Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 114




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh


Ngày : 23/8/2021


Số từ : 2381 từ


—————————————————————————–


Tiêu Vũ thay bộ váy Quý Huyền mang tới, nó y hệt chiếc váy đã bị cắt trước đó, size cũng rất vừa vặn.


Norman Columbus đứng ở rìa sân khấu, gật đầu khẽ cười nhìn Tiêu Vũ đang chậm rãi bước ra từ phía sau.


Joy bĩu môi hỏi Norman Columbus: "Đoàn trưởng, nhất định phải là cô ta ạ? Ông biết tình hình hai năm nay của đoàn chúng ta mà, năm nay lại có nhiều người mới gia nhập dàn nhạc nữa. Hôm nay là buổi công diễn quan trọng nhất trong năm, liên quan đến sự phát triển sau này của đoàn chúng ta đó."


Norman Columbus nhìn đồng hồ, còn 30 phút nữa là bắt đầu tiếp đón khách rồi.


Dora Frank thấy Norman Columbus cứ nhất quyết muốn Tiêu Vũ lên chơi, cô ta liền quay sang nói với Tiêu Vũ: "Cô biết trình độ của mình đến đâu mà nhỉ? Có lẽ ở nước cô, trong những người chơi nghiệp dư thì cô xứng đáng với danh hàng đầu. Nhưng trên sân khấu quốc tế thì năng lực của cô chưa đủ, còn lâu mới đủ, nếu cô hiểu rõ thì nên biết tự rút lui đi."


Tiêu Vũ vốn nghĩ mình tới đây thì ít nhiều cũng nên khách sáo với nhau, vậy nên đã khoác lốt cừu, ra vẻ lễ phép gần tháng nay. Kết quả là bọn họ cắt lễ phục của cô, hạ thấp chỉ số IQ của cô rồi còn muốn cô biết khó mà lui nữa hả?


Đúng là khinh người quá đáng mà! Vì thế, Tiêu Vũ xé luôn cái vẻ giả nai của mình, lộ cái đuôi sói ra, phản dame lại Dora Frank: "Tôi hiểu rõ trình độ của mình, có thể không đủ tốt nhưng cô làm gì được tôi nào!"


Dora Frank: "......." Nhìn Tiêu Vũ với vẻ khiếp sợ, không ngờ con bé này lại có thể nói mấy lời vô sỉ đến vậy.


Lancelot Emir đang đứng bên cạnh phiên dịch cảm thấy lòng mình cân bằng hơn, xem như anh ta phiên dịch tốt mấy lời dỗi người này.


*Gốc: 可算是怼别人了,我可得翻译好了 – cv: nhưng xem như dỗi người khác, ta nhưng đến phiên dịch hảo. Không chắc lắm, cần trợ giúp.


Joy Frank vốn nóng tính, nghe Tiêu Vũ nói vậy, lập tức quay đầu nói với Norman Columbus: "Đoàn trưởng, nhân phẩm cô ta như vậy mà có thể lên sân khấu ạ?"


Tiêu Vũ che mặt phản lại luôn "Chẳng lẽ người cắt lễ phục của tôi là người cực kì cao thượng à?"


Joy Frank: "......"


"Cô xem xem, loại người đấy vẫn đang xen lẫn trong đoàn đó, cô không lo cái đó mà còn lo miệng tôi độc sao? Cũng đâu hạ độc chết ai?" Tiêu Vũ trợn mắt nhìn trời.


Niel Kirk: ".....Khụ, cái đó.....im lặng, im lặng nào, mọi người chuẩn bị, chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi."


Joy Frank vẫn không chịu thua, cô ta chỉ vào Tiêu Vũ rồi nhìn bên chỉ huy, nói: "Với trình độ của cô ta mà được vào trong đoàn, đúng là hạ thấp danh tiếng của đoàn mà."


"Không sao." Tiêu Vũ mỉm cười. "Sau lần hạ thấp này, mọi người sẽ quen thôi. Dù sao tôi cũng đã ký hợp đồng một năm, không phải một lần. "


Mọi người: "......."


