Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 3




"Con,con.... không có cha sao?" Tiêu Nhược Quang luống cuống tay chân hỏi.

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà nói: "Hình như....Trước kia từng có, con chờ mẹ nhớ lại đã!"

Tôn Hạo từ bên trong đi ra, nghe được, liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, cạn lời nói:"Tiểu Quang là một đứa bé ngoan, cô đừng có mà lừa nó, nó sẽ tin đấy."

Tiêu Vũ quay đầu nhìn Tiêu Nhược Quang, quả nhiên vẻ mặt của nhóc vô cùng hoảng hốt. Cho nên, lương tâm của Tiêu Vũ xuất hiện, suy ngẫm xem nên nói với nhóc như thế nào, để tránh cho Tiêu Nhược Quang thật sự nghĩ rằng nhóc từ cục đá chui ra.

(Bộ Tiểu Quang là Tôn Ngộ Không hay sao mà chui ra từ cục đá vậy má. 😂😂😂😂)

"Con trai." Tiêu Vũ muốn vươn tay xoa đầu nhóc, mới phát hiện bây giờ mình không thể động đậy, liền tiếp tục nói: "Lát nữa chúng ta sẽ gọi điện cho cha con nhé."

Tiêu Nhược Quang cao hứng hỏi: "Con có cha sao?"

"Ách..... Con có." Tiêu Vũ càng áy náy, thằng bé ngốc này!

"Vậy con có thể xin cha tiền để chữa bệnh cho mẹ rồi." Tiêu Nhược Quang mở hai con mắt to nói.

Tiêu Vũ mệt mỏi nằm, thê lương mà nghĩ: Con trai, đầu tiên phải xem thử chúng ta có thể gọi cho cha con được không cái đã.

"Mẹ ơi." Tiêu Nhược Quang bò xuống giường, lôi kéo đồng phục bệnh nhân của Tiêu Vũ, hỏi: "Cha ở đâu thế ạ?"

Tiêu Vũ nghĩ nghĩ, cũng nên liên hệ một trước với vị chồng trước này. Bệnh viện này đóng tiền theo ngày, dựa vào tình hình tài chính hiện tại thì cô trả không nổi, cho nên, Tiêu Vũ liền nói: " Con yêu, con lấy điện thoại ra đây."

Tiêu Nhược Quang gật gật đầu, cố hết sức đẩy cái ghế ở mép giường đến tủ quần áo, leo lên ghế, nhón mũi chân mở tủ quần áo ra, lấy một cái túi màu xám ở trong tủ. Sau khi lấy được túi rồi thì đóng tủ lại. Nhóc nhẹ nhàng đặt điện thoại trên mặt ghế, rồi đẩy ghế về lại chỗ cũ, mỗi động tác đều thuần thục lưu loát.

Tiêu Nhược Quang cầm điện thoại, một lần nữa bò lên giường, khởi động máy, nhìn Tiêu Vũ bằng đôi mắt tràn đầy hi vọng, nhỏ giọng nói một tiếng: "Mẹ."

Tiêu Vũ kỳ quái nói:"Tại sao lại tắt nguồn?"

Tiêu Nhược Quang sờ điện thoại cười nói: "Như vậy thì không cần phải đóng tiền điện thoại mỗi tháng nữa ạ."

Tiêu Vũ:"....." Trong lòng có linh cảm không lành.

"Con yêu, chúng ta đã bao lâu không đóng tiền điện thoại rồi nhỉ?"

Tiêu Nhược Quang mơ hồ nhìn Tiêu Vũ, nghiêng cái đầu, chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt kiểu như: Mẹ nói gì thế? Con không hiểu gì răng mô chi rữa.

Tiêu Vũ từ bỏ, nói: "Con mở điện thoại ra đã."

Tiêu Nhược Quang cúi đầu ấn hai nút, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tiếp tục nói: "Con tìm trong danh bạ cái tên Sói Mắt Trắng."

Tiêu Nhược Quang: "....."

Tôn Hạo: "......"

Tiêu Vũ mỉm cười: "Đúng vậy, con yêu, đó chính là cha con đó."

Tiêu Nhược Quang im lặng trong chốc lát nói: "Mẹ ơi, con không biết chữ."

Tiêu Vũ: "Không có việc gì, con yêu, chúng ta có thể hỏi người khác."

