Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính

Chương 49






Mã Liệt trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, lần trước thấy ba cô cầm gà, cá sống đánh Triệu Hoa đó cũng không phải sân nhà của Cố ba a.



Bây giờ cũng xem như sân nhà người ta, bất quá nhìn thấy Xán Xán trong bộ dáng ngẩn ngơ kia… Xem nhẹ con bò sữa kia… mã Liệt liền vô cùng có lòng tin.



Ngay sau đó nhìn thấy Cố Hữu Tài từ trong nhà đi ra, Mã Liệt vẫn mỉm cười, một đám đàn ông vô cùng cao lớn lại lần lượt đi ra, có khoảng mười người, có người trung niên, cũng có người tuổi còn trẻ, mỗi người đều cao hơn Cố Hữu Tài một cái đầu, thân thể khoẻ mạnh, có người trên tay cầm gậy sắt, có người trên tay cầm búa, có người trên tay cầm cả một cái cưa, là loại cưa kim loại chạy bằng điện!!



Mã Liệt trong nháy mắt cảm thấy mình đã về thời cổ xưa… Một đám đàn ông vạm vỡ, mặc áo ba lỗ, lộ ra cơ ngực cường tráng, anh cảm thấy mình cũng xem như cao lớn, nhưng nếu theo chân bọn họ khi đi ra, mình thật sự không là gì, nếu không nhìn thấy Cố ba đi trước nhất, cầm trong tay một cái xẻng thật lớn mà không phải dao phay, Mã Liệt thật sự sẽ run rẩy… Ngốc, xẻng lớn không thể so sánh với dao phay nhỏ bé được a… Không đành lòng nhìn thẳng vẻ cao hứng trong mắt Mã Liệt.



Lâm Viện nằm trên ghế, dự tính nhàn nhã xem náo nhiệt, bất quá sau khi nhìn thấy người thứ hai bước xuống xe, mặt cô liền đen, thật sự là âm hồn không tan mà… Hơn nữa đã thấy qua phiên bản rất béo, giờ nhìn phiên bản gầy, cư nhiên nhìn sao cũng thấy đẹp, quả nhiên người đẹp là phải có người làm nền để nổi lên ư?



Lưu Tử Quân vô cùng không có khí phách. Anh xuống xe liền vui vẻ chạy đến chỗ Lâm Viện, khi đi ngang qua trước mặt Cố Hữu Tài còn lễ độ nói, “Chú Cố, mọi người cứ tuỳ ý, cháu đến để tìm Viện Viện.”



“Vợ, sức khoẻ em chưa tốt lại bỏ đi chơi, làm anh lo lắng muốn chết, cũng không mang theo anh, may mà anh thông minh, vội vàng thu dọn đồ đạc đến đây với em.” Lưu Tử Quân không phải da mặt dày bình thường, mang nhiều xe đến như vậy, một mặt là Mã Liệt cầu hôn, còn có một mặt là anh hành lễ, mang theo đồ ăn uống, ngay cả túi ngủ cũng mang theo, đề phòng Lâm Viện nếu không để ý đến anh, anh ngay ở bên cạnh xây dựng cơ sở tạm thời, cũng không tin như vậy còn không bắt được vợ.



“Cút, ai là vợ anh, miệng nếu không ngậm lại nữa, tôi đem anh vứt xuống ao làm thức ăn cho cá.” Sắc mặt Lâm Viện phẫn nộ, thế nhưng người nằm nghiêng một chút khí thế cũng không có, huống chi Lưu Tử Quân cười tí tởn không khó chịu chút nào, xem như đang hưởng thụ khích lệ.



“Vợ đừng nóng giận, anh chỉ đến đây giúp đỡ em, sợ em nhàm chán, anh cam đoan không nói lung tung, chỉ ở đây với em xem náo nhiệt.” Lưu Tử Quân đem ghế nằm ở bàn bên cạnh qua, không hề để ý ngồi xuống, là bộ dáng xem náo nhiệt tiêu chuẩn, trên mặt cười hì hì.



Bình tĩnh xem xét, Cố Hữu Tài vẫn rất thích chàng trai Tiểu Mã này, lần đầu tiên gặp mặt đã có thiện cảm, nhưng không người nào là toàn vẹn, luôn có vài khuyết điểm, có khuyết điểm mở một mắt nhắm một mắt liền cho qua, có khuyết điểm dù người ta có nhắm hai mắt cũng không cho qua được.