Norman Columbus bất đắc dĩ lắc đầu, nói với tất cả mọi người: "Được rồi, tôi biết các bạn rất tò mò. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, đáng lẽ tôi không nên nói vào lúc này. Nhưng, tôi không muốn mọi người tham gia với tâm thái khó chịu, bất bình. Sân khấu thiêng liêng đầy rẫy những cuộc đấu tranh không cần thiết. Tôi sẽ chỉ giao《 Cường thịnh 》cho Tiêu chơi. Dù có đổi nghệ sĩ piano lên sân khấu thì tôi cũng chỉ sẽ thay đổi tác phẩm khác."


Mọi người nhìn Norman Columbus, mà ông thì nhìn Tiêu Vũ rồi từ từ nói: "Bởi vì, sáng tác này do cha của Tiêu, ông Tiêu Chanh sáng tác vào 10 năm trước như một món quà cho sinh nhật lần thứ 18 của Tiêu Vũ. Trên đời này, không ai có đủ tư cách để chơi nó, ngoại trừ Tiêu."


"Ông ơi, ở bên này ạ." Quý Yến đỡ tay bà nội Quý, quay đầu gọi ông nội Quý với mấy đứa nhóc đang nhìn tấm poster ở cửa.


Ông nội Quý gật đầu, nhìn tư thế đánh đàn phóng khoáng tùy ý của Tiêu Vũ trên tấm poster, ông cảm thấy nhẹ nhõm. Ông lại nhìn vào hội trường, không khỏi nghĩ: Tiêu Chanh cũng đã từng biểu diễn trên sân khấu này, bây giờ con gái ông cuối cùng cũng sẽ biểu diễn trên sân khấu này.


Trước cửa liên tục có những chiếc xe sang trọng dừng lại, mọi người xuống xe, trên tay cầm cuốn sổ nhỏ được đưa trước đó, rồi từng người một đi vào.


"Đi thôi nào!" Ông nội Quý nói với ba đứa trẻ bên cạnh ông.


Quý Du nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Nhược Quang, hỏi ông: "Ông cố ơi, đây có phải mẹ cháu không ạ?"


Ông nội Quý cười đáp: "Đúng đó."


Quý Du thốt lên: "Mẹ đẹp quá ạ ~"


Văn Liệt cũng nhìn đến ngẩn người: "Thật sự rất đẹp ạ."


Ông nội Quý gật đầu nói: "Là rất đẹp, ông cháu mình vào xem mẹ chơi đàn đi."


Bây giờ Tiêu Nhược Quang đã thành bé mũm mĩm rồi, những ngón tay mập mạp trên hai bàn tay càng đáng yêu hơn hẳn.


Hiếm lắm mới có người mang con đi xem hòa nhạc, ba đứa nhỏ vừa có những nét riêng, lại là những bé cưng xứ lạ nên thu hút không ít người chú ý. Lúc này, Tiêu Nhược Quang nhìn mẹ mình trên tấm poster, nói: "Con thường nghe mẹ chơi đàn ở nhà đó ạ."


Ông nội Quý cười nói: "Nhưng lần này thì khác đó, đây là lần mẹ con chơi đàn tuyệt nhất."


Ba đứa trẻ nhìn chằm chằm ông nội Quý với đôi mắt to tròn, sau đó "Ồ" một tiếng rồi nói: "Chúng ta mau vào xem mẹ đi ạ."


Tiêu Vũ ngồi trước cây đàn piano, mặc dù lúc này vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sông cuộn biển ngầm (lòng chấn động). Cô cảm thấy trò đùa lớn nhất trên thế gian cũng chỉ thế thôi. Đã gần một năm kể từ khi cô đến thế giới này, không ai biết cô nỗ lực với cây đàn piano đến thế nào? Khi đó, cô được yêu cầu phải trở thành nghệ sĩ piano được thế giới công nhận, nhưng mà, cô không biết chơi đàn piano, từ trước tới nay cô chưa bao giờ được học.


Nhưng để sống, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc học. Không biết sao? Vậy thì học. Không biết thì hãy bắt đầu với bước đầu tiên rồi đi từ từ từng bước một. Cô phải sống!