Vì thế Tiêu Nhược Quang quay đầu nhìn Tôn Hạo đầy mong đợi, Tôn Hạo vốn không chịu được khuôn mặt đó của mấy đứa trẻ. Huống chi, Tiêu Nhược Quang không những có khuôn mặt của thiên sứ, mà còn có đôi mắt nai con tròn xoe lấp la lấp lánh ánh nước lộ ra vẻ đáng thương, Tôn Hào có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm (ý chỉ ông này mềm lòng đó)

"Tới đây, để chú tìm giùm cháu." Tôn Hạo cầm lấy điện thoại, mở danh bạ ra, quả nhiên tìm được cái tên Sói Mắt Trắng.

Tiêu Nhược Quang lấy điện thoại về, nhìn ba chữ Sói Mắt Trắng, bàn tay nho nhỏ vuốt ve màn hình điện thoại. Tựa như thông qua việc vuốt ba chữ này có thể gặp lại người cha mà cậu chưa bao giờ thấy vậy, Tiêu Nhược Quang nghiêm túc nhìn ba chữ này, ghi tạc vào trong lòng, đây là cha,là cha của nhóc.

Tiêu Vũ để Tiêu Nhược Quang xúc động một lát, sau đó nói với Tiêu Nhược Quang: "Gọi đi con."

Tiêu Nhược Quang gật đầu, ấn vào nút gọi, sau đó, trong điện thoại truyền đến âm thanh của một cô gái: " Tài khoản của quý khách không đủ để thực hiện cuộc gọi này, vui lòng nạp thêm tiền vào tài khoản...."

( Quen hôm, nỗi ám ảnh mang tên hết tiền tài khoản 😖😖😖😖)

Tiêu Vũ: "......"

Tiêu Nhược Quang nghi hoặc mà nhìn Tiêu Vũ: "Mẹ ơi?"

Tiêu Vũ mỉm cười nói: "Con yêu, thật ra, chúng ta có thể mượn điện thoại của người khác."

Vì thế, Tiêu Nhược Quang lại quay đầu dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Tôn Hạo, anh ngay lập tức lấy điện thoại ra nói: "Để chú gọi giúp cháu."

Sau đó, ấn giùm số điện thoại của Sói Mắt Trắng tiên sinh, đưa điện thoại cho Tiêu Nhược Quang. Tiêu Nhược Quang nhận lấy điện thoại, nói cảm ơn, sau đó để điện thoại đặt ở bên tai, lắng theo "Tút, tút, tút......" thanh âm.

Không bao lâu, điện thoại có người nhấc máy, giọng nam trầm thấp, có một chút khàn khàn, hấp dẫn như là lực hút Trái Đất vang lên, âm điệu từ tính mang theo vẻ câu nhân.

"A lô."

Nghe được giọng nói dễ nghe này, mắt Tiêu Nhược Quang lập tức đỏ hoe, nhóc mệt mỏi quá rồi. Từ lúc mẹ gặp tai nạn tới giờ, ngày nào cũng chỉ có mình nhóc chăm sóc mẹ, người khác đều có cha nhưng cậu thì không. Lúc trước có người hảo tâm cho sữa bò hai mẹ con đã uống hết rồi, không biết cha có thể mua không.

Suy nghĩ thật nhiều, Tiêu Nhược Quang ôm hy vọng, mếu máo khóc, mềm mại nói: "Cha ơi!"

Nước mắt của Tiêu Nhược Quang còn chưa có rơi xuống đâu! Điện thoại ngay lập tức cúp mất tiêu.

(Chắc anh nhà tưởng lừa đảo, về sau tha hồ mà bị con mình hố nhé 😏😏😏😏😏 )

Tiêu Nhược Quang: "...."Cậu mếu máo quay đầu nhìn Tiêu Vũ, òa khóc nức nở: "Mẹ ơi, cha không cần con."

Tôn Hạo vội chạy tới dỗ cậu, nhìn Tiêu Vũ nhíu mày nói: "Sao lại thế này? Cha thằng bé có ý gì?"

Tiêu Vũ ngẫm lại ký ức trong đầu nói: "Ấy, hình như cha nó không biết mình có một thằng cu thì phải?"

Tôn Hạo: "......"

Tiêu Nhược Quang nức nở nói: "Thật vậy ạ?"

Tiêu Vũ gật đầu khẳng định,nói: "Đúng vậy, số điện thoại chắc chắn đã bị anh ta kéo đen. Cho nên, chúng ta phải gọi cho cấp dưới của anh ta."

"Được." Tiêu Nhược Quang cầm lấy điện thoại, nâng lên cao hỏi: "Gọi cho ai vậy mẹ?"

Tiêu Vũ nói: "Cấp dưới của Sói Mắt Trắng."

Tiêu Nhược Quang: "......"

Tôn Hạo: "......"