Vốn Tiểu Mã tính cách hiền lành, người phụ nữ của anh cứng rắn một chút, vừa vặn bổ sung nhau, nhưng ông không chịu nổi anh đã từng ly hôn, mà người vợ trước còn mang thai a.



“Cậu tới làm gì!” Cố Hữu Tài cầm xẻng lớn, có khí thế cả họ được nhờ, hơn nữa phía sau ông còn có mười mấy người cao lớn khoẻ mạnh.



Mã Liệt sờ trán một phen, không hiểu sao ra nhiều mồ hôi, bất quá vẫn kiên trì nói, “Chú, cháu đến thăm Xán Xán, mọi người đang bận, có thể không cần đón tiếp cháu.”



Cố Xán Xán trong nháy mắt khiếp sợ, bất quá may mà cũng hoàn hồn lại, buông bò sữa ra, trên đầu còn dính rơm rạ, đi đến trước mặt, mắt mở to nói, “Sao anh lại tới đây.”



Nhưng cô không biết là thanh âm này ở trong mắt người khác giống như làm nũng, ông cậu, anh họ linh tinh gì đó hiếm khi thấy biểu tình ngượng ngùng của cháu gái, em gái như vậy, trên đầu còn dính rơm… Lập tức con mắt liền muốn rớt xuống, lần trước lễ năm mới cũng dẫn theo một người đàn ông mặt trắng trắng trở về, con bé này cũng cười hì hì, không hề e lệ, khi đó mọi người không cảm thấy có gì không đúng, con bé này tính cách cứ mạnh mẽ như vậy, bây giờ so sánh mới phát hiện, con bé cư nhiên đỏ mặt, nếu trên tay có cái khăn lụa, phỏng chừng cái khăn đã bị vắt ra nước.



Mã Liệt nhìn thấy Xán Xán, trong nháy mắt liền xem nhẹ mấy người đàn ông già trẻ đằng đằng sát khí phía sau, đưa tay lấy hai cọng rơm dính trên đầu cô xuống, lên tiếng, “Anh đến cầu hôn.”



Cố Xán Xán thấy cọng rơm trong tay Mã Liệt, cái gì kia a (/ □ \), Cố Hữu Tài nâng cái xẻng đã mỏi, vừa thấy liền hoá ngây ngốc, nói một câu sẽ ngắm đối phương nửa ngày, thật sự buồn nôn muốn chết.



“Ba em sẽ không đồng ý.” Cố Xán Xán cúi đầu nhìn chân mình, sau đó kinh ngạc phát hiện mình không mang giày… Ách, vừa rồi trải rơm rạ cho bò, đi chân không ra…



Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô tới đây, bò cũng theo tới đây, đang gặm quần Mã Liệt.



Cố Xán Xán thật 囧 a, mày là bò, không phải chó đâu, cắn quần người là sao, thật sự không có vấn đề gì chứ? Không lẽ bò cái cũng thích đàn ông…



“Không sao, chú nhất định sẽ đồng ý.” Mã Liệt kiên định nói, bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút không ổn, liền thấy cái đầu trắng đen giao nhau của con bò dùng sức gặm quần của mình, rất dễ dàng phá hư không khí.



“Khụ, khụ…” Cố Hữu Tài bên kia ho khan.



“Hai đứa trước mặt ta thảo luận ta sẽ đáp ứng hay không là ý gì đây, trực tiếp đến đây hỏi ta a, cái tư thế cầm xẻng này thật là mệt muốn chết!” Cố Hữu Tài ho khan vài tiếng cũng không ai để ý, quay đầu lại nhìn một đám cậu, anh họ của Xán Xán cả nhóm cầm gậy sắt đặt xuống, đứng xem náo nhiệt, người đem búa đặt xuống đất làm ghế, ngồi xem náo nhiệt, người đem cưa điện đặt trên đất giẫm chân lên, còn vẫy vẫy tóc, rất thích hợp xem náo nhiệt, mình thì vẫn không thể đem cái xẻng bỏ xuống đất, chỉ có thể cầm, cái xẻng bằng đồng nguyên chất, lúc xào rau óng ánh vàng, nặng muốn chết, ngày thường lúc muốn ra vẻ mới dùng tới, mệt vô cùng, không khỏi cả giận nói.



Mã Liệt bị Cố Hữu Tài rống một câu mới phát hiện bản thân đứng ngây ra đã lâu, vội vàng bảo người ở phía sau mang đồ đạc xuống.



Cầu hôn xem như đại sự, phải có quy trình, Mã Liệt đây là trước lạ sau quen, đồ đạc rất nhanh đã chất đầy trong sân nhà lão Cố, tuy không có cái gì là tám trăm tám mươi tám vạn tiền mặt, từng gánh từng gánh đến, nhưng đồ đạc có vẻ rất nhiều.



