Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 89




Con tim Quý Huyền đập rộn ràng, anh nhìn Tiêu Vũ trên sân khấu, nhìn cô đang phấn khích cầm chiếc cúp trên tay. Vào thời khắc nghe câu "Em cũng yêu anh." của cô, lòng anh lại bình tĩnh tức khắc.

Anh và Tiêu Vũ vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước, trong tương lai, khi tóc cả hai đã bạc, họ vẫn sẽ tay trong tay, có lẽ là cùng nhau tắm nắng trong sân hoặc đi dạo ven hồ.

MC mỉm cười nói với Tiêu Vũ: "Cảm ơn rất nhiều về bài phát biểu của chị, hôm nay bạn trai chị cũng có mặt ở đây đúng không?"

Tiêu Vũ nở nụ cười tinh quái trả lời: "Vâng, anh ấy ở đây."

Quý Huyền nhìn cô tươi cười, trong lòng nghĩ: Anh sẽ luôn ở.

MC và Tiêu Vũ cười nói thêm 1-2 câu rồi Tiêu Vũ ôm quà đi xuống, về phần cây đàn, MC bảo cô lát nữa điền thêm địa chỉ rồi ban tổ chức sẽ nhờ người gửi tới.

Quý Huyền thấy Tiêu Vũ đi xuống, ngay lập tức khoác áo cho cô, hỏi: "Lạnh không?"

Nụ cười trên mặt Tiêu Vũ bay mất tiêu, cô run bần bật ôm hai cánh tay: "Lạnh cóng cả người."

Quý Huyền: "......" Thế mà phải nói chuyện đĩnh đạc trên sân khấu, em vất vả rồi.

Tiêu Vũ: "Lúc ở trên sân khấu, em phải đếm từng giây một đợi MC nói xong, nhưng anh ta nói nhiều quá."

Quý Huyền: "...." Hóa ra từ nãy giờ em toàn nghĩ thế à? Anh cảm động vô ích rồi:)

Phú Tuệ đi tới chỗ Tiêu Vũ, Tạ Hải Vân theo sau. Phú Tuệ bước đến trước mặt Tiêu Vũ, đưa tay ra nói với cô: "Chúc mừng."

Tiêu Vũ nắm tay cô ấy đáp: "Cùng vui nhé."

Phú Tuệ liếc nhìn Tạ Hải Vân, nói với Tiêu Vũi: "Có năng khiếu nhưng chưa đủ tâm cảnh, con bé vẫn cần phải luyện tập thêm. Không giống như em, em dường như hiểu rõ rất nhiều chuyện."

Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là em đàn nhiều thôi."

Phú Tuệ cười to: "Em vẫn vậy. Mọi người đều phải luyện đàn nhiều lần, nhưng bản thân piano không hề công bằng. Đều cố gắng như nhau nhưng kết quả nhận được lại không giống nhau."

Tiêu Vũ đồng cảm nói: "Đúng vậy."

Tạ Hải Vân lập tức ân cần, nói với Phú Tuệ: "Em còn muốn cô giáo chỉ dạy thêm mà."

Phú Tuệ lắc đầu nói: "Chuyện này cô đã nói trước rồi, cô không có cách nào dạy em được nữa."

Tạ Hải Vân có chút buồn bã cúi đầu, Tiêu Vũ cau mày hỏi: "Sao thế ạ?"

Phú Tuệ trả lời: "Ban nhạc cũ đến tìm chị, chị phải trở về."

Tiêu Vũ lý giải gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên, hy vọng chị ngày càng tốt nhé."

Phú Tuệ cũng cười: "Chị hy vọng sẽ sớm gặp em trên sân khấu quốc tế. " Sau đó, cô ấy quay lại nhìn Tạ Hải Vân nói: "Piano của em vẫn chưa đủ thành thục, quán quân và á quân hôm nay không cùng một cấp bậc, em cần phải cố gắng hơn. Cái tâm cũng là một thứ quan trọng đối với nghệ sĩ piano. Đến khi có thể suy nghĩ rõ ràng thì em sẽ nhanh chóng đi tới nơi em mong muốn. Cô ở đó chờ em!"