Nhận điện thoại là người phụ nữ, giọng nói chẳng khác gì tin nhắn thoại tự động vừa rồi, lạnh như băng.

"A lô."

Tiêu Vũ bảo Tiêu Nhược Quang điện thoại đặt ở gần tai cô, Tiêu Nhược Quang làm theo.

Tiêu Vũ mở miệng nói: "Chị Ban?"

Ban Trinh Diệp nhíu mày, lạnh giọng nói: "Cô Tiêu?"

Tiêu Vũ đáp: "Đúng vậy! Là tôi a!"

"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Ban Trinh Diệp tiếp tục lạnh lùng hỏi.

Tiêu Vũ liền nói: "À là thế này,nhờ cô nói Quý Huyền tiếp điện thoại đi! Tôi có việc muốn nói với anh ta."

"Xin lỗi chị Tiêu, Quý tổng đã ra chỉ thị, điện thoại của cô, ngài ấy không nhận."

Tiêu Vũ xí một tiếng nói: "Cô nói anh ta, tôi có chuyện muốn nói."

Ban Trinh Diệp định từ chối thì Tiêu Vũ đã nói tiếp: "Nếu không tôi sẽ tiết lộ bí mật của anh ta ra ngoài."

Tuy Ban Trinh Diệp không biết Tiêu Vũ tính giở trò gì, nhưng để phòng hờ nên cô vẫn vào hỏi Quý Huyền.

Quý Huyền cũng không sợ uy hiếp gì, chỉ nghĩ dù sao đó cũng là vợ cũ của mình. Với tính cách của Tiêu Vũ mà chịu gọi điện thoại cho anh, có thể thấy là đang gặp khó khăn.

Với lại thì dù sao cô cũng là mẹ của Tiểu Du nên Quý Huyền nhận điện thoại tính hỏi vài câu.

Bỗng nghe Tiêu Vũ nói: "Quý Huyền đó à? Là thế này, giờ tôi gặp chút chuyện, anh có thể cho tôi vay chút tiền được không?"

Quý Huyền nhíu mày hỏi: "Em lại đi đánh bạc?"

Tiêu Vũ lập tức nói: "Đâu có."

"Anh chỉ giúp người gặp bất trắc chứ không giúp người nghèo, em quên chuyện vay tiền đi." Quý Huyền định gác máy.

Tiêu Vũ lập tức gào lên: "Stop, Quý Huyền, nếu anh không cho tôi mượn tiền, tôi sẽ đăng tên cúng cơm của anh lên mạng!"

Quý Huyền: "...... Em, đợi, đó." Sau khi Quý Huyền nghiến răng nghiến lợi nói xong, điện thoại bị ngắt.

Tiêu Vũ nghe tiếng tít tít, vô tội nhìn Tiêu Nhược Quang nói: "Không sao, lát nữa cha sẽ tới."

Tiêu Nhược Quang: "... Con, con, con cảm thấy cha có vẻ như.... không vui lắm?"

Tiêu Vũ lộ nụ cười hiền từ nói: "Con trai, sau khi tới đây cha con sẽ còn mất hứng hơn, con tập quen dần đi là vừa."

Tiêu Nhược Quang: "..."

*****Tác giả có lời muốn nói:*****

Cảm ơn mọi người đã nhắn lại, nhắn từ tối nay đến 12 giờ mới thôi, Cảm ơn vì đã đồng hành và nhắn lại, đến 12 giờ đêm nay mới thôi, nhắn lại sẽ đưa Chao lì xì như cũ nha ~ 2333

Hy vọng mọi người sẽ thích, cảm tạ tiểu thiên sứ...φ(0 ̄*) lạp lạp lạp _φ(* ̄0 ̄)>

🐍🐍 Đôi lời từ editor: 🐍🐍

#1 Dạo này nhiều bài tập quá, chắc phải đổi lịch đăng thôi. 2 ngày/1 chap nhé, nếu rảnh thì mỗi ngày/1 chap. ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)‧º·˚

#2 Định để Tiêu Vũ xưng "anh-em" với Qúy Huyền, cơ mà hai người không thân nên cứ xưng "tôi-anh" cái đã.˙˚ʚ("◡")ɞ˚˙

#3 Còn về Qúy Huyền thì dù sao nguyên chủ với anh nhà từng là vợ chồng mà cũng ko thù hận gì nhau nên cứ để xưng "anh- em " vậy ˙˚ʚ("◡")ɞ˚˙

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.Nếu thấy hay thì hãy comment và nhấn cho mình một sao nhé.( ͡°❥ ͡°)