Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 39




Phòng triển lãm Minh Tâm nằm ở quận Hòa Bình, thành phố Sở Nguyên, vẫn chưa khai trương. Nơi này vốn là một phần của nhà máy cơ khí Quang Minh, diện tích khoảng hơn 300 mét vuông, gồm hai tầng. Tầng một được thiết kế làm hội trường triển lãm, tầng hai chia làm hai gian, khu làm việc và phòng hành chính công tác. Tòa nhà được xây dựng theo kết cấu khung thép chịu lực, trong quá trình thiết kế phòng triển lãm vẫn giữ phong cách tổng thể của tòa nhà, chỉ tiến hành sơn lại tường cho sáng sủa, chất lượng tường gạch vẫn còn giữ nguyên trạng. Phản gỗ lớn màu đen được thiết kế áp trên tường và trần, hoa văn trên nền nhà ẩn hiện tinh xảo, nền đá hoa đen tuyền lấp lánh dưới ánh nắng.

Căn phòng trống rỗng quạnh quẽ. Thi thể cô gái nằm ngay chính giữa phòng triển lãm tầng một, sắc mặt thanh thản, tứ chi thả lỏng, giống như đang nằm nghỉ ngơi thư giãn.

Sau khi kiểm tra qua thi thể, tôi báo cáo với Thẩm Thư:

- Nạn nhân khoảng 20 đến 25 tuổi, thời gian tử vong là khoảng 7 giờ đến 11 giờ tối hôm qua, nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, tôi nghĩ chắc cũng giống như người bị hại trong vụ án trước. Vết chảy máu trên cổ không trực tiếp lấy đi tính mạng, hung thủ sau khi sát hại nạn nhân mới vạch thêm, tôi cho rằng hắn cố ý làm thế để tạo điểm nhấn cho bức ảnh. Tóc và da của người ch.ết đều rất đẹp, hai tay và hai chân cũng thon thả nuột nà, khi còn sống chắc chắn cũng có cuộc sống giàu sang phú quý.

Thẩm Thư nghe xong không nói gì, chân mày khẽ nhíu lại, rồi quay sang Mã Kinh Lược hỏi:

- Hung thủ vào phòng triển lãm này bằng cách nào?

Mã Kinh Lược đáp:

- Khóa cửa bị hỏng rồi, lúc chúng tôi vào, cửa chính không khóa, cửa sắt xếp của tầng trên cũng không đóng.

Thẩm Thư lại hỏi:

- Những hộ kinh doanh quanh đây có ai chú ý đêm qua có chiếc xe nào dừng ở trước cửa phòng triển lãm không?

Mã Kinh Lược trả lời:

- Không, khu vực này vốn là khu công nghiệp, từ sau khi chính quyền thành phố ban lệnh tiến hành cải tổ các khu công nghiệp cũ, khu vực này cũng bị phá dỡ, bán qua bán lại, giờ vẫn còn một nửa bị bỏ hoang, nửa còn lại đã được xây thành thư viện, phòng triển lãm và nhà hát, 9 giờ tối qua họ cũng đóng cửa hết rồi, khách khứa cũng không có nhiều, chẳng ai nhìn thấy có chiếc xe nào dừng ở cửa phòng triển lãm cả.

Lúc này, Tịch Vân – chủ phòng triển lãm Minh Tâm cũng vừa mở cửa xe, vội vàng chạy tới, tự giới thiệu bản thân xong, cậu ta nhăn nhó mặt mày nói:

- Cũng thật đen đủi, thiết kế phòng triển lãm này cũng tốn không ít tiền bạc, vừa mới xong xuôi, còn chưa kịp khai trương, thì đã xảy ra án mạng. Sau này không biết phải làm ăn kiểu gì nữa.

Tôi nhìn nốt ruồi đen trên góc miệng bên trái của Tịch Vân, hỏi cậu ta một câu không đầu không đuôi:

- Có phải cậu tốt nghiệp ở trường trung học Thực nghiệm thành phố Sở Nguyên không?

Tịch Vân lúc này mới chú ý đến tôi, lạnh nhạt liếc tôi một cái, đáp:

- Phải.

Tôi nói:

- Tôi là Thục Tâm, bạn cùng lớp với cậu đây.

Tịch Vân nghĩ ngợi một chốc rồi mừng rỡ nói lớn:

- Là cậu à? Lớp phó học tập của lớp chúng ta?

Tôi đáp:

- Mãi cậu mới nhớ ra, phát tài rồi là quên hết bạn bè cũ.

Tịch Vân nói:

- Nào có đâu, chẳng qua là trong lòng đang bận nghĩ chuyện của phòng triển lãm quá, không chú ý đến cậu, bao nhiêu năm không gặp rồi, sao cậu lại ở đây vậy?

Tôi trả lời:

- Mình đang làm bác sĩ pháp y ở cục Công an thì phải ở đây kiểm tra hiện trường án mạng chứ.

