Nhật Kí Thần Linh

Chương 96: Thanh xuân nơi phòng hát…




Trưa… 11h trưa nơi văn phòng đội tình nguyện!

- Chào cả nhà!

- Hừm? Có vẻ như em cũng không phải người về sớm nhất thì phải~

Vừa bước chân vào trong văn phòng, Lăng vẻ mặt tương đối nhẹ nhõm nói chuyện. Ở trong phòng lúc này cũng chỉ có ba bốn người. Ông anh Tiến đội trưởng, chị Hoa phụ trách buổi tìm nhà hôm nay cùng với hai người khác cũng là thành viên tìm nhà trọ buổi sáng. Một ông anh khóa trên và một cậu chàng cùng khóa bên lớp khác.

- Chưa đâu! Chỉ là về sớm thứ nhì mà thôi~

Đáp lại chính là ông anh Tiến đội trưởng. Tất nhiên lời này cũng chỉ mang sắc thái trêu đùa là phần nhiều.

- Thật vậy ạ! Được như vậy thì tốt quá~

Theo bản năng đáp lại một câu, cậu chàng cũng không lắm tỏ vẻ quan tâm. Ngược lại rất tự nhiên đi thẳng tới bên bình nước trong phòng uống một ngụm rồi tìm ghế ngồi nghỉ. Vũ Trần Linh đi bên cạnh trái lại giống như cô dâu nhỏ mới cưới, ngoan ngoãn đi tới nơi bà chị Hoa chịu trách nhiệm tổ chức buổi tìm nhà hôm nay, nộp lại địa chỉ nhà trọ mà hai người bọn họ tìm được.

Ừ? Cũng không ít đâu! Được tận tới hai địa chỉ phòng trọ đấy!!! Tất nhiên công sức chủ yếu ngược lại nhà nhờ vào bà chủ hàng nước mà Nguyễn Trọng Lăng từng kiên quyết muốn vào ngồi khi chuẩn bị ra về. Một lần liền hai gian phòng sát vách. Khặc~ Cũng coi như may mắn có cái để bàn giao nhiệm vụ khi về!

- Hai đứa bay đi cùng với nhau không bị người ta nói quàng nói xiên gì à?

Gặp cậu chàng dáng vẻ phách lối như vậy, ông anh đội trưởng rất không vừa mắt, lập tức lên tiếng chọc khóe~

- Có gì đâu! Em nói thẳng là tìm phòng sống thử mà thôi~

- Ngược lại ai ở mà chẳng là ở!!!

Anh ấy chính là trâu như vậy đáp lại~

- Được! Anh phục chú mày rồi~

Anh Tiến đã bó tay toàn tập! Vẻ mặt hơi ngừng lại liền chuyển sang nói chuyện khác.

- À mà tí nữa mọi người định rủ nhau đi hát karaoke giải stress đấy! Thế hai cô cậu có định đi không đây???

- Ừm? Làm sao mà lại chọn đi hát vào giữa buổi trưa thế này? Mọi người không định cơm nước gì à???

Lăng giật mình hỏi ngược lại. Khóe mắt theo bản năng liếc nhìn về phía Vũ Trần Linh. Hai người bọn họ khi trước còn đang định tự mình đi hát chơi chơi với nhau đây. Dù sao mọi lần đi xem phim cũng chán ngán rồi~

- Cái này thì có vấn đề gì?

- Anh em rủ nhau cơm nước xong xuôi rồi đi là được. Hoạt động cả buổi vất vả chẳng lẽ còn để mọi người cứ thế ra về?

Anh Tiến đội trưởng bĩu môi đáp.

- Cái này bọn em nhất định là phục tùng tổ chức rồi! Mọi người đều đi vậy chúng em cũng đi~

Cậu chàng là như thế quả quyết khẳng định.

- Thế còn cái Linh thì sao?

Anh đội trưởng cũng không có vì thái độ chắc nịch của Lăng mà tin là thật. Thái độ rất công bằng quay sang hỏi dò Vũ Trần Linh ở phía sau.

- Có! Em cũng đi!

Cô gái nhỏ gượng gượng cười, đáp lời.

- Anh! Anh cũng quá coi thường em đi! Đã nói là hai chúng em cùng đi rồi mà~

Nguyễn Trọng Lăng bất mãn hết sức. Ông anh này thái độ chẳng phải là đang nghi hoặc quyền sở hữu của cậu hay sao? Cái này nhỡ có tay nào đó tưởng bở, tự động chen chân vào thì biết làm thế nào???

- Rồi rồi! Tưởng hai cô cậu còn đang chiến tranh lạnh đấy chứ~

- Anh cứ phải hỏi cho nó chắc!

Anh Tiến cười xòa đáp lời.

- Mèm~ Chiến tranh lạnh gì đâu! Một chút chuyện nhỏ ấy mà~

- Phải không em yêu? Hì hì…~

Đáp lại Lăng hiển nhiên chính là một cái nguýt dài của cô gái nhỏ rồi~



Thời gian cứ như thế thấm thoắt trôi qua…

Người người đi tìm nhà dần dần trở về. Kế hoạch cũng không có thay đổi gì. Bữa cơm trưa mọi người tranh thủ xử lý bên quán cơm cạnh kí túc xá. Tiếp theo đó cả đám đàn đàn lũ lũ dắt nhau đi tới một quán karaoke ở khá gần. Thời gian lúc này cũng mới vừa 12h30 vậy!



