Việc lấy lời khai của Lý Cương càng đơn giản, không phải dùng mưu kế nào cả, mà ông ta tự thú nhận toàn bộ. Mã Kinh Lược đã có nhiều kinh nghiệm để đối phó với những loại tội phạm như ông ta, kẻ nào mà bình thường càng hay giảng đạo lý thì khi gặp chuyện càng dễ buông cờ hàng. Vì thế việc lấy cung Lý Cương không tốn một chút sức lực nào.
Thế nhưng Lý Cương cũng không biết đống xương người kia được dùng để làm gì, chỉ nghe thấp thoáng người mua nói rằng sẽ đem cung cấp cho bệnh viện thẩm mỹ. Kẻ trung gian đứng ra liên hệ với ông ta có biệt danh là “đại bàng già”, “đại bàng già” chi tiền còn ông ta sẽ cung ứng hàng. Nội bộ lò hỏa táng không chỉ có ba người đã nhận tội tham gia vào vụ án lần này, mà còn hai nhân viên đốt lò khác nữa. Sau đó cả hai đều đã bị bắt.
Mã Kinh Lược và Phùng Khả Hân nhân lúc giải lao, đến tìm tôi và nói: “Thần y càng lúc càng lợi hại, làm hết cả phần việc của cảnh sát hình sự chúng tôi rồi, chắc chúng tôi nghỉ hưu là vừa.”
Tôi đáp: “Lão Mã, anh đừng tâng bốc tôi nữa, trước khi bắt tại trận hung thủ thì tôi cũng chưa chắc chắn hoàn toàn mà, huống chi đây cũng chả phải vụ trọng án gì, không đáng để cảnh sát các anh phải trổ tài.”
Phùng Khả Hân nói: “Chị Thục Tâm, tôi bây giờ vẫn chưa hiểu, tại sao chị lại biết tối qua bọn họ sẽ vào đánh cắp bộ phận của người chết? Trước khi bắt tại trận, chúng ta chỉ có trong tay câu nói của một đứa bé 10 tuổi, chị làm cách nào để đoán được hay vậy?”
Tôi đáp: “Anh đã quên mất một manh mối quan trọng. Một người trưởng thành có 206 khúc xương, chiếm khoảng hai mươi phần trăm trọng lượng cơ thể, sau khi hóa thành tro, nước và khoáng chất trong xương sẽ biến mất, khiến trọng lượng sụt giảm mạnh. Tro của một người đàn ông trưởng thành rơi vào khoảng 3kg, sai số không quá 500g, trừ một số người có thể hình đặc biệt. Tôi đã xem qua tư liệu của Mã Hải Lượng, hồi còn sống ông ta cao 1m75, nặng 75kg, thể hình cân đối, vì vậy tro của ông ấy sẽ không nặng dưới 2,5kg. Hũ đựng tro của ông ta được làm từ gỗ ép rồi dán gỗ thật bên ngoài, trọng lượng chỉ trên dưới 4kg, vì thế tổng trọng lượng của hũ và tro sẽ trên 6,5kg. Nhưng khi bê hũ tro trên tay, tôi ước lượng hũ đó ít nhất bị hụt mất 1kg.”
Phùng Khả Hân trợn tròn mắt nói: “Trời đất quỷ thần ơi? Chị dựa vào ước lượng của mình mà có thể đưa ra kết luận hay sao?”
Mã Kinh Lược quay ra nói với cậu ta: “Pháp y hàng đầu của cục thành phố mà, quả đúng là danh bất hư truyền.”
Tôi bảo: “Đội trưởng Mã, anh đừng nói quá lên thế. Lúc đó, tuy là tôi biết lượng tro vơi đi nhiều, song không có cách nào để vạch trần vụ việc, bởi họ có rất nhiều cớ để mượn, chẳng hạn như tro cốt không được gom đủ, do thiếu sót của nhân viên, thậm chí sẽ bảo lấy nhầm tro của người khác. Hơn nữa nếu rút dây động rừng sẽ khiến họ cảnh giác, lần sau có muốn thu thập chứng cứ cũng khó.”
Phùng Khả Hân nói: “Nhưng chị làm cách nào để đoán được họ sẽ trộm xương vào tối qua?”
Tôi đáp: “Tôi cũng không có gì chắc chắn, việc chúng ta làm tối qua cũng giống như việc cảnh sát các anh theo dõi tội phạm vậy, cũng cần phải có một chút may mắn nữa. Tôi đoán nếu họ muốn trộm bộ phận cơ thể người chết, nhất định sẽ không lấy của những người chết tự nhiên, bởi khi chúng ta già đi, các bộ phận sẽ bị lão hóa, xương cũng bị xốp theo và mất giá trị lợi dụng. Phùng Hải Lượng chết vì tai nạn giao thông, nên đã lọt vào mắt xanh của bọn chúng. Tôi đã xem qua báo cáo định kỳ gần đây của lò hỏa táng, chỉ có một trường hợp là thanh niên khoảng 30 tuổi, tử vong do tai nạn lao động, thời gian hỏa táng là hôm nay. Nếu bọn chúng muốn trộm xương, chỉ có thể hành động vào tối hôm qua, bởi vậy tôi mới rủ anh đi theo dõi. Vốn dĩ chỉ là suy luận, để bắt được tại trận, một phần cũng là nhờ vận may của chúng ta.”
Phùng Khả Hân thốt lên đầy cảm thán: “Dù có là vận may, cũng không thể phủ nhận chuyên môn cực đỉnh của chị, luôn để tâm đến những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, điều này rất đáng để tôi học hỏi.”