Tịch Vân nói:

- Hầy, cậu cũng làm bác sĩ pháp y rồi, sự nghiệp tương lai cũng ổn định, mình không ngờ xảy ra chuyện này lại gặp được bạn học cũ, đúng là không hợp thời điểm gì cả. Hôm nào mình mời cậu đi ăn, gọi thêm mấy người bạn cũ tới nữa.

Thẩm Thư ngắt lời cậu ta:

- Xin lỗi nhé, chúng ta vẫn phải bàn bạc về vụ án trước đã, sao chỗ này của anh lại không khóa cửa sắt xếp vậy?

Tịch Vân đáp:

- Phòng này mới được tu sửa lại xong, bên trong trống rỗng chẳng có gì, cũng không khóa cửa chính, đáng ra tôi cũng có kế hoạch đổi cửa sắt xếp rồi, tại vì nó không được bảo trì gì cả. Không ngờ lại xảy ra án mạng, tên hung thủ này cũng chẳng ra làm sao cả, lại tới đây gi.ết người, tôi biết mời chào ai bây giờ đây.

Thẩm Thư hỏi:

- Anh nhìn kỹ xem, có nhận ra nạn nhân không?

Tịch Vân rón rén lại gần nhìn mặt thi thể cô gái, nói:

- Không nhận ra.

Thẩm Thư lại bảo:

- Anh cứ nhìn kĩ xem, đừng có ngó một cái rồi nói không nhận ra.

Tịch Vân lại quan sát kĩ thêm lần nữa, đáp:

- Tôi nhớ ra tồi, rất giống một người mẫu ở học viện Mỹ thuật, tên là cái gì Quyên Quyên ấy, chỗ tôi học mấy môn chuyên ngành mỹ thuật đều phải vẽ cô ấy, tôi cũng gặp cô ấy hai lần, có một chút ấn tượng.

Thẩm Thư bảo Hứa Thiên Hoa liên hệ với học viện Mỹ Thuật, nhưng ở đó xác nhận không có người mẫu nào tên là Quyên Quyên cả.

Thẩm Thư lại hỏi Tịch Vân:

- Tối qua khoảng 7 giờ đến 11 giờ anh đang làm gì?

Tịch Vân đáp:

- Không làm gì cả, chỉ ngồi với mấy người bạn thôi, đội phó Thẩm, sao anh lại nghi ngờ tôi? Tôi có bị ngu cũng không đến phòng triển lãm của mình giết người được, thế thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này đâu?

Thẩm Thư nói:

- Hỏi lấy lệ thôi, tôi cũng không tin anh gi.ết người xong lại để thi thể nạn nhân ở trong phòng triển lãm của mình. Nhưng mà nơi này là địa bàn của anh, trước khi phá được vụ án này thì anh vẫn không thoát khỏi diện tình nghi.

Tịch Vân đáp:

- Được thôi, năm nay tôi cũng đen đủi, muốn hỏi gì cứ hỏi.

- Ngoại trừ công nhân thiết kế tu sửa anh mời đến, còn có ai biết chỗ này của anh không?

- Cũng nhiều lắm, người trong vòng bạn bè của tôi đều biết.

Đợi bọn họ nói chuyện xong, tôi bảo với Tịch Vân:

- Thế giờ cậu đang làm gì, chuyên về triển lãm hội họa à?

Tịch Vân trả lời:

- Cùng gần như vậy, mình học hội họa nát quá nên chuyển qua bán tranh. Nói thẳng ra thì mình cũng xuất thân con nhà nòi, thầy mình là ngài Nhất Chỉ Nhãn tiếng tăm lẫy lừng tỉnh Tống Giang, đáng tiếc là mình đã làm cho thầy bạn mất mặt.

Tôi nói:

- Hóa ra cậu là học trò của chú hai mình à, sao chưa từng nghe ông ấy nhắc tới cậu nhỉ?

Tịch Vân bất ngờ:

- Nhất Chỉ Nhãn là chú hai của cậu á? Xem ra chúng ta cũng thật có duyên, chú hai cậu có ba ngàn đệ tử, mình chỉ là đứa bất tài, ông ấy sao mà nhớ mình được.

Mã Kinh Lược tới học viện Mỹ thuật điều tra, quay trở về nói chắc chắn là có một người mẫu lên là Quyên Quyên, nhưng cô ấy không thường xuyên đi làm, hiếm lắm mới xuất hiện, là một người tính cách khá vui vẻ thoải mái. Điều kiện cuộc sống của Quyên Quyên cũng khấm khá, lái xe ô tô con có giá hơn 400.000 tệ, cô bảo bố mẹ cô là người làm ăn lớn, đi làm người mẫu là vì đam mê. Đã cho mấy người quen biết cô ấy xem ảnh, họ đều nói đây chính là Quyên Quyên.

