Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 117: Ngoại truyện 1 : ĐỒ GIA TRUYỀN




“Chị ơi, chị xem thử màu sắc và kích thước của chiếc nhẫn kim cương này đi, viên lớn hay viên nhỏ đều hàng cao cấp nhất bây giờ đó ạ. Loại nhẫn này có rãnh toàn bộ bằng bạch kim với khảm kim cương 0.84 carat. Giá gốc của nó 89,988 tệ (317,097,226 VND) nhưng hôm nay giảm còn 46,200 tệ (162,794,758 VND) thôi.” Cô nhân viên bán hàng tận tâm tận lực giới thiệu hàng.

Tiêu Vũ nắm tay Tiêu Nhược Quang đứng phía sau một cô gái trẻ muốn mua nhẫn. Cô gái đó mặc một chiếc áo khoác da màu đỏ với chiếc váy ngắn màu đen. Cô ta giơ tay mảnh khảnh ra, nói: “Với tôi cái nào chẳng thế! Có món nào đắt hơn không?”

Nhân viên bán hàng mặc lễ phục, đầu tóc chỉnh tề, cô ấy vừa nghe cô gái đồ đỏ nói vây thì mỉm cười: ui chao, đây là gặp trúng người giàu rồi! Cô ấy lập tức nói: “Có ạ! Chị chờ một lát.” Rồi đeo găng tay trắng, từ dưới quầy lấy ra một hộp nhung đặt lên bàn.

Tiêu Vũ nắm tay Tiêu Nhược Quang nhìn ké, chiếc nhẫn thật sự rất đẹp, toàn thân màu bạc, phía trên có một viên kim cương trong suốt hình nón lấp lánh xinh đẹp dưới ánh đèn sợi đốt của trung tâm thương mại.

“Đẹp quá đi.” Tiêu Vũ nói.

Tiêu Nhược Quang nhón chân lên: “Mẹ ơi, con không thấy được.”

Tiêu Vũ bế con lên, cả hai mẹ con nhìn ké. Cô gái mặc váy đỏ phía trước quay đầu nhìn họ, Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang đều nở nụ cười lấy lòng. Cô ta liếc mắt nhìn hai mẹ con, bĩu môi nói: “Đồ nghèo.” Sau đó quay đầu hỏi cô nhân viên: “Cái nhẫn này trông cũng được đấy, bao nhiêu?”

Nhân viên bán hàng cười híp mắt, trả lời khách hàng: “Chiếc nhẫn đã giành được giải tưởng thiết kế cho cửa hàng chúng tôi, giá chỉ 120,000 tệ (422,846,000 vnd) thôi ạ.”

“Không đắt nhỉ.” Khuôn mặt của cô gái đồ đỏ nhăn lại, nhưng cô ta vẫn đưa tay cầm lấy nhẫn, đeo vào tay mình, sau đó đưa tay dưới ánh đèn để chiêm ngưỡng. Nghĩ xem nên làm sao để vừa giữ được mặt mũi mà vừa không cần mua cái nhẫn đắt như quỷ này.

“Nó thực sự rất đẹp đấy.” Tiêu Vũ nói.

Cái đầu to của Tiêu Nhược Quang đang dựa vào Tiêu Vũ, nhóc cũng gật đầu nói: “Xinh đẹp, lấp la lấp lánh.”

Cô gái đồ đỏ lại quay đầu nhìn hai mẹ con phía sau, Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang vội nở một nụ cười khác.

Cô gái đồ đỏ không đánh cũng không mắng, cô ta quay đầu hỏi nhân viên bán hàng: “Còn cái nào tốt hơn không?”

Cô nhân viên lập tức cúi đầu nói: “Đây là chiếc nhẫn tốt nhất của quầy em rồi ạ.””

Cô gái đồ đỏ bĩu môi, nói: “Ây ~ Đây là cái tốt nhất rồi á? Vậy quên….”

Một trong những bà dì vây xung quanh để xem, nói: “Cô gái, cái đó cũng được đó! Những 120,000 tệ lận! Không rẻ đâu nha!”