Bên này vận chuyển, bên kia người đến xem náo nhiệt không ít, kỳ thực ở nông thôn, làm việc vất vả, thưởng thức cũng sảng khoái, chỉ cần làm việc xong, thời gian còn lại đánh bài tán gẫu, làm sủi cảo, tụ tập chị em xem náo nhiệt là thập phần có ý tứ.



Mã Liệt đoan đoan chính chính đứng trước mặt Cố Hữu Tài, trên mặt đầy vẻ tươi cười lấy lòng, “Chú, đi xe lâu như vậy, có hơi khát.”



Cố Hữu Tài hừ một tiếng, phất phất tay ra hiệu Mã Liệt xoay người, đến bên tai anh hỏi, “Chuyện đó sao rồi?”




Mã Liệt sửng sốt một chút, thông suốt nói, “Kiểm tra rồi, không phải của cháu, cũng không biết là của ai, sau này cháu sẽ không để cô ta tìm đến Xán Xán gây phiền toái.”



Cố Hữu Tài nghe xong, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bất quá nghĩ anh cũng không dễ dàng gì, đàn ông bị vợ ngoại tình tuyệt đối không phải vấn đề tốt.



Lúc này La Tiểu Mi bưng một chén trà cho Mã Liệt, Mã Liệt cung kính tiếp nhận, trà còn rất nóng, bên trong hai viên đường phèn, vốn Mã Liệt nghĩ mẹ vợ sẽ không để ý đến mình, không ngờ được lại đưa nước cho mình, nên kích động, tiếp nhận không để ý nóng, liền uống một ngụm, kết hợp với đường phèn cũng nhai nuốt vào bụng.



Người xem náo nhiệt chung quanh cười ha ha không ngừng, quả nhiên là rể thật thà, cũng không biết đường phèn kia không thể uống vào, chỉ dùng để thêm vào nước.



La Tiểu Mi cũng ngẩn người, lại bỏ thêm cho anh hai viên đường phèn, đổi một chén nước khác.



Bên ngoài La Tiểu Mi rất để thể diện cho chồng, thấy chồng đã buông xẻng, rất sôi nổi hàn huyên với người ta, bà cũng không chen vào.



Nhóm cậu, anh họ cũng tiếp cận, vây quanh Mã Liệt, một đám người chỉ chỉ, xoa bóp cánh tay Mã Liệt, nặn bả vai Mã Liệt, nhìn qua rất hung hãn, Cố Hữu Tài khua xẻng, mắng, “Đi đi đi, làm việc trước đi, buổi tối ăn cơm rồi nói chuyện.”



Lập tức mấy người đàn ông đều tản ra, thân thể Mã Liệt lập tức trầm tĩnh lại, bởi vì vừa rồi nhóm cậu, anh họ của Xán Xán bóp cánh tay, chụp bả vai, lại còn có người nắn chân anh… rồi hướng đến… Quá đáng sợ, người quá nhiều, anh cũng không biết là ai ra tay.



Cố Hữu Tài đuổi mọi người xong, Mã Liệt ưỡn ngực, nghiêm túc tới trước mặt Xán Xán, dù phía trước cô có vài cái đầu bò chướng mắt, Mã Liệt cũng phải kiên trì đến cùng.



“Xán Xán, xin lỗi.” Vừa nói vừa tiếp nhận rơm của cô.



Cố Xán Xán quyết đoán từ chức về nhà gây dựng sự nghiệp, việc này cũng không quá thông minh, làm việc bốc đồng, trong khoảng thời gian này, bởi vì chuẩn bị rất nhiều thứ, vô cùng bận rộn, bận đến nỗi cô không có thời gian nghĩ đến Mã Liệt, nhưng thực sự lúc nhắm mắt ngủ, hay khi mở mắt, trong đầu vẫn có một thân ảnh cao lớn xẹt qua.



Bên cạnh nhau một thời gian, Xán Xán cũng nhìn ra, Tiểu Mã là người hiền lành, suy nghĩ cũng vậy, mẹ anh hung hãn như vậy, anh hoặc là giống mẹ anh hung hãn, hoặc là như bảo bối ngoan ngoãn được bảo hộ, Mã Liệt khẳng định là người sau, nếu là dạng người trước, Vệ Minh Châu dám ngoại tình, một quyền liền đánh chết tiểu tam, làm sao còn luẩn quẩn đến bây giờ ly hôn lâu như vậy mà còn dây dưa.