Cô đã làm được, cô đã trở thành một nghệ sĩ piano cừ khôi trên cây đàn piano. Cô đã học piano trong thời gian ngắn không thể ngờ, mặc dù có kiến thức từ nguyên chủ, mặc dù có thêm bàn tay vàng từ hệ thống. Nhưng ai có thể nói rằng cô không cần nỗ lực, đổ mồ hôi và máu chứ?


Cô đã đi được 99 bước, bây giờ chỉ cần một bước là được.....Nhưng.....


Cô không thể di chuyển được. Đúng vậy, 5 phút trước khi bắt đầu, Tiêu Vũ nhận ra rằng mình không thể di chuyển.


Trò đùa thiên hạ à! Chỉ cần Tiêu Vũ cô dám ngồi yên lặng vào lúc này, không, thậm chí cô không cần phải ngồi cho đến lúc đó, chỉ khi nốt nhạc đầu tiên vang lên mà cô vẫn bất động như ngọn núi. Như vậy cả đời này cô đừng nghĩ đến chuyện có cơ hội đi lên bất cứ sân khấu nào nữa, nói cách khác, cô cũng xong phim luôn. Tất cả những nỗ lực trong một năm qua đều sẽ mất hết, chuyện nhục nhã cả đời sẽ diễn ra trong hôm nay.


Tại sao cô không thể di chuyển chứ?


Từ lúc Norman Columbus nói nguồn gốc thực sự của《 Cường thịnh 》, Tiêu Vũ nhận thấy.....thân thể mình càng lúc càng mất kiểm soát. Lúc đầu cô không để ý, chỉ cho là bởi vì mình đột nhiên thả lỏng thôi.


Sau đó, cô nhận ra rằng đó không còn là vấn đề thả lỏng nữa, cô thà mất cơ hội lên biểu diễn lần này còn hơn để danh tiếng của mình bị phá hủy. Khi đấy Tiêu Vũ định tự rút ra khỏi buổi công diễn rồi, nhưng ngay lúc đó, cô nhận ra mình không thể cử động được nữa, mãi đến bây giờ, chỉ còn hai phút ngắn ngủi.


Khán phòng ngày càng chật kín, còn 3 phút nữa là buổi biểu diễn bắt đầu.


"Còn....3 phút." Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc cô có đi hay không?"


"Ừm, còn 3 phút nữa." Trong cơ thể vang lên một giọng nói khác đáp: "Nhưng mà, tôi không đi được! Tôi không biết làm sao để đi hết á??"


"Vậy mà cô lại về lúc này hả? Tôi....." Về cái quần cô á! Tiêu Vũ thật sự muốn chửi ầm lên. Nguồn gốc của《 Cường thịnh 》 đã gọi nguyên chủ vốn biến mất trở lại. Hai linh hồn cùng chung một cơ thể sẽ gây ra xung đột, vào thời điểm quan trọng này, cơ thể không chịu được sức mạnh từ hai linh hồn nên tự động đi vào trạng thái tự bảo vệ.


"Chỉ có tôi mới có thể lý giải tình cảm của《 Cường thịnh 》, không có tôi, cô không thể biểu diễn thành công. Giống như mỗi lần luyện tập vậy, luôn luôn chỉ ở mức tạm được." Tiêu Vũ gốc ở trong tâm trí nói: "Tôi cũng không nghĩ mình đột nhiên sẽ trở lại, nhưng tôi nghĩ nhất định phải có nguyên do nào đó."


Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Sở dĩ cô trở lại là để tôi không thể nhúc nhích đúng không? Thiệt hại thấp nhất là tôi không bị phong sát đó chị hai!!!"


Tiêu Vũ gốc: "......Ừm ~ tôi thấy cô nói hợp lý đó. Nhưng mà tôi đâu có cách nào đâu !"


Tiêu Vũ thở ra: "Còn 2 phút nữa, tôi đã nói với cô rồi, chỉ cần chúng ta không theo kịp nốt đầu tiên là toi cơm cả nút đó."


Tiêu Vũ gốc không biết làm sao: "Tôi đi mà, không cần cô đếm ngược đâu!! Làm vậy tôi khẩn trương lắm!"


"Cô khẩn trương cái gì? Tôi đây sắp trở lại trước giải phóng đó! Mọi nỗ lực sắp đổ sông đổ biển hết rồi mà cô còn khẩn trương." Nếu không phải không cử động được thì Tiêu Vũ đã rít lên rồi.