Cô ta xoắn mông nói lại: “Hứ, tôi chọn nhẫn để kết hôn, là nhẫn cưới đó. Sao mới 120,000 có thể đại diện cho tình yêu của chúng tôi chứ?” 

Cả Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang đều nhìn cô ta với kiểu: À, hiểu rồi nha. Cô gái đồ đỏ mở túi lấy một tấm thể tín dụng ra, khoe: “Tôi có rất nhiều tiền, nhưng mà, nhẫn rẻ như vậy không phù hợp với thân phận của tôi.”

Cô nhân viên mắt thấy mình nói liên tù tì 1 tiếng mà cái cô người giàu chưa chịu mua thì vẻ mặt tái mét.

Cô gái áo đỏ đứng dậy, nói: “Vẻ mặt của cô là sao?” 

Cô nhân viên cười cứng đờ, vội đáp lại: “Không có gì ạ.” Người này có tiền, biết đâu lại chịu mua món rẻ hơn một chút.

Quản lý cửa hàng đang đứng bên kia nhanh chóng đi tới khi thấy tiếng ồn, chị ta đẩy nhân viên bán hàng ra, cười nói với người phụ nữ đồ đỏ: “Nếu chị không hài lòng với cái này thì không cần có lấy đâu ạ.” Chị ta lại lấy một chiếc nhẫn cực kỳ xinh đẹp khác ra: “Chị thấy mẫu này thế nào? Nhẫn cưới như người chọn nó vậy, chúng ta đều phải chọn cái hợp với mình chứ chị nhỉ? Sao lại chọn cái quý hơn làm gì? Em thấy tay chị vừa trắng lại vừa gầy, chiếc nhẫn này giá gốc là 98,000 tệ (345,324,233 VND), vừa hay có đợt giảm giá nhân dịp Tết đến, chỉ cần 52,000 tệ (183,233,266 VND) là mua được rồi ạ.”

Quản lý biết ăn nói biết khen cái kiểu, chiếc nhẫn lại rất đẹp, giá cả lại vừa với số tiền dự định trong lòng người phụ nữ đồ đỏ. Cô ta làm bộ làm tịch cầm nhẫn xem thử, càng xem càng hài lòng, đưa ngay card cho quản lý: “Cô cũng biết nói chuyện đó, vậy đi, xem mặt mũi cô với lại tôi cũng muốn lấy cái nhẫn này nữa, quẹt giùm tôi.”

Quản lý cửa hàng cười nói cảm ơn, nhận lấy thẻ đi quẹt.

Cô nhân viên bán hàng đi tới cất chiếc nhẫn vừa lấy ra thì lúc này mới phát hiện, chiếc nhẫn đắt tiền nhất đã không còn trên quầy, cô ấy kinh sợ một hồi rồi quay đầu gào lên: “Ai đã lấy trộm nhẫn của chúng tôi, mau trả lại đây.”

Các bác gái đang vây quanh lùi về sau ngay và luôn, mấy bác ta vội nói: “Chúng tôi không có trộm.”

Người phụ nữ đồ đỏ liếc nhìn mấy người xung quanh rồi nói: “Một đám nghèo đói.”

Các bác gái tức giận chỉ vào cô ta: “Cô ăn nói cái kiểu gì đấy! Chúng tôi không có tiền, nhưng chúng tôi không lấy trộm nhẫn đâu.”

Người phụ nữ mặc đồ đỏ trợn mắt lên trời, quản lý cửa hàng nghe được sự việc, ngay lập tức quay lại kiểm tra, đầu đổ mồ hôi lạnh. Rõ ràng, nếu cái nhẫn mà bị trộm thì bọn họ đền hộc máu luôn đó.

Quản lý cửa hàng nói ngay: “Mọi người không được đi, phải đợi công an đến.”

Có lẽ chính lời nói này của quản lý cửa hàng đã kích thích kẻ trộm, ngay lập tức có kẻ trong đám đông hét lên: “Là cái cô đang ôm đứa trẻ lấy đấy, vừa nãy tôi thấy cô ta cầm.”