Tạ Hải Vân buồn bã gật đầu nói: "Nếu em không thể đến...."

Tiêu Vũ trợn to mắt: "Bà nó, cô hóa ra lại có giác ngộ này à."

Tạ Hải Vân lập tức trừng lại Tiêu Vũ, nói: "Cô có thể đi thì tôi nhất định cũng sẽ đi được, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh bại cô. "

Tiêu Vũ làm biểu cảm "tùy cô", rồi nhìn Phú Tuệ nói: "Vẫn là đại sư Phú lợi hại, cô nhóc hư đốn thế mà chị có thể thu phục được."

Phú Tuệ nở nụ cười hiền hòa: "Mặc dù chị nhận dạy em ấy vì mục đích riêng, nhưng đã nhận học sinh thì sẽ hoàn thành trách nhiệm của mình. Là một nghệ sĩ piano, chị sẽ không cho phép bản thân trở thành người vô trách nhiệm, cũng không hi vọng học trò của mình như thế. Chị có nghe mẹ em ấy nói chuyện của em, chuyện đó, nếu có thể, mong em tha thứ cho sự vô tri của em ấy.

Tạ Hải Vân liếc nhìn Phú Tuệ, rồi dưới ánh mắt của cô giáo, quay đầu lại nói với Tiêu Vũ: "Xin lỗi."

Tiêu Vũ không biết cô nàng có thật lòng hay không, mà cô cũng không quan tâm. Cô đã vì nguyên thân xả giận, cũng không muốn lôi kéo cô nàng chết chùm. Dù sao cô cũng vì thế mà đến đây, một người phạm sai lầm, nếu cái giá phải trả quá mức chịu đựng, vậy thì trả thủ thêm là quá đáng.

Tiêu Vũ cười nói với Phú Tuệ: "Em không nhớ rõ chuyện này nữa, nhưng mà việc tha thứ thì không thể. Bởi vì lâu rồi, em không còn nhớ hoàn cảnh và tâm trạng của mình lúc đó, cũng không đủ tư cách để bản thân tha thứ cho cô ta."

Tiêu Vũ thở dài: "Ý em là, hai mẹ con họ đã để lại tổn thương lớn với em, tha thứ hay không, không phải chuyện em có thể nói." Cô không thể thay nguyên thân tha thứ chuyện đó.

Phú Tuệ gật đầu, không ép buộc cô nữa. Cô ấy biết một ít chuyện về Tiêu Vũ sau khi cha cô – Tiêu Chanh mất, đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì.

Tạ Hải Vân cúi đầu không phục, lẩm bẩm, "Cô đã trùm bao tải đánh tôi rồi."

Tiêu Vũ: ".....Ah"

Phú Tuệ: "....."

Tạ Hải Vân: "Tôi nói xấu cô, cô cũng đánh tôi luôn rồi. Hồi trước tôi nói với mẹ cô là đồ vô dụng, rồi không phải về sau cô bảo Phí Vũ Đồng nhục nhã tôi sao? Mặt mũi của tôi ở trường bị vứt hết, thế mà cô còn ghim tôi?"

Tiêu Vũ: "....Cái này....."

Tạ Hải Vân nói: "Cô phải ghim lắm, lần nào cũng chiếm hời từ tôi! Tôi mắng cô, cô đánh tôi. Tôi bảo mẹ sa thải cô, còn nói lời không dễ nghe, thế là cô đem chuyện tuesday của cha tôi làm bà ấy nổi cáu thật lâu!"

Tiêu Vũ: ".....Xin lỗi, hóa ra trước đây tôi còn làm mấy chuyện đó."

Tiêu Vũ ngẫm lại, đột nhiên phát hiện ra nguyên thân cũng không hiền lành gì. Tính cô ấy cứng như vậy, Tạ Hải Vân nói con cô ấy không có cha, thế nguyên thân canh cửa trường học Tạ Hải Vân 3 ngày. Cuối cùng chờ được Tạ Hải Vân ra trường một mình, lúc đó trùm bao bố cô ta rồi vừa đánh vừa mắng: "Nói năng lung tung này, còn dám nói trước con trai bà nữa xem?" Như sợ người bị đánh không biết ai đang đánh cô ta vậy.

