Thẩm Thư và Hứa Thiên Hoa lái xe đến nhà tù Nam Lĩnh.
Trước đó, anh đã nói qua với trưởng giám ngục tạm thời Hoàng Bảo Toàn, cho giám sát phòng làm việc của Vũ Văn Thừa. Sau khi Thẩm Thư và Hứa Thiên Hoa đến, Hoàng Bảo Toàn ra nghênh đón, nói: “Anh ta vẫn ở trong phòng làm việc, tôi cho mấy thằng đệ đứng theo dõi ở ngoài hành lang, anh ta vẫn chưa ra khỏi phòng.”
Thẩm Thư gật đầu, cùng Hứa Thiên Hoa đi thẳng đến cửa phòng làm việc, mở cửa bước vào.
Vũ Văn Thừa đang ngồi trên bàn làm việc và xem xét những văn kiện. Anh ta đang ở độ tuổi sung mãn, lại có kinh nghiệm đi lính, eo duỗi thẳng, cử động gọn gàng và ngoại hình rất giàu năng lượng. Anh ta ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Thư hai người họ bước vào, dường như đã đoán trước được điều gì, thẳng thừng nói: “Các anh đến rồi à.”
Thẩm Thư nói: “Vũ Văn Thừa, anh biết chúng tôi sẽ tới tìm anh.”
Vũ Văn Thừa đáp: “Từ sau cái ngày các anh phát hiện ra đường hầm, tôi biết sớm muộn gì các anh cũng sẽ đến. Đáng tiếc cho kế hoạch được lên kĩ càng, tỉ mỉ của chúng tôi lại bị bại lộ. Nhưng mà, vẫn chưa đến hồi kết, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Tôi sẽ không há miệng đâu.”
Nói xong, Vũ Văn Thừa đưa tay ra kéo ngăn tủ. Hứa Thiên Hoa lập tức rút sún.g ra chĩa vào người anh ta.
Vũ Văn Thừa cười mỉm, lấy từ trong ngăn kéo ra một khẩu sún.g rồi đặt lên mặt bàn, nói: “Tôi sẽ không chĩa họng sún.g vào đồng loại của mình.”
Hứa Thiên Hoa không quan tâm đến lời hắn nói, tay phải cầm sún.g vẫn vững vàng, không hề động đậy.
Vũ Văn Thừa đột nhiên cười lạnh nhạt, cầm lấy khẩu sún.g trên bàn, giơ tay lên để làm tư thế ngắm bắn.
Đúng lúc này, khẩu sún.g trong tay Hứa Thiên Hoa khai hỏa, viên đạn b4n ra vẽ nên một hình vòng cung mỹ lệ, đáp xuống l0ng nguc của Vũ Văn Thừa, má.u b4n ra tung tóe.
Vũ Văn Thừa kêu lên một tiếng đau đớn, lấy tay ôm ngực nằm gục xuống bàn.
Thẩm Thư bước lên phía trước, cầm lấy khẩu sún.g trong tay Vũ Văn Thừa, tháo hộp đạn, bên trong không hề có một viên đạn.
Hứa Thiên Hoa vừa kinh ngạc lại cảm thấy hối hận, nói: “Thì ra hắn muốn chúng ta giết chế.t hắn.”
Thẩm Thư đáp: “Là thế này, hắn ta muốn che giấu bí mật. Nhưng cậu cũng không cần phải áy náy, cậu không giết hắn, hắn cũng sẽ tự sát mà thôi. Đây là một băng nhóm tội phạm đáng sợ, ai cũng đều sẵn sàng chế.t, như bị thúc đẩy bởi một niềm tin mãnh liệt.”
Hứa Thiên Hoa nói: “Chỉ là đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa biết được kế hoạch của hắn, còn nhân vật mấu chốt của vụ án Lê Tiểu Long, chắc chắn đang lên kế hoạch một cách bí ẩn trong bóng tối.”
Thẩm Thư đáp: “Vụ án ngày một sáng tỏ, việc chúng ta cần làm bây giờ, là chạy đua thời gian với Lê Tiểu Long, xem ai ra tay nhanh hơn.”
Mã Kinh Lược đã thu được manh mối từ cô nhi viện Cầu vồng. Lê Tiểu Long quả thực có một người em ruột, tên là Lê Ấu Long. Lê Tiểu Long lớn lên trong cô nhi viện Cầu vồng, còn Lê Ấu Long lớn lên trong cô nhi viện Bác Ái ở huyện Bình Vũ, thành phố Đức Huệ. Trương Tứ Hải và Vũ Văn Thừa là bạn thơ ấu của Lê Tiểu Long, cùng lớn lên trong cô nhi viện.
Điều khiến người ta cảm thấy kinh sợ nhất, đằng sau bốn con người ấy, là một câu chuyện cực kì bi thảm.