Người phụ nữ đồ đỏ nghe thấy vậy liền nhìn Tiêu Vũ bằng ánh mắt khinh bỉ rồi thở dài: “Thằng nghèo số nghèo mà.”

Quản lý cửa hàng vừa nghe thế càng thêm nóng nảy, chị ta nói với Tiêu Vũ: “Cô ơi, cô mau lấy cái nhẫn ra đi.”

Tiêu Vũ vẫn bình tĩnh như vại*, nói: “Tôi không có lấy nó.”

*Gốc: 老神在在 (cv: lão thần khắp nơi)  có nghĩa là vững chắc, ổn định và yên bình. Đại loại câu này miêu tả bộ dáng rất bình tĩnh.

Bảo vệ của trung tâm thương mại cũng đến tìm hiểu tình hình, cô nhân viên lo đến sắp khóc, vội kéo bảo vệ, nói: “Rà soát người, rà soát người này đi.”

Tiêu Vũ liếc mắt nhìn người bán hàng nói: “Xin lỗi! Tôi cũng không muốn để mấy người rà soát người tôi đâu.”

Cô nhân viên chỉ vào Tiêu Vũ, nói: “Nếu cô không trộm thì sao phải sợ bị soát người hả?”

Tiêu Vũ cười đáp: “Tôi trộm hay không thì các người không có quyền lục soát tôi, đó là quyền lợi của tôi. Mấy người nói tôi ăn trộm, vậy mấy người phải chứng minh được tôi đã trộm chứ.”

Các bác gái vây quanh không chê chuyện lớn, đều chỉ trỏ hai mẹ con: “Không trộm thì sợ cái gì? Để các cô ấy lục người là được rồi.”

“Đúng đó, đúng đó!”

Quản lý nhíu mày nhìn xung quanh, lại liếc nhìn Tiêu Vũ lần nữa, chị ta vẫn thấy quái quái chỗ nào. Bước tới 2 bước, đột nhiên cảm thấy chân mình dẫm phải cái gì liền cúi người xem.

Vừa thấy thì hết hồn, thế mà lại là cái nhẫn bị mất.

Trong đám người vây quanh lại có người nói: “Vừa nãy tôi thấy cô ta ném cái nhẫn đó đi, nhất định là do sợ rà soát người rồi.”

Tiêu Nhược Quang bị dọa sợ, nhóc vội ôm chặt lấy mẹ, thì thào hỏi: “Mẹ ơi, vì sao các bà ấy cứ chỉ vào mình thế ạ?”

Tiêu Vũ vỗ người trấn an con: “Không việc gì đâu con.”

Cô nhân viên bán hàng thấy tìm được nhẫn rồi thì thở dài, rồi lại quay sang nhìn Tiêu Vũ nói: “Vừa nãy tôi thấy cô nhìn chằm chằm với cái nhẫn này.”

“Đâu chỉ có mình tôi nhìn chằm chằm vào nó.” Tiêu Vũ cười nói: “Nhưng mà, bị nói thành ăn trộm thì chỉ có mỗi tôi à.”

Tiêu Vũ chỉ vào một bác gái mặc áo bông màu cam ở cuối hàng người đang vây quanh hóng hớt, nói: “Người cứ chỉ vào và luôn miệng nói tôi trộm chỉ có một bác ta, không bằng chúng ta đến chỗ công an nói rõ xem nào.”

Bác gái đó mắng: “Cô nói thì đi à! Chính mắt tôi thấy cô cầm.”

Nhân viên bán hàng còn muốn nói gì thì bị quản lý đứng phía sau giữ chặt. Quản lý nhìn chiếc váy liền thân Tiêu Vũ đang mặc, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao mình lại thấy quen quen. Bộ váy đó được trình diễn trong bộ sưu tập chính thức mùa thu! Khi cùng bà chủ đến xem show, chị ta đã vô cùng ngạc nhiên trước mức giá trên trời của chiếc váy này, chỉ là một chiếc váy liền đen thôi mà.