Quý Huyền: ".....Em đánh người mà còn đánh công khai nữa hả?"

Trên đường về, Quý Huyền hỏi chuyện trùm bao bố đánh người, Tiêu Vũ liền kể lại. Lúc ấy Quý Huyền cạn cả lời: "Cũng may cô ta là học sinh, tâm tư không chính thì chỉ không chính một tí thôi. Nếu mà người có bạn trai là xã hội đen thì em sẽ bị đánh chết đấy."

Tiêu Vũ ngẩng đầu: "Hừ, em vì nhà cô ta dùng lương cao nên mới về thủ đô. Đánh người xong là em đưa Tiểu Quang chuyển nhà liền, sao anh biết cô ta có tìm người đánh em hay không? Chắc chắn là không tìm được thôi."

Quý Huyền: "......Về sau đừng làm mấy chuyện này nữa."

Tiêu Vũ gật đầu: "Đương nhiên rồi, bây giờ đã có anh, về sau mấy chuyện đánh người này em sẽ tìm anh."

Quý Huyền gật đầu nói: "Nên như vậy "

Tiêu Vũ rất hạnh phúc, bổ nhào vào người Quý Huyền: "Chồng, anh thật tốt ~!"

" Tiêu Vũ!!!" May mà Quý Huyền ổn định được, anh quay đầu trừng mắt với Tiêu Vũ: "Anh đang lái xe."

Tiêu Vũ gõ đầu, nói "Xin lỗi, tạm thời quên mất. Trước kia em không có chỗ dựa, cho nên bỗng xuất hiện chỗ dựa nên có chút kích động."

Tay đang lái xe của Quý Huyền khựng lại một chút, sau đó tiếp tục nhìn về phía trước, tăng tốc và nói: "Ừm."

Sau khi về đến nhà, Quý Huyền xuống xe, vòng qua phía sau mở cửa cho Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cảm thụ đãi ngộ của công chúa, nói: "Cảm ơn, em cảm nhận được sức mạnh của nàng tiên nhỏ ma thuật Balala* em cảm thấy em có thể biến hình."

*Gốc "巴啦小魔仙": Một bộ phim truyền hình cho trẻ em do Công ty TNHH Văn hóa Hoạt hình Quảng Đông sản xuất, được phát sóng từ năm 2008. (Có bản anime)

Quý Huyền: "Em đừng nói mấy câu anh không hiểu nữa."

Tiêu Vũ vứt cho anh cái mị nhãn: "Vậy anh muốn nghe cái gì?"

Cô quét toàn thân Quý Huyền, sau đó nhìn vào phía dưới anh, nói: "Hay là anh muốn làm cái gì?"

Trong nháy mắt, Quý Huyền cảm thấy lông tơ trên người dựng hết cả lên, cực kì kích động nói: "Có thể nói....."

Tiêu Vũ: "Cũng chỉ có thể nghĩ lại thôi nha."

Cô tiếp tục nhìn anh với ánh mắt rù quến, cầm túi xách đi vào nhà, vừa mở cửa vừa hào hùng vạn trượng gọi: "Các cục cưng, mẹ dành được giải nhất này."

Quý Huyền tự dưng bị trêu ghẹo: "......"

"Chúc mừng mẹ ~ huh? Cha đâu rồi ạ?" Giọng Tiêu Nhược Quang vọng ra từ cửa.

Quý Huyền thở dài, cười thầm một tiếng, rồi đóng sầm cửa xe đi vào nhà.

Quý Yến đang ngồi ở bàn ăn chơi điện thoại, vừa thấy Quý Huyền bước vào liền nói: "Anh, mau chuyển 20.000 vào thẻ của em với. Có thằng thế mà dám đua tiền với em. Vuốt loa à? Em không vuốt cho tên đó phá sản thì em không phải họ Quý

*Gốc "刷喇叭" Thuật ngữ trò chơi trong QQ Speed, đề cập đến việc các thành viên trong đội tặng mấy còi nhỏ để tăng điểm và nâng hạng cho đội. Cụm từ có nghĩa là liên tục tặng còi ngay sau khi vào đội. Ban đầu gọi là điểm đồng đội (队积分) nhưng về sau người chơi thích gọi là vuốt loa.

