
Mỗi chữ được cô tỉ mỉ dùng những cánh hoa họa mi xếp thành.
Coi từng hỏi anh loài hoa anh thích là gì, anh nói là hoa họa mi.
Vì thế cô đã dày công xếp thành từng chữ, kiên nhẫn xếp, kiên nhẫn chờ đợi.
19h30, một thân ảnh nhỏ đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ nhìn ngắm thành quả hôm nay mỉm cười, chỉ chờ nhân vật chính đến.
Xung quanh, mọi người tụ tập lại chờ đợi xem cảnh tỏ tình của cô gái.
20h, gió bắt đầu nổi lên, cánh hoa đã không còn nằm yên ở vị trí ban đầu của mình nữa mà nó đã chuyển sang chỗ khác.
Cô gái nhỏ vẫn cố gắng xếp những cánh hoa đó lại, chờ người đến.
Nhưng người chưa đến cảnh đã tàn.
Hoa rời chỗ nến tắt dần, cô càng đốt nó càng tắt.
Mọi người xung quanh dần dần rời đi.
20h30, gió thổi mạnh, cánh hoa đã bay tứ tung, những cây nến sáng đã từ từ tắt đi, cô bé nhỏ vẫn còn ngồi dưới gốc cây chờ đợi.
Vẻ mặt buồn tủi hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn của mình.
Càng lụi tàn, người vẫn chưa xuất hiện, cô đã gọi cho anh nhưng chỉ nhận lại là giọng nói của tổng đài.
"Thuê bao, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Cứ thế 1 cuộc, 2 cuộc rồi nhiều cuộc gọi nhưng vẫn không liên lạc được với anh.
Anh lúc này bạc vô âm tính.
Cô tiếp tục chờ đợi.
Với tia hi vọng nhỏ anh sẽ đến thôi, nhanh chóng sẽ đến thôi.
21h, bầu trời bắt đầu âm u, những đám mây đen kéo đến, cảnh vật bây giờ chỉ còn lại hư không, người cũng đã rơi tuyệt vọng.
21h15 mưa từ từ rơi xuống như muốn xóa tan đi hiện vật trước mắt.
Mưa trút hạt càng nặng, nước mưa làm trôi đi những cánh hoa nhỏ.
Thân ảnh một cô gái đang cuộn tròn dưới gỗ cây, trên khuôn mặt cô hiện đầm đìa nước nhưng không ai biết đó là nước mưa hay nước mắt của thiếu nữ.
Sinh nhật năm 18 tuổi rơi vào đau thương, tuyệt vọng.
Cô muốn dành ngày quan trọng của mình đánh dấu mình đã trưởng thành để nói ra lời yêu thương chân tình dành cho anh.
Vậy mà anh lại không đến, bỏ mặc cô bé một mình ở nơi lạnh lẽo này.
22h, công viên vắng heo, không một bóng người, chỉ còn lại cô bé cô đơn ngồi đó, cuộn tròn mình lại cô đơn lẻ loi.
Mưa vẫn rơi, hạt mưa càng ngày nặng trĩu rơi xuống khuôn mặt nhỏ bé kia.
Cô vẫn chờ anh, chờ anh đến nhưng tiếc là cô đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ nữa rồi.
Hôm này cũng là ngày cuối cô ở đây, ở lại thành phố P này.
Ba mẹ cô hôm kia đã điện thoại về nói sẽ chuyển công tác sang Mỹ muốn cô qua đó ở với họ.
Cô một mực từ chối, chỉ vì chờ ngày hôm nay để tỏ tình.
Nếu anh đồng ý, cô sẽ ở lại đây mặc cho ba mẹ không chấp nhận.
Nhưng nếu anh từ chối, cô sẽ bỏ đi thật xa, để quên đi anh, người con trai cô dành thanh xuân chờ đợi.
Nhưng anh đã không đến, bỏ lỡ cuộc hẹn này.
Hít một hơi cô đứng lên, lê từng bước rời đi.
Có lẽ, hôm nay là thời gian cuối cùng cô ở đây, ngày mai khi mặt trời mọc sẽ không còn cô bé ngây ngô đi sau anh, bắt anh làm những mình không thích hay gây phiền phức cho anh.
Cái đuôi nhỏ sẽ biến mất, biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của anh.
Cô rời đi, rời khỏi nơi đau thương này.
Đi đến chiếc xe đen đậu gần đó, quản gia thấy cô vội vàng chạy đến.
"Tiểu thư, cô sai ướt thế này.
Mau lên xe kẻo lạnh."
"Quản gia, sắp xếp máy bay, tôi sẽ qua Mỹ ngay bây giờ." câu nói của cô làm quản gia giật mình.
"Tiểu thư cô không sao chứ." quản gia lo lắng hỏi.
"Không sao, chúng ta rời đi thôi." cô gượng cười, nụ cười bi thương.
2h sáng, một chiếc máy bay thương nhân rời khỏi thành phố P đưa theo cô gái chịu nỗi đau rời đi.
_______
có ai muốn biết lý do A Họa không đến không?.