“Thành thật xin lỗi chị, vừa nãy em nóng nảy quá. Em tin chị không thể lấy chiếc nhẫn này, tụi em sẽ gọi công an và sẽ giao cho công an xử lý.” Quản lý cửa hàng mỉm cười, khom lưng với Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ nhướng mày, bác gái phía sau lập tức chửi um lên. Rất nhanh công an đã đến, cũng nhanh chóng thấy những gì đã xảy ra từ camera. Camera không quay được cảnh bác gái đó lấy trộm chiếc nhẫn nhưng vẫn quay được cảnh bác ta ném chiếc nhẫn đi.

Bác gái mặc áo bông cam hùng hổ bị bắt đi, bác ta vừa đi vừa gào: “Tôi lấy để xem cái nhẫn 120,000 tệ trông thế nào thôi mà, tôi đâu có trộm, mấy anh không thể bắt tôi được.”

“Biết biết, bác cứ về với chúng tôi cái đã.” Công an đưa bác gái rời đi, miệng còn dỗ bác ta.

Người phụ nữ đồ đỏ thấy hết drama rồi, cũng nói với hai mẹ con bằng giọng điệu khinh bỉ: “Số cũng tốt đấy.” Sau đó cầm túi chuẩn bị rời đi.

Tiêu Nhược Quang thấy cô ta sắp đi bèn thắc mắc với mẹ: “Mẹ ơi, sao chị này lại đi chọn nhẫn một mình thế ạ? Không phải cha với mẹ cùng đi chọn nhẫn với nhau ạ?”

Tiêu Vũ sửng sốt, mấy người xung quanh cô cũng sửng sốt, sau đó mọi người cùng nhau im lặng quay đầu nhìn cô ta.

Người phụ nữ đó không ngờ mình lại bị hỏi cái này, nhất thời thẹn quá hóa giận, mắng Tiêu Nhược Quang: “Liên quan cái đéo gì đến mày?”

Tiêu Nhược Quang vội rúc vào cơ thể bé nhỏ vào lòng Tiêu Vũ, những người khác lén bàn tán: “Nhất định là đứa tiểu tam rồi.”

“Tôi nói rồi mà, trông như hồ ly, nhất định không phải hạng người đúng đắn gì.”

Người phụ nữ đó nghe vậy thì mặt đỏ bừng, cô ta nhìn trái nhìn phải, xung quanh toàn là người lớn nên thẹn quá hóa giận, quay sang mắng Tiêu Nhược Quang: “Cái thằng ranh này, có biết ăn nói không hả?”

Tiêu Nhược Quang vì bị mắng mà run lên, nhóc ôm chặt lấy cổ Tiêu Vũ đáp: “Biết ạ.”

Người phụ nữ đó lại “Hừ” lạnh một tiếng: “Chẳng phải bây giờ mẹ mày cũng một mình à?”

Tiêu Nhược Quang lắc đầu đáp: “Đâu phải ạ! Mẹ cháu đi với cháu mà.”

Người phụ nữ: “………”

Cô ta suy nghĩ một chút lại “Hừ” mạnh một tiếng: “Tao đi một mình thì sao? Một mình vẫn có thể mua được nhẫn.” Cô ta tựa vào quầy, cầm cái nhẫn lập lòe dưới ánh đèn: “Mày có mua được không?” Cô ta lại lé mắt nhìn sang, trong mắt tràn ngập vẻ có tiền mà đi khinh người.

Mấy bác gái bên cạnh lại gật đầu, hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy! Người ta thật sự có tiền mà.”

Tiêu Nhược Quang chớp đôi mắt to, nói: “Có thể mà!”

Người phụ nữ: “…….”

Cô ta ngẩng đầu cười to há há há: “Mạnh miệng nhỉ, chẳng lẽ mày mua được à?”

“Cháu mua được mà!” Tiêu Nhược Quang đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc ngây thơ vô tội.

Người phụ nữ: “…….” Mẹ nó, thằng nhỏ này ăn nói nghe chán ghét chết đi được, khiến người ta không biết phải nói tiếp thế nào.