Quý Huyền vô cảm, "Vậy đổi họ đi"

Quý Yến kinh ngạc nhìn Quý Huyền: "Anh không cần em nữa sao?"

"Hiện tại không cần." Quý Huyền lạnh lùng vô tình nói.

"Vậy lúc giữa không cần và cần, không lẽ phần không cần em nặng hơn quan tâm em sao?" Quý Yến không thể tin được nhìn anh trai.

Quý Huyền chẳng những lãnh khốc vô tình mà còn gây rối vô cớ, anh nói: "Không cần."

Quý Yến: "......"

Quý Huyền quay đầu hỏi Tất Dịch Nhiên đang cuộn mình thành một cục: "Nghe nói em đã nhận được hạng mục?"

Tất Dịch Nhiên né trách Quý Yến, nhìn Quý Huyền đáp: "Đúng vậy! Em đã xem xét, dự định sẽ sáng lập app game cho điện thoại, chủ yếu là chơi mạt chược và mấy thứ tương tự, sau đó chủ yếu là để nạp tiền. Em chỉ định thử sức mình với dự án này thôi. nếu khả thi thì em muốn làm thêm app điện thoại khác."

Quý Huyền cười khen: "Tầm nhìn không tệ, thời kì này rất dễ kiếm tiền bằng app. Tự mình có chính kiến riêng, nếu định thử sức thì cứ buông tay làm đi, không cần học theo chú là cả Tất gia nhà em có thể đi lên."

Tất Dịch Nhiên được khích lệ thì vui lắm, gật đầu lia lịa.

Mà bên kia, ông nội Quý nghe tin Tiêu Vũ giành được hạng nhất thì rất vui vẻ, ông nói: "Tiểu Vũ, ông biết mà, con đúng là con gái cha con. Ông biết ngay con sẽ giành được giải thưởng, ông vẫn luôn tin vậy. "

Tiêu Vũ: "......Vâng, mỗi khi cháu thi đấu ông đều nói vậy. Cho dù cháu cuối cùng phải dừng chân ở vòng bán kết."

Ông nội Quý xưa nay luôn bênh người mình, ông vội nói: "Vậy trước kia nhất định là không cẩn thận, trạng thái không tốt, bị đối thủ ngáng chân hoặc là trời không đẹp. Tiểu Vũ, cháu nói nhất định có thể." Ông nội Quý, người luôn yêu thương và tin tưởng Tiêu Vũ, mỗi ngày đều tin rằng Tiểu Vũ nhà ông sẽ đi ra thế giới.

Tiêu Vũ dựa vào ông nội Quý, nói: "Cảm ơn ông, cảm ơn ông nội nhiều. Khi đó mỗi lần thi ông đều cổ vũ cháu, ông đã luôn cổ vũ cháu mọi lúc nên cháu mới có thể bám trụ. Tuy rằng sau đó cháu làm ông thất vọng...."

Ông nội Quý xoa đầu cô: "Bất cứ ai cũng có lúc lơ đãng khổ sở, ai cũng có lúc rơi xuống đáy vực. Nhưng, con đã đứng dậy, dù trước đây con đã trải qua những gì thì con đã đứng dậy, đó là điều quan trọng nhất, con là người dũng cảm nhất. "

Tiêu Vũ cười, cọ cọ ông:" Cảm ơn ông nội."

"Mẹ, con cũng ủng hộ mẹ. Bất kể mẹ đi thi đấu ở đâu, Tiểu Quang đều sẽ ở nhà đợi mẹ." Tiêu Nhược Quang thấy mẹ mình ôm ông cố, liền nhanh chóng thể hiện quyết tâm của mình.

Tiêu Vũ cũng ôm nhóc, nói: "Cảm ơn Tiểu Quang."