“Xin lỗi cái gì a, anh ăn cơm trưa chưa?” Cố Xán Xán đối với Tiểu Mã có chút giận anh quá yếu lòng, lại cảm thấy được nếu không phải người như thế cũng sẽ không tha thiết mong chờ đi theo mình, rất mâu thuẫn.



“Ăn rồi, giữa trưa cùng Lưu Tử Quân ăn bít tết, bất quá bây giờ lại đói bụng.” Vợ quả nhiên vẫn quan tâm mình, Mã Liệt vẻ mặt cảm động, vô cùng đáng yêu, đối với bò sữa nhỏ đang gặm quần của mình cũng kiên nhẫn hơn.



Bò sữa vẫn vây quanh anh, chẳng lẽ là anh một thân đầy hương vị bít tết… Có thể là bò sữa nhận thân thích đi.



“Một lát đến giờ ăn cơm, ăn no trước đi.” Cố Xán Xán công đạo để lại một câu, bắt đầu làm việc, không để ý tới Mã Liệt, Mã Liệt ân cần đi theo bên cạnh, có dáng dấp người hầu.



Bên kia Lưu Tử Quân đã mang từ trên xe xuống một túi hạt dẻ, bóc vỏ từng hạt, một đống nhân hạt dẻ, cầm trong lòng bàn tay đưa cho Lâm Viện.



Lâm Viện rất thuận tay nhặt ăn, một người bóc vỏ một người ăn như vậy, rất hài hoà.



Đợi đến giờ cơm, Mã Liệt rốt cuộc hiểu được, Xán Xán vì sao muốn mình ăn no trước.




Trong nhà sôi động, nhiều người, ăn cơm cũng náo nhiệt, Cố Hữu Tài lo liệu hai ba bàn.



Mà những người này trên mặt đầy hồng quang nhìn Mã Liệt, ha hả cười.



Phía sau anh sắp xếp vài hòm rượu.



“Ăn ăn ăn… uống uống uống…” Không khí trên bàn rượu thập phần náo nhiệt.



Nông dân không vòng vo nhiều, có thể ăn có thể uống, uống rượu xong không quấy phá, tửu lượng tốt, ngay cả người trẻ tuổi cũng vậy.



Lần trước Triệu Hoa đến, ăn thứ gì cũng trở mặt, lúc sau tự nhiên cũng không uống rượu, nhưng Mã Liệt không như vậy, Mã Liệt cao lớn, vẫn có thể ăn rất nhiều.



Vừa tự mình ăn, vừa gắp rau cho Xán Xán, làm cho Xán Xán mặt đỏ hồng hồng.



Cố Hữu Tài cũng vui vẻ, con gái về nhà ông rất thích, nhưng con gái dù sao cũng phải lập gia đình, kiếm tiền là thứ yếu, có gia đình mới an tâm.



Trước mắt Tiểu Mã đã trở lại, ông rất phấn chấn.



Mã Liệt bị mười mấy cậu và anh họ của Xán Xán cùng nhau kính rượu, uống đến mặt đỏ tai hồng, vừa uống rượu vừa phát hiện, mấy người đàn ông này cư xử rất tốt, nhìn qua hung hãn, trên thực tế nói chuyện lại sảng khoái.



Bất quá trên hiện trường uống nhiều nhất không phải Mã Liệt, là Cố Hữu Tài, quá cao hứng a.



Uống nhiều liền chen vào ngồi giữa Mã Liệt và con gái, xoa xoa bả vai Mã Liệt, ha hả cười, “Bác và dì Mi của cháu đều thích cháu, vóc dáng cao lớn, người cũng thành thật, đều nói con rể là nửa con a, Cố Hữu Tài tôi có con trai rồi!...”



Vừa nói vừa nấc cụt một cái thật dài, hai chòm râu khẽ run run, lay bả vai Mã Liệt nói, “Gọi tiếng ba cho bác nghe.”



Mã Liệt cũng uống hơi say, nhìn thấy là ba vợ, liền nghe lời gọi một tiếng, “Ba.”



Cố Hữu Tài vừa nghe, kích động không thôi, hai mắt toả sáng, ôm Mã Liệt dùng sức lắc, nói, “Ngoan, con ngoan, chờ con gái ba xuất giá, con của nó còn có cậu, không ai dám khi dễ nó.”



Cố Hữu Tài chìa tay ra, tiện tay kéo con gái đang vẻ mặt ngây dại lại đây, tuỳ tiện nói, “Đến đây, con gái, gọi anh trai đi.”