Thẩm Thư thì thầm:

- Lại còn có người có đam mê này nữa, thế đã liên lạc với gia đình cô ấy chưa?

Mã Kinh Lược đáp:

- Vẫn đang liên hệ, người bên học viện Mỹ Thuật đều nói không biết rõ tên công ty của bố mẹ cô ấy, chắc phải tốn một chút thời gian tìm kiếm.

Thẩm Thư nói:

- Đã xảy ra hai vụ án mạng rồi, điều tra một lượt những người có quan hệ với hai nạn nhân, trong thời gian ngắn vẫn chưa tìm ra kẻ tình nghi. Hai vụ án này đều có liên hệ mật thiết với công việc nghệ thuật, Tịch Vân cũng có điều kiện kinh tế và bối cảnh nghệ thuật phù hợp với đặc điểm của tội phạm, nhưng anh ta cao hơn 1m8, nặng cũng phải hơn 90 cân, không tương đương với đặc điểm ngoại hình của thủ phạm mà chúng ta đã xác định. Trong trường hợp này, tôi kiến nghị tiếp tục giữ liên lạc với anh ta, nơi đặt thi thể của vụ án mạng thứ hai là phòng triển lãm của anh ta, không loại trừ khả năng anh ta có quen biết với thủ phạm.

Mã Kinh Lược nói:

- Nếu đã như thế thì để tôi gọi anh ta lần nữa.

Thẩm Thư bảo:

- Nhưng mà đừng nói trực tiếp quá, Thục Tâm là bạn học trung học với anh ta, hay là để cô ấy hẹn Tịch Vân một buổi, lấy cớ bạn học cũ gặp nhau hàn huyên, có lẽ sẽ thu thập được thêm nhiều manh mối hơn.

Thẩm Thư cũng điều Phùng Khả Hân đi điều tra điểm tương đồng giữa nạn nân Quyên Quyên và kẻ tình nghi Điền Lượng. Nếu có thể chứng minh hai người này quen nhau, vậy thì Điền Lượng lại càng đáng nghi hơn.

Hai vụ án mạng xảy xa vẫn không gây chấn động dư luận thành phố, do bộ Công an đã phong tỏa tin tức. Trên bộ cũng gây áp lực xuống cục Công an thành phố, nói trong hai vụ án mạng này, hung thủ đã đăng ảnh thi thể nạn nhân trên mạng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đạo đức xã hội, tên tội phạm kiêu căng ngạo mạn này nhất định phải bắt về quy án, mau chóng tìm ra hung thủ, trên bộ sẽ cử người giám sát các tình tiết liên quan đến vụ án mạng liên hoàn này.

Vương Mộc không thật sự coi trọng chỉ thị của bộ, ông giao hết mọi việc cho cục thành phố quyết định, bộ Công an chỉ có quyền đưa ra ý kiến, nhưng ông cũng không muốn bị trên bộ đánh giá thấp, thế thì không còn mặt mũi đi gặp họ nữa. Vậy nên ông gọi Thẩm Thư tới, lệnh cho anh phải dốc toàn lực điều tra vụ án.

Bộ Công an cử một chuyên gia mạng tới Sở Nguyên hỗ trợ công tác phá án. Vị chuyên gia này tên là Triệu Cát An, hơn bốn mươi tuổi, học vấn rất cao, đeo cặp kính gọng kim loại trắng bạc, nét mặt hơi cứng ngắc.

Nhưng Triệu Cát An là chuyên gia được bộ Công an cử tới, cách nhìn nhận và tư duy đều ở trình độ siêu nhân. Anh đề cập tới chuyện ở New York, Mỹ cũng từng xảy ra một vụ án giết người liên hoàn qua mạng, tương tự như vụ án ở Sở Nguyên, nhưng cảnh sát New York cuối cùng vẫn truy ra được manh mối từ cộng đồng mạng. Tên hung thủ đó sau khi gi.ết người xong đã phát tán đoạn băng ghi lại hình ảnh lúc gi.ết người lên mạng, tự mình cải trang thành một dân mạng phản ứng mãnh liệt sau khi xem đoạn băng, cầm đầu dư luận, chia sẻ thành quả gi.ết người của mình. Tâm lý hung thủ tò mò nên sau khi gây án sẽ quay lại hiện trường phạm tội, thăm dò hành động bên phía cảnh sát, cũng muốn quan sát phản ứng của quần chúng, đây là tâm lý chung của những tên tội phạm trên mạng xã hội.

Thẩm Thư nói:

- Quả nhiên là chuyên gia của bộ, vừa mới tới đã giúp mọi người mở rộng tầm mắt, anh nói một chút là chúng tôi hiểu ngay, thủ đoạn gây án cũng phải theo kịp thời đại.

Cái cậu Thẩm Thư này hay nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng cũng biết nói mấy câu khen ngợi khách sáo, chỉ số EQ cũng coi như khá được.

- -----oOo------