Văn Liệt nhìn gia đình Quý gia hòa thuận vui vẻ, trong lòng rất ấm áp, cậu chỉ cảm thấy vì sao chuyện tốt thế này lại xảy ra trên người mình. Đối với một người như cậu, gia đình cậu đều không thích cậu, từ nhỏ cha đã không thích cậu, mẹ cũng không thích, nhà ông ngoại và nhà ông nội cũng không ai thích cậu.

Mẹ kế thậm chí còn không cho cậu áo mặc, cha thì thậm chí không cho ăn cơm. Cậu cho rằng, thế giới này đen khịt như vậy. Cậu cho rằng, mỗi một gia đình đều như thế này.

Nhưng mà, ngày đó, cậu đói đến mức bụng đau quần quại, cơ thể lạnh lẽo có chút run rẩy.

Chị Tiêu mặc bộ đồ ngủ thể thao thoải mái, miệng ngậm kẹo mút, xách theo một túi túi nilong đựng đồ ăn sáng, đặt ở trên đường đến trường của cậu.

Chị Tiêu không nói: Cậu bé, cái này cho em này. Chị thậm chí không nhìn cậu, chỉ đặt phần đồ ăn ở đó.

Thả xuống một tia hi vọng, đối với Văn Liệt mà nói, là một tương lai ngày càng tốt đẹp hơn.

Văn Liệt hiếm khi nhớ lại chuyện xưa, còn chưa kịp thương cảm xong, bỗng có cảm giác được ôm đầu. Cậu chớp mắt, từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Tiêu Vũ: "Tiểu Liệt, sao mặt mày như sắp khóc thế? Có phải do chị Tiêu không ôm em không? Cho em một cái ôm nè."

Văn Liệt: "....."

Cả nhà náo nhiệt ồn ào cả đêm rồi mới chịu đi ngủ.

Ngày hôm sau, tờ báo trong tay Quý Huyền run run, làm bộ vô tình nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Hôm nay em định làm gì?"

Tiêu Vũ vừa lướt Weibo, vừa ngậm miếng bánh quẩy, lắc đầu đáp: "Không biết, không có chuyện gì làm."

Quý Huyền nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Không có chuyện gì à ~"

Tiêu Vũ cau mày ngẩng đầu nhìn anh, ưm ưm cắn một miếng bánh quẩy. Dùng đôi mắt to tròn nhìn anh (ghệ =)

Quý Huyền bị mũi tên bắn trúng tim, bày vẻ mặt vì cute mà hộc máu. Sau đó không biết xấu hổ nói: "Không thì hôm nay lên công ty với anh nhé?"

Tiêu Vũ lại cắn một miếng bánh, vừa cắn vừa nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm lại nhỉ?"

Tâm sự của mình bị nói toẹt ra, thế là Quý Huyền dứt khoát mặt dày dạn hỏi: "Chúng mình đã hẹn hò vài ngày rồi, hoặc là em đi thi đấu hoặc là anh đi làm... Là một đôi yêu nhau, há có thể ngày nào cũng tách ra? Anh mang em đi làm chung thì có làm sao? Anh chính là ông chủ công ty."

Tiêu Vũ nói lời thấm thía: "Anh phải làm tấm gương tốt chứ."

"Vì sao anh phải làm tấm gương tốt? Anh không muốn làm tấm gương tốt!"

Tiêu Vũ bỗng cười: "A! Vậy em đến tham quan vậy."

Quý Huyền: "....." Đồng ý một cách dễ dàng vậy sao?

Dù vậy, Quý Huyền vẫn rất vui vẻ. Hôm nay, chú Trịnh nghỉ nên Quý Huyền tự pha cà phê cho mình, Tiêu Vũ không muốn uống cà phê, thím Khổng pha sữa đậu nành và làm bánh quẩy cho cô.

Mấy đứa bé đã đến trường rồi, Quý Huyền ngồi xe chú Lâm. Lúc thấy Tiêu Vũ, chú ấy còn ngạc nhiên trong giây lát.

Sau khi lên xe, tâm trạng Quý Huyền vui cực! Tâm trạng không vui khi ông nội mình báo phải đi làm đã biến mất, anh kéo Tiêu Vũ, nói: "Công ty anh rất thú vị, ở văn phòng anh có để cho em một cây đàn piano."