Phòng hát karaoke, tầng 2 tòa nhà…

- Được rồi! Mấy đứa muốn hát bài nào liền ghi ra giấy để anh mang lên!

Vừa vào phòng, mọi người bắt đầu túm năm tụm ba ngồi nói chuyện trời biển với nhau. Đồng thời cũng có người tranh thủ tìm micro bắt đầu hát. Anh Tiến chính là tích cực như vậy dẫn đầu gọi bài.

Đối với đám người sinh viên năm nhất như bọn họ, đi hát karaoke ngoài quán vẫn còn tương đối mới lạ và hấp dẫn. Tiếc là đối với việc hát hò thì….

Thật không có thuộc được mấy bài! Dù cho là trên màn hình có ghi lời bài hát cũng là như vậy~ Không nắm được nhịp điệu hoặc chưa nghe qua bao giờ có hiện lời cũng là phí công!

Còn tốt ở đây cũng không phải mọi người lần đầu tiên đi hát karaoke. Trước đó trong đoạn thời gian làm công trình tình nguyện thử thách mỗi người cũng đã có một hai lần đi chơi kiểu này rồi~ Mỗi cá nhân vẫn có thể hát lấy được một hai bài tủ. Không khí trong phòng bởi vậy cũng khá sôi nổi.

- Em có hát không?

Một tay bóc gói bim bim, Lăng chính là tự như vậy nhiên quay sang hỏi Vũ Trần Linh.

- Không hát! Anh muốn hát à?

Cô nàng lườm lấy một cái rồi cướp đi gói bim bim trên tay cậu!

Ừ? Cái này có thể là triệu chứng còn dư sau trận đại náo nào đó nơi ghế đá!

- Anh cũng không?

- Hai chúng ta đều không hát vậy cứ để mọi người hát đi thôi! Chúng ta tranh thủ ăn bánh kẹo, hoa quả hồi vốn cái cũng tốt~

- Khà khà khà…~ Quả nhiên chỉ có em yêu là hiểu anh!!!

Theo thói quen bình thường, chi phí phòng hát cộng thêm tiền mua thức ăn vặt mang vào cuối cùng đều là chia đều cho số người ra để trả. Bởi thế cho nên kẻ nào đó nói lên suy nghĩ ăn để bù lại tiền cũng là không có lửa thì làm sao có khói. Đơn giản là trêu đùa tỏ vẻ keo kiệt không biết xấu hổ mà thôi!

- Chỉ biết có ăn thôi!!!

Bấm bấm tay của cậu chàng, Vũ Trần Linh vẻ mặt buồn cười lên tiếng.

- Được được! Vậy chúng ta không ăn. Ngồi nghe mọi người hát là được~

Lăng nét mặt tương tự cười tươi. Nắm lấy một miếng táo bỏ miệng. Tiếp đó một tay ôm chầm lấy cô nàng bên cạnh, dựa thẳng lưng vào tường ngồi nghe mọi người hát đi rồi.

Hai người bọn họ thái độ thân mật lập tức chịu lấy người người bên ngoài oán tránh ngay!

- A! Hôn nhau kìa! Hôn nhau kìa~

- Anh chị ấy thật là So Hot!!! Quá nóng quá nóng!!!

Đó là trêu chọc của một cậu bạn cùng khóa lém lỉnh.

- Hai cái đứa này! Hôm nay tới đây là đi hát chứ không phải là đi xem hai đứa tán tỉnh nhau đâu nhé~

Lời này là của một ông anh khóa trên độc thân. Giọng điệu thật là chua xót nhường nào~

- Oa~ Tuổi trẻ thật tốt phải không em???

Một ông anh có bạn gái trong đội cùng đi, vừa nói vừa ôm lấy cô người yêu bên cạnh. Thái độ tỏ rõ vẻ ám muội~ Bên cạnh bạn gái của ổng thì đang cười run rẩy không biết vì sao?

- Khặc khặc khặc…~ Mấy đứa có thôi ngay đi không!!! Nhanh nhanh ghi tên bài hát để anh mang lên trên nào!!!

Anh Tiến đội trưởng lập tức ra mặt dập tắt lửa~

- Chẹp! Vậy cũng ghi cho hai đứa em một bài đi. Làm bài gì song ca mới được nhỉ?

- Ừ! Cơn mưa tình yêu, anh nhé!!!

Một tay với lấy đồ ăn trong tay cô gái nhỏ, cậu chàng thái độ cười cười lên tiếng trả lời.

Không khí trong gian phòng rất nhanh liền trở lại nhiệt liệt như lúc trước. Tuổi trẻ thanh xuân hiển hiện rõ qua từng tiếng cười~

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua! Thoáng cái… đã 4h30 chiều~ Buổi ăn chơi cũng đã tới lúc kết thúc vậy!



Kết thúc chương 96.