Tôi nói: “Vụ án mới đi được nửa chặng đường, bây giờ ăn mừng có vẻ hơi sớm, vẫn chưa bắt được “đại bàng già”, và cả tổ chức đứng sau tiêu thụ hàng đánh cắp của hắn vẫn chưa lộ diện.”
Mã Kinh Lược đáp: “Tay “đại bàng già” này dễ xử thôi, tôi đã bắt Lý Cường thông báo cho hắn rằng đã có hàng mới về. Hắn vẫn chưa hề hay biết vụ án ở lò hỏa táng, nhất định sẽ cắn câu. Sau khi bắt được “đại bàng già” thì tổ chức đứng sau lưng hắn sớm muộn cũng bị lộ thôi. Lý Cương nói hắn cung cấp hàng đánh cắp cho bệnh viện thẩm mỹ, không hiểu là chân người chết với thẩm mỹ thì có liên quan gì đến nhau.”
Nghe Mã Kinh Lược nói vậy, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu tôi, rút từ ngăn kéo ra cuốn sổ danh bạ và gọi cho Mã Lệ Lệ. Điện thoại đổ chuông ba hồi mới có người nhấc máy, tôi hỏi: “Lệ Lệ, mũi của cậu dạo này đã ổn chưa?”
Mã Lệ Lệ vừa khóc vừa trả lời: “Ngày nào nó cũng chảy máu, tớ đến bệnh viện để kiểm tra thì họ nói lượng tiểu cầu của tớ hiện nay quá thấp.”
Tôi nói: “Cái ông bác sĩ thẩm mỹ Giang Lợi Dân làm phẫu thuật cho cậu ấy, phòng khám của ông ta ở đâu?”
Mã Lệ Lệ đáp: “Số 11 đường Thái Nguyên. Ông ta làm sao à? Có chuyện gì đúng không?”
Tôi đáp: “Hiện vẫn chưa biết, đợi có kết quả mình sẽ báo cho cậu.”
Sau đó quay sang nói với Phùng Khả Hân: “Cậu đem theo hai người đến số 11 đường Thái Nguyên, đừng làm kinh động đến họ, theo dõi cho tôi cái ông bác sĩ tên là Giang Lợi Dân.”
Ngay chiều hôm đó “đại bàng già” đã sa lưới. Lời khai của hắn đã vén lớp màn đen tối đã bao trùm lên ngành thẩm mỹ của thành phố Sở Nguyên suốt ba năm nay.
“Đại bàng già” là thành viên trong nhóm tiêu thụ các bộ phận cơ thể người bị đánh cắp, khai rằng nhóm của họ chuyên thu thập xương người, tổ chức da, sau đó gia công thành bột xương và các vật liệu khác dùng để nâng mũi, căng da và các thủ thuật khác. Nhóm người này sử dụng bộ phận cơ thể người đều lấy từ xác chết trong lò hỏa táng, chủ yếu là của những nạn nhân còn trẻ chết do tai nạn. Giang Lợi Dân là một trong số những khách hàng quen chuyên mua vật liệu mà nhóm người này cung cấp.
Nâng mũi bằng bột xương nhân tạo cho hiệu quả rõ rệt, có thể giúp sống mũi và đầu mũi của bệnh nhân cao và thẳng hơn, mặt khác do giá thành rẻ nên được rất nhiều bệnh nhân ưa chuộng. Nhưng bột xương nhân tạo mà Giang Lợi Dân cũng như nhiều tay bác sĩ thẩm mỹ khác sử dụng lại được làm từ xương chân người chết, quá trình gia công thô sơ, dẫn đến chất lượng không đảm bảo, sau khi đem đặt vào mũi của bệnh nhân, ca nào nhẹ thì bị lệch, gây viêm, sưng tấy, nghiêm trọng hơn có thể bị nhiễm trùng, lở loét. Do tác dụng phụ cần một năm hoặc thậm chí lâu hơn mới thể hiện ra bên ngoài, nên hiện tại vụ việc này vẫn chưa vỡ lở.
Vụ án lần này đã gây ra chấn động lớn trong giới thẩm mỹ của thành phố Sở Nguyên. Số lượng những cơ sở thẩm mỹ bị đình chỉ kinh doanh lên đến hơn ba mươi.
Theo lời khai của Giang Lợi Dân và “đại bàng già”, xác thực bột xương nhân tạo dùng để nâng mũi cho Mã Lệ Lệ được lấy từ thi thể một cô gái trẻ chết vì căn bệnh ung thư máu, tế bào gốc sản sinh máu trong xương cô gái trẻ đó đã bị di căn. Khi bột xương này được cấy vào mũi Mã Lệ Lệ, do phản ứng dung hợp và bài trừ của cơ thể đã khiến Mã Lệ Lệ bị chảy máu mũi kéo dài, đồng thời khiến lượng tiểu cầu trong máu bị suy giảm.
Trong sự khủng hoảng đến cùng cực, cuối cùng Mã Lệ Lệ đã hạ quyết tâm tháo bỏ sụn giả trong sống mũi ra. Cuối cùng mèo lại hoàn mèo, trở về với khuôn mặt ban đầu của mình, Mã Lệ Lệ cảm thấy như trút được một gánh nặng.
Giang Lợi Dân cùng 17 vị bác sĩ thẩm mỹ khác lần lượt bị tuyên án từ 3 đến 7 năm tù. Vì cái đẹp của phụ nữ, biết bao người đã phải đổ máu, trộm xác, vào tù, tự tay hủy hoại tương lai. Quả là một cái giá quá đắt […]
- -----oOo------