Tiêu Vũ gốc liền trấn an: "Thôi! Dù gì hai mình đã chết rồi đúng không? Nhắm mắt cái là qua mà."


Tiêu Vũ: "Tôi không được an ủi gì sất, cảm ơn cô, còn nữa.... còn một phút nữa."


Tiêu Vũ gốc: "Mẹ kiếp, tôi căng thẳng quá, cô đừng đếm ngược nữa mà."


Tiêu Vũ "50 giây."


Tiêu Vũ gốc: "Oa oa oa.....đáng sợ quá đi."


Tiêu Vũ: " 40 giây. "


Tiêu Vũ gốc: "Chúng ta toi cơm rồi, chúng ta toi cơm rồi."


Tiêu Vũ: "30 giây "


【Hệ thống đã được kích hoạt, bây giờ bắt đầu tiến hành nhập trình tự.】


Tiêu Vũ:!!!


Tiêu Vũ gốc:!!!


Cùng với âm thanh máy móc rơi vào trong tâm trí, âm thanh động lòng người từ các nhạc cụ bắt đầu vang lên dưới sự chỉ huy của Niel Kirk


Nháy mắt, Tiêu Vũ cảm giác được tay mình có ý thức, tuy rằng biết có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không biết không đúng chỗ nào. Mà thời gian không cho phép cô suy nghĩ, cô bắt đầu đàn màn mở đầu xa hoa trên cây đàn piano.


《 Cường thịnh 》là tác phẩm cuối cùng trong cuộc đời của Tiêu Chanh. Phần mở đầu của nó rất hoành tráng, rực rỡ và kịch tính. Toàn bộ bản concerto là một trường phái lãng mạn. Chủ đề chương đầu tiên được giới thiệu sấm vang chớp giật (một cách mạnh mẽ), phô diễn ra những kỹ xảo cao siêu cho hơn 30 phút sau đó.


Đó là giai điệu lộng lẫy và quyến rũ của màn độc tấu piano, nó phô trọn vẹn vẻ đẹp của cây đàn piano.


Theo tiếng đàn, hòa âm vang lên, những ký ức lần lượt hiện lên trong tâm trí Tiêu Vũ


"Sao con không thể hả? Con là con gái Tiêu Chanh mà! Mẹ đàn còn hay con nữa!!!" Thư Tinh Vân hét lên một cách cuồng loạn.


Bé Tiêu Vũ cúi đầu, hai tay siết chặt.


"Con có thể mà! Đàn đi! Cần cù bù thông minh, con nhất định sẽ làm được." Thư Tinh Vân vỗ mạnh vào lưng bé Tiêu Vũ, bé Tiêu Vũ liếc bà một cái rồi cúi đầu im lặng đàn.


"Đừng khóc." Bàn tay to lớn của Tiêu Chanh lau nước mắt trên khóe mắt của bé Tiêu Vũ, ông nói: "Không được cũng không sao, con chỉ là con gái của Tiêu Chanh, nhưng con là Tiêu Vũ. "


Bé Tiêu Vũ nhìn người cha trước mặt với ánh mắt trông mong, ông cười nói: "Cha sẽ cố gắng, lúc đó sẽ cho con một bản nhạc piano hay nhất."


Bé Tiêu Vũ bĩu môi nói: "Con đàn không hay, đưa con cũng như không à. "


Tiêu Chanh sửng sốt, mỉm cười ôm lấy con gái để lên đầu gối mình, nói: "Đợi đến khi nào con giỏi thì sẽ đưa cho con nhé,"


Bé Tiêu Vũ gật đầu thật mạnh: "Vâng ạ."


Cô bé duỗi ngón tay út ra, nói với giọng sữa: "Nghéo tay nào."


"Được, nghéo tay nào." Giọng nói dịu dàng của Tiêu Chanh mang theo sự cưng chiều của người cha.


🎹🎹 Đôi lời của editor :  🎹🎹


#1 Còn 8 chương nữa là xong rồi. Cố lên tôi ơi!!!!!


Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích thì hãy 🌟 cho tui nhé ! ('▽'ʃ♡ƪ)