Tiêu Vũ nói ngay tại chỗ: "Ngày nào em cũng luyện đàn rồi, hôm nay không muốn luyện nữa."

Quý Huyền: ".....Anh vừa mới mua, cùng một hãng với chiếc đàn ở nhà."

Tiêu Vũ: "Em cũng mới thi đấu xong mà."

Vì thế, Quý · không hề có nguyên tắc · Huyền nói: "Ừ, không đàn nữa."

Chú Lâm: "......" Hôm qua vội vã gọi người đưa tới gấp đấy.

Tới công ty, Tiêu Vũ vui vẻ đi theo Quý Huyền xuống xe, sau đó hưng phấn đi theo Quý Huyền đứng trước cửa thang máy.

Quý Huyền cà thẻ vào máy cảm ứng bên cạnh, thang máy trước mắt liền mở ra. Tiêu Vũ theo anh đi vào, trong thang máy được trải thảm, khi bước vào cũng không có tiếng động. Vì đây là thang máy chuyên dụng cho Quý Huyền, thang đi thẳng lên tầng cao nhất không dừng, bởi vậy tốc độ khá nhanh.

Ngay khi cửa thang máy được mở ra, Ban Trinh Diệp đã đợi sẵn ở cửa, cô ấy nói với Quý Huyền: "Anh Úc đến rồi ạ."

Quý Huyền cau mày nói: "Sao cậu ta lại tới đây?"

"Anh Úc nói có việc muốn tìm anh." Ban Trinh Diệp đáp.

Quý Huyền gật đầu, Tiêu Vũ vừa mới bước ra, Ban Trinh Diệp đã chào: "Phu nhân."

Tiêu Vũ cũng cười hì hì nói: "Cô Ban."

Tiêu Vũ đi theo Quý Huyền vào văn phòng, mấy thư ký trên đường đều nhìn cô. Đây là người phụ nữ duy nhất đi theo Quý tổng có thể ra vào tự nhiên đấy! Thật lợi hại!

Quý Huyền vươn tay kéo nhẹ Tiêu Vũ, sau đó nói với cô: "Úc Vân Phi là con trai nhà họ Úc. Gia nhập ngành giải trí chỉ để cho vui, làm người không đoàng hoàng, em không cần thân thiết với cậu ta quá mức đâu."

Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Úc gia? Là nhà mở siêu thị đó hả?"

Quý Huyền:"......Em tóm tắt tốt đấy, bọn anh gọi đó là tập đoàn Úc thị."

Tiêu Vũ ngây thơ nói: "Nhưng gia đình anh ta chính là mở siêu thị mà."

Quý Huyền: ".....Có vẻ không sai."

Ban Trinh Diệp: "​Các siêu thị của họ là một chuỗi toàn quốc, trải rộng khắp mọi ngóc ngách, chỉ bằng siêu thị là có thể đèo lái tất cả các công việc kinh doanh đi kèm. "

Tiêu Vũ quay đầu nhìn Ban Trinh Diệp: "Đúng không! Chính là mở siêu thị đó."

Ban Tring Diệp đáp lại với khuôn mặt vô cảm: "Vâng ạ."

Quý Huyền thở dài, xoa đầu cô, Tiêu Vũ ghét bỏ hất đi: "Có phải vì em lùn hơn anh nên khi không anh cứ xoa đầu em hoài đúng không? Em không phát triển được nữa giờ."

Quý Huyền ba chấm, anh nói, "Bây giờ em bắt đầu uống sữa, đến 60 tuổi có thể cao thêm vài cm là trời đất ban ân."

Tiêu Vũ ngay lập tức nhìn anh với khuôn mặt vô cảm, Quý Huyền tự tát mình hai cái trong lòng. Trên mặt lại nở nụ cười nói: "Quan trọng là em không cần cao, bản thân em tồn tại đã là sự hoàn mỹ."

Tiêu Vũ lập tức mỉm cười, sờ mặt mình, nói: "Em cũng nghĩ vậy."

Quý Huyền thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại chuyển cho Quý Yến 20.000 tệ, ít nhất chiêu này của thằng nhóc đó có tác dụng.