Tiêu Nhược Quang nói: “Cháu cũng có thẻ.” Nhóc lấy ra một tấm card màu vàng ra, nói: “Trong đây có rất nhiều, rất nhiều tiền đó ạ.”

Người phụ nữ: “Mày nói thì có! Vậy mua một cái nhẫn xem nào.”

Tiêu Nhược Quang đã ưng một chiếc nhẫn từ nãy, nhóc chỉ cái nhẫn vừa khiến hai mẹ con bị oan: “Mua cái đó đi.”

Quản lý cửa hàng không nghĩ Tiêu Nhược Quang đang nói đùa. Chị ta đẩy cửa quầy ra, hai tay nhận thẻ, thấy Tiêu Vũ không bảo gì liền cầm thẻ đi cà. Toàn bộ quá trình, ai nấy cũng háo hức nhìn xem, thế là họ được thấy một cậu bé 5 tuổi mua chiếc nhẫn với giá 120.000 tệ.

Người phụ nữ: “…….” Mẹ nó chứ! @#¥%

Tiêu Nhược Quang cầm nhẫn, nhìn cô bán hàng nói: “Mẹ con cháu có tiền mua, không cần trộm.”

Quý Huyền tìm thấy hai mẹ con trong tiệm bánh pizza, Tiêu Nhược Quang đang ôm chiếc hộp nhỏ trong tay, vẻ mặt vui vẻ trò chuyện bla bla với Tiêu Vũ.

Theo sau Quý Huyền là hai đứa nhỏ Quý Du và Văn Liệt, anh bước đến chỗ Tiêu Vũ. Tiêu Vũ nhìn lên, thấy anh thì vui vẻ nói: “Anh đến rồi! Mua hết đồ rồi à?”

Quý Du và Văn Liệt, mỗi đứa xách một túi sách tham khảo gật đầu. Quý Huyền nhìn chiếc hộp trên tay Tiêu Nhược Quang, hỏi: “Tiểu Quang mua gì vậy?”

Tiêu Vũ liếc đồ trên tay con rồi đáp: “Con nó mua cái nhẫn, vừa này lúc em dẫn con đi dạo thì con nói muốn mua một chiếc nhẫn.”

Quý Huyền: “!!!???”

Quý Huyền vừa ngạc nhiên vừa bối rối, hỏi: “Nó mua nhẫn làm gì?”

Tiêu Nhược Quang lén mở chiếc nhẫn ra xem, sau đó lén đóng lại, nhóc đáp: “Con mua làm đồ gia truyền ạ~.”

Quý Huyền: “???”

Tiêu Nhược Quang mỉm cười nhìn Quý Huyền, nhóc nói: “Cha, không phải cha nói không thể cho con cái nhẫn của mẹ ạ? Nên con mua một cái, thế là con cũng có nhẫn rồi.”

Quý Huyền lại sững sờ, hỏi:” Nhưng con còn nhỏ như vậy, mua nhẫn làm gì? ” 

Tiêu Nhược Quang ôm chiếc nhẫn đáp: “Cho Manh Manh, cho Manh Manh. “

Quý Huyền bị sốc, anh hỏi: “Manh Manh? Manh Manh là ai?”

Tiêu Nhược Quang nói: “Manh Manh là bạn học mới đến lớp con, cái này để tặng cho Manh Manh, Manh Manh chính là bảo bối của nhà trẻ tụi con.”

Quý Huyền khiếp sợ nhìn con: “Con không thể làm thế được.”

Tiêu Vũ cười nói: “Anh không cần xen vào chuyện này đâu, dù sao cái bé Manh Manh ấy được nhiều bạn nhỏ thích lắm, không chắc sẽ để ý đến con trai anh đâu.”

Quý Huyền lại dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn vợ mình, anh hỏi: “Sao lại không thể chứ? Dựa vào đâu chứ? Con trai anh đáng yêu vậy mà.”

Tiêu Vũ “Ừ” một tiếng rồi hỏi anh: “Vậy giờ anh muốn sao?”

Quý Huyền: “……..”

Đôi lời của editor 

#1 Tiểu Quang mới bé tí đã biết cầm nhẫn đi cưa gái rồi