Cả bốn người đều sinh ra và lớn lên ở thôn Thượng Tây, huyện Bình Vũ, thành phố Đức Huệ, cùng lứa với nhau. Năm Lê Tiểu Long 12 tuổi, thôn Thượng Tây xảy ra một thảm kịch diệt vong. Một người dân làng trong lúc đào hầm, đã đào được một chiếc hộp bằng sắt kín, sau khi hiếu kì mở ra xem, thấy bên trong trống không, liền vứt nó đi.
Người dân không ngờ rằng, đó là chiếc hộp Pandora, chứa một loại virus chế.t chóc do đơn vị 731 nghiên cứu phát triển trong cuộc chiến tranh xâm lược Trung Quốc của Nhật Bản, con virus này là một dạng biến thể của virus gây bệnh sốt rét và bệnh than. Một tiếng đồng hồ sau, người dân tiếp xúc đầu tiên với chiếc hộp đã đổ bệnh. Các triệu trứng ban đầu là sốt cao đột ngột, nhức đầu và khát nước, dân làng nghĩ đó là cảm lạnh thông thường nên không mấy ai quan tâm. Ai ngờ được, sau hai giờ, nhiều bộ phận trên cơ thể người kia bắt đầu chảy má.u, chân tay co quắp, toàn thân co giật, mắt sáng quắc rồi đột ngột phun ra rất nhiều má.u đen, sau đó chế.t ngạt.
Gần như cùng lúc, nhiều người dân trong thôn xuất hiện triệu chứng bị truyền nhiễm nhưng biểu hiện khác nhau, có người tiêu chảy kèm theo nôn mửa, có người mất nước nặng, suy hô hấp, có người thì bị co cứng cơ. Dân làng lần lượt chế.t trong những trạng thái kì lạ.
Bầu không khí kinh hoàng bao trùm lên thôn Thượng Tây.
Khi trạm phòng chống dịch của huyện báo cáo với sở y tế tỉnh, sở y tế đã phối hợp với tỉnh ủy và lực lượng cảnh sát vũ trang thực hiện thiết quân luật tại thôn Thượng Tây, lúc này một phần ba dân làng đã chế.t. Do virus lây lan nhanh và bùng phát trong thời gian ngắn, nên khi bộ y tế cử chuyên gia đi tìm nguồn bệnh và cách giải quyết thì đã có 1.271 dân làng Thượng Tây đã thiệt mạng. Để ngăn chặn sự lây lan của virus, toàn bộ ngôi làng và hơn một nghìn xác chế.t đã bị thiêu rụi và biến thành tro dưới ngọn lửa cuồng nộ.
May mắn thay, ngày hôm đó, anh em Lê Tiểu Long, Trương Tứ Hải và Vũ Văn Thừa ra khỏi làng để đi chơi, mãi đến 7 giờ tối mới về đến nhà. Lúc đó thôn Thượng Tây đang bị thiết quân luật, hàng trăm cảnh sát vũ trang với sún.g đạn đứng bao bây cả khu làng. Bốn đứa trẻ dù cố hết sức nhưng không thể lẻn vào để gặp mặt bố mẹ lần cuối.
Đám trẻ đứng ngoài làng, nhìn người thân, làng mạc bị thiêu rụi bởi ngọn lửa hoành hành. Chúng gào khóc và gọi tên bố mẹ, anh chị em của mình đến khản cả giọng.
Sau đó, bốn đứa bé được gửi đến hai trại trẻ mồ côi cho đến năm 18 tuổi, Lê Tiểu Long ba người họ gia nhập quân đội. Còn Lê Ấu Long thì vẫn tiếp tục ở lại cô nhi viện vì chưa đủ tuổi, nhưng sau đó, cậu ta cũng lặng lẽ rời đi năm 17 tuổi, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Các cảnh sát đều bàng hoàng trước bi kịch cuộc đời của Lê Tiểu Long.
Thẩm Thư cho biết: “Sự hình thành nên bản chất cực đoan trong con người Lê Tiểu Long, chắc chắn có liên quan đến bi kịch tuổi thơ của anh ta. Bốn người họ tận mắt chứng kiến sự diệt vong của ngôi làng Thượng Tây chỉ trong một ngày, vết thương này sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí, thậm chí còn để lại cho họ mối hận thù sâu sắc, chỉ chờ cơ hội là sẽ bùng phát.”
Mã Kinh Lược nói: “Tôi nghe nói có các băng nhóm chống Nhật ở ba tỉnh Đông Bắc và Nam Kinh. Các thành viên trong nhóm cực kì cực đoan. Họ không ngần ngại hi sinh mạng sống của mình nếu cần thiết để rửa sạch mối thù bằng má.u.”
Hứa Thiên Hoa là một người trẻ, nghe thấy câu chuyện như vậy, cảm thấy hơi kinh sợ: “Một thời quốc thù gia hận, không ngờ lại kéo dài bao năm nay.”
Thẩm Thư nói: “Nên vĩnh viễn ghi nhớ mối thù hận, hay là bao dung để tha thứ, thật khó nói, bởi mỗi người lại có một quan điểm khác nhau.”
…
- -----oOo------