Cửa vừa mở ra, Úc Vân Phi ngồi trên ghế xoay quay tới quay lui.

Quý Huyền: "....."

Tiêu Vũ mở to mắt nhìn cậu ta. Người đàn ông nghe thấy tiếng động, cũng quay đầu nhìn lại, thấy Quý Huyền và Tiêu Vũ thì cũng sững người, rồi vui vẻ nói "Xin chào!"

Quý Huyền thấy Úc Vân Phi đi tới đấy, trong lòng cực kì ghét bỏ nhưng vẫn duỗi tay. Kết quả, anh trơ mắt nhìn Úc Vân Phi kéo tay vợ anh, nói: "Chào chị, chào chị, ai nha, không ngờ có thể gặp cô ở đây."

Tiêu Vũ bối rối: "???"

"Tôi nè! Là tôi nè." Úc Vân Phi liên tục chỉ vào mình, nói với vẻ mặt kinh hỉ.

Tiêu Vũ hoàn toàn không kết nối được ăng-ten, cô cũng bắt tay Úc Vân Phi, nói: "Xin chào, xin chào, nhưng bạn là ai?"

Úc Vân Phi không được nhận ra, tựa hồ có chút thương tâm, anh chàng khổ sở nói: "Tôi nghĩ, tôi là đặc thù với cô đó. "

Tiêu Vũ "A?" một tiếng: "Sao lại đặc thù?"

Quý Huyền nhìn bàn tay đang khựng trên không trung với Úc Vân Phi đang cho anh ăn bơ. Mặt vẫn tươi cười nhưng tiểu nhân trong lòng đã tát Úc Vân Phi mấy chục cái.

Úc Vân Phi ôm ngực nói: "Lần đầu tiên đó! Lần đầu tiên của chúng ta, chị không nhớ sao?"

Trong lòng Quý Huyền lộp bộp một chút, nhìn Úc Vân Phi, đang định vươn tay bóp cổ đối phương thì nghe Tiêu Vũ kinh hỉ nói: "Anh là 『Dùng cái gì thanh thuần』! Ôi chao, không ngờ luôn, anh thế mà lại là một minh tinh, minh tinh cũng xem livestream sao?"

Nghe Tiêu Vũ nói, Quý Huyền không khách khí không ngừng véo mạnh Úc Vân Phi, nói: "Vậy cậu chính là thằng ranh đưa tiền cho vợ anh à?"

Úc Vân Phi sửng sốt, bẻ cổ tay đang nhéo mình, gào lên: "Vì sao em đưa tiền mà anh còn muốn véo em?"

Úc Vân Phi là kiểu em trai nhà bên, đường nét thanh tú, cũng coi như kiểu nhan sắc phổ biến ngày nay, ở giới giải trí không tính là độc nhất. Nhưng quả thật có không ít fans, gia thế lại giàu có, là con trai út của nhà họ Úc, được người nhà yêu thương cưng chiều nuôi lớn.

Không thừa kế công ty, được nhận cổ phiếu và một số tiền cực lớn, cuộc sống của Úc Vân Phi lại tự do, cuộc đời không có mục tiêu gì, từ lúc sinh ra đã ở vạch đích.

Vào một ngày nọ, Úc Vân Phi không có việc gì làm trong đời được tinh thám* nhìn trúng, lúc ấy tinh thám đã nói: "Em trai, cậu có nhan sắc rất tốt, có muốn đến công ty bọn anh phát triển không?"

*Tinh thám (星探): Là những người đi tìm những có tiềm chất làm ngôi sao trên đường phố, đám đông....

Úc Vân Phi liền nói: "Công ty anh làm gì vậy?"

Tinh thám đắc ý! Anh ta nói: "Công ty bọn anh chuyên đào tạo minh tinh."

Tiêu Vũ nghe xong chuyện vì sao gia nhập giới giải trí của Úc Vân Phi từ Quý Huyền, ngạc nhiên hỏi: "Vậy cứ thế gia nhập công ty đó?"

Đâu có giống cô! Phải diễn vai quần chúng, phải diễn vai phụ hi sinh, làm việc bán thảm nơi nơi mới được lên màn ảnh trong 2-3 giây.

Quý Huyền cười lạnh: "Sao mới thế mà cậu ta đã vào công ty được?"

Vì thế, Quý Huyền tiếp tục kể.

Úc Vân Phi nhìn tinh thám, đáp: "Minh tinh? Làm được gì? Có ăn được không? Không có hứng thú."

Tinh thám thấy Úc Vân Phi định đi liền khóc lóc nhào tới ôm đùi: "Đừng mà ~ Xin cậu đó, tới công ty anh đi! Biết đâu cậu lại coi trọng nó thì sao?

Úc Vân Phi càng thêm buồn bực, nhìn anh ta: "Không phải nhà chuyên đào tạo minh tinh à? Có cần cầu xin vậy không?"

Tinh thám khóc lớn: "Công ty anh sắp sụp rồi! Nó mà sụp thì anh sẽ không có việc, không có việc thì sao anh nuôi vợ nuôi con? Minh tinh của công ty đều đi ăn máng khác cả rồi, bọn anh bị một công ty lớn chèn ép, không ai muốn chịu ký hợp đồng với công ty anh cả. Vất lắm mới kí được một người thì bị người khác đào đi....." Tinh thám chắc là đã phải chịu áp lực lâu lắm rồi, cũng biết công ty sẽ không trụ nổi, qua hôm nay sẽ phá sản, khóc nấc lên, vừa nấc vừa nói, không ngừng được.

Nói tới đây, Úc Vân Phi nói rất vui vẻ: "Thế là tôi đầu tư tiền vào, bằng không công ty bị phá sản."Tiêu Vũ ".....Ồ, vì vậy cậu đã mua công ty rồi tự mình phát triển nói? Quả nhiên là câu chuyện đầy cảm hứng."

Úc Vân Phi lắc đầu nói: "Đâu có."

Quý Huyền cạn lời nói: "Cậu ta vừa nghe công ty bọn họ khốn đốn cái là ký hợp đồng gia nhập công ty trong ngày luôn."

Úc Vân Phi xoay người trên ghế xoay, tạo tay dáng chữ V với Tiêu Vũ: "Tôi cảm thấy cuộc sống phải có mục tiêu. Vào thời khắc huy hoàng đó, tôi đã quyết định mục tiêu, đó là cứu công ty."

Tiêu Vũ: "Vậy sao cậu không mua công ty đi? Như vậy không phải nhanh hơn à?"

Úc Vân Phi nói, "Nếu mua nó thì anh trai nhất định sẽ giúp tôi, như vậy không phải cứu vớt quá nhanh sao? Tôi muốn dựa vào sức mình để cứu vớt công ty."

Tiêu Vũ: "....."

Quý Huyền cười nói: "Thế là cậu ta đi vào hang hổ, Úc Vân Phi tự nói vậy."

Úc Vân Phi nói: "Đương nhiên, em quyết định trở thành Nhất ca của công ty, để công ty một bước lên trời. Sau đó rất nhiều người tới đào em, nhưng em không đi. "

Quý Huyền tiếp tục mỉm cười: "Toàn bộ thông cáo* của cậu ta đều do anh và anh trai cậu ta đưa tới."

*Thông cáo (通告): Thuật ngữ giới Showbiz, đề cập đến việc tham gia vào các chương trình và các hoạt động công cộng khác nhau (ví dụ: ký tặng, chương trình trò chuyện, cuộc họp công khai, hoạt động chứng thực, họp báo, v.v.), theo ý định của công ty sản xuất hoặc công ty đầu tư, nhằm tăng cường sự xuất hiện, độ hot của nghệ sĩ trong một khoảng thời gian nhất định....

Tiêu Vũ: Không phải nói tự mình đi cứu vớt công ty sao?

Úc Vân Phi ngẩng đầu cười to: "Hahahahaha"

🎹🎹 Đôi lời của editor: 🎹🎹

#1 Một nhân vật mới lại xuất hiện ~ Nhân vật còn có yếu tố mấu chốt quan